Bánh bao nhỏ
← Ch.107 | Ch.109 → |
Một năm này không thể nghi ngờ là một năm Phùng gia tốt đẹp náo nhiệt, cũng là người thôn Đại Diệp đều hoan hỉ vui mừng.
Thời điểm chúc tết nhà Phùng Quý chen chúc đầy người, mọi người đều nhớ kỹ ân huệ ruộng đất của bọn họ, nói sau chúc tết cho ông chủ là điều hiển nhiên.
Qua đầu năm lại là nguyên tiêu, bởi vì trong nhà ba phụ nữ có thai, người một nhà đều không đi trấn hay Thanh thành chơi, nhưng Phùng Quý Tam Mộc Ngô Bảo Nhi mua về rất nhiều hoa đăng, đem trong viện trang trí phá lệ vui mừng.
Mà Liễu Phượng Nhi đặc biệt ân cần, thay đổi các món ăn liên tục cho tỷ muội Cát Tường, đến hậu kỳ, nhất là Cát Tường thân thể nặng, căn bản ăn không vô cái gì, uống chút nước đã thấy no.
Đối với Liễu Phượng Nhi biểu hiện người một nhà đều không còn gì để nói, qua năm đã hoà hợp cả nhà.
Qua tết nguyên tiêu Bạch lão bản dẫn Thanh Thủy cùng Bạch Minh Tuệ tới cửa bái phỏng, còn mang theo chút lễ vật.
Đối với bọn họ bái phỏng người Phùng gia vẫn khách khách khí khí, hơn nữa có Thanh Thủy là người quen cũng thân thiện.
Đều tán gẫu chút chuyện nhà, bất quá Hắc Muội cảm thấy Bạch lão bản thử chính mình, thử cái nhìn của nàng đối với quan hệ của hắn và Liễu Phượng Nhi.
Hắc Muội không khỏi trong lòng cảm thấy buồn cười, người a đúng là mỗi người một tính cách, như Bạch lão bản làm việc luôn thích vòng vo uyển chuyển.
Thái độ Liễu Phượng Nhi rõ ràng đối với Bạch lão bản như tất cả khách đến chơi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nếu Hắc Muội không biết nàng trước kia là nha hoàn thông phòng của Bạch lão bản nàng thậm chí nghĩ nàng là lần đầu tiên nhìn thấy cha con Bạch lão bản.
"Hắc Muội, ta cũng hiểu được lời này nói ra có chút không ổn, bất quá ta vẫn muốn thử xem, trước kia ta vì phạm một sai lầm đánh mất một người, "Nói xong hắn ánh mắt dừng ở Hắc Muội, khiến cho Hắc Muội có chút không tự nhiên, Tam Mộc mâu quang sáng ngời nhìn hắn, hắn thế này mới cười mỉa một chút, tiếp tục nói, "Ta muốn vãn sai lầm."
Hắc Muội lẳng lặng nhìn hắn chờ đợi hắn nói tiếp.
"Ta muốn cưới Liễu Phượng Nhi làm vợ!"Bạch lão bản rốt cục gian nan nói ra.
Bên cạnh Liễu Phượng Nhi đang đưa nước trà cùng đậu phộng bánh kẹo nghe vậy thân hình cứng đờ, nhưng rất bình tĩnh.
Hắc Muội khẽ cười nói, "Bạch lão bản, chuyện này ngươi nói với ta vô dụng, Liễu Phượng Nhi đã đến thôn Đại Diệp ở, là một thành viên trong nhà ta, nhưng ngươi cũng biết hôn sự của tỷ muội ta cha ta đều rất ít hỏi đến, ta sẽ không tự quyết định, chỉ cần Liễu Phượng Nhi đồng ý ta cũng sẽ ủng hộ."
Nói xong liền gọi Liễu Phượng Nhi lại.
Bạch lão bản vừa định nói gì đó với Liễu Phượng Nhi, nàng trực tiếp đối với Hắc Muội nói, "Hắc Muội, ta không đồng ý!"
Vẻ mặt Bạch lão bản nhất thời cứng đờ, Hắc Muội sợ hắn khó xử, vội vàng khuyên giải an ủi, "Bạch lão bản ngươi đi về trước, ta hỏi nàng một chút."
Ngược lại là Bạch Minh Tuệ lúc gần đi đối với Hắc Muội và Liễu Phượng Nhi nói một ít lời về cha nàng, đơn giản là gia cảnh sa sút, hắn không còn võ đoán tự tin như trước kia nữa, thầm nghĩ sống thật tốt, dù sao Liễu Phượng Nhi từng nữ nhân của hắn.
Bất quá Hắc Muội thật bất ngờ với thái độ cương quyết cự tuyệt của Liễu Phượng Nhi đối, vốn tưởng rằng thế nào nàng cũng có chút do dự, nhưng Liễu Phượng Nhi nói làm cho nàng hiểu rõ, hơn nữa đối với Liễu Phượng Nhi thêm kính nể thưởng thức.
Ngày đó nàng ngồi bên giường vô cùng nghiêm túc hỏi Liễu Phượng Nhi vì sao cự tuyệt.
Liễu Phượng Nhi cũng vô cùng nghiêm túc nói, "Vô luận trước kia như thế nào ta cũng không muốn trong cuộc sống sau này có bất kỳ liên quan gì tới hắn—— "
Hắc Muội vốn tưởng nàng còn ghi hận hắn đối với nàng bạc tình, nhưng không nghĩ tới nàng là cảm thấy không muốn dựa vào nam nhân, cho dù là dựa vào trượng phu, nàng sống một mình cả đời.
Nhưng Hắc Muội ngẫm lại vẫn nói, "Ngươi không đồng ý Bạch lão bản, ta cũng không phản đối, nhưng ta hy vọng ngươi có thể tìm được bạn đời, hy vọng nhà chúng ta mỗi người đều có thể hạnh phúc."
Hắc Muội không muốn nàng một mình soogns cô độc hết quãng đời còn lại.
Cát Tường dự tính ngày sinh là vào giữa tháng hai, thời tiết đã hết rét lạnh, bởi vì ở nông thôn có tập tục, con gái không thể sinh con ở nhà mẹ đẻ, nói là đối với người nhà mẹ đẻ bất lợi.
Hắc Muội cùng Tam Mộc khẳng định sẽ không để ý quy củ, nhưng Lâm thúc rất để ý, muốn về trấn sinh đứa nhỏ, Phùng Quý đành phải vội vàng đưa Cát Tường về trấn.
Trừ bỏ bà mụ, cũng chỉ có Phùng Quý và Lâm thúc chiếu cố, may mắn Liễu Phượng Nhi chủ động xin đi giết giặc.
Ba ngày sau, Phùng Quý cùng Liễu Phượng Nhi mang về tin tức tốt, Cát Tường sinh một nhi tử, bảy cân hai lượng.
Người trong nhà đương nhiên cao hứng, nhất là Phùng Quý, còn chưa tới đầy tháng ông đã mua thật nhiều kẹo phát cho người trong thôn.
Cuối tháng hai Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha cũng về đình viện Ngô gia, Phùng Quý trực tiếp mời bà mụ ở trấn đến thôn Đại Diệp, an bài đến Ngô gia, hơn nữa lão bộc nhà Ngô Bảo Nhi là người có kinh nghiệm.
Đợi thời điểm Béo Nha sắp sinh ngoại trừ Cát Tường cùng Lâm thúc, mọi người đều chờ ở bên ngoài, Béo Nha gào khóc khiến Ngô Bảo Nhi gấp đến độ xoay quanh, nếu không có lão bộc chắn cửa phòng, hắn đã xông vào phòng sinh cùng Béo Nha.
Tam Mộc nhìn hắn bình thường một bộ dạng hi hi ha ha mọi sự không quan tâm lúc này khẩn trương đứng cũng không được ngồi cũng không xong, vô cùng buồn cười, an ủi hắn.
Ngô Bảo Nhi xem Tam Mộc còn một bộ không hiểu nổi giận đùng đùng nói, "Bên trong không phải vợ con ngươi ngươi khẳng định không khẩn trương, đợi đến lúc nhị tỷ sinh đứa nhỏ ngươi thử xem!"
Nhưng không nghĩ tới Tam Mộc thật đúng là bị Ngô Bảo Nhi nói trúng.
Béo Nha sinh một nhi tử hơn tám cân, cho nên nàng ăn không ít khổ, nói không muốn sinh đứa nhỏ, đương nhiên đây là nói sau.
Thời điểm tháng ba, thời tiết ấm áp hơn nhiều, trong ruộng cải dầu đã thật cao, trên đỉnh đã nở ra tầng tầng lớp lớp hoa ô vàng óng ánh.
Hắc Muội nhìn Phùng Quý làm đầy tháng cho đứa nhỏ Kho Hàng của Cát Tường cách mười ngày lại làm đầy tháng cho đứa nhỏ Thiết Đản của Béo Nha.
Lập tức được hai cháu ngoại trai, Phùng Quý ở giữa hai đầu trấn và trong thôn bận rộn cũng vui sướng.
May mà Cát Tường trong tháng đều có Liễu Phượng Nhi và Lâm thúc lo lắng.
Còn Béo Nha trong tháng ngoại trừ lão bộc ra Tứ Nha cũng đi hỗ trợ, Ngô Bảo Nhi thì thành thục hơn, trước kia có chút dáng vẻ thư sinh hiện đã thành một người đàn ông tốt ở nhà.
Còn Tam Mộc và Hắc Muội mang thai, từng ngày mắt thấy bụng sinh nàng lớn lên.
Bất quá Hắc Muội không giống Cát Tường thật cẩn thận dưỡng thai, cũng không như Béo Nha mang thai lười đòi mạng, cũng không muốn nhúc nhích.
Nàng ngược lại cảm thấy thời điểm này hẳn là đi lại nhiều, vì thế Tam Mộc mỗi buổi sáng giám hộ hạ nàng đi dạo một chút.
Ruộng đồng tháng tư cảnh xuân vô hạn, vạn vật sinh cơ ngập trời.
Rốt cục cuối tháng tư Hắc Muội cảm giác được đau bụng sắp sinh, Tam Mộc sớm đã mời bà mụ đợi mệnh, trực tiếp đi đình viện Ngô gia kêu bà mụ.
Một ngày này Tam Mộc rốt cục hiểu được cảm giác của Ngô Bảo Nhi lần đó Béo Nha sinh đứa nhỏ.
Trong phòng là thời khắc Hắc Muội gian nan, nhưng đối với Tam Mộc bên ngoài là dày vò, bên cạnh Phùng Quý liên tiếp an ủi Tam Mộc.
Lại mắt thấy hắn gấp đến độ xoay quanh, cảm thấy chính mình một thân võ nghệ mưu trí, lúc này không hề có tác dụng, như làm việc nhà nông một dạng, bất lực.
May có Phùng Quý có kinh nghiệm, trấn an một phen, trong phòng sinh bà mụ đã đi ra chúc mừng, cũng là một tiểu tử béo mập, chừng tám cân!
Toàn bộ thôn Đại Diệp biết Phùng gia có tin vui, đối với Hắc Muội sinh con trai thái độ mọi người hoàn toàn khác nhau, bởi vì Hắc Muội là đương gia, đứa nhỏ là họ Phùng, kế thừa gia nghiệp, ý nghĩa khẳng định không giống.
Thời điểm giữa tháng năm cải dầu cũng hái xong, chỉ còn lại cày ruộng, người trong thôn lục tục đến thăm Hắc Muội cùng con trai nàng.
Nằm trên giường Hắc Muội nghe Phùng Quý bên ngoài nhận người trong thôn chúc mừng vui tươi hớn hở, lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh ngủ được an ổn, ngẩng đầu Tam Mộc đang từ bên ngoài cầm tã tiến vào, vô cùng thuần thục nâng tiểu mông đứa nhỏ lên bao tã, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản, cả đời này đều cảm thấy viên mãn.
Nhìn ánh mắt Hắc Muội cười dài, Tam Mộc một bên dịu dàng lau mặt cho nàng một bên cười yếu ớt nói, "Cười cái gì?"
"Tam Mộc, ta cảm thấy chính mình thực hạnh phúc! cuộc sống hiện tại vô cùng mỹ mãn như ý."
Tam Mộc cười cười, "Đứa ngốc, nàng tên là Như Ý, không Như Ý sao được!"
Hắc Muội nghe cười đến ngây ngô.
Tam Mộc xoay người tiến đến hôn nàng một phen, lúc lui ra cau mày nói, "Một mùi vị sữa!"
Hắc Muội một chút không bất ngờ, cố ý lắc lắc một bộ ngực no đủ.
Nghe Phùng Quý nói canh cá trích đối với phụ nữ mới sinh rất tốt, vừa bổ dưỡng lại có thêm sữa, Tam Mộc mỗi sáng sớm đều mang theo lưới đi ra suối bắt cá, mỗi ngày không nhiều không ít ba con cá trích nhỏ, Hắc Muội ăn đến mặt đều béo một vòng, sữa rất đủ.
Giờ phút này nhìn đầy đặn đu đưa Tam Mộc cười như trộm, ngồi bên giường vỗ về chơi đùa.
Hắc Muội đối với việc này đã quen, nói sau từ khi nàng mang thai đến sinh đứa nhỏ, hắn nghẹn khuất chỉnh chỉnh một năm, để hắn sờ sờ cho đỡ thèm đi!
Tam Mộc cách lớp áo còn chưa đủ, lấy tay sờ soạng vào bên trong, không ngờ bị kích thích sữa lập tức chảy ra, thẳng tắp bắn về phía mặt Tam Mộc, Hắc Muội cười ha ha, cười xong thế này mới nhớ tới sợ đánh thức Đống Cỏ Nhỏ, vội vàng xem xét, hoàn hảo, vật nhỏ ngủ thật ngọt ngào, một chút cũng không chịu ảnh hưởng.
Tam Mộc cười híp mắt, một đôi mất đào hoa thuỷ quang bắn ra bốn phía lóe sáng, một bên vuốt ve một bên hỏi, "Có trướng không?"
Hắc Muội không nghĩ tới Tam Mộc biết nhiều kiến thức như vậy, xem ra trao đổi kinh nghiệp với Lâm thúc và Ngô Bảo Nhi không ít a!
"Có chút!"
Hắc Muội nói xong liền thấy Tam Mộc thế nhưng cúi đầu xuống, như Đống Cỏ Nhỏ mút lấy.
"Chàng —— "
Tam Mộc nâng mặt lên, ùng ục uống vào, bên miệng dính đầy màu sữa trắng.
Hắc Muội nhìn nở nụ cười.
Lần đó từ kinh thành trở về nàng vốn đã cảm thấy tính tình Tam Mộc dịu ngoan bình thản rất nhiều, mang thai qua đi tính tình nàng cũng nhu mì, nhưng không nghĩ tới sinh đứa nhỏ xong Tam Mộc đối với đứa nhỏ cũng như chính mình vô cùng dịu dàng thắm thiết, thậm chí thêm ỷ lại, cả ngày kề cận mẹ con các nàng.
Bất quá loại cảm giác này thực không tệ.
Mỗi khi Đống Cỏ Nhỏ cần bú sữa Tam Mộc cũng dựa sát vào cạnh nàng, tò mò nhìn đứa nhỏ uống sữa, hắn cũng thỉnh thoảng lại đùa bỡn hai luồng mềm mại của nàn, khiến cho Hắc Muội có đôi khi dở khóc dở cười.
Hai mươi chín tháng năm là đầy tháng đứa nhỏ vào ngày này Phùng gia rất náo nhiệt, trừ Cát Tường cùng Béo Nha còn trong nhà tĩnh dưỡng ra, người thượng thôn trên cơ bản đều đến, hạ thôn cũng có nhiều người đến.
Phùng Quý mở tiệc đầy tháng, bởi vì Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha đi thôn trang giám sát chuyện thu hoạch, chủ yếu đều là Phùng bà bà Vương Kiều Nga, Hương Thảo, Đại Bàn tẩu tử tới hỗ trợ, mà Ngũ Nương hiển nhiên cũng mang thai, làm không được việc gì, nhưng vẫn đến nhà Hắc Muội.
Trên bàn tiệc đang ăn vui, thì có hai hán tử nhìn qua thật bình thường đến, cưỡi ngựa, lập tức mang theo hai cái hòm vào.
Xem ra rõ ràng là người bên ngoài, người trong thôn thấy lạ, nhưng không nghĩ tới còn đến tặng lễ.
Phùng Quý đang khó hiểu, cùng bọn họ lại không biết, vội vàng kêu Tam Mộc đi ra xem.
Tam Mộc chỉ nói đây là bằng hữu trước kia.
Lui vào trong phòng, hai hán tử không nói hai lời, trực tiếp một người chuyển lên một cái hộp, mở ra, ánh kim lóng lánh, phục trang đẹp đẽ, đem Phùng Quý đều xem ngây người.
Hai người ngay cả nước cũng không uống trực tiếp rời đi.
Tam Mộc giải thích lung tung trước kia từng giúp nhà người ta, người ta đến tặng lễ báo đáp ân tình.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |