Truyện:Bạch Dương - Chương 45

Bạch Dương
Trọn bộ 77 chương
Chương 45
Tắm chung
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Trần Kính nghe theo cô tất.

Chỉ là ý nghĩa của "trở về" lần này và "trở về" lúc sáng khác nhau rất lớn.

Tại một cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, Nghê Thanh Gia hỏi Trần Kính, "Anh có muốn mua gì không?"

Trần Kính hỏi lại: "Em có gì muốn mua sao?"

Nghê Thanh Gia hờ hững liếc anh: "Em đang hỏi anh." Cả hai chơi trò đố chữ, đá qua đá lại.

Trần Kính bị Nghê Thanh Gia nhìn đến xấu hổ, ghé vào lỗ tai cô nói: "... Anh mua rồi."

Để tránh bối rối trong những trường hợp khẩn cấp do không biết cách sử dụng, Trần Kính đã bí mật dùng thử.

"Ồ." Nghê Thanh Gia chế nhạo, "Em hỏi anh có muốn mua đồ ăn gì không, anh đang nghĩ cái gì thế?"

Nói xong, cô nở nụ cười ngọt ngào, ỏng ẹo cái eo nhỏ bước vào cửa hàng. Trần Kính không đấu lại cô, im lặng đi theo.

Thật tình Nghê Thanh Gia không có gì cần mua, cô chỉ trêu chọc Trần Kính. Cô chọn ngẫu nhiên vài gói đồ ăn vặt rồi đi tính tiền, thấy một loạt bao bì trước quầy thu ngân, Nghê Thanh Gia mặt không đổi sắc bỏ thêm một chai gel bôi trơn vào giữa đống đồ ăn vặt.

Trần Kính để chai bôi trơn trở lại, bên tai sắp chảy 𝖒á.⛎: "... Cái này anh cũng mua rồi."

Trở lại khách sạn, vừa đóng cửa, Nghê Thanh Gia đẩy Trần Kính lê·ռ ℊℹ️ư·ờ·𝐧·𝖌. Cô cởi giày, nửa quỳ bò lên người anh.

Diễn biến đến quá nhanh, Trần Kính đỏ mặt: "Trời còn chưa tối..."

"Thì có liên quan gì." Nghê Thanh Gia bổ nhào lên người anh, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, "Đừng nhúc nhích, để em ♓.ô.n anh một cái."

Nghê Thanh Gia tháo kính Trần Kính, gấp chúng lại và đặt trên đầu giường, cúi xuống ♓ô-п lên nếp mí nông trên mắt anh.

Làn da nơi đó rất mỏng, cô vừa 𝖍ôn., mi mắt anh khẽ động, lông mi dài lướt qua khóe môi cô.

Anh có đôi mắt thuần khiết nhất trên đời, trong veo không nhiễm tạp chất. Nghê Thanh Gia yêu nhất cái cách anh nhìn cô, chăm chú và vô hại, điều này khiến cô có thể đọc được tình ý trong đôi mắt kia.

Nghê Thanh Gia cọ từ sống mũi cao đến đôi môi 𝖒.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.𝒾.

Đôi môi của Trần Kính không mỏng cũng không dày, trước đây rất khô, nhưng sau nhiều lần bị Nghê Thanh Gia nhắc nhở, nó trở nên ẩm mịn, thậm chí còn dễ ⓗ_ô_𝐧 hơn cả môi cô.

Nghê Thanh Gia ɱú·t mát vài giây, Trần Kính không nhịn được nhổm dậy giữ gáy cô 𝒽ô_ռ thật sâu, Nghê Thanh Gia vỗ vỗ mặt anh: "Chưa đến lượt anh, đừng động." hltm

Trần Kính ngã xuống một cách đáng thương.

Nghê Thanh Gia vén vạt áo của anh lên, dỗ dành: "Bé cưng, giơ tay lên nào."

Trần Kính ngoan ngoãn để cô 𝐜*ở*𝐢 զ*⛎*ầ*𝐧 áo, 🌴*♓*â*п †*𝖍*ể chìm trong chăn bông 𝐦.ề.m 𝐦.ạ.❗, đầu tóc rối bời, gương mặt ửng hồng quay đi.

Cô gọi anh là bé cưng...

Nghê Thanh Gia vươn đầu lưỡi 👢𝐢-ế-ɱ láp xương nhỏ nơi cổ họng anh, ngậm luôn cả nốt ruồi nhỏ trên đó vào miệng.

Đầu ngón tay trượt từ xương quai xanh đến viên thịt nhỏ trên п.ⓖ.ự.𝖈, Trần Kính trắng nõn sạch sẽ, da mịn thịt non, dưới hồng, trên cũng hồng.

Nghê Thanh Gia ranh mãnh ấn hạt đậu đỏ, nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Trần Kính, hầu kết ẩm ướt của anh lăn lên lăn xuống, ánh mắt ngây thơ nhìn cô chằm chằm.

Nghê Thanh Gia nằm sấp trên n-🌀ự-ⓒ anh, tóc xõa tung, hai tay dọc theo đường bụng của anh đi xuống, nhéo nhéo cái eo gầy của anh, rất cứng nha.

Người phía dưới nhúc nhích, khàn giọng nói: "Ngứa..." Trần Kính cảm thấy ngứa ngáy khắp nơi.

Mái tóc dài quấn quanh bờ vai anh, ngứa; lồng 𝐧.🌀ự.ⓒ ɱ.ề.ⓜ 𝐦.ạ.1 áp sát vào người anh, rất ngứa; chiếc váy bồng bềnh cọ vào eo anh, rất rất ngứa.

Ngứa nhất vẫn là chỗ đó.

Trần Kính ưỡn eo 𝒸_ọ 𝖝_á_т của mình vào người cô, lại bị cô tóm lấy."A Kính khó chịu sao? Để em giúp anh."

Nghê Thanh Gia mân mê vật cứng qua lớp vải, bàn tay nhỏ bé mò mẫm lên xuống, 💲.ờ ş𝖔.ạп.𝖌 thứ dưới đũng quần căng phồng, cẩn thận cảm nhận hình dáng của anh.

Cô xắn váy lên, nhích người xuống, lộ ra lều trại dựng đứng.

Quần lót cọ nhau vang lên tiếng sột soạt.

Nghê Thanh Gia ngẩng đầu ⓗ.ô.𝐧 Trần Kính, đầu lưỡi Ⓜ️ề.ɱ m.ạ.ı lïế*m l1ế.m bờ môi anh, bị Trần Kính hút vào trong miệng, 𝖒ú_𝐭 đến tê dại tận gốc lưỡi mới buông ra.

Trần Kính thở ra một hơi dài, độ*ռ*𝖌 тì𝖓*♓ lấy dương v*t của mình cọ lên chân cô, nó căng đến nỗi chiếc quần không chứa được nữa, mượn tay cô từ từ kéo xuống.

Nghê Thanh Gia thu tay lại nửa chừng, cười xấu xa nói: "Vội cái gì, em còn chưa tắm đâu."

Châm lửa xong phủ 〽️-ôռ-🌀 bỏ chạy, cô tiêu sái đứng dậy bước vào phòng tắm, để lại một bóng dáng yểu điệu.

Bỏ rơi Trần Kính sắc mặt đỏ bừng, nửa người trần trụi, hạ thân cứng ngắc.

Trần Kính đối mặt với trần nhà, che mắt không nhúc nhích. Một lát sau, giọng Nghê Thanh Gia từ bên trong truyền ra: "Trần Kính, lại đây."

Trần Kính ngúng nguẩy cái m*ôn*g* mặc quần vào, gõ cửa kính, "Sao vậy?"

(*)Nguyên văn: 屁颠屁颠 - ý là đang rất hớn hở.

"Vào đi." Nghê Thanh Gia nói: "Giúp em kéo khóa."

Trần Kính đẩy cửa vào, lưng Nghê Thanh Gia chỉ hơi hở ra, anh nắm chặt khóa kéo nhỏ, ánh mắt rơi vào sống lưng xinh đẹp của cô, "Có thể chứ?"

Nghê Thanh Gia nói: "Móc cài áo 𝐧_gự_𝒸 cũng có thể cởi."

Tay Trần Kính rất vững vàng, hiện tại so với trước đây càng thành thạo, "Được."

"Nhân tiện, ⓣ.ắ.〽️ 🌜.ùn.🌀 nhau đi." Trần Kính sững người: "Anh..."

Nghê Thanh Gia giẫm lên chân anh, ⓗ*ô*𝓃 lên tai anh: "A Kính..." Một tiếng này, Trần Kính ở lại.

Chương (1-77)