Vị hôn phu vào cửa
← Ch.069 | Ch.071 → |
Cuối cùng trận hỗn chiến nam nữ này kết cục người họ Phùng cùng người họ Diệp giương cung bạt kiếm, rốt cục bị Diệp Lý Chính tạm thời bình ổn xuống.
Đã là tranh cãi, lại là nam nữ hỗn chiến, vậy không tồn tại ai chịu thiệt ai báo thù, lúc này như vậy mới thôi, không được kết thù oán.
Diệp Lý Chính này cũng vì khống chế sự tình không tiến thêm một bước, theo nguyên nhân mà nói, hôm nay đánh nhau là người họ Diệp không đúng, nhưng người họ Phùng dù sao đánh nhau chiếm thượng phong.
Hắn vừa nói như vậy mọi người đương nhiên vẫn phải cho hắn mặt mũi, đều quyết định không hề truy cứu tiếp nữa.
Diệp Đại Văn không cần phải nói, cha con bị đánh một trận nhừ tử, Diệp Đại Văn bây giờ còn che nam căn đứng run run, Cát Tường cùng Hắc Muội nhìn thấy đều hả giận.
Mà hai huynh đệ Diệp gia đứng cũng không đứng nổi đặt mông ngồi dưới đất, Trần Anh lại giống một bà điên bị đánh thảm.
Hiện tại tất cả tiêu điểm không ở chuyện Diệp Đại Văn khi nhục Cát Tường bị đánh, mà ở chỗ Diệp Bình cùng Cát Tường hưu cùng bị hưu.
Cùng với nam nhân xa lạ bộ dạng đẹp mắt nhìn như thư sinh rốt cuộc là ai? Thế nào thoải mái chế trụ hai huynh đệ Diệp gia.
Nhưng Hắc Muội chưa kịp giải thích thân phận Lâm Tam Mộc, Cát Tường như là ăn quả cân quyết tâm, lôi kéo Diệp Lý Chính, "Lý Chính, trước mặt mọi người, ta hôm nay muốn ngài làm chứng, ta muốn triệt để thoát ly Diệp Bình."
Cát Tường chưa từng kiên quyết như thế.
"Ta còn muốn hưu ngươi!"Diệp Bình nhảy dựng lên, bị chính vợ mình trước mặt mọi người yêu cầu thoát ly hắn phản ứng đầu tiên chính là rất mất mặt.
Đại tẩu Trần Anh của hắn ở bên cạnh đắc ý phi phàm, mắt như độc xà nhìn chằm chằm Cát Tường.
Diệp bà bà và Tịch Mai Diệp Tĩnh sớm đã bị cảnh lộn xộn này làm cho ngây ngẩn cả người, nói thật các nàng đối với Cát Tường tuy rằng có nhiều bất mãn nhưng chưa tới muốn hưu nàng, cho nên lần này không biết nói như thế nào, lại khuyên Diệp Bình.
Diệp Bình bị tình thế điều khiển cảm giác thật bẽ mặt, cứng rắn la hét muốn hưu Cát Tường.
Hắc Muội nhìn Cát Tường sau một lúc lâu, nàng trong ánh mắt kiên định không hối hận đã nói cho Hắc Muội biết, nàng thật sự không muốn cùng Diệp Bình tiếp tục sống chung nữa, cho dù một mình có bao nhiêu gian khổ nàng cũng chấp nhận. Nàng nhớ tới những lời Cát Tường đã nói vào ngày đưa ma nương nàng, trong lòng đã muốn có chủ ý.
"Diệp Bình, ngươi hôm nay đã nói muốn hưu tỷ ta, ta đây muốn hỏi một chút tỷ ta phạm lỗi gì, hãy đưa ra một lý do phù hợp để hưu tỷ ta?"
Cát Tường vừa nghe nghĩ Hắc Muội còn muốn nàng sống cùng Diệp Bình, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng muốn nói cái gì đó, lại bị Lâm thúc phía sau khe khẽ lôi kéo ống tay áo, lắc đầu ý bảo nàng an tâm.
Ánh mắt Lâm thúc bình tĩnh chắc chắn, nàng lập tức an lòng chờ xem Hắc Muội ứng đối.
Diệp Bình đối mặt Hắc Muội chất vấn nhất thời quả thật cũng nói không ra lý do muốn hưu thê, đang chuẩn bị cãi chài cãi cối.
Hắc Muội lớn tiếng nói, "Tốt, ngươi đã nói không ra lý do hưu tỷ ta, ta đây nói lý do tỷ ta muốn hưu ngươi, một, vợ mình bị Diệp Đại Văn khi nhục ngươi chẳng những không phản kháng đối phó người khác, ngược lại trách vợ mình, nam nhân như vậy vô dụng, hai, đại ca và đại tẩu ngươi thành thân nhiều năm, đại tẩu ngươi vẫn không mang thai, nhà ngươi cũng không hưu đại tẩu ngươi, ngược lại cho ngươi nửa đêm vào phòng đại tẩu ngươi, đây là vì sao? Một nhà xấu hổ vô sỉ như vậy, ta còn sợ ô uế tỷ ta!"
Thật ra đối với Diệp gia Hắc Muội vốn không biết, lần đó Cát Tường nói không thể sống tiếp ở Diệp gia nàng đã bắt đầu lưu tâm, bởi vì Cát Tường là nữ tử truyền thống vừa nhu nhược vừa dịu dàng, không đến điểm mấu chốt nàng sẽ không nói quyết tuyệt như vậy, cho nên nàng liền buồn bực, bắt đầu lưu tâm.
Thật đúng đừng nói, dân quê bình thường giải trí duy nhất chính là bát quái, nói nhà đông dài nhà tây ngắn, chỉ cần có lòng Hắc Muội tự nhiên hiểu ý trong đó.
Hắc Muội nói một phen không thua gì tiếng sấm giữa trời quang, điều thứ hai chẳng những cho thấy Diệp An không thể sinh càng thấy rõ chính là ám chỉ Diệp gia thúc tẩu loạn luân a, nhất thời thôn dân chung quanh đều nổ tung, thật sự là bát quái kinh khủng a.
Vẻ mặt người Diệp gia nhất thời đều tái đi, Diệp An lại cúi đầu sắc mặt ngưng trọng.
Trần Anh nhảy dựng lên muốn xé miệng Hắc Muội, "Đồ tiện nhân kia, ta cho ngươi nói lung tung —– "
Đáng tiếc Hắc Muội sớm có phòng bị, vừa né tránh vừa nói, "Thế nào, bị vạch trần gièm pha liền muốn giết người diệt khẩu hả!"
Lần này Trần Anh đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải, trên mặt đặc sắc a.
Diệp An cùng Diệp Bình trên mặt đất đã quên kêu đau, choáng váng.
Diệp Tĩnh tốt xấu là người đọc sách, lần này muốn chết tâm phỏng chừng đều có.
Đối mặt mọi người khe khẽ nói nhỏ, cả nhà Diệp gia thần sắc thật sự là quá mức đặc sắc, Cát Tường lạnh lùng nhìn những người này.
Thái độ Cát Tường làm cho mọi người đối với chuyện này càng tăng thêm độ tin tưởng, thử nghĩ người con gái nào sẽ buông tha nhà giàu, tình nguyện thoát ly cũng không muốn tiếp tục sống cùng.
Quê nhà nữ tử đã thành thân thoát ly căn bản sẽ không có ngày lành qua, không ruộng đất không tài sản, trở về nhà mẹ đẻ địa vị cũng xấu hổ, nhất khi chết cũng không biết chôn ở đâu.
"Lý Chính, hôm nay thừa dịp có mặt mọi người ở đây, tỷ ta cùng Diệp Bình chính thức thoát ly!"Hắc Muội nói đã nói đến đây cũng không chừa đường thương lượng nữa.
Diệp bà bà đơn giản cũng xé rách mặt, "Thoát ly thì thoát ly, xuất giá mà không xuất tâm, con dâu như vậy Diệp gia ta không chứa nổi!"
Diệp Bình nghe Diệp bà bà cũng nói muốn thoát ly, lập tức sửng sốt, hắn tuy rằng lo mặt mũi, chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng trong lòng không phải thật sự không cần Cát Tường, lần này sự tình không hề chuyển cơ, hắn lại vừa cứng cổ còn có thể nói cái gì.
Vì thế hắn đối với Cát Tường vừa chua xót vừa ngoan độc nói, "Một người yếu ớt như vậy, thoát ly, xem ngươi sống thế nào!"
Cát Tường nhìn hắn trong mắt lạnh lẽo.
Hắc Muội nhìn bọn họ, đối với Diệp Bình cười lạnh một tiếng, "Cái này không cần ngươi lo lắng, tỷ của ta cam đoan sống tốt hơn ở Diệp gia!"
Lâm Tam Mộc đã lấy ra giấy viết, xoát xoát vài nét bút, đã viết xong thư thoát ly, nhất thức hai phần, đưa cho Hắc Muội.
Hắc Muội rất cảm kích nhìn hắn một cái, hắn vừa vào thôn Đại Diệp đã đụng phải chuyện rắc rối này, hắn chẳng những không buồn phiền còn giúp nàng, nàng tự nhiên trong lòng đều biết.
Nhưng Lâm Tam Mộc nhận được ánh mắt cảm kích này trong lòng cũng an ủi thỏa mãn.
Diệp Lý Chính thật đúng là người hiểu lẽ phải, nghĩ hai nhà đã kiên quyết chính mình cần gì làm vướng bận người khác, trực tiếp lấy ra con dấu tùy thân ấn vào thư thoát lý.
Cát Tường lấy được thư thoát ly rốt cục xuất hiện ý cười, nhìn Lâm thúc trực tiếp quỳ xuống nói, "Lâm thúc, hôm nay cám ơn thúc đã cứu con."
Lâm thúc hoảng sợ vội nâng Cát Tường đứng dậy, lại nói một câu ý vị thâm trường, "Cát Tường, con đường về sau phải đi tốt!"
Cát Tường nghe xong lời này nhìn Lâm thúc một lúc lâu, thế này mới đứng dậy, Hắc Muội là người không tính ý, đối với Cát Tường nói, "Đi, tỷ! Mình về nhà đi, muội nuôi tỷcả đời!"
Nói xong nhìn Lâm Tam Mộc, liếc mắt một cái xem ý tứ phản ứng của hắn, chính mình muốn nuôi tỷ tỷ, hắn có thái độ gì.
Lâm Tam Mộc tất nhiên là mím môi hướng về phía Hắc Muội mỉm cười, như làm cho nàng an tâm.
Nhưng thật ra Lâm thúc vẻ mặt có điểm chút phức tạp nhìn Cát Tường, Hắc Muội không suy nghĩ nhiều, bất quá nàng còn có chuyện quan trọng giải quyết.
Bên này một nhà hoà thuận vui vẻ, bên kia mấy người Diệp gia khó chịu, Diệp bà bà chua ngoa nói, "Thoát ly, cũng đừng lại bước vào Diệp gia nửa bước!"
Đây là ám chỉ đồ cưới của Cát Tường một thứ cũng đừng mong từ Diệp gia lấy về.
Cát Tường không cam lòng, cuối cùng Hắc Muội ngẫm lại cũng không có bao nhiêu, quên đi, hơn nữa còn có một "Kinh hỉ lớn "Chờ Diệp gia phía sau a.
Như thế lập tức thôn dân bắt đầu tiếp tục thảo luận về Lâm Tam Mộc.
Bởi vì Lâm Tam Mộc ăn mặc rất đơn giản, nhưng tướng mạo động lòng người, dung mạo có một loại phong tình bình tĩnh dân quê không có một được, lại biết chữ, nhưng vừa rồi lúc cùng huynh đệ Diệp gia động thủ lại không giống người đọc sách, lần này thực không đoán được thân phận của hắn.
Hắc Muội trực tiếp tuyên bố, "Đây là Lâm Tam Mộc, là trượng phu ở rể nhà ta, về sau nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn!"
Này không thể nghi ngờ lại là một trái bom nặng ký.
Ai cũng không nghĩ tới Hắc Muội kén rể thế nhưng chọn được một mặt hàng tốt như vậy, có người kinh ngạc có người hoài nghi có người trào phúng, đều là quay chung quanh người nọ không phải đứa ngốc, hay nghèo túng gì chứ.
Tối dại ra phải kể tới Diệp Tĩnh, vốn vừa mới đánh nhau hắn vẫn khuyên giải, hy vọng sự tình không cần ầm ĩ, chỉ cần không lớn chuyện, hắn cùng Hắc Muội vẫn có thể. Hiện tại Cát Tường và Diệp Bình đã thoát ly, lại nghe được Hắc Muội nói người nọ là trượng phu ở rể nhà nàng, hắn trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Lâm Tam Mộc.
Tất cả hối hận không cam lòng như thủy triều dâng lên trong lòng, ngũ vị tạp trần, hận không thể dùng ánh mắt làm cho Lâm Tam Mộc biến mất.
Nhưng người ta cố tình một bộ dáng không biết hắn, tiếp ánh mắt ngũ vị tạp trần của hắn cười đến vân đạm phong khinh.
Dáng vẻ Lâm Tam Mộc thật ra bình dị gần gũi, đối với mọi người bái lễ, "Tại hạ Lâm Tam Mộc, gia đạo sa sút, không còn thân thích, tự nguyện ở rể Phùng gia, trở thành trượng phu Như Ý, về sau ở lại thôn Đại Diệp nơi non xanh nước biếc sinh hoạt, nhờ các hương thân về sau chỉ giáo nhiều hơn."
Hắn nói là "Như Ý", đây là lần đầu tiên hắn nói tên Hắc Muội, không nói thôn dân, chính Hắc Muội lúc này mới nhớ tới nàng vốn tên là Như Ý, hắn tựa hồ cho tới bây giờ không kêu mình là Hắc Muội.
Hắc Muội nghe được hắn mở miệng nói hai chữ Như Ý tựa hồ trong giọng nói mang theo chút cảm giác không giống người thường, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác vi diệu.
Lâm Tam Mộc khiêm tốn ân cần thăm hỏi chẳng những vài câu đã nói rõ lai lịch thân thế của mình còn khen thôn Đại Diệp, người nào không phải đối với hắn có hảo cảm, nói sau ai cũng chưa thấy qua công tử dáng vẻ như ngọc a.
Nhất là nàng dâu tiểu cô nương người người trong mắt đều lộ ra vẻ ước ao.
Hắc Muội không nghĩ tới người này rất biết thích ứng hoàn cảnh, đã tuyên bố, đơn giản công khai luôn đi, "Lát nữa mời Lý Chính đại nhân đến nhà ta ăn bữa cơm công chứng, qua hai ngày hoan nghênh mọi người đến nhà ta lấy bánh kẹo cưới a!"
Nói xong nàng cũng nghiêm túc, một tay lôi kéo Cát Tường một tay lôi kéo Lâm Tam Mộc về nhà.
Mọi người thấy Hắc Muội lôi kéo tay Lâm Tam Mộc đều nở nụ cười, nàng cũng không e lệ, có người trêu ghẹo, nàng cũng không thả.
Nhưng thật ra Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội lôi kéo tay hắn, bởi vì vừa rồi đánh nhau trên tay tất cả đều là bụi bẩn, cùng ngón tay trắng nõn thon dài của hắn tương giao mà nắm, hắn ở sau mím môi cười trộm.
Về nhà Phùng Quý nhìn Lâm Tam Mộc cười không khép miệng, sáng nay ông dẫn Béo Nha Tứ Nha lên núi ủ rượu không biết chuyện xảy ra trong thôn, thấy Hắc Muội dẫn một nam tử trở về, xem nửa ngày cảm thấy người này thực không tệ tất nhiên là cao hứng không thôi, nói sau Phùng Quý là người dễ nói chuyện, lại hòa khí, ông xem ai mà không vừa lòng đâu.
Cho nên Phùng Quý đối với Lâm Tam Mộc vừa lòng, nằm trong dự liệu của Hắc Muội.
Chuyện Cát Tường thoát ly lại làm cho Phùng Quý phát sầu, Hắc Muội vừa định an ủi ông, Lâm Tam Mộc giành trước lên tiếng, "Bá phụ, Cát Tường đã sống không tốt về nhà là đúng rồi, nói sau Cát Tường còn trẻ, nếu có người vừa ý con và Hắc Muội sẽ làm chủ xuất giá, nàng có thể tái giá, không có người vừa ý thì ở nhà, ai cũng không dám nói gì đâu!"
Kỳ thực Phùng Quý lo lắng chính là cuộc sống sau khi Cát Tường thoát ly, dù sao không thể ở nhà muội muội ăn uống cả đời, con gái thứ hai khẳng định đồng ý, nhưng con rể không hẳn đồng ý.
Hơn nữa, lo lắng chính là Cát Tường nếu tái giá, đồ cưới cũng là một vấn đề.
Hiện tại Lâm Tam Mộc tuy vẫn chưa chính thức thành thân với Hắc Muội nhưng có thể nói như vậy, ông đương nhiên cảm kích, lôi kéo tay Lâm Tam Mộc thập phần cảm động, Cát Tường ở một bên cũng cảm ơn.
Hắc Muội không dấu vết ở sau lưng Lâm Tam Mộc nhéo một chút, ánh mắt giao nhau, tất nhiên là ám chỉ hắn làm được không tệ.
Béo Nha cùng Tứ Nha vẫn đang tò mò lại khiếp đảm nhìn Lâm Tam Mộc, cũng không dám nhìn thẳng hắn, Hắc Muội thầm mắng các nàng vô dụng.
Đến buổi tối, Diệp Lý Chính đúng giờ tới.
Cát Tường và Béo Nha nấu cơm, hơn nữa Hắc Muội từ trấn mang về thịt bò rượu ngon, bữa cơm này làm được thập phần phong phú, Diệp Lý Chính là người có rượu thì dễ nói chuyện.
Cho nên Hắc Muội còn mời Lâm thúc tới uống rượu tiếp khách.
Trên bàn cơm bị ba người Phùng Quý, Lâm Tam Mộc, Lâm thúc thay nhau mời rượu, uống tận hứng, trực tiếp không nhìn lai lịch Lâm Tam Mộc, chẳng những công chứng tại chỗ, nhập vào hộ tịch nhà Hắc Muội ở thôn Đại Diệp còn đáp ứng sáng mai đi trấn, đem thư thoát ly của Cát Tường đưa cho nha môn ở trấn lưu trữ.
Chuyện này xem như ván đã đóng thuyền, ngày kia có thể làm rượu mừng.
Một bàn người nói chuyện với Diệp Lý Chính, lúc gần đi Hắc Muội còn đưa một bình rượu ngon, Diệp Lý Chính choáng váng hồ hồ, vỗ ngực cùng Hắc Muội cam đoan, trước giữa trưa nhất định về uống rượu mừng của Hắc Muội.
Thừa dịp sau khi ăn xong Phùng Quý liền an bài chuyện thành thân của hai người.
Hắc Muội không nghĩ tới nhanh như vậy, nhưng Phùng Quý cũng có suy nghĩ của ông, nghĩ Cát Tường thoát ly không phải chuyện gì hay ho, dựa vào việc vui của Hắc Muội để lui đi chuyện đó, nói sau Lâm Tam Mộc đã vào ở Phùng gia, cần phải sớm thành thân, miễn cho chọc lời bàn tán.
Hắc Muội nghĩ nàng dù sao trước đó đã nói xong với Lâm Tam Mộc, sang năm mới chính thức viên phòng, cho nên lúc nào thành thân nàng đều không sao cả.
Nàng còn mừng khi khiến Phùng Quý vui vẻ.
Vì thế Phùng Quý liền quyết định sáng sớm ngày mai dắt con la lên trấn mua đồ chuẩn bị tiệc rượu, Cát Tường ở nhà bố trí tân phòng, Béo Nha cùng Tứ Nha hỗ trợ.
Ngược lại Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc không có chuyện gì.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |