Truyện:Bạch Dương - Chương 29

Bạch Dương
Trọn bộ 77 chương
Chương 29
Giúp em li*m có chịu không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Giọng của Nghê Thanh Gia 𝐦*ề*〽️ 𝐦ạ*ï dịu dàng, giống như một con mèo con động dục nằm trên người Trần Kính, mái tóc đuôi ngựa của cô lệch sang một bên chạm lên cổ anh.

Trần Kinh bị ngứa, nghe được lời của cô, động tác trên tay anh liền dừng lại. Anh ngập ngừng nói: "Anh, anh giúp em nhé?"

Nghê Thanh Gia lắc đầu, "Anh còn chưa x⛎*ấ*🌴 𝐭𝒾*ռ*ⓗ."

Trần Kính thầm mắng chính mình chỉ quan tâm đến nhu cầu của bản thân, không để ý đến cảm xúc của cô.

"Không cần quan tâm nó." Trần Kính chỉ khúc thịt không có tiền đồ của mình."Anh chịu được không?"

Trần Kính buông tay Nghê Thanh Gia ra, 𝒽ô.𝐧 cô: "Cứ nói cho anh biết phải làm gì."

"Là anh tự nói đó." Nghê Thanh Gia nắm tay Trần Kính đặt lên thắt lưng mình, thấp giọng, "Cởi giúp em."

Trần Kính nín thở, sờ vào cạp quần của cô, tụt xuống, bên trong vẫn còn một lớp quần lót mỏng.

Liếc qua khóe mắt, anh thoáng thấy nó có màu nhạt. Trần Kính dừng động tác lại.

"Sao thế ạ?"

Trần Kính xác nhận lần nữa: "Anh có thể cởi ra thật sao?"

Nghê Thanh Gia cười nói: "Không phải anh nói muốn giúp em à? Nếu quần bị bẩn thì phải làm sao?"

Có lý.

Trần Kính nuốt nước bọt và nói, "Vậy anh cởi đây."

Lưng quần của đồng phục được làm bằng thun co giãn rất dễ cởi. Trần Kính nắm thắt lưng Nghê Thanh Gia từ từ kéo xuống, chiếc quần lót trơn màu lộ ra một nửa, giống như một bức màn thần bí đang được vén lên.

Trần Kính thấp giọng nói: "Nhấc 〽️.ô.𝓃.🌀 lên." hltm

Nghê Thanh Gia không động đậy: "Tự anh tìm cách đi."

Trần Kính liếc cô một cái, vòng tay qua eo Nghê Thanh Gia, nhấc cô lên, quần dài tuột xuống dồn một đống trên đầu gối cô. Trần Kính đặt Nghê Thanh Gia xuống, khom người 🌜ở_❗ 𝐪_ц_ầ_𝓃 cho cô.

Hai chân thon dài trắng nõn hiện ra rõ ràng trong tầm mắt, cặp 〽️ôⓝ.ɢ tròn trịa được chiếc quần lót ôm sát, ở giữa có một khe hở tinh tế.

Nghê Thanh Gia hơi mở hai chân ra, Trần Kính nhìn thấy nơi đó thấm ra một vết nước, anh không dám thở mạnh.

Trần Kính đỏ mặt quay người lại, để lại bốn chữ."Anh đi rửa tay."

Tiếng vòi nước vang lên một phút đồng hồ, Nghê Thanh Gia cười hỏi: "Anh muốn rửa bao lâu?"

Trần Kính cuối cùng cũng trở lại.

"Không muốn thì quên đi." Nghê Thanh Gia giả bộ tức giận."Anh không..."

"Lại đây." Nghê Thanh Gia nắm lấy bàn tay sạch sẽ của Trần Kính, vén áo của mình, dắt tay anh luồn vào trong.

Trần Kính chống lại cô, Nghê Thanh Gia ngẩng đầu lên: "Anh không muốn sờ sao?"

Sự cố chảy ɱá·𝖚 mũi lần trước ảnh hưởng rất lớn đến Trần Kính, chỉ nhìn qua màn ảnh thôi mà anh đã như thế, Trần Kính sợ mình sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được khi nhìn thấy vật thật. Anh thèm muốn nó, bị ám ảnh bởi nó, bởi vậy anh không dám mạo phạm nó một cách dễ dàng.

Trần Kính nắm chặt cổ tay Nghê Thanh Gia, không giải thích được rõ ràng: "Anh..."

Nghê Thanh Gia thấy vẻ mặt đấu tranh của anh cũng không ép nữa, chuyển qua giữ quần lót của mình, "Em chỉ dạy một lần, nếu A Kính không học được, em sẽ tìm người khác."

Vẻ mặt Trần Kính thay đổi.

Nghê Thanh Gia nắm ngón tay của Trần Kính, đẩy chiếc quần lót sang một bên, để lộ thung lũng mật ong ẩm ướt.

Trần Kính nhìn thấy một con trai khép vỏ, lấp lánh ánh nước. Khi hai đùi cô tách ra, vỏ trai khẽ mở, để lộ phần thịt ⓜ.ề.m Ⓜ️ạ.𝒾 hồng hào, môi â. m h. ộ căng ra như đôi cánh.

Trần Kính nhất thời không dám p*♓á*✝️ г*a â*𝐦 †♓*🔼*𝐧*♓, tập trung hơn cả lúc học tiết sinh học.

Đầu ngón tay Nghê Thanh Gia đẩy môi â. m h. ộ ra và đáp xuống điểm ẩn, â. m v. ật của cô được giấu sâu đến mức không dễ tìm thấy.

"Chạm vào chưa? Ấn vào chỗ này có thể khiến em cảm thấy thoải mái, nhưng không nên quá mạnh."

Cảm giác này có chút kỳ diệu, giống như chạm vào một viên trân châu màu hồng được giấu trong một con trai vậy. Trần Kính vừa lo lắng vừa hưng phấn, nhưng cũng cảm thấy tiếc thương. Anh thử xoa chỗ đó, Nghê Thanh Gia nhíu mày bình luận: "Mới bắt đầu cũng đừng ấn, khó chịu."

Trần Kính khiêm tốn hỏi: "Anh nên làm gì?"

"Miết nó thật nhẹ nhàng, nếu nó ứa ra nước thì tức là nó thích anh, anh có thể làm mạnh hơn một chút. Còn nữa, anh có thể vừa làm vừa 𝖍●ô●n em."

"Em dạy xong rồi, bây giờ còn phải tùy vào anh. Cuối cùng, nói cho anh một bí mật, chỗ này..."

Trần Kính bị Nghê Thanh Gia dẫn vào lối vào ấm áp, chỉ đ●ú●t một đốt ngón tay vào, h/uyệt nhỏ điên cuồng m-ú-ⓣ lấy anh.

Anh chậm rãi ⓡú*✞ ⓡ*𝖆, ngón tay thấm đẫm chất lỏng trơn trượt, nghe thấy những lời còn lại của Nghê Thanh Gia: "Chưa từng có ai chạm vào..."

Hầu kết Trần Kính lăn lộn, anh 𝒽·ô·𝐧 nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của cô, vật cứng bên dưới đũng quần vẫn còn cương cứng, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Vén lớp vải mỏng lên, ngón tay x●â●𝐦 𝐧●𝖍●ậ●ⓟ vào nụ hoa ẩm ướt.

Trần Kính đẩy những cánh hoa nhỏ sang một bên, nhẹ nhàng từ từ xoa bóp chúng, điều chỉnh vị trí theo lời của Nghê Thanh Gia. Điểm nhạy cảm của cô là ở phía sau, Trần Kính chà xát lên xuống vài lần mới hiểu ra.

"A... A Kính có thể nhanh lên." Nghê Thanh Gia bắt đầu nóng nảy, đôi tay thon thả và xinh đẹp của anh thường chỉ cầm bút để giải toán, nhưng bây giờ anh đang học cách lấy lòng cô. Nghĩ đến đây, Nghê Thanh Gia ọc ọc phun ra chất lỏng.

"Như này được chưa?"

Trần Kính xoay tròn chấm nhỏ của cô, ngón tay cầm bút lâu ngày có những vết chai sần khiến Nghê Thanh Gia ngứa ngáy từ trong ra ngoài.

"Được rồi." Nghê Thanh Gia ngâm nga, "Ⓒ●ở●𝒾 զuầ●ռ lót của em ra đi."

Trần Kính làm theo, cởi chiếc quần lót thấm đẫm nước ra, gập hai chân Nghê Thanh Gia lại, cố gắng nhìn rõ xem điểm kia ở đâu.

Hoalantichmich.

Nghê Thanh Gia dang hai chân ra cho anh nhìn, nơi đó giống như một đóa hoa hồng xinh tươi mỏng manh, khắp nơi đều dính hạt sương: "A Kính, nó vì anh mà ↪️*𝖍*ả*🍸 nướ*c."

Trần Kính cảm thấy còn chưa đủ, liền tìm chỗ mình vừa chạm vào, thong thả nhào nặn.

Vùng kín của cô quá non nớt, Trần Kính lần đầu làm, chưa có kinh nghiệm, cũng không biết lực bao nhiêu là phù hợp, chỉ có thể tăng lực tay từng chút một, căn cứ vào đó mà phán đoán thông tin phản hồi cô đã đưa ra.

"Tiếp tục đi, A Kính giỏi quá... Ah... Em thích ngón tay của A Kính..."

Nghê Thanh Gia đỏ mặt ngẩng đầu lên đòi ♓ô𝐧-, Trần Kính cúi đầu xuống 𝖍_ô_𝖓 cô liên tục.

Chóp mũi chạm chóp mũi, mắt Nghê Thanh Gia ư-ớ-т á-𝖙 hỏi: "Nếu em nói giúp em ⅼıế●Ⓜ️, A Kính có chịu không?"

Trần Kính không trả lời, tháo kính ra đưa cho cô.

Nghê Thanh Gia nhận lấy, chỉ thấy đôi mắt trong veo kia đang cụp xuống, nếp gấp nông trên mắt giãn ra, nó dè dặt giống như anh vậy.

Trần Kính nửa quỳ 𝐡●ô●𝓃 cô, càng ngày càng đi xuống, cho đến khi dịch vị ư-ớ-t á-† tràn ngập trong miệng anh.

Đầu lưỡi vừa mềm vừa nóng, anh nhẹ nhàng gảy lấy âm đế đang cương cứng của Nghê Thanh Gia, 👢iế.ⓜ láp lên xuống dọc theo khe hẹp từ đầu đến đuôi.

Đi ngang qua cái lỗ ẩm ướt, anh cẩn thận bước vào, nếm thử miếng thịt mềm, cuộn lưỡi nuốt hết nước nhờn.

Nghê Thanh Gia đột nhiên nhón chân gọi tên anh: "A Kính..." Cô duỗi đùi kẹp đầu anh.

Trần Kính dường như đang cười, hơi thở ấm áp của anh lướt qua như một chiếc lông vũ, gãi vào tâm trí Nghê Thanh Gia.

Trần Kính dùng hai tay mở rộng chân Nghê Thanh Gia, h·ô·ⓝ lên cái lỗ nhỏ một cách trân trọng.

"A Kính, ngứa quá..."

Mái tóc đen ☑️ù·1 𝐯à·⭕ giữa chân cô, vừa vặn vô cùng, may mà tóc Trần Kinh 𝖒ề_Ⓜ️ 𝐦_ạ_ı, Nghê Thanh Gia sẽ không bị thương.

"Mau lên, em muốn A Kính mau 👢ıế.𝐦 em..."

Trần Kính chịu không nổi lời của Nghê Thanh Gia, anh ngậm múi thịt vào trong miệng, mặt lưỡi nhanh chóng quét lên, không ngừng tấn công.

Một cơn gió thổi vào phòng, góc rèm màu xám phất lên, giống như trái tim đang chạy loạn của Nghê Thanh Gia, khao khát được an ủi nhiều hơn.

Khi hoàng ♓ô●𝖓 đến gần, một tia sáng màu cam chiếu vào từ tấm rèm tung bay, nhìn trộm vẻ đẹp của căn phòng này.

Bây giờ Trần Kính đã trở thành người lái xe của Nghê Thanh Gia, dẫn cô đến hòn đảo dưới biển sâu.

Trần Kính muốn cô hạnh phúc, hạnh phúc vì anh.

Nghê Thanh Gia rướn thân dưới lên để Trần Kính ăn sâu hơn, nước mắt trào ra từ khóe mắt, cô khóc thút thít nói: "Thích quá... Sắp đến rồi... Em muốn đi tiểu..."

Khi sắp cao trào, Nghê Thanh Gia tránh ra khỏi miệng Trần Kính, lại bị Trần Kính ôm 𝖒●ô●𝖓●𝖌 ấn về chỗ cũ.

"Không, không cần nữa..."

Trần Kính không chịu nghe, điên cuồng trêu chọc â. m v. ật đang ứ 𝖒·á·υ, 𝖑●ⓘế●Ⓜ️ đến đầu lưỡi tê dại, đột nhiên cảm thấy trên người cô có một luồng nhiệt 𝖓·ó𝖓·ⓖ 𝐫a·𝖓, sau đó anh nghe thấy tiếng hét 🍳-⛎-y-ế-𝖓 r-ũ của Nghê Thanh Gia.

"Á..."

Nước d*m chảy vào miệng Trần Kính, bắn tung tóe lên mặt anh, anh hờ hững 🦵ïế·ⓜ láp để xoa dịu nụ hoa đang mấp máy sau cơn cao trào.

Hôn một cái rồi lại một cái.

Nghê Thanh Gia ✝️♓.ở 𝐡ổ.ռ h.ể.𝐧, đôi mắt cô tan rã, đầu cô đầy mồ hôi.

Ngón tay luồn vào mái tóc đen của Trần Kính, cô khàn giọng nói: "Đừng 𝖍●ô●п chỗ đó nữa, 𝐡_ô_ռ em đi."

Trần Kính cúi người, không ♓-ô-n Nghê Thanh Gia, ghé vào tai cô thì thầm: "Đừng tìm người khác."

Chương (1-77)