Vay nóng Tima

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 096

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 096
Hoa văn ngọc bội
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Đợi cho Hắc Muội thanh toán năm mươi lượng bạc từ trong tay tú bà tiếp nhận Liễu Phượng Nhi, Liễu Phượng Nhi nước mắt rơi như mưa, không tiếng động nức nở.

"Tốt lắm, đi thôi, theo ta đến khách điếm thoa thuốc lên vết thương!"Hắc Muội nói, giơ giơ quần áo trên tay nàng mang đến.

Liễu Phượng Nhi nhìn nàng lại nhìn quần áo cái gì cũng không nói.

Hắc Muội dẫn theo Liễu Phượng Nhi trở lại khách điếm, lại thoa thuốc cho miệng vết thương của nàng.

Hắc Muội vốn định để Liễu Phượng Nhi nghỉ ngơi cho tốt nhưng Liễu Phượng Nhi thập phần bình tĩnh kể lại tình cảnh của nàng, Hắc Muội thế mới biết người buổi sáng nhảy lầu chết là người đi theo bên cạnh lão phu nhân Bạch gia – Ngọc Lệ.

"Các ngươi thế nào bị bán tới kinh thành?"

"Bạch gia từ lúc gặp chuyện không may về sau chúng ta đều bị người ta bán, ta và Ngọc Lệ bị bán cho bọn buôn người."

"Vậy Hồng di đâu?"Hắc Muội đối với người âm hiểm kia nhớ mãi không quên.

Liễu Phượng Nhi có điểm kỳ quái Hắc Muội thế nhưng không biết chuyện gì, "Ngươi đi rồi lão gia liền đem nàng đưa tới thôn trang làm việc vĩnh viễn không cho phép bước vào Bạch gia nửa bước, sau đó chính nàng tìm chết."

Hắc Muội lại nghe chuyện sau khi nàng bị bán vào kỹ viện, thổn thức không thôi, quá khứ ở Bạch gia gà bay chó sủa đánh nhau đã một đi không quay lại.

Vốn chờ Liễu Phượng Nhi nghỉ ngơi trong chốc lát, Hắc Muội liền trực tiếp đem khế ước bán mình trả lại cho nàng, "Ngươi hiện tại tự do, muốn đi chỗ nào thì đi!"

Liễu Phượng Nhi sửng sốt, lúc này quỳ gối trước mặt nàng, "Hắc Muội, cầu ngươi đừng đuổi ta đi —— "

Hắc Muội xem nàng hoảng sợ như thế có chút kỳ quái, sau đó mới biết được vì sao.

Trách không được tú bà kia tự tin như vậy, không sợ nàng trốn, bởi vì nàng vốn là là nha đầu bán mình ở Bạch phủ, từ đầu đến nay nàng chỉ có một tấm khế ước bán mình.

Mà ở Đại Đường, cái này có nghĩa cho dù nàng có khế ước bán mình của chính mình nhưng nàng vẫn không có hộ tịch, thì nửa bước khó đi, qua thành xuất quan, bao gồm dừng chân khách điếm, chỗ nào cũng cần hộ tịch.

Nàng hiện tại chỉ có một biện pháp, là đem khế ước bán mình cùng hộ tịch người khác móc nối, làm gia nô, như vậy mới xem như có gốc rễ.

Như vậy xem ra Hắc Muội chỉ có thể thu lưu nàng, mà nàng cũng chỉ có thể dựa vào Hắc Muội mới có thể sinh tồn.

Xem dáng vẻ Hắc Muội khó xử Liễu Phượng Nhi dập đầu, "Cầu chủ gia thu lưu, Liễu Phượng Nhi tuyệt đối làm nô tỳ hầu hạ cô nương!"

Nhìn nàng dập đầu, nàng cũng không thể nói cái gì nữa, hiện tại cũng chỉ có thể như thế.

Nhưng ở khách điếm lâu dài cũng không tiện, huống chi nàng hiện tại chỉ còn lại có năm mươi lượng bạc.

Đêm đó Hắc Muội vẫn đúng hạn đi Tuý Nguyệt lâu nghe kể chuyện.

"Đương kim hoàng thượng quả thật có mệnh thiên tử, mọi người đều biết đó, lúc trước Hoàng Thượng còn hoàng tử, trước đó có một vị thái tử, nào ngờ lập vị mới nửa năm đã mắc bệnh qua đời, mà Đại Đường quốc chúng ta hướng tới lập vị từ bé, vì thế thánh thượng lúc ấy đã được lập làm thái tử —— "

Hắc Muội nghe xong nửa ngày đều là chuyện kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không có nhắc tới chuyện công chúa, trong lòng vô cùng thất vọng, cảm thấy chính mình có thời gian nên đi quanh phủ công chúa.

Trở lại khách điếm phát hiện Liễu Phượng Nhi thế nhưng đem phòng khách thu dọn được sạch sẽ, đem quần áo bẩn của nàng giặt sạch toàn bộ, nàng ngược lại thực khó mà nói cái gì, vốn Hắc Muội kêu nàng cùng ngủ trên giường, nàng kiên quyết không đồng ý, đòi nằm dưới đất nghỉ, còn nói muốn gác đêm cho Hắc Muội, cái này nàng thực ngủ không được.

"Ta cũng không phải tiểu thư khuê các, ngươi nếu cứ thế này thì sớm đi đi!"Hắc Muội nói ngoan tuyêth Liễu Phượng Nhi thế này mới nghe lời, nhưng vẫn không chịu lên giường, muốn ngủ trên mặt đất.

Đợi cho nàng hơi hơi ngáy vù vù, Hắc Muội lại một chút buồn ngủ cũng không có, ánh lửa đèn lồng trên hành lang, nằm ở trên giường không tự giác từ trong lòng lấy ra khối ngọc bội.

Bỗng nhiên phát hiện, ngoại trừ ký ức sống chung cùng tình cảm trao đổi, khối ngọc bội này là thứ duy nhất xuất hiện cùng nàng và Tam Mộc.

Hoa văn trên ngọc bội rất kỳ quái, nàng ở trong ánh sáng mờ ảo yên lặng nhìn hồi lâu, cảm giác nói cho nàng này khối ngọc bội rất quan trọng.

Cuối cùng rốt cục mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau Hắc Muội quyết định cùng Liễu Phượng Nhi đi tìm một tiểu viện thuê, dự tính lâu dài.

Liễu Phượng Nhi vô cùng cao hứng, hiển nhiên Hắc Muội sẽ không bỏ nàng lại, nghĩ trước kia hai người còn từng đánh nhau, khi đó chính mình ỷ vào là nha đầu không ai bì nổi, nghĩ nhân sinh, thật sự là gặp gỡ vô thường.

Nhưng Hắc Muội cũng nói cho chính nàng trên người đã không có bao nhiêu bạc.

Hai người chỉ có thể đi khu Tây ngã tư xóm nghèo tìm nhà.

Hết thảy đều là Liễu Phượng Nhi thu xếp, Hắc Muội mang đồ đạc phía sau, xem nhà hỏi giá.

Thời điểm nửa buổi sáng đi đến một ngõ nhỏ yên lặng, bỗng nhiên nhảy ra một nam nhân thấp lè tè sát bên người trong nháy mắt kéo lấy túi tiền bên hông Hắc Muội bỏ chạy.

Liễu Phượng Nhi còn chưa phản ứng lại, Hắc Muội đã một phen quăng gánh nặng đến trong tay nàng, chạy như bay ra ngoài.

Trong túi tiền kia tuy rằng chỉ có mấy lượng bạc, nhưng có ngọc bội vào sinh nhật mười tám tuổi Tam Mộc đưa cho nàng, khối đó ngọc bội nàng tuyệt không thể để mất.

Điều này làm cho Hắc Muội liều chết cũng muốn lấy lại.

Tiểu tặc kia ở phía trước liều mạng chạy, Hắc Muội ở phía sau theo đuổi không tha, lúc này ngược lại mang theo một vật hữu dụng.

Nàng một bên chạy một bên từ đai lưng lấy cung ra, nhắm ngay cái ót bắn, đã bắn trúng một phát, nhưng tiểu tặc vẫn còn chạy.

"Lại chạy ta bắn nát đầu ngươi!"Hắc Muội một bên hô một bên uy hiếp.

Nhưng người nọ hoàn toàn là một dạng muốn tiền không muốn sống, một đường chạy qua ba ngõ nhỏ, Hắc Muội liền muốn bắn phát thứ hai, đúng lúc này, đối diện lao ra một người giơ tay túm tiểu tặc ngã xuống đất, gắt gao đè lại.

"Cho ngươi chạy!"Hắc Muội đi qua hung hăng đá người nọ một cước, đang muốn nâng tay cảm tạ người hỗ trợ, nào ngờ vừa nhìn, nhất thời nở nụ cười, "Vương đại ca, thế nào là ngươi!"

Vương Minh khó mà nói kỳ thực chính mình luôn luôn yên lặng chú ý động tĩnh của nàng.

Hắn một cước giẫm mao tặc kia, dáng vẻ vô cùng uy vũ, đối mặt Hắc Muội lại cười hắc hắc, ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Ta — ta lại đây —– lại đây mua đồ ăn!"

Hắc Muội cũng không nghĩ nhiều, này mua đồ ăn cũng không phải đi đường này.

Vương Minh đem túi tiền trả lại cho Hắc Muội, "Nhìn xem, vẫn còn đủ hay không."

Hắc Muội vội vàng mở túi tiền ra, nàng vô cùng lo lắng vừa rồi một phen ép buộc ngọc bội trong túi có hư hao gì không.

Lấy ra vừa nhìn vẫn hoàn hảo, nàng nhẹ nhàng thở ra.

Vương Minh thấy nàng không quan tâm tiền bạc chỉ coi trọng khối ngọc bội không khỏi nhìn nhiều vài lần.

"Hắc Đệ, hoa văn trên ngọc bội này ta thế nào cảm thấy có chút quen mắt nha?"

Hắn vừa nói như vậy Hắc Muội trong lòng vui vẻ, "Vương đại ca, ngươi mau cẩn thận suy nghĩ, ngươi gặp qua ở đâu?"

Vẻ mặt vội vàng chờ mong nhìn Vương Minh nói chuyện.

Nhưng hắn thật sự nhất thời nghĩ không ra, đối mặt Hắc Muội chờ đợi hắn càng bối rối.

"Vương đại ca, ngươi đừng gấp, ta ở phía trước cách mấy ngõ nhỏ thuê nhà ở, nếu nghĩ ra thì tới tìm ta!" thật ra trong long Hắc Muội gấp vô cùng, nhưng nàng biết nàng càng thúc giục hắn sẽ càng khó nhớ còn không bằng không áp lực, để hắn cẩn thận suy nghĩ, nói không chừng một hồi sẽ nhớ ra.

Vương Minh nghe nói nàng thuê nhà ở liền hỏi han một phen, còn muốn đi theo giúp nàng nói giá, Hắc Muội tuy rằng cũng muốn có người ở kinh thành hỗ trợ hoà giải, nhưng không muốn Vương Minh nhìn thấy Liễu Phượng Nhi biết nàng là nữ nhi, đành phải cực lực từ chối.

Vương Minh đành phải thôi, nói nghĩ ra sẽ đi tìm nàng.

Hắc Muội trở lại ngõ nhỏ, Liễu Phượng Nhi quả nhiên còn ôm tay nãi chờ nàng, chính là bên người có thêm một bà bà.

"Công tử, nô tỳ đã cùng vị này bàn bạc xong giá cả!"

Hắc Muội chú ý tới xưng hô của nàng, tuy rằng đối với từ nô tỳ này cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nàng biết ở trước mặt người khác kêu nàng là công tử, nàng vẫn vừa lòng.

Trong lòng không khỏi nghĩ, trước kia chính mình vẫn nghĩ Liễu Phượng Nhi là nhãn cao thủ đê, ỷ vào vài phần tư sắc tùy hứng làm bậy, không nghĩ tới nàng kỳ thực là người thông minh.

(nhãn cao thủ đê: tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)

Một phen thuyết phục, Hắc Muội quyết định thuê tiểu viện này, tuy tiểu viện không lớn, chỉ có một gian phòng, bên trái trừ nhà bếp ra chỉ có một tiểu nhà kề, nhưng giá rẻ, tiền thuê một tháng chỉ cần hai lượng bạc, tiền thế chấp cũng chỉ cần một tháng.

Hắc Muội thực vừa lòng, đưa hai lượng tiền thuê cộng thêm hai lượng tiền thế chấp, tổng cộng bốn lượng bạc.

Chỉ là trong phòng cái gì cũng không có, còn cần chính mình đi mua, nhưng cũng may hiện tại mùa hạ, không cần mua nhiều này nọ.

Giữa trưa hai người đi bên ngoài ăn bát mỳ, bắt đầu mua chút đồ dùng sinh hoạt cơ bản.

Này đó tựa hồ nàng đều không cần quan tâm, Liễu Phượng Nhi bận trước bận sau thu phục toàn bộ, nàng chỉ cần đưa bạc là được.

Mà Liễu Phượng Nhi hiển nhiên cũng biết tình huống hiện nay của hai người, đều tính toán tỉ mỉ.

Mua chăn màn cho Hắc Muội, chính nàng thì mua một cái đệm cuốn đơn giả nhất với giá mười văn tiền một bộ.

Hướng về phía Hắc Muội thập phần cung kính nói, "Công tử, mua ít gạo, buổi tối nô tỳ nấu cơm cho công tử!"

Cái này rất hợp ý Hắc Muội, ở kinh thành ăn cơm thật sự là rất đắt, đã mấy ngày nàng chưa ăn cơm.

Vì thế hai người đem đồ dùng hàng ngày đưa về nhà lại đi mua đồ ăn lương thực.

Lần này mua đồ tốn một hai lượng bạc.

Về đến nhà đã xế chiều, Hắc Muội còn đang suy nghĩ Vương đại ca khi nào có thể nhớ ra chuyện hoa văn trên ngọc bội, chỉ cần biết gặp qua ở đâu, nàng sẽ có phương hướng dù sao so với bây giờ như ruồi không đầu tìm kiếm tốt hơn.

Nhưng nàng thật sự không muốn cứ như vậy bị động ngồi chờ.

Nói sau Liễu Phượng Nhi căn bản không cho nàng ra tay làm việc, một mình làm hết việc, nàng nghĩ sắc trời còn sớm không bằng đi quanh phủ công chúa, đã ba vị công chúa đều có thể có quan hệ với Tam Mộc vậy nàng phải tìm hiểu từng người.

Thẳng đến trời sắp tối nàng mới trở lại, vừa nhìn, bị doạ một trận, đêm nay trời không phải rất tối, phía sau ngõ nhỏ treo rất nhiều đèn lồng đỏ tươi, này, mặt sau này thế nhưng tất cả đều là nơi tụ tập kỹ nữ.

Xem ra nàng phẫn nam trang vẫn phải tiếp tục phẫn.

Vừa về nhà liền thấy Vương Minh đứng ở nơi đó nhìn nàng chăm chú từng bước đến gần, tươi cười sáng lạn


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)