Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 040

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 040
Nghị thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối cùng chuyện ấu đả trưởng bối, tự nhiên là không giải quyết được gì, mà Hắc Muội còn thêm danh hào hiếu thuận.

Một nhà Vương Kiều Nga tất nhiên là ghi hận trong lòng, Phùng bà bà thì có khổ nói không nên lời, càng xem Hắc Muội không vừa mắt, tổng cảm thấy này đứa cháu gái này chẳng những không thân hơn nữa một bụng mưu ma chước quỷ, trong lòng tính toán sớm tìm nhà đem nàng gả đi.

Hạ thôn cả nhà Diệp bà bà đã nghe chuyện Hắc Muội muốn tìm Ngô lão gia đòi ruộng, cả nhà đứng ngồi không yên.

"Nương, muội tử thông gia này muốn chúng ta chết đói à!"Nói chuyện là Diệp An.

"Nhà chúng ta cũng là nhà tỷ nàng, ta không tin nàng thật sự có thể đoạt đường sống của chúng ta!"Diệp Bình nói.

"Hắc Muội chính là hạng người lục thân không nhân, ta nghe nói hôm qua trước mặt nhiều người như vậy còn khiến Phùng bà bà bẽ mặt."Tịch Mai ở một bên thêm mắm thêm muối.

Mấy người đều trầm mặc, Diệp bà bà liếc nhìn Diệp An, nói, "Vợ ngươi thế nào về nhà mẹ đẻ, lại đem chuyện thối nát này ném cho ta, đó là chuyện gì!"

"Nương, nàng bị oan trong lòng cũng không chịu nổi, để nàng về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi một chút đi!"

"Oan không oan chính nàng trong lòng rõ ràng."Diệp bà bà cười nhạo, tuy rằng bà không thích Hắc Muội nhưng ngày đó Hắc Muội nói rất có lý, trong lòng bà không thể không hoài nghi.

"Nương, con nghĩ đại tẩu sẽ không như vậy, Cát Tường vốn thân thể yếu ớt."Diệp Bình nói.

"Vậy ngươi lúc trước không nên thú nó?"Diệp bà bà tức giận, "Nhiều người khỏe mạnh như vậy ngươi không cần, lại lấy một con ma ốm, giống như nương nó, gió thổi có thể bay, làm không được việc nhà nông không nói, ngã mất đứa nhỏ."

"Khi đó con đâu nghĩ nhiều như vậy, nói sau nhà nàng cấp đồ cưới nương không phải cũng vừa lòng sao?"Diệp Bình nói.

——

Ai cũng không biết trong phòng Cát Tường đã tỉnh, trợn tròn mắt yên lặng nghe những lời này, trong mắt không còn nước mắt cùng thương cảm, liền như vậy đờ đẫn mở to mắt.

Thời đimể Hắc Muội và Phùng Quý lại đi thăm Cát Tường, cả nhà Diệp bà bà hiện đã biết Hắc Muội có thể làm cho Ngô lão gia đoạt ruộng đất của họ.

Phùng Quý thì an ủi Cát Tường, bên ngoài Diệp bà bà cùng Diệp Bình lôi kéo Hắc Muội nói chuyện.

"Bà thông gia, tỷ phu, các ngươi suy nghĩ thế nào, nay đã là ngày thứ ba ."Hắc Muội trong lòng nghĩ chính mình khẳng định được như ý muốn.

Nào biết Diệp bà bà ra dấu với Diệp Bình, hắn nhìn Hắc Muội chậm rãi nói, "Hắc Muội, nếu ngươi làm nhà ta mất quyền thuê đất nhà Ngô dịa chủ ta cũng không nói nhiều, ngươi trực tiếp đón tỷ ngươi trở về, Diệp gia bọn ta nuôi không nổi người nhàn rỗi."

Hắc Muội nhìn Diệp Bình một bộ dạng thành thật thế nhưng nói ra những lời vô tình như vậy, đây là trắng trợn uy hiếp Hắc Muội, chỉ cần nàng đi nhà Ngô lão gia đoạt ruộng đất nhà họ hắn sẽ hưu Cát Tường.

Nàng thật sự là không thể tưởng tượng được nam nhân trước mắt này nhìn hàm hậu thành thật thế nhưng vô tình vô nghĩa như vậy.

Hắc Muội nhìn hắn cười lạnh nói, "Vì bảo vệ đại tẩu ngươi, ngươi thế nhưng ngay cả vợ mình cũng không cần? Lúc trước ngươi luôn miệng nói muốn cả đời đối xử tử tế với tỷ ta đều là cái rắm a!"

Diệp bà bà vội vàng nói, "Thông gia muội tử, chúng ta cũng không có biện pháp a, Trần Anh dù sao cũng là con dâu ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt a!"

Hắc Muội ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, nhìn trên mặt đầy nếp nhăn của Diệp bà bà đầy ý cười tức muốn bể phổi, nhưng cũng không thể để Cát Tường bị hưu về nhà.

Cuối cùng đành không giải quyết được gì, cùng Phùng Quý về nhà lập tức liền ủ rũ xiêm áo.

Lúc đưa cơm trưa đến cho Lâm Tam Mộc rõ ràng cảm giác được Hắc Muội khó chịu cùng tức giận, ngắm nghía khối ngọc bội trong tay, nhìn về phía Hắc Muội trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

"Thế nào, kế hoạch không thực hiện được?"

Hắc Muội vô lực gật đầu, ngồi ở bên giường một bộ dạng hữu khí vô lực, "Bọn họ dùng biện pháp hưu tỷ ta để uy hiếp không cho ta đoạt ruộng, lại không chịu trừng phạt con ả làm tỷ ta lưu sản."

"Cho nên ngươi cũng không dám đoạt ruộng?"

"Đúng vậy, ta cuối cùng không thể để bọn họ hưu tỷ ta."

Hắn nhìn Hắc Muội mím môi cười, "Bọn họ chỉ hù dọa ngươi, ngươi bị lừa!"

Hắc Muội sửng sốt, nhìn Lâm Tam Mộc chắc chắc mỉm cười, có chút nghi hoặc hỏi, "Không thể nào, đoạt bát cơm người ta không có cái gì không dám làm đi?"

"Cho nên, bọn họ sợ nhất là bị đoạt lại ruộng, bắt lấy tâm lý ngươi lo lắng cho tỷ ngươi."Hắn khinh miệt liếc nhìn Hắc Muội một cái, "Chính cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn!"

Hắc Muội cẩn thận cân nhắc nửa khắc, đột nhiên, vỗ ván giường, "Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới chứ, ngươi con bà nó!"

"Ngươi mắng ai đó?" trong mắt Lâm Tam Mộc hàn quang hiện ra, bày ra chiêu thức âm ngoan nhãn thần.

Hắc Muội lập tức khoác tay giải thích, "Không —— không phải —— chửi, đừng, đừng hiểu lầm a —— chỉ do giọng điệu, biểu đạt ta phẫn nộ —— "

Nói xong vội vàng chuồn mất.

Phía sau cửa Lâm Tam Mộc lại nháy mắt thu hồi biểu tình u ám, dung nhan thanh tú như tuyết, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ cười, cái cười đó thoạt nhìn so với ánh nến ngoài cửa sổ xa xôi còn muốn mờ ảo hơn.

Thời điểm buổi chiều Hắc Muội đều suy nghĩ chuyện Diệp gia, khiến bọn họ hưu Trần Anh sợ là không có khả năng, một cái lao động tốt như vậy Diệp bà bà sẽ không buông tha dễ dàng, phải làm thế nào để bọn họ có thành ý trừng phạt Trần Anh mà đối đãi tử tế với Cát Tường đây.

Lúc xế chiều Ngũ Nương ở hạ thôn tới cửa, Hắc Muội nhìn thấy nàng thật cao hứng, hai người tính ra có chút giao tình, bình thường cũng hợp lại trò chuyện, Hắc Muội chuyển ghế kéo nàng ở trong sân nói chuyện phiếm.

Nhà nàng ngay tại cửa hạ thôn, cách vách chính là nhà Diệp Đại Văn, chó nhà hắn còn bị Hắc Muội vụng trộm đánh ủ rũ.

Nàng lặng lẽ nói cho Hắc Muội một chuyện, hôm qua nàng trông thấy bà nội Hắc Muội đi đến nhà Diệp Đại Văn, bởi vì nhắc tới Hắc Muội, nàng chợt lóng lỗ tai lên nghe, tựa hồ nhắc tới việc hôn nhân của Hắc Muội.

Hắc Muội vừa nghe trong lòng còn có cái gì không rõ, khẳng định là chuyện lần trước đánh nhau Vương Kiều Nga ghi hận trong lòng xúi giục Phùng bà bà lấy chuyện nghị thân ra trả thù, Phùng bà bà khẳng định là muốn đem nàng gả cho con trai Diệp Đại Văn.

Con trai của Diệp Đại Văn so với hắn còn vô lại hơn, ai gả cho hắn người đó thật xui xẻo, bất quá nhà bọn họ thúc bá nhiều, ông nội cũng không dễ chọc, vừa vô lại lại bá đạo, bọn họ cầu hôn nếu trực tiếp cự tuyệt về sau khẳng định phiền toái không ngừng.

Trong lòng nàng lo lắng, việc này cũng không thể chờ Diệp gia tới cầu thân, đến lúc đó đã bị động, nàng phải tiên hạ thủ vi cường.

Lúc tiễn bước Ngũ Nương Hắc Muội vụng trộm cùng nàng nói một chuyện, nàng đi rồi chỉ chốc lát sau Diệp bà mối quả nhiên liền tới cửa.

"Diệp đại nương, ta trực tiếp nói với ngươi, hôm nay ta vừa vặn đầy mười bốn tuổi, xem như trưởng thành có thể nghị thân, cha ta nói việc hôn nhân của ta bản thân làm chủ, muốn gả ai liền gả người đó!"

Hắc Muội không muốn quấy rầy Tú Cô nghỉ ngơi cũng không để Diệp bà mối vào nhà, trực tiếp ở trong sân cùng bà nói chuyện, "Hôm nay tìm ngươi đến chính là muốn ngươi hỗ trợ giúp ta tìm một nhà chồng vừa ý."Nói xong Hắc Muội trực tiếp cho một đồng bạc, Diệp bà mối mừng đến cười đầy mặt.

Vốn cho một đồng bạc Hắc Muội thực sự đau lòng, nhưng bà mối này chức nghiệp là như thế, phương nào cho tiền mới có thể thật tình hướng về phương đó, tiền này nàng không thể tiết kiệm.

"Ai nha, Hắc Muội ngươi thật đúng là nha đầu tài giỏi, ngươi có thể làm đương gia nha, ngay cả việc hôn sự của ngươi cha ngươi đều theo ngươi."Diệp bà mối trên mặt đầy ý cười mang tính nghề nghiệp.

"Diệp đại nương, ta đối với nhà chồng muốn tìm không có gì soi mói, ngay tại tìm trong thôn Đại Diệp chúng ta, lân cận, đối phương chỉ cần không ngu đều được, đi đứng có chút tật cũng không sao cả."Hắc Muội như là vô tình nói xong, nhưng Diệp bà mối nghe xong tròng mắt chuyển động.

"Như vậy sao được, Hắc Muội ngươi tài giỏi lại là cô nương thanh tú thế nào có thể gả cái tàn phế chứ!"Diệp bà mối thử nói.

"Diệp đại nương, cái này ngươi sợ không biết, ta không chê đối phương là tàn phế việc nhà nông cái gì ta đều có thể làm, thứ hai ta cũng có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Nghị thân xong qua ba năm lại chính thức thành thân, cũng chính là ta mười bảy tuổi mới thành thân qua cửa, nhưng phải chờ tới ta mười tám tuổi mới viên phòng."Hắc Muội nói như vậy một là lo lắng đến tảo hôn sinh đẻ sớm đối với thân thể không tốt, thứ hai cũng là muốn ở lâu trong nhà giúp nhà mẹ đẻ, đợi Béo Nha Tứ Nha trưởng thành có khả năng làm việc.

"Quá muộn đi! Vậy không phải là sinh đứa nhỏ chờ đến mười chín hai mươi !"Diệp bà mối nói, cô nương mười bảy tuổi đã nên làm nương.

"Điều kiện này, trên hôn thư giấy trắng mực đen phải viết rành mạch!"Hắc Muội nghiêm trang nói, không cho thương lượng.

Đảo mắt cười dài đối với Diệp bà mối nói, "Diệp đại nương, ngươi có biết, tốt xấu ta cũng là một cô nương, cũng muốn thể diện, ta cuối cùng không thể chủ động đi nói với người ta, việc này vẫn phải tìm ngươi hỗ trợ, đem điều kiện của ta nói ra, xem có nhà nào thích hợp ngươi giúp ta đi hoà giải, đẻ bọn họ có thể tới cửa cầu hôn, hơn nữa nếu là người hợp ý ta, ta cho ngươi con số này."Hắc Muội nói xong vươn năm ngón tay.

"Năm đồng!"Diệp bà mối lập tức bưng kín miệng, mừng như điên, làm thành một trang môi nhiều nhất chỉ được ba đồng thôi, hiện tại Hắc Muội đáp ứng cho bà năm đồng cũng không phải là vui như điên sao.

Ra cửa sân nhà Hắc Muội Diệp bà mối tỉnh táo lại nhất thời hiểu được người trong lòng Hắc Muội là người nào, không phải là tên què lão tam nhà Diệp bà bà sao?

Bà không hiểu Hắc Muội điều kiện như thế sao coi trọng tên què kia, sau đó vừa nghĩ cải củ rau xanh yêu thương thực sự khác thường, như mặc kệ, hiện tại bà muốn quan tâm là thế nào để Diệp bà bà chủ động đi cầu Hắc Muội làm con dâu thứ ba, như vậy Hắc Muội có thể gả cho người trong lòng mà năm đồng bạc của bà nhất định tới tay.

Sáng sớm hôm sau lúc Diệp Đại Văn mời Diệp bà mối đi chuẩn bị hướng nhà Phùng Quý cầu hôn Diệp bà mối vô cùng thống khoái mà biểu lộ tình huống, dưới miệng lưỡi của bà nhà Diệp Đại Văn ngược lại cảm thấy Hắc Muội không xứng với con trai nhà hắn, chuyện nghị thân liền như vậy không giải quyết được gì.

"Ngươi liền như vậy vội vã tìm nhà chồng?"Hắc Muội vừa thấy Lâm Tam Mộc hắn đã xuy cười nói.

"Ta có thể không gấp sao? Nếu ta không ra tay trước bà nội ta sẽ xuống tay."

Lâm Tam Mộc vừa nghe không lên tiếng, từ xưa trưởng bối thay tiểu bối đính thân đó là hoàn toàn hợp lý, huống chi ở nhà Hắc Muội ẩn thân mấy ngày nay trong nhà tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, tình huống gì hắn xem như đã rõ như lòng bàn tay.

"Vậy ngươi tính gả cho ai?"

"Ta muốn gả cho Diệp Tĩnh."

"Hắn không phải què chân sao?"

"Chính là đi đường có chút khó khăn thôi."

"Vì sao?"

"Nào có nhiều vì sao như vậy?"Hắc Muội không muốn nói, trước mắt hiện ra dáng vẻ thư sinh im lặng ôn nhu, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì.

Lâm Tam Mộc nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu nói, "Ngươi là muốn cùng tỷ ngươi gả đến một nhà chồng, làm chị em dâu dễ dàng chiếu ứng."

Hắc Muội không thừa nhận cũng không phản bác liền như vậy ngây ngốc, bỗng nhiên cảm thấy đến thế giới này không nghĩ tới người hiểu mình nhất chính là người trước mắt không có quan hệ gì với mình.

"Ngươi liền cam tâm? Không muốn tìm người trong lngf?"Hắn liếc mắt thấy phản ứng của nàng.

"Cam tâm thì như thế nào, không cam lòng lại như thế nào, cuộc sống chính là như vậy, dù yêu oanh oanh liệt liệt cũng bị năm tháng ma luyện, ta đời này thầm muốn tìm một người thích hợp sinh sống, cùng thân nhân của ta chiếu cố nương tựa."

Thời điểm Hắc Muội nói lời này, Lâm Tam Mộc nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, trong nháy mắt cảm thấy nữ hài vừa trưởng thành trước mắt này có một loại đau thương hờ hững nói không nên lời, loại cảm giác này rõ ràng là một người đã từng trải qua biến cố mới có.

Ngoài cửa sổ phản chiếu lại đây thản nhiên vầng sáng dừng bên sườn mặt có một loại cảm giác thê lương vô lực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)