Vay nóng Tima

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 037

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 037
Đã xảy ra chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Đón giao thừa là truyền thống dân quê.

Đêm đó ăn cơm tất niên không nhà nào tắt đèn, sáng trưng bắt đầu đón giao thừa.

Người một nhà ngồi vây quanh trên giường, sưởi ấm, ăn đậu phộng đậu tằm nói chuyện phiếm đợi cho tới 0 giờ, mở cửa thả pháo nghênh đón năm mới, tiếp Xuân thần.

Phùng Quý ngồi bên cạnh Tú Cô, mỉm cười thỉnh thoảng lại bưng trà đổ nước, thỉnh thoảng lại đem đậu phộng đã lột xong cho bà.

Béo Nha và Tứ Nha một bên cùng nương nói chuyện vui vẻ, Tú Cô thỉnh thoảng lại dặn các nàng, qua năm sẽ thêm một tuổi, phải càng hiểu biết.

Đánh giá thời gian, Hắc Muội lợi dụng thời gian rảnh đến xem Lâm Tam Mộc, dù sao tết ba mươi, hắn một mình tối lửa tắt đèn nghĩ đều thê lương.

Nào biết hắn đã nằm trên giường, Hắc Muội nhẹ nhàng đi đến bên giường giúp hắn đắp lại cái chăn, hắn bỗng nhiên nói, "Đem bô đi đổ!"

"Sang năm lại đổ!"Hắc Muội lơ đễnh nói.

Bỗng nhiên trong bóng đêm hắn lập tức ngồi dậy, một phen kéo cổ tay nàng, Hắc Muội lập tức bổ nhào vào người hắn, "Đổ hay không?"

Hắc Muội không biết hắn thế nào lại lập tức biến sắc, trong lòng nghĩ có lẽ qua năm mới hắn một người lẻ loi, tâm trạng không tốt.

Nhìn bộ dạng hắn có chút cô đơn bỗng nhiên lập tức nghĩ đến kiếp trước của mình, khi đó ngày lễ ngày tết nàng cũng giống như hắn bây giờ, đối với khắp thế giới đoàn tụ chúc mừng chính mình hoàn toàn là một người ngoài cuộc.

Mặc dù đi đến thế giới này đã được mười mấy năm, nhưng nhớ tới cái loại cảm giác này vẫn khắc cốt minh tâm khó chịu cùng trống rỗng như trước.

Nàng không biết giờ phút này trong lòng hắn có phải cô tịch như nàng lúc trước không nhưng giờ khắc này nàng không hề phát hiện giọng nói của chính mình nhu hòa như vậy,

Bưu hãn Hắc Muội dùng giọng nói mềm mại chưa từng có nói, "Ngươi lại làm sao vậy, không phải ta không đổ, hôm nay là ba mươi tết, trong nhà không thể đi ra ngoài bất luận cái gì, điềm xấu! Sáng mai ta sẽ đổ cho ngươi!"

Hắc Muội luôn luôn nói chuyện lớn tiếng, tuyệt không nhu hòa như vậy, trong giọng nói thậm chí mang theo chút ý tứ hàm xúc dỗ đứa nhỏ.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, buông nàng ra, thấp giọng ngượng ngùng nói, "Nó bốc mùi!"

Lần này Hắc Muội dở khóc dở cười, "Chính là của ngươi ngươi còn ghét bỏ à!"

Nhìn hắn trợn tròn mắt đờ đẫn nhìn nóc nhà, nhìn nhìn lại căn phòng nhỏ hẹp một chút không khí vui mừng qua năm mới cũng không có, bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng rất đáng thương, Hắc Muội suy nghĩ từ trong túi tiền lấy ra một thứ, nói, "Cho, tuổi tuổi bình an!"

Lâm Tam Mộc cứ như vậy nằm nhìn về phía Hắc Muội duỗi tay ra, ánh lửa ở phòng bếp ngoài cửa sổ đối diện thấu tới đây vừa nhìn, là một dây thừng màu hồng kết ba cái đồng tiền.

"Tiền mừng tuổi!"Hắc Muội đắc ý nói.

Nhà quê cơ hồ là không có tiền mừng tuổi, nhưng Ngô Bảo Nhi nhà Ngô địa chủ hàng năm đều có, vừa đến mùng một đầu năm, Ngô Bảo Nhi một thân mặc quần áo hồng phúc thô cẩm, thắt lưng treo một chuỗi tiền mừng tuổi, vừa đi đến liền vang lên tiếng leng keng, mấy đứa nhỏ khắp thôn hâm mộ đến tròng mắt sắp rơi xuống.

Cho nên năm nay Hắc Muội cũng học theo đeo ba đồng tiền chuẩn bị làm tiền mừng tuổi.

Lâm Tam Mộc trong nháy mắt tự do, không đợi hắn giơ tay tiếp, Hắc Muội lập tức nhét dưới gối của hắn, "Cho ngươi tiền mừng tuổi!"

Lâm Tam Mộc nghe tiếng bước chân Hắc Muội rời đi vươn tay sờ sờ đồng tiền dưới gối đầu, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ rối ren.

Mà ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào ngọn đèn ở phòng bếp đối diện dần dần xuất thần, vầng sáng lấp lánh rực rỡ, nở rộ yên tĩnh, đồng thời đem tất cả tâm sự của hắn che giấu vào bóng đêm vô tận.

Nửa đêm thời khắc 0 giờ vừa đến Phùng Quý liền mở cửa thả pháo, trong thôn tiếng pháo nối liền không dứt.

Hắc Muội mở túi tiền ra phát cho Béo Nha cùng Tứ Nha mỗi người ba đồng tiền làm tiền mừng tuổi, cũng dùng tơ hồng treo, làm hai người vui vẻ vô cùng.

Các nàng lớn như vậy còn chưa có lấy qua tiền mừng tuổi.

Tú Cô nhìn nghĩ đến Hắc Muội có thể phát ra tiền mừng tuổi, trong nhà xem ra là một năm so với một năm tốt hơn, cao hứng cười không ngừng.

Mùng một đầu năm toàn thôn vui vẻ.

Người lớn trẻ nhỏ đều mặc quần áo tốt nhất, ăn qua điểm tâm xong bọn nhỏ bắt đầu ở trong thôn chúc tết.

Vân Ca là một đứa nhỏ có hiểu biết sáng sớm liền mang theo đệ đệ hắn Soả Tam đến chúc tết Phùng Quý, mà Hắc Muội cũng mang theo Béo Nha Tứ Nha đi chúc tết Phùng bà bà.

Người Thượng thôn họ Phùng đều xem tiểu bối là thân thích, cho nên muốn đến bái mọi nhà chúc tết.

Ngày mùng hai tết theo tập tục là ngày cô nương đã xuất giá về nhà mẹ đẻ chúc tết, cho nên Hắc Muội ăn điểm tâm mà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, nàng phải làm rất nhiều đồ ăn ngon chờ Cát Tường tới.

Nhưng đến giữa trưa vẫn không thấy bóng người, Phùng Quý cũng cảm thấy kỳ quái, Tú Cô thì nói, Cát Tường hiện tại mang thai khẳng định phải qua vài ngày mới tới.

Cả nhà ăn cơm trưa xong, Hắc Muội thấy mặt trời chói chang, liền đem ghế mềm trong phòng nương nàng ra sân phơi, bụng nương nàng đã càng ngày lộ rõ ra, mấy ngày này ăn không vô ngủ không tốt, cả ngày nằm ở trên giường kỳ thực cũng rất khó chịu.

Lại nói cả ngày nằm ở trên giường nàng không khỏi nhớ tới một người khác đang trốn, Lâm Tam Mộc, hơn mười ngày người này bị nàng giấu ở trong phòng không rên một tiếng, này nếu người khác còn không sớm nổi điên, nghĩ điểm này có đôi khi tính tình hắn âm tình bất định nàng cũng liền nhịn.

Bất quá thương thế của hắn có lẽ đã tốt rồi, cũng có thể ly khai.

Sáng sớm Phùng Quý phải đi đến nhà hàng xóm chúc tết.

Giữa trưa cơm nước xong, Hắc Muội cầm dao và cái thớt gỗ đặt trên xà nhà phơi nắng, ở trong sân một bên cắt củ cải, một bên cùng nương nói chuyện, Béo Nha và Tứ Nha ở bên cạnh hỗ trợ dùng kim chỉ xâu lại thành chuỗi. Đem treo lên tường phơi khô, lại ngâm với ớt là có thể ăn.

Hắc Muội tính làm rau trộn mới sẽ làm củ cải và cải trắng.

Đúng lúc này Phú Đệ ở cửa hướng nàng ngoắc, Hắc Muội chạy đến ngoài cửa sân thì thấy, ở phía sau Phú Đệ còn có một người, dĩ nhiên là Diệp Tĩnh.

"Diệp tam ca, ngươi tìm ta?"Hắc Muội rất bất ngờ, Diệp Tĩnh tìm nàng có thể có chuyện gì chứ?

"Hắc Muội, ta nói cho ngươi chuyện này, ngươi trước phải bình tĩnh."

Hắn vừa nói như vậy trong lòng Hắc Muội trầm xuống, phản ứng đầu tiên chính là tỷ nàng Cát Tường có phải xảy ra chuyện gì không?

"Ngươi nói."

"Tỷ ngươi lưu sản."

Đầu óc Hắc Muội nổ oanh một tiếng, dùng sức bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.

"Chuyện khi nào, vì sao?"

"Là sáng hôm nay, nàng té sau đó liền đổ máu, bất quá ngươi yên tâm, đại phu đã nói người lớn không có gì, bồi dưỡng cho tốt là được."

Trong lòng Hắc Muội loạn một đoàn, phản ứng đầu tiên chính là chuyện này tuyệt không thể nói với nương nàng, nếu không nương nàng xúc động sẽ ảnh hưởng thai nhi.

"Đang yên lành, thế nào té?"Hắc Muội hỏi.

"Ta cũng không biết, lúc ấy chỉ có nhị ca cùng đại tẩu ta ở bên cạnh."

"Diệp tam ca, cám ơn ngươi tới nói cho ta biết, nương ta hiện tại chịu không nổi kích thích, ta đi theo ngươi nhìn xem tỷ của ta."Hắc Muội nói xong liền đi theo phía sau Diệp Tĩnh định đi nhà hắn.

Diệp Ttĩnh đi đứng không dễ đi thật sự chậm, nhưng Hắc Muội tính tình nôn nóng, giờ phút này lại vô cùng lo lắng, vài lần muốn nói chính mình đi trước nhưng nhìn bộ dạng Diệp Tĩnh đi gian nan lại có chút nói không nên lời.

Vừa nghĩ tới, Diệp Tĩnh đã chủ động nói, "Hắc Muội ngươi đi trước đi, ta ở phía sau từ từ đi!"

"Đi!"Nói xong Hắc Muội như một trận gió chạy đi, thẳng đến nhà Diệp bà bà.

Trong phòng Cát Tường nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hữu khí vô lực, vừa thấy Hắc Muội đến nước mắt liền rơi xuống.

"Tỷ, đừng khóc, "Hắc Muội chạy nhanh lau nước mắt cho nàng, lại khuyên, "Tỷ, ngươi hiện tại không được khóc, nghĩ lạc quan chút! Đứa nhỏ về sau còn có thể có."

Cát Tường lại nhắm mắt liên tiếp rơi lệ, cũng không nói gì, nàng lau đều lau không nổi, Hắc Muội nhìn thấy trong lòng quặn đau.

Đi đến nhà chính thấy Diệp bà bà và Diệp Bình ngồi ở trước bàn một bộ dạng than thở, hỏi, "Bà thông gia, tỷ phu, rốt cuộc sao lại thế này, tỷ của ta thế nào êm đẹp liền ngã chứ?"

Diệp Bình một bộ dạng không muốn nhắc lại.

"Chính nàng không cẩn thận trách ai?"Diệp bà bà ào ào nói, "Đầu năm, thật sự là xui!"

Hắc Muội vừa nghe liền nổi giận, tận lực đè nén cảm xúc chính mình tâm bình khí hòa hỏi, "Thế nào ngã còn chưa nói rõ ràng đâu? Ta cuối cùng muốn hỏi rõ ràng."

"Trần Anh nói là Cát Tường tự mình trượt ngã."Diệp bà bà nói, Trần Anh chính là đại tẩu Cát Tường.

"Tỷ phu, ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi nói một chút sao lại thế này?"

Diệp Bình cúi đầu không nói lời nào cuối cùng bị Hắc Muội bức nóng nảy nói một câu, "Đứa nhỏ đã không còn, hiện tại hỏi cái này có ý nghĩa gì."

"không thể nói như vậy, tỷ ta không có đứa nhỏ, nhưng người nhà mẹ đẻ nàng không phải không có, tỷ của ta cẩn thận như vậy bình thường nói chuyện đều nhỏ giọng mảnh khí, đi đường còn sợ giẫm chết một con kiến, ta không tin nàng không cẩn thận như vậy."

Hắc Muội xem thái độ Diệp Bình cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Vừa định ép hỏi vài câu, Tịch Mai bỗng nhiên chạy vào nói, "Hắc Muội, nhị thẩm ngươi chân trước đi ngươi chân sau đã tới, cũng thật nhanh!"

"Nhị thẩm ta vừa tới?"Hắc Muội vừa nghe vội vàng hỏi, "Bà ta tới làm gì?"

"Còn làm gì, không phải xem nương ta không thể làm bà nội mà chế giễu sao!" Tịch Mai xuy cười nói.

Hắc Muội vừa nghe hoảng thần, "Bà ta đã biết tỷ của ta lưu sản?"

Trong lòng nàng nóng vội, không nói cái gì trực tiếp ra khỏi cửa Diệp gia, đụng Diệp Tĩnh ở cửa sân nhìn cũng không nhìn một cái liền chạy nhanh về nhà.

Tú Cô ngồi ở trong sân vừa vặn sườn đối diện cửa sổ trong phòng Lâm Tam Mộc ẩn thân, Béo Nha cùng Tứ Nha một bên xâu củ cải một bên cùng bà nói nói cười cười.

Bỗng nhiên Vương Kiều Nga như một trận gió chạy tới, vừa chạy vừa dắt cổ họng lớn tiếng la hét, "Đại tẩu, đại tẩu, Cát Tường nhà tẩu vừa mới lưu sản —— "

Tú Cô nghe bà vốn đã đứng lên, sau khi nghe được câu sau cấp hỏa công tâm lập tức liền choáng váng ngã xuống.

Béo Nha cùng Tứ Nha đỡ bà khóc trời kêu nương.

Thời điểm Hắc Muội chạy về nhà đúng là giờ khắc này, nàng một phen vọt tới bên cạnh Tú Cô, bối rối xem xét tình huống của bà, nhìn thấy nương dần dần chuyển tỉnh thế này mới an tâm lại.

"Béo Nha, Tứ Nha đỡ nương vào phòng, đóng cửa lại!"

Hắc Muội nói xong liền gắt gao nhìn chằm chằm Vương Kiều Nga.

Vẻ mặt Vương Kiều Nga châm chọc khiêu khích, "Hắc Muội, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta có lòng tốt nói cho nương ngươi —— "

Hắc Muội vẻ mặt ghê tởm của bà, trực tiếp cầm nhánh cây bên cạnh đống củi đi qua quơ loạn ——

"Ngươi không có lòng tốt, ngươi không có lòng tốt, một bụng ý nghĩ xấu —— "

Hắc Muội bên đánh bên mắng, nhưng Vương Kiều Nga dù gì cũng là một người trưởng thành, Hắc Muội mới mười bốn tuổi, vừa bắt đầu Hắc Muội còn đắc thủ vài cái, sau đó Vương Kiều Nga trực tiếp kéo tóc Hắc Muội, mắng, "Tiểu chân, ta cho ngươi khóc lóc om sòm, không xem trọng tôn trưởng —— "

Hai người nắm kéo nhau.

(tiểu chân: đồ đĩ)


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)