Anh thích em
← Ch.37 | Ch.39 → |
Tinh d*ch chảy vào trong cổ họng Nghê Thanh Gia, cô không nếm được mùi vị như thế nào, chỉ biết g. ậy th/ịt trong miệng rất ngọt ngào.
Bắn xong, trước khi Trần Kính mềm đi, Nghê Thanh Gia liếm liếm cây gậy nửa cương, cuối cùng cũng chịu buông ra.
Cô nắm lấy bàn tay buông thõng của anh, đan mười ngón tay vào nhau. Trần Kính chìm trong khoái cảm, thân thể còn run.
Nghê Thanh Gia hỏi: "Có muốn nếm thử hương vị của chính mình không?"
Nói xong, cô cúi người ôm lấy Trần Kính mồ hôi nhễ nhại, phủ lên môi anh, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng anh, đẩy hết tinh d*ch còn sót lại qua cho anh.
Cô cười hì hì: "Anh nói xem, có phải rất ngọt không?"
Trần Kính từ từ lấy lại ý thức, kéo quần lên, che đi cục thịt vô dụng của mình. Một cảm giác tê liệt được kích thích bởi dòng điện trong cơ thể.
Anh chợt muốn khóc.
Hai tay Nghê Thanh Gia ôm cổ Trần Kính, hỏi: "Thoải mái không?" Trần Kính gật đầu.
Nghê Thanh Gia nói: "Em không làm không công, em cho một, anh phải trả lại em ba lần."
Ba lần thì tính là gì.
Trần Kính ôm Nghê Thanh Gia, thì thầm: "Được."
Anh đưa tay đến cổ áo cô, cài cúc áo, sau đó thò tay vào trong áo của cô, định giúp cô cài khuy áo ngực, nhưng anh không biết làm thế nào, càng ngày càng lộn xộn.
"A Kính ngốc." Nghê Thanh Gia xoay người vén áo lên cho anh xem, "Là như thế này này, học được chưa?"
Trần Kính "ừm" một tiếng, tựa đầu vào vai cô, nói: "Anh thích em." Giọng anh như giọt sương nhỏ giọt vào khe nắng, trong trẻo và dịu dàng.
Nghê Thanh Gia sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Gì cơ? Trong tình huống này mà nói câu đó có phải không quá thích hợp không?"
Trần Kính mặc kệ, anh chỉ muốn thổ lộ.
Họ đã ở bên nhau gần một tháng, nhưng anh hình như chưa nói bốn từ này bao giờ. (wǒ xǐ huan nǐ)
"Thích em."
"Thích em rất nhiều."
"Nghê Thanh Gia, anh vô cùng thích em."
Trần Kính là một người keo kiệt trong việc thể hiện cảm xúc của mình, nhưng hôm nay anh muốn thể hiện tất thảy những suy nghĩ đó.
Không phải vì cô giúp anh, cũng không phải vì cô cho anh sờ, những ân tình mà Nghê Thanh Gia dành cho anh càng khiến anh thích Nghê Thanh Gia nhiều hơn. Nhưng trừ những điều này ra, cho dù cô không làm gì, Trần Kinh vẫn thích cô như trước.
Anh muốn nói với cô rằng anh đã thích cô từ lâu. Thích cô từ khi cô là bạn gái của người khác.
Anh biến thái, anh thèm muốn cô.
Trần Kính chưa bao giờ thân thiết với người khác như vậy. Hết phim, màn hình lớn bắt đầu cuộn danh sách diễn viên. Đèn chợt sáng.
Trần Kính đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, không chỗ nào có thể che giấu được đám mây đỏ bên tai, anh cũng không muốn che giấu nữa.
Rơi thẳng vào đôi mắt sáng như vì tinh tú của cô, lặp lại một lần nữa: "Nghê Thanh Gia, anh thích em."
Bài hát kết phim du dương chảy chậm, hạt bụi xao động không ngừng rơi xuống.
Nghê Thanh Gia cong môi, đầu mày cuối mắt thấm đượm vẻ dịu dàng: "Biết rồi biết rồi, anh còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả, không biết xấu hổ sao."
Nhân viên don dẹp đi vào, Trần Kính đeo kính lên, dắt Nghê Thanh Gia ra ngoài.
Ngoại trừ họ, không ai biết bộ phim này tuyệt vời như thế nào.
Nghê Thanh Gia rộn rã mãi không thôi: "Trần Kính, anh đánh phấn má hồng sao, mặt anh hồng quá."
Trần Kính: "..."
Nghê Thanh Gia tiếp tục trêu chọc anh: "Bạn trai em đẹp trai thế này, em phải làm sao bây giờ."
Khi từ "đẹp trai" được nhắc đến, Trần Kính đột nhiên nhớ đến một sự kiện trong quá khứ.
Hoalantichmich.
Đó là đại hội thể dục thể thao mùa thu sau khi phân lớp không lâu.
Trần Kính chậm nhiệt, chưa hiểu rõ về các bạn cùng lớp nên tinh thần tôn trọng tập thể không mạnh mẽ, hơn nữa, anh quá tập trung vào việc học nên thậm chí còn không nghĩ về việc tham gia đại hội thể thao.
Ủy viên thể dục không biết từ đâu lấy được thông tin rằng lúc lớp 10 Trần Kính từng tham gia cuộc đua đường dài và có thứ hạng không tồi. Sau khi cậu ấy bu bám Trần Kính vài ngày, Trần Kính đồng ý đăng ký phần thi chạy 3. 000m.
Cuộc đua 3. 000 mét được quyết định bằng một lần bắn, không có trận tái đấu, trong số những người tham gia có một học sinh chuyên chạy đường dài.
Trần Kính rất bướng bỉnh ở một số khía cạnh, anh nhất quyết cắn không tha các học sinh thể thao trong nửa vòng đầu, cho đến khi thể lực của anh suy giảm, Trần Kính dần tụt lại phía sau và bị các học sinh thể thao bỏ qua.
Đầu óc anh hỗn loạn, xung quanh có rất nhiều người cổ vũ, còn có một thanh âm trong trẻo quanh quẩn bên tai anh.
Sau khi chạy bằng chút sức lực cuối cùng, Trần Kính được các bạn cùng lớp đỡ lấy, cổ họng như trào máu, dạ dày quặn lên.
Giọng nói lanh lảnh đó lại vang lên: "Thầy trọng tài, bạn em hình như bị nôn mửa, không biết có bị gì không, phải làm sao bây giờ?"
"Đưa em ấy đi nghỉ ngơi một lát, trước hết đừng ngồi, cũng không được uống nước."
"Được ạ, cảm ơn thầy."
Trần Kính khom lưng, nhưng không nôn. Một bàn tay đưa cho anh một chai nước suối.
Cô nói: "Cậu để lát nữa rồi hắng uống." Sau đó, cô ra lệnh cho một bạn nam cùng lớp giãn cơ giúp anh, còn cô chạy đi hỏi thứ hạng.
Khi đó Trần Kính và Nghê Thanh Gia nói không quá 20 câu, Nghê Thanh Gia là thành viên cốt cán của đội hậu cần lớp, cô rất nhiệt tình với mọi người.
Trần Kính vượt qua cơn buồn nôn, nói "cảm ơn" với các bạn cùng lớp bên cạnh.
Nghê Thanh Gia nhảy bắn trở về, "Oa, học sinh giỏi, hạng ba, chúng ta có huy chương!"
Bằng với sự nỗ lực và may mắn, Trần Kính chỉ cách vị trí thứ tư 0, x giây. Anh vặn nắp chai nước, nhấp một ngụm.
Nghê Thanh Gia nói: "Học sinh gỏi đẹp trai quá, đúng là thâm tàng bất lộ." Vì câu nói này, Trần Kính lén nhìn cô thêm vài cái.
Khi đó cô nói anh đẹp trai, ít nhiều chứa đựng sự khách sáo giữa bạn bè. Và giờ phút này, khi cũng được khen như vậy, thân phận của anh đã trở thành bạn trai của cô.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |