Vay nóng Homecredit

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 054

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 054
Từ hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Hắc Muội nhìn thủ hạ phía sau Bạch lão bản từ xe ngựa vác xuống một vài thứ có chút ngây dại.

Thịt bò, thịt heo, đồ khô, vải dệt, bánh trung thu, trái cây, này đó so với hắn đưa lễ mừng năm mới còn nhiều hơn.

Hắc Muội còn tưởng Bạch lão bản là buôn bán có vấn đề muốn nàng hỗ trợ, nàng ở trong lòng buồn bực, chính mình đối với buôn bán cũng chỉ lý luận suông, thực sự được coi trọng như vậy sao?

Nào biết Bạch lão bản nói một câu, "Hôm nay chỉ nói nhân tình không nói chuyện buôn bán!"Nàng càng ngây dại, lòng nghĩ, lão bản ở cổ đại cũng quá có tình vị đi!

Bởi vì Tú Cô cũng biết bọn họ, lại được bọn họ hỗ trợ tìm danh y, trong lòng cảm ơn thật sự, vô cùng nhiệt tình săn sóc tiếp đón.

Bạch lão bản lần này thật đúng không nói chuyện buôn bán, cùng Phùng Quý Tú Cô nói chút chuyện phiếm, có vẻ đặc biệt bình dị gần gũi, thậm chí nói đến thê tử đã mất của hắn cùng lão phu nhân trong nhà không phải mẹ ruột.

Phùng Quý cùng Tú Cô đều là người thành thật không chỉ có đối với hắn vừa kính trọng lại đau lòng, nhìn về phía Bạch tiểu thư trong ánh mắt đều nhiều hơn trìu mến.

Lúc xế chiều Bạch gia phải đi Bạch tiểu thư bỗng nhiên nói, "Cha, cha còn chưa tính tiền với Hắc Muội!"

Bạch Tề phe phẩy quạt giấy trong tay, bừng tỉnh đại ngộ nói, "Xem ta, nói là hôm nay không nói chuyện buôn bán chỉ nói nhân tình, liền quên chuyện này."

"Không vội, lần sau lại thanh toán cũng được!"Tú Cô cùng Phùng Quý vội vàng nói.

Hắc Muội liếc cái xem thường, lòng nghĩ cha mẹ thành thật thật sự là, huynh đệ ruột còn phải tính sổ rõ ràng, người ta đưa quà Trung thu đến sổ sách đều có thể không tính, vậy sao được chứ, !

Hắc Muội vội vàng chen vào, "Bạch lão bản, chúng ta đến bên kia từ từ tính sổ đi!"

Bạch Tề nhìn bộ dạng Hắc Muội gấp gáp, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt sáng lạn, môi hép mở thản nhiên ý cười, bước nhỏ cùng Hắc Muội đi qua một bên.

Hắc Muội một lòng bị Bạch lão bản cuối cùng kết toán ra năm trăm lượng bạc rung động, năm trăm lượng a! Tròn chỉnh năm trăm lượng a!

Bạch Tề buồn cười nhìn Hắc Muội mừng rỡ như điên lại cố gắng trấn định, kìm lòng không đậu giơ tay nhéo nhéo mũi của nàng, Hắc Muội cả kinh lập tức tỉnh táo lại, vuốt cái mũi bị nhéo có chút không biết làm sao nhìn Bạch Tề.

Người này trong mắt tràn đầy ý cười, không mang theo một chút dâm loạn, nàng cũng khó mà nói cái gì, cảm thấy hắn có lẽ thường xuyên làm vậy với Minh Tuệ, ha ha nở nụ cười nói cám ơn, trực tiếp đếm bạc.

Một nhà Hắc Muội tự nhiên là qua một ngày tết Trung thu trong không khí vui mừng, bánh trung thu Bạch gia đưa tới vô cùng tinh mỹ, nhìn đều không đành lòng mở đóng gói, hủy đi đóng gói lại không đành lòng ăn, Béo Nha cùng Tứ Nha vẫn giữ lấy vỏ bọc lụa.

Phùng Quý và Tú Cô vẫn làm tròn hiếu đạo đưa vài thứ tới nhà Phùng bà bà.

Thật ra cho dù họ không đưa, người trong thôn đều nhìn thấy Bạch gia đưa nhiều lễ vật đến, các nàng cũng đã muốn tới cướp đoạt.

Hắc Muội nghĩ đã bày ra tư thái thủ lễ như vậy, trực tiếp cũng đưa cho nhà Diệp bà bà một phần.

Theo đạo lý Hắc Muội bên này tặng lễ về sau nhà Diệp bà bà cũng có thể tới cửa đáp lễ.

Nhưng đợi tết Trung thu qua đi ba ngày Diệp Bình Diệp Tĩnh không ai tới cửa tặng lễ, vẫn là Cát Tường cầm giầy mới tới cho Phùng Quý Tú Cô làm đáp lễ, Diệp Bình đến cũng chưa đến.

Hắc Muội thấy kỳ quái, nàng cùng Diệp Tĩnh dã đính hôn, hắn tuyệt đối phải đến a.

Đợi ngày hôm sau Diệp Tĩnh quả nhiên đến, còn có Diệp bà bà cùng Diệp bà mối theo đến.

Diệp bà mối vẻ mặt ủ rũ.

"Chúng ta là tới từ hôn!"Diệp bà bà đi thẳng vào vấn đề, cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng.

"Hắc Muội, ngươi hãy nghe ta nói —— "

Diệp Tĩnh chưa nói hết, Tú Cô đã bị chuyện kinh thiên sét đánh này làm cho lảo đảo muốn ngã.

Hắc Muội không để ý đám người kia, trực tiếp đỡ nương nằm xuống giường, lại bảo Béo Nha nhanh chóng đi kêu Diệp lang trung đến.

Trong nhà chính ba người Diệp bà bà Diệp bà mối Diệp Tĩnh đều mang tâm sự.

Diệp bà b mấy ngày trước nghe chính mồm con trai cam đoan nói chân thương của hắn có thể chữa khỏi liền sinh tâm tư, vốn Diệp Tĩnh nếu cả đời đi đứng cứ như vậy, cưới Hắc Muội không thể nghi ngờ là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu chân Diệp Tĩnh có thể tốt vậy không cần bàn cãi, cô nương tốt nào mà cưới không được, không nên cưới một đứa hung hãn về nhà.

Bà cũng không để ý tới suy nghĩ trong lòng con trai.

Vẻ mặt Diệp bà mối cầu xin nếu Diệp gia từ hôn, bà sẽ không lấy được năm lượng bạc Hắc Muội đã hứa cho.

Trong lòng Diệp Tĩnh tắc càng khổ sở, nhìn sắc mặt Hắc Muội, lại nhìn mẹ vợ tương lai ngất xỉu, hắn rất muốn nói ra chân tướng.

Nhưng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, hắn không thể thất ước, nếu không chân sẽ không được trị còn phải bồi một số bạc lớn.

Hắn hiện tại cho dù bị dày vò cũng phải nhẫn tâm chịu đựng.

Cuối cùng chuyện từ hôn cứ như vậy đã định, Hắc Muội cũng không phải người cầu xin người khác, không nói hai lời cầm tiền đặt cọc hai lượng bạc lúc trước Diệp gia đưa trực tiếp đặt trước mặt Diệp Tĩnh.

Lúc này vừa vặn Phùng Quý từ bên ngoài về, biết Diệp gia muốn từ hôn, tức giận, "Khuê nữ ta làm gì mà để các ngươi khi dễ như vậy, nói từ hôn liền từ hôn hả!"

ở nông thôn khuê nữ bị từ hôn sẽ vô cùng nhục nhã, tuyệt đối là chuyện khi người, không trách tính tình tốt như Phùng Quý cũng phẫn nộ.

Người từ trước đến nay luôn ôn hoà lần này nổi giận thật kinh khủng, lôi kéo Diệp bà bà định đánh, một bên Diệp Tĩnh gắt gao giữ chặt thắt lưng Phùng Quý

Nhưng Phùng Quý đang lúc tức giận, lại là người quen làm việc nhà nông, thân thể yếu ớt của Diệp Tĩnh thế nào ngăn nổi, trên người Diệp bà bà bị hung hăng tấu hai quyền, Diệp Tĩnh cũng bị đập cho mặt mũi bầm dập.

"Cha, bỏ đi, bọn họ từ hôn thì từ hôn, con không hiếm lạ đâu!"Hắc Muội mắt lạnh nhìn mẹ con bọn họ, trong lòng phiền chán cực kỳ, Diệp Tĩnh còn trông mong nhìn Hắc Muội, vừa vội lại ủy khuất, Hắc Muội nhìn thấy trong lòng nổi trận lôi đình, "Thế nào, ngươi còn giả vờ chịu ủy khuất!"

Rất nhanh cả nhà Diệp gia đến, Cát Tường cũng đến, sắc mặt xanh trắng, một bụng tức giận, Diệp gia muốn từ hôn cũng gạt nàng.

"Hôm nay trước mặt Diệp bà mối, chúng ta nói rõ, lúc trước Diệp gia các ngươi đã tự tới cầu hôn, nay muốn đổi ý không nói rõ ràng ai cũng đừng nghĩ đi!"Phùng Quý một lòng muốn phân xử.

Ngoài cửa đã có rất nhiều người tới lấy lý do hoà giải để xem náo nhiệt.

"Ngươi, ngươi —- nữ nhi ngươi —– cùng kẻ có tiền trong thành——— "Diệp bà bà cũng mặt đỏ tai hồng kêu la.

Phùng Quý vừa nghe lại nổi giận, trong phòng Tú Cô cùng Cát Tường cũng tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Diệp bà bà nói như vậy khẳng định không phải vô duyên vô cớ.

Bất quá đây là lý do từ hôn Diệp Tĩnh lén lút nói bóng gió với bà, hắn cùng Hồng di giao dịch là không thể nói, cho nên lúc ấy hắn liền nghĩ ra một lý do ngụy trang, nhưng cũng không có nói nhất định có chuyện này, chính là nói Hắc Muội cùng đại lão bản người ta có phải lui tới thân thiết hay không.

Hiện nay tại đây trước mắt bao người Diệp bà bà nói như vậy, lại đề xuất từ hôn, không khỏi người khác không tin.

Mà phùng bà bà cùng Hương Thảo ở bên cạnh chẳng những không giúp đỡ người trong nhà còn bỏ đá xuống giếng.

Phùng bà bà xen một câu, "Tiểu chân (đĩ nhỏ) chính là không an phận!"

Hương Thảo tuổi còn nhỏ rất có năng lực gió chiều nào nghiêng theo chiều đó, vẻ mặt đại nghĩa nói, "Thật sự là khí nhà chúng ta mất mặt, người ta dù có tiền chúng ta cũng không thể kiềm chế chuyện này a!"

Phùng Quý hung hăng liếc nhìn hai người các nàng thế này mới bỏ qua, lại khiến người xem náo nhiệt chấn động.

Hắc Muội mắt lạnh nhìn những người này, cũng không nói gì, đối với người Diệp gia nói, "Các ngươi cút cho ta, nếu lại bước vào nhà của ta nửa bước ta sẽ đánh gãy chân các ngươi!"

Diệp Tĩnh cho tới bây giờ không thấy được bộ dáng này của Hắc Muội, vừa lo lắng lại sợ hãi, muốn tiến lên nói chuyện, trực tiếp bị hơi thở hàn đàm băng khí trên người nàng làm cho khiếp sợ, Diệp bà bà lôi kéo bọn họ định rời khỏi, Diệp Tĩnh lằng nhằng nửa ngày, ở phía sau, lắp bắp nói, "Hắc Muội, ngươi chờ ta, nửa năm sau ta nhất định —– "

"Còn chưa cút!"Hắc Muội không kiên nhẫn, chỉ cảm thấy cả nhà này rất ghê tởm người.

Cát Tường hôm đó không về Diệp gia, lưu lại cùng Tú Cô.

Chính là kế tiếp vài ngày sức khoẻ Tú Cô không tốt lên được, lúc đầu Hắc Muội còn tưởng tâm trạng bà không tốt, liên tiếp trấn an bà, cuối cùng mới phát hiện bà đã bắt đầu ho ra máu, nàng kinh hãi.

Lấy xe đẩy gắn vào con la muốn đưa Tú Cô đi trấn xem đại phu, Phùng Quý đương nhiên lo lắng, cũng đi theo đến trấn.

Cuối cùng Cát Tường lưu ở nhà cùng Béo Nha và Tứ Nha.

Đến trấn, Vương đại phu trước kia thường xuyên xem bệnh cho Tú Cô bắt mạch, kết quả lại làm cho Hắc Muội tâm thần không yên, Tú Cô đây là giận cấp công tâm, sợ là tổn thương nguyên khí, tịnh dưỡng cho tốt, nếu không sợ là không xong.

Mặc dù Vương đại phu nói khá uyển chuyển nhưng Hắc Muội vẫn nghe ra lo lắng trong lời nói của hắn, này cũng chính là điều nàng lo lắng, lúc trước danh y Trình lão ở Thanh thành đã nói qua Tú Cô không thể cảm xúc quá khích, như bây giờ nàng thật sự vừa lo lắng lại khổ sở, muốn đi Thanh thành cầu Trình lão khám xem.

Nhưng đợi nửa ngày ở Bách Thảo Đường mới biết được Trình lão đã du sơn ngoạn thuỷ, đệ tử của ông chỉ nói thân thể Tú Cô dù tĩnh dưỡng cũng chỉ có thể sống thêm vài năm.

Nhưng Tú Cô chưa đến bốn mươi tuổi a, Hắc Muội nhãn tình đều khóc sưng lên, không muốn nương nàng lo lắng, mới miễn cưỡng cười vui trấn an các nàng.

Mắt thấy Tú Cô ngày càng gầy, người cũng mệt mỏi, Hắc Muội nhìn thấy liền rớt nước mắt.

Trong lòng Hắc Muội hận thấu Diệp gia, bịa chuyện làm cho nàng chịu nhục không nói còn làm hại bệnh tình nương nàng càng nghiêm trọng.

Tú Cô cần tĩnh dưỡng, lại tùy thời phải xem đại phu, chỉ có thể ở lại trấn, Phùng Quý liền ở lại trấn chiếu cố Tú Cô.

Đêm hôm đó Tú Cô ho ra máu tóc ông liền trong một đêm bạc trắng, hiện tại cũng quản không được tình thế, một lòng thầm nghĩ cùng Tú Cô.

Thời điểm Hắc Muội phải về thôn, Phùng Quý lôi kéo nàng một mình nói chuyện, "Hắc Muội, cha biết con là một khuê nữ ngoan, tuyệt không làm chuyện gì đồi phong bại tục, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, về nhà nhất định phải cùng Diệp gia giải thích rõ ràng, tranh thủ làm cho Diệp gia —– "

Hắc Muội lập tức cắt ngang lời ông, "Cha, con tuyệt đối không muốn cùng Diệp gia lại có quan hệ gì, cây ngay không sợ chết đứng, lời đồn con không sợ. Con chỉ muốn hỏi cha, nếu nương thực sự có chuyện gì, cha sẽ tái giá sao?"

Phùng Quý sửng sốt một chút, phảng phất thoáng cái già đi rất nhiều, "Nương con đi theo cha chịu khổ nhiều năm như vậy, nếu thật sự có chuyện gì cha cũng không muốn sống."

"Cha, vậy cha không cần con trai?"

"Nương con đã như vậy sao cha còn muốn con trai!"Phùng Quý có chút mất hết can đảm.

Hắc Muội hỏi như vậy là có nguyên nhân, nàng biết nương không thể lại mang thai, trừ phi cha nàng cưới vợ khác, nếu không Phùng Quý xác định chắc chắn không có con trai.

"Cha, ai con cũng không lấy, con sẽ kén rể!"

Hắc Muội nói như vậy cũng không phải ý tưởng đột phát, kỳ thực hai ngày nay nàng đã hiểu rõ, nàng tuy rằng trong sạch, nhưng thanh danh của nàng sợ là bị hủy, phụ cận còn có nhà ai nguyện ý cưới nàng, nhưng nếu kén rể mà nói, chẳng những có thể bảo trụ gia nghiệp, cũng giải quyết vấn đề khó xử trước mắt.

"Nhưng, kén rể sao có thể gặp được người tốt —— "Phùng Quý cau mày.

"Cha, chỉ cần một nam nhân là được, sinh hạ đứa nhỏ mang họ Phùng chúng ta, coi như là kế thừa gia nghiệp."

Hắc Muội nói, "Cha, chỉ cần cha đồng ý là tốt rồi."

"Ai, nay có thể làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể để con chịu ủy khuất."

"Không ủy khuất! Cha, thật sự! Kén rể con còn có thể không rời nhà. Con cao hứng còn không kịp a!"

Phùng Quý biết Hắc Muội an ủi mình, khuê nữ nhà ai không muốn gả cho người tướng mạo xuất chúng, kén rể sao có thể chiêu được người tốt nào.

Nhưng bằng lương tâm nói, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.

Nói sau nếu Hắc Muội kén rể hắn coi như an tâm chút, ít nhất nàng có thể chống đỡ cả một gia đình.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)