Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo
← Ch.051 | Ch.053 → |
Đối với Hắc Muội trở về nhà nhanh như vậy, ba tỷ muội Cát Tường vừa mừng vừa sợ.
Buổi tối bốn tỷ muội cũng không nấu cơm, liền hấp bánh chưng lại ăn, quả nhiên Béo Nha cùng Tứ Nha ăn đến bên miệng đều là nếp, luyến tiếc đem từng hạt dính trên mặt, lại nhét vào miệng ăn, vừa ăn vừa cười không ngừng.
"A, thật sự là náo nhiệt!"
Đại Bàn tẩu tử cùng Đại Thụ tới.
Bởi vì nhà nàng không có người lớn giúp giữ đứa nhỏ, mấy ngày nay các nàng nào là đào khoai tây nào là ép cải dầu, nàng thường xuyên đưa Đại Thụ tới chơi với Tứ Nha, còn có thể học vài chữ.
Hôm nay ruộng nhà nàng đã bắt đầu cày, con trai lớn mười một tuổi đều đi theo ra ruộng sai sử, Đại Thụ còn nhỏ, để một mình ở nhà cũng lo lắng.
Hắc Muội vô cùng hoan nghênh Đại Thụ đến nhà nàng chơi, nàng cảm thấy cổ đại cái loại tình cảm thanh mai trúc mã rất khó được, Đại Thụ cùng Tứ Nha nếu có thể có phần tình cảm này nàng tất nhiên là vui vẻ, nói sau Đại Thụ cũng vô cùng hiểu biết.
"Đại Bàn tẩu tử, tẩu cứ yên tâm đi, Đại Thụ mỗi ngày ở nhà ta chơi đều không có việc gì, công việc nhà ta đã làm xong rồi, ta ở nhà cũng không có chuyện gì."
"Vậy cám ơn, Hắc Muội ——- "
Đại Bàn tẩu tử nói cảm tạ liền chuẩn bị đi.
Thời điểm Hắc Muội đứng dậy tiễn nàng mới phát hiện Đại Bàn tẩu tử rõ ràng là từ trong ruộng trực tiếp tới đây, ống quần cuốn lên, trên bắp chân đều là bùn, đi đường chân đều kéo, phỏng chừng hôm nay thật sự mệt thảm.
Hiện tại đúng là lúc cày cấy, nàng khẳng định là cùng Thuỷ Sinh cày ruộng.
Nữ nhân thương nam nhân nhà mình luôn sẽ cùng nhau ra ruộng.
Trước kia Tú Cô cũng đi theo Phùng Quý cày ruộng, nam nhân ở phía trước ra sức kéo, nữ nhân ở phía sau cầm cày, kỳ thực cày ruộng xem như là chuyện gian khổ nhất trong trình tự tạo ra lúa.
Nam nhân cày cấy một ngày còn không duỗi thẳng thắt lưng được, huống chi là nữ nhân.
Nhưng bởi vì năm nay nhà Hắc Muội có con la, Phùng Quý thực nhẹ nhàng một ngày liền cày xong hai mẫu ruộng.
Hắc Muội nghĩ trước kia Tú Cô cùng Phùng Quý dốc sức cày cấy mà hao tổn sức khoẻ trong lòng không khỏi có chút mềm lòng, ngẫm lại nói, "Đại Bàn tẩu tử, con la nhà của ta đã nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai cho ngươi mượn cày một ngày!"
"Thật sự?"Đại Bàn tẩu tử quả thực có chút không thể tin được, dân quê xem gia súc so với cái gì đều trọng, cơ hồ không có người sẽ cho người ngoài mượn.
Hắc Muội gật đầu, "Ừm, cho ngươi mượn dùng một ngày, bất quá cũng không cho tẩu mượn không, đợi xong việc ngươi giúp ba tỷ muội ta làm ba đôi hài thế nào?"
"Không thành vấn đề!"
Dân quê làm giầy tất nhiên là việc rất nhỏ, huống chi là đan hài, hài đan không giống hài vải phải có lớp vải dưới đáy.
Hài của ba tỷ muội Hắc Muội đã muốn không vừa chân, Tứ Nha mang hài của Béo Nha lại lớn, Béo Nha mang hài Hắc Muội cũng lớn, còn Hắc Muội mang hài trước kia của Cát Tường thì không lớn, nhưng trải qua làm việc, phía trước đều bị rách, ngày đó Cát Tường đã vá lại cho nàng, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ hư.
Nàng phòng ngừa chu đáo a, những chuyện khác không nói, làm giầy quần áo, Hắc Muội thật tình bất lực.
Cát Tường vốn muốn giúp ba tỷ muội làm, nhưng Hắc Muội không muốn Cát Tường mệt nhọc, nói sau, miễn cho quan hệ vừa cùng nhà chồng dịu đi, phải vì chuyện làm giầy cho tỷ muội nhà mẹ đẻ lại gây chuyện ầm ĩ không thoải mái sẽ không tốt. Bất quá Cát Tường vẫn có thể làm cho cha mẹ nàng.
Sáng sớm hôm sau Hắc Muội cho con la ăn no.
Đại Bàn tẩu tử đưa Đại Thụ tới, thuận tiện dắt con la đi, nhìn con la bụng đã ăn no thực ngượng ngùng, nàng mượn con la vốn nên cho nó ăn, nhưng thật sự là hôm qua rất mệt mỏi, thức dậy chậm nửa canh giờ.
Hắc Muội cười cười nói không có việc gì, lại dặn giữa trưa nhất định phải cho ăn một lần, còn phải cho uống nước sạch.
Nào biết lần hảo tâm này của Hắc Muội lại gây chuyện.
Vài người thấy nàng đem con la cho nhà Thuỷ Sinh mượn cũng tới cửa mượn con la.
Có mấy nhà quả thật là có khó khăn, hơn nữa quan hệ với mình cũng không tệ, nhất là trước kia còn giúp mình, tỷ như nhà Phú Đệ, bởi vì chỉ có hai cha con hắn là lao động chính, nương hắn cũng vì sinh đứa nhỏ trong tháng không tịnh dưỡng tốt nên tổn hại sức khoẻ, phía dưới bọn đệ đệ muội muội đều là mấy nhóc năm sáu tuổi.
Có nhà khẳng định là không cho mượn, nhất là hai huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung.
Tuổi trẻ còn sức khoẻ, huống chi trước kia còn hay khi dễ cha nàng là người thành thật, trên phương diện tháo nước luôn làm mấy chuyện xấu.
Hắc Muội trực tiếp một lời từ chối.
Những người tới cửa lại không mượn được la trên mặt không nói gì về đến nhà tất nhiên là tức giận không thôi, người người đỏ mắt con la nhà Hắc Muội, nơi nơi gặp người đều nói Hắc Muội như thế nào bất thông tình lý, hiện tại có tiền đã quên các hương thân.
Bất quá dân quê vẫn chất phác, Hắc Muội cũng không lo lắng bọn họ có thể làm ra chuyện gì thiếu đạo đức.
Hắc Muội cũng có biện pháp, thời điểm gặp huynh đệ Phùng Dũng chít chít oai oai trực tiếp giáp mặt mắng.
"Các ngươi tuổi còn trẻ, không ra sức làm việc lưu trữ làm gì a, lúc trước cha ta một mình mệt chết mệt sống các ngươi ai giúp nhà ta chứ, nhà của ta cần cái gì Phú Đệ không nói còn đưa tới cửa, Thuỷ Sinh ca càng không cần phải nói, giúp nhà ta kéo trục lăn lúa đập lúa, các ngươi ai kéo qua, nay lại tới nhà ta gia súc ta không nói hai lời ——– sao ta phải lấy bạc mua gia súc cho các ngươi dùng chứ, đó là đạo lý gì, mượn là nhân tình, không cho mượn là bổn phận —— "
Một phen nói được hữu tình có lễ. Người trong thôn vốn còn nói Hắc Muội không đúng, hiện tại mọi người đều không nói như nuốt phải ruồi bọ.
Chính là trong những người này có mấy người đầu óc linh hoạt đi nhà Phùng Kim thêm mắm thêm muối.
"Ngươi xem xem, đại ca ngươi không ở nhà cháu gái ngươi đem gia súc cho người ngoài mượn cũng không cho thúc thúc ngươi mượn —– "
Phùng bà bà nghe xong đương nhiên là tức giận, vốn đau lòng con trai út, nhìn hắn cày cấy về nhà mệt đến kêu rên lại cảm thấy Hắc Muội không phải.
Mà Vương Kiều Nga bởi vì chuyện con gái câm điếc vẫn cầu Hắc Muội xin thuốc khó mà nói cái gì, trong khoảng thời gian này nàng quả thật có chút thu liễm, nhưng người nọ là đánh chết cái nết không chừa.
Ngày hôm sau nhìn thấy Phùng Kim về nhà mệt đến cơm đều không muốn ăn liền cùng mẹ chồng ở trên bàn cơm nói xấu Hắc Muội.
"Các ngươi nói này đó có ích lợi gì chứ, còn không đi mượn!"Phùng Kim nằm ở trên giường hữu khí vô lực nói xong, hồi tưởng lại những năm trước đây thời điểm cày ruộng đại ca Phùng Quý đều giúp hắn.
Khi đó chính mình cũng không cảm thấy có cái gì, vài năm nay một mình cày cấy càng ngày càng cảm giác khổ không nói nổi.
Trong lòng đối với đại ca Phùng Quý cũng không biết là cảm giác gì.
Phùng bà bà tới cửa mượn con la làm cho Hắc Muội thực khó chịu.
Phía trước nhiều người mượn như vậy nàng cũng chưa cho mượn, Phùng bà bà tuyệt đối biết, lúc này còn nghiêm mặt đến mượn không phải là ỷ vào chính mình là bà nội nàng, nhưng bà cũng không ngẫm lại bà khi nào thì xem tỷ muội các nàng là cháu gái, trong mắt bà cháu chỉ có Hương Thảo và Tiểu Phúc.
Phùng Quý không ở nhà Hắc Muội càng không nể mặt, trực tiếp ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Con la mệt mỏi, không thể mượn!"
Phùng bà bà tức giơ chân, ở trong sân nhà Hắc Muội mắng to, "Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, con la mệt có thể so với nhị thúc ngươi mệt? Ngươi đau lòng con la không đau lòng nhị thúc ngươi, ngươi có phải người hay không, ngươi cùng con la một dạng đều là gia súc sao ——– "
Hắc Muội cũng không tức giận, nhìn bà nổi điên, cười lạnh nói, "Lòng ta thương con la là vì ở thời điểm nhà ta khó khăn nó có thể giúp cha ta, nhị thúc giúp cha ta sao?"
Phùng bà bà càng tức giận, "Phản, thật sự phản, cha ngươi không ở nhà ngươi đây muốn phản a!"
"Mang cha ta ra cũng vô dụng, con la là ta kiếm tiền mua, ta thích cho ai, không thích cho ai do ta định đoạt!"
Phùng bà bà tức sắc mặt xanh mét, một bó to tuổi đụng chạm với cái đinh cứng rắn, còn là cháu gái mình, huống chi ngoài sân rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt, cái mặt của bà đặt ở đâu đây.
Phùng bà bà sao chịu được chuyện này a, lập tức giở trò, liền muốn đi tới bắt con la.
Hắc Muội vừa thấy bà kéo con la, này không phải là cướp sao, đuổi theo sát sau muốn ngăn lại, Béo Nha cùng Tứ Nha hiện tại cũng mạnh dạn hơn, đi theo giúp Hắc Muội.
Nhưng Phùng bà bà đang lúc hơn năm mươi tuổi, thân thể cũng tốt, vóc dáng lại cường tráng, Hắc Muội vừa duỗi tay ra kéo bà một cánh tay liền đem Hắc Muội ngã trên đất.
Vừa vặn cửa viện phía Tây là chuồng la đặt vài khối đá lớn, dùng để khi Hắc Muội dắt con la đi ra ăn cỏ đè dây thừng, nàng bị Phùng bà bà hất một cái vừa vặn ngã lên tảng đá, lập tức liền đụng vào xương đùi, đau buốt, ôm đùi nửa ngày không đứng dậy nổi.
Béo Nha cùng Tứ Nha vừa thấy tỷ tỷ bị hất ngã vội vàng hoảng hốt chạy tới quan tâm.
Hắc Muội một phen đẩy các nàng ra, "Nhanh đi giữ chân bà nội, nói cái gì cũng không thể cho bà cướp la đi."
Lúc này, một người nghiêng ngả chạy tới, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Hắc Muội, ngươi thế nào?"
Là vị hôn phu của nàng Diệp Tĩnh.
Chung quanh người xem náo nhiệt có chút ồn ào, có người cười nói, "A, Diệp Tam Nhi, xem ngươi hiện tại là giúp đỡ nàng dâu tương lai, hay bà nội vợ tương lai a!"
Phùng bà bà đã dắt con la từ trong chuồng ra.
Hắc Muội sốt ruột, bà nội nàng đây là cứng rắn cướp đoạt, nàng lại không thể ra tay đánh bà ấy, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con la yêu quý bị lôi đi như thế.
Đối với Diệp Tĩnh nói, "Nhanh đi ngăn bà nội ta lại, bà cướp con la của ta!"
Diệp Tĩnh vừa nghe không nói hai lời liền đi ngăn cản Phùng bà bà, vốn hai đứa nhóc Béo Nha cùng Tứ Nha đã cản bà, bây giờ còn đến Diệp Tĩnh, Phùng bà bà càng cảm thấy được chính mình con bà nó không có uy tín, trực tiếp phát bạo, một chưởng đẩy Diệp Tĩnh thật xa, nói, "Đồ què cút sang một bên!"
Diệp Tĩnh vốn thân thể gầy yếu, đi đứng lại không tốt, lần này trực tiếp ngã chỏng vó, chọc cho người ngoài chế giễu cười ha hả.
Hắc Muội nhìn Diệp Tĩnh than thở một tiếng, "Người này vô dụng!"
Chính mình đứng lên muốn cùng Phùng bà bà liều mạng, nhưng nàng còn chưa đứng vững, chợt nhìn thấy con la một chân đá ra sau, Phùng bà bà "Ôi "Một tiếng, còn có tiếng xương cốt thanh thúy vang lên.
Phùng bà bà đặt mông ngã xuống đất, khóc trời kêu đất.
Rất nhanh Phùng Kim chạy tới, vừa chạm vào chân Phùng bà bà bà ta liền oa oa kêu đau, vuốt nước mắt khóc kể chính mình mệnh khổ, một nhà con trai lớn như thế nào như thế nào bất hiếu.
Hắc Muội cũng mặc kệ bọn họ, vô cùng vui vẻ vuốt đầu con la, trong lòng nghĩ, gia súc còn biết bảo hộ chủ.
Có người sống còn không bằng gia súc.
Diệp Tĩnh lúc này đã được Diệp Bình cùng Cát Tường đỡ dậy, đối với Phùng bà bà tức giận không dám nói.
Nhưng không bao lâu Diệp bà bà và Tịch Mai cũng đến, Diệp Tĩnh là bảo bối trong lòng Diệp bà bà a.
Bà cũng không nói gì Phùng bà bà, chỉ đối với Phùng Kim mắng, "Phùng gia nhị thúc, ngươi cũng quá không phải, chính mình núp ở phía sau mặt cho lão nương làm loại chuyện bắt nạt cháu gái này, ỷ vào thân phận trưởng bối mạnh mẽ cướp đoạt này nọ, có biết xấu hổ hay không a ——— "
Mấy câu nói của Diệp bà bà đối với Phùng Kim cũng là ngầm chỉ trích Phùng bà bà, nhưng lúc này Phùng bà bà cùng Phùng Kim thật đúng là không có cách.
Lúc này Hắc Muội nhìn một màn trong lòng thập phần an ủi, cảm thấy lúc trước chính mình quyết định cùng Diệp Tĩnh đám hỏi thật sự là quyết định rất chính xác, nhưng nàng lại hoàn toàn không có chú ý tới Diệp Tĩnh đứng phía sau mặt xám mày tro, khuôn mặt xanh mét ủ dột, bên tai càng không ngừng quanh quẩn câu kia của Hắc Muội "Người này vô dụng!"
Ai cũng không chú ý tới trong mắt hắn nhìn Phùng bà bà tất cả đều là
← Ch. 051 | Ch. 053 → |