Một cái ôm chầm
← Ch.24 | Ch.26 → |
Edit: Peiria
Sau khi Lục Sênh thua séc thứ hai, toàn bộ nhóm cổ động viên trường Tinh Anh đứng dậy, kéo cờ ca hát, thanh thế vô cùng to lớn. Để phối hợp với tiếng hát, bọn họ còn giơ tay lên làm động tác đặc biệt, đều nhịp, giống như gợn sóng.
Đinh Tiểu Tiểu: "Em trai tiệm uốn tóc tập thể dục buổi sáng sao!"
Từ Tri Diêu: "Khiêu vũ thể thao ở quảng trường!"
Đinh Tiểu Tiểu: "Đừng có dừng lại!"
Từ Tri Diêu: "Lại một lần nữa!"
Bên kia có người dựng thẳng ngón giữa với họ.
Chủ nhiệm Đinh có chút nôn nóng, nhìn qua Lục Sênh bên khu nghỉ ngơi, chậc chậc lắc đầu nói, "Rốt cuộc Lục Sênh bị làm sao, lại đánh thành như vậy, liệu có được không đây?"
Một giọng nói trầm thấp truyền đến, ngữ điệu khẩn trương, có ý không vui: "Ông cứ thử xem."
Chủ nhiệm Đinh quay đầu theo hướng phát ra âm thanh, thấy gương mặt Nam Phong không vui.
Trong ấn tượng của chủ nhiệm Đinh, mặc dù tính cách của Nam Phong lạnh nhạt, nhưng anh vẫn có lễ nghĩa, hiếm khi nói chuyện không nể mặt giống như bây giờ.
Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, thôi, tâm tình cậu ta không tốt, mình mới không thèm so đo với cậu ta.
Đinh Tiểu Tiểu nghe ba nói như vậy, cũng nhíu mày, "Ba, người không nên nói như vậy, vận động viên thi đấu có áp lực rất lớn, chúng ta là đứng ngoài quan sát nên không cảm nhận được. Sênh Sênh mới mười sáu tuổi, cô ấy đã làm rất khá rồi!"
Ôi, ngay cả con gái bảo bối cũng đứng về phía người khác... Chủ nhiệm Đinh có phần sa sút.
Lúc nghỉ ngơi Lục Sênh vẫn luôn tự làm công tác tư tưởng. Vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm vào trận đấu, vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm vào trận đấu...
Trên thực tế lúc cô nghỉ ngơi tạp niệm cũng không nhiều như vậy, nhưng chỉ cần ra sân liền...
Cô hơi uể oải, lại bất lực.
Cô đặt bình nước khoáng xuống, mở một bình nước khác, uống vài ngụm nước trái cây. Lục Sênh không thích đồ uống có mùi chất điện giải, Nam Phong bèn mua đào mật và trái táo cô thích ăn, bổ sung thêm kali trong chuối tiêu, sau đó cầm đến căn tin ép nước trái cây, mang tới trận đấu cho cô uống. Nước trái cây có thể giúp cô bổ sung đường, khoáng chất, vitamin nhanh chóng, hơn nữa uống rất ngon.
Cô uống xong nước trái cây, giữa răng môi còn lưu lại mùi thơm của hỗn hợp nước trái cây chua ngọt, sau đó cô cúi đầu nhìn qua thân bình trong suốt ngẩn người.
Nếu nói cứ thua tiếp như vậy, tất nhiên là cô không cam lòng. Bước vào sân thi đấu, ai không khát vọng thắng lợi? Những câu như "Thứ nhất là giao lưu, thứ hai là trận đấu" chỉ là để quán quân nói cho người ngoài nghe, nhưng sự thật, không ai không muốn làm quán quân.
Có điều, cô phải làm thế nào mới có thể thắng, nhất là vào thời điểm cô hoàn toàn không có cách nào khống chế đầu óc mình?
Lúc nào cô cũng phân tâm, không thể đánh tốt trái tennis vốn phải đánh tốt, không thể tránh được sai lầm vốn có thể tránh.
Như vậy có biện pháp nào khiến cô có thể đánh tốt, có thể tránh khỏi sai lầm đây?
Lục Sênh không nhịn được hồi tưởng lại một chút, séc đầu tiên nàng không mắc sai lầm. Đánh thẳng, góc đối, chặn đánh, đánh chéo... Đều rất đơn giản.
Đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
***
Séc thứ ba bắt đầu.
Séc này đến lượt Lục Sênh giao bóng. Cô giao bóng đến trong phạm vi tay thuận của Vương Thụy Tuyết, Vương Thụy Tuyết lưu loát thuận lợi đánh về phía trở tay của cô, Lục Sênh một lần nữa giống như ở séc một, cất bước đổi tay thuận. Lần này Vương Thụy Tuyết rất thông minh, thấy Lục Sênh nhấc chân, cô ta lập tức dịch sang bên trái bên vài bước, làm tốt công tác chuẩn bị cứu bóng, nhìn tay thuận của Lục Sênh giơ lên, cô ta quyết đoán chạy về bên kia.
Song lần này Lục Sênh cũng không đánh bóng thẳng, cô hao tâm tổn sức đổi tay thuận, chỉ là lần này đánh trả bằng một đường bóng chéo.
Vương Thụy Tuyết: "..." Mẹ nó lại bị chơi xỏ.
Từ Tri Diêu và Đinh Tiểu Tiểu hoan hô một trận, Từ Tri Diêu hỏi, "Huấn luyện viên, đây là Lục Sênh làm động tác giả sao? So với thật còn thật hơn!"
"Đó là động tác thật."
"A?"
"Lục Sênh, cô ấy chỉ muốn thay đổi góc đánh bóng. Sở dĩ đổi tay thuận, đại khái là vì dễ dàng khống chế."
"Em không tin."
Nam Phong khẽ lắc đầu, "Tôi cũng hy vọng đó là động tác giả. Có điều, lấy tính tình của Lục Sênh, giai đoạn hiện nay vẫn chưa thể làm ra động tác giả."
Bên này, Lục Sênh vừa mới trả bóng, Vương Thụy Tuyết dường như có chút tức giận, đến trái bóng thứ hai bắt đầu tấn công lắt léo, tốc độ rất nhanh, Lục Sênh không cứu được.
Từ Tri Diêu phát hiện trạng thái của sư muội bất ngờ thay đổi không tốt, vì vậy cậu ngậm miệng.
Trên sân hai người cô qua tôi lại, Lục Sênh nhờ vào ưu thế giao bóng, chỉ đánh một lần Deuce, thắng lượt này. Ừm, coi như thuận lợi.
Lần này, Từ Tri Diêu có cảm giác quái dị nói không nên lời. Rốt cuộc là chỗ nào kỳ quái?
Cậu nâng cằm nhìn bóng dáng mảnh mai của Lục Sênh trên sân, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, "Em biết rõ kỳ quái ở đâu rồi! Rõ ràng trạng thái của sư muội không tốt, công kích không có hiệu quả lắm, nhưng..."
"Nhưng tỉ lệ sai lầm của cô ấy cũng thấp xuống." Nam Phong nói tiếp.
Từ Tri Diêu gật đầu thật mạnh, "Đúng!"
Đinh Tiểu Tiểu nghe bọn họ nói, cũng chợt nói, "Phải ha, khó trách! Nhưng, tại sao lại như vậy?"
Nam Phong hé mắt, "Bởi vì cô ấy lược bỏ kỹ thuật."
Lược bỏ kỹ thuật, chỉ đánh cơ bản, giảm bớt tỉ lệ mắc lỗi, tuy vậy lực công kích sẽ thấp xuống, thế nhưng cũng giảm bớt sơ hở của bản thân.
"Đứa nhỏ này..." Vẻ mặt Nam Phong đột nhiên trở nên phức tạp. Đứa bé này không chịu điều chỉnh trạng thái, lại lựa chọn phương thích thi đấu thích hợp với trạng thái của mình hơn. Chiến thuật sơ hở, đúng lúc này lại vừa bù vào thiếu sót của cô. Thật sự... Không biết nên coi đây là thông minh hay ngốc nghếch.
Thà rằng hy sinh kỹ thuật, cũng không muốn điều chỉnh trạng thái sao?
Là không muốn, hay không thể?
Nam Phong híp mắt, ánh mắt trầm trầm, nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài trên sân.
Từ Tri Diêu hơi lo lắng, "Phương pháp này quá mạo hiểm, may mà Vương Thụy Tuyết là người tấn công và phòng thủ đều không có ưu thế rõ ràng, khiến Lục Sênh có kẽ hở để lợi dụng, nếu không phải chịu nhiều thua thiệt."
Đinh Tiểu Tiểu cũng gật đầu nói, "Đúng vậy, lá gan cô ấy quá lớn."
Bỗng nhiên Nam Phong hơi buồn cười. Tiểu nha đầu này, mới bao nhiêu tuổi, sao đã có phong cách liều mạng như vậy? Học ai đây?
Từ Tri Diêu chợt hạ giọng, cực kỳ không xác định nói: "Huấn luyện viên, anh... Anh đang cười sao?"
Nam Phong liếc mắt nhìn cậu một cái.
Từ Tri Diêu lập tức điều chỉnh tư thế ngồi đoan chính, mắt nhìn thẳng, "Xem thi đấu!"
Lượt thứ hai là Vương Thụy Tuyết giao bóng, còn cô phòng thủ.
Sau đó, cô ta và Lục Sênh cô một ván thắng tôi một ván thắng, hai người đều bảo vệ lượt giao bóng của mình, cũng đều không hóa giải lượt giao bóng của đối phương.
Tình thế rơi vào giằng co.
Lúc này Từ Tri Diêu lại cảm thấy không bình thường: "Tại sao Vương Thụy Tuyết lại đánh phòng thủ giống sư muội? Không phải cô ta nên nắm lấy cơ hội tích cực tấn công sao?"
"Rất đơn giản, cô không nắm chắc thắng được Lục Sênh. Sau khi tích cực tấn công sẽ dễ dàng xuất hiện sơ hở phòng thủ hơn, nếu như lúc này để cho Lục Sênh nắm lấy cơ hội phản công, như vậy người thua chính là cô ta."
Từ Tri Diêu khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Nhưng nếu Vương Thụy Tuyết không tấn công thì cũng không thắng được!"
"Không thắng được, nhưng ít ra có thể bảo đảm không thua, hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội kéo dài."
"Kéo dài?"
"Đúng." Nam Phong điểm gật đầu, "Vương Thụy Tuyết hy vọng dựa vào ưu thế về thể lực ưu thế tiếp tục trận đấu, đợi đến khi thể lực của Lục Sênh tiêu hao hết, không chống đỡ nổi nữa, cô lại thừa thế xông lên tấn cống... Cô ta đang điều khiển tiết tấu của trận đấu."
"Trời ạ cô ta quá âm hiểm!" Đinh Tiểu Tiểu vô cùng kinh hãi, "Làm sao bây giờ, ba, con thật khẩn trương!"
Nét mặt chủ nhiệm Đinh gấp gáp giống như đi tiểu, "Con gái, ba cũng khẩn trương giống con..."
Từ Tri Diêu nhíu mày, không nhịn được nắm chặt tay. Cậu tự nhủ, "Cứ như vậy, sư muội sẽ rất nguy hiểm. Vương Thụy Tuyết khỏe mạnh hơn sư muội rất nhiều! Sư muội tay chân lèo khèo thế kia, a a a a a!!!"
Nam Phong không lên tiếng.
Hết thảy đúng như Nam Phong dự liệu, trên sân hai người cô tới tôi đi, sóng yên biển lặng, trong lúc vô tình, một séc này đánh mất năm mươi phút. Gần như tương đương với hai séc trước. Điểm số hai bên cũng cắn chặt không tha, Lục Sênh tạm thời dẫn trước 6: 5, lấy được match point(*), Vương Thụy Tuyết lại lập tức giành lại điểm.
(*) match point hay game point là thuật ngữ trong môn tennis, dùng để chỉ điểm mà tại đó người đang tạm dẫn có thể thắng trận đấu nếu thắng tại điểm này.
Cục diện biến thành 6: 6.
Theo quy định của trận đấu, trường hợp hòa sáu đều, sẽ phải đánh thêm loạt tie break, thông qua đó định ra thắng thua. Ở loạt tie break(*), tay vợt nào giành bảy game (tương đương với một loạt bóng trong tennis, bắt đầu tính từ lúc giao bóng đến khi một bên giành được điểm) trước, đồng thời dẫn trước đối thủ từ hai game trở lên, sẽ thắng séc này. Nếu như dẫn trước đối thủ không đủ hai game, vậy thì thi đấu tiếp, cho đến khi có một bên dẫn trước hai game thì thôi.
(*) tie break: loạt bóng quyết định người thắng trong một ván nếu tỷ số đạt 6 - 6.
Để cho công bằng, loạt tie break cũng không cố định cách giao bóng. Trừ sáu game trước, mỗi bên giao bóng hai lượt, đổi quyền giao bóng một lần. Sau sáu game, đổi sân một lần.
Hiện tại, Vương Thụy Tuyết kéo Lục Sênh vào loạt tie break. Lúc này, trận đấu đã diễn ra gần hai giờ, áo chơi bóng màu hồng nhạt của Lục Sênh hầu như ướt đẫm, bên ngoài làn da màu lúa mạch bao phủ một tầng mồ hôi, dưới ánh mặt trời lóe lên bóng loáng. Mồ hồ trong lòng bàn tay cô thấm ướt vợt tennis, lau không lau được, đành phải đổi một chiếc vợt tennis khác.
Mệt chết đi. Bước chân nặng dần, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cảm giác giống như chậu than sắp cháy rụi, không còn ánh sáng, chỉ còn lại tro bụi.
Lúc nghỉ ngơi, cô nhìn thoáng qua Vương Thụy Tuyết. Sau khi uống nước, thấy Lục Sênh đang nhìn mình, cô cười với Lục Senh một cái.
Đó là mụ cười tự tin.
Lục Sênh không nhìn cô ta nữa, ngửa đầu uống một ngụm nước trái cây lớn.
Trên khán đài, Nam Phong sắp phiền chết rồi.
Đinh Tiểu Tiểu kéo cánh tay trái của anh, Từ Tri Diêu kéo cánh tay phải của anh, hai người họ căng thẳng không ngừng lôi kéo anh, giống như người động kinh.
Đinh Tiểu Tiểu: "Nam Phong, anh nói Sênh Sênh có thể thắng hay không?"
Từ Tri Diêu: "Huấn luyện viên, sư muội đã mệt rồi!"
Đinh Tiểu Tiểu: "Vương Thụy Tuyết kia sao giống trâu bò vậy, hoàn toàn không biết mệt mỏi!"
Từ Tri Diêu: "Sư muội quá ngốc, tại sao không gọi nhân viên cấp cứu, dẫu sao cũng có thể nghỉ ngơi một chút, xoa bóp gì gì đó."
Đinh Tiểu Tiểu: blabla...
Từ Tri Diêu: blabla...
Nam Phong dùng sức rút cánh tay trái ra, bắt lấy tay Đinh Tiểu Tiểu, rồi lại dùng sức rút cánh tay phải ra, bắt lấy tay Từ Tri Diêu, sau đó, kéo tay bọn bọ sít sao đặt cùng một chỗ.
Bệnh xà tinh nên cùng bệnh xà tinh(*) ở cùng một chỗ.
(*) Bệnh xà tinh: cách nói chệch đi của bệnh thần kinh.
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã đến, lượt đấu quyết định thắng bại sắp bắt đầu.
Lục Sênh cầm lấy chiếc vợt tennis mới, nắm cán vợt vụt xuống đất mấy cái để tìm cảm giác. Game đầu tiên là cô giao bóng, cô đứng ngoài vạch, cầm vợt tennis, ngửa đầu nhìn. Ánh mặt trời sáng rực, trời rất xanh, cao, xa mà trống trải. Không khí trong sân đấu có phần bùng nổ, những lá cờ trên khán đài tung bay, tươi đẹp, kích thích thị giác của cô.
Cô tự nói với mình, phải kiên trì.
Cô không có nhiều thứ lắm, thứ cô có thể làm, chỉ có kiên trì.
Trận đấu bắt đầu, nàng nhảy bật lên phát trái bóng thứ nhất. Điểm rơi có vẻ vẫn như cũ, nhưng Vương Thụy Tuyết rất nhanh phát hiện độ cao khi nhảy của Lục Sênh không giảm, tốc độ bóng cũng không giảm!
Thể lực của cô ấy (LS) không tiêu hao hết như cô (VTT) sự đoán!
Không thể nào, chuyện gì xảy ra, là đang liều mạng chống đỡ sao?
Đánh hai lượt, Vương Thụy Tuyết đột nhiên gia tăng lực độ (sức mạnh + tốc độ) tấn công, Lục Sênh cứu được bóng hai lần, lần thứ ba, không đợi cô cứu bóng, Vương Thụy Tuyết đã tự mắc lỗi.
Trong thi đấu tennis, gặp đối thủ mạnh tiến công gọi là "bị 'ép' tạo ra lỗi", sai lầm khi chủ động tấn công gọi là "không bị 'ép' tạo ra lỗi" (còn gọi là unforced error), đồng nghĩa với chủ động tặng điểm. Sai lầm lần này của Vương Thụy Tuyết, trực tiếp tặng điểm cho Lục Sênh.
1: 0, Lục Sênh mạo hiểm bảo toàn lượt giao bóng của mình.
Tie break hiện đại đổi mới cách tính điểm, tỉ số không theo mặt đồng hồ cổ (tức là 15, 30... trong séc chính thức), chỉ đơn đơn giản là 1, 2, 3.
Game thứ hai là Vương Thụy Tuyết giao bóng. Vương Thụy Tuyết tập trung tấn công công, lần này không có sai lầm, bảo vệ được hai lượt giao bóng. Sau đó đổi sang Lục Sênh giao bóng, cô ta cũng bảo vệ thành công lượt giao bóng.
Thế cục lần nữa trở nên giằng co, điểm số sát nút.
Trên khán đài, Đinh Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy?"
Nam Phong đáp, "Cục diện như thế, chính là giống như dự đoán vừa rồi của Từ Tri Diêu, Vương Thụy Tuyết đang chủ động tấn công."
"Cho nên kết quả này lại kiểm chứng lời anh nói? Tôi phát hiện ánh mắt anh rất độc đáo!"
Từ Tri Diêu phát hiện ra vấn đề tế nhị, "Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, hiện tại sư muội đã mệt mỏi!" Nói đến đây, con ngươi cậu đảo quanh, chợt nói, "A, nói như vậy thì sư muội vẫn giống như vừa rồi? Thể lực cô ấy tốt như vậy sao?"
"Không có, cô ấy chỉ là... đang gắng gượng chống đỡ." Nam Phong nhíu mày, khẽ thở dài, lẩm bẩm, "Đứa nhỏ ngốc."
Từ Tri Diêu sững sờ nhìn Lục Sênh ở đằng xa, hỏi, "Cô, cô ấy có thể chống đỡ tới khi nào?"
"Không biết."
"Sư muội, cô ấy... đã mệt như vậy còn gắng sức, thật lợi hại, nếu là em, em nhất định không làm được..."
"Toàn bộ thế giới cũng biết cậu không làm được."
"..."
Có thể chống đỡ tới khi nào, vấn đề này Lục Sênh cũng không biết. Nàng chỉ có thể cắn răng, kiên trì.
Điểm số rút ngắn từng chút một, rất nhanh đã đến 5: 6, Vương Thụy Tuyết tạm thời vượt lên trước. Đến Lục Sênh phát bóng.
Nếu như game này cô không thể bảo vệ, Vương Thụy Tuyết sẽ giành chiến thắng 7: 5 trong loạt tie break, đồng thời giành chiến thắng chung cuộc.
Cho nên, lần giao bóng này, cô không thể không bảo vệ.
Vương Thụy Tuyết vốn tưởng rằng trong thời điểm mấu chốt như vậy Lục Sênh sẽ đánh một đường bóng hiểm, không ngờ cô ta bảo thủ như vậy, một trái bóng nhẹ hều bay tới.
Hừm, là cực hạn rồi sao? Không chạy nổi nữa?
Đánh hai lượt, hai người vẫn trực tiếp đối mặt, Vương Thụy Tuyết tìm đủ mọi cách đánh bóng sang góc đối diện, Lục Sênh cuống quít chạy như bay qua cứu bóng.
Thể lực của Vương Thụy Tuyết cũng không phải vô hạn, lúc này cô đánh bóng giảm bớt lực, tốc độ bóng cũng không tính là nhanh. Lục Sênh nắm vợt tennis chạy như bay đến điểm rơi của bóng... Còn cơ hội đi? Còn kịp đi?
Còn kịp!
Cô chưa đứng vững đã vung vợt, mắt thấy sắp chạm tới bóng, đúng lúc đó, đột nhiên lòng bàn chân cô lại trượt một cái!
Không có trọng tâm, vợt tennis lắc lư theo, sai một li đi ngàn dặm, cuối cùng bóng lại chạm vào khung trên của lưới.
Rốt cuộc vẫn là không được...
Một khắc kia Lục Sênh không rõ mình có cảm giác gì, có thất vọng, có ảo não, ngực lạnh buốt trống rỗng. Cô ngã xuống, trong tầm mắt là một mảnh hỗn loạn, giống như ống kính máy ảnh mất đi tiêu cự. Cô phảng phất nghe thấy toàn trường kinh hô, còn chứng kiến bạn bè trường Thụ Thanh lo lắng đứng dậy.
Hơn nữa, cô còn chứng kiến, trái tennis màu vàng xanh tennis sau đi đụng phải khung lưới, méo mó bay trở về, không sai lệch rơi vào viền lưới, dừng một lát, bóng theo lưới rơi xuống.
Trượt, sang, đối, diện, đi...
Toàn trường yên tĩnh mấy giây, sau đó phát ra một trận ồn ào. Có sợ hãi than, có chửi rủa, có chụp hình, tất nhiên cũng có hoan hô.
Đinh Tiểu Tiểu: "A a a a a!!! Bóng chạm lưới, bóng chạm lưới, bóng chạm lưới!!!!!"
Từ Tri Diêu: "Sư muội! Cậu không có sao chứ sư muội? Có muốn gặp bác sĩ không?!"
Nghiêm chỉnh mà nói, đây đúng một trái bóng chạm lưới. Trong trận đấu tennis, ngoại trừ giao bóng chạm lưới là không tính, thời điểm khác trái bóng chạm lưới cũng không ảnh hưởng, có thể tiếp tục đánh.
Nhưng mà trái bóng, không chỉ đơn thuần là bóng chạm lưới.
Sau khi nó chạm lưới, trực tiếp theo lưới rơi xuống, bởi vì mặt lưới có tác dụng giảm xóc, sau khi rơi xuống một chút sẽ nảy lên. Loại tình huống này, Ngọc hoàng đại đế cũng không cứu được.
Kỹ thuật đánh bóng cao cấp có rất nhiều, kỹ thuật hạng nhất cao đến đâu chăng nữa, cũng sẽ có cách phá giải, ít nhất là trên lý thuyết có. Duy chỉ có loại bóng chạm lưới này, khó giải.
Nó không liên quan đến kỹ thuật, chỉ liên quan đến vận khí.
Lục Sênh nằm trên mặt đất, mặt không chút thay đổi, trong lòng lại vô cùng kích động: Ngay cả ông trời cũng đang giúp cô!
Ngay cả ông trời cũng đang giúp cô, cô có lý do gì mà không thắng đây?
Cô đứng lên khỏi mặt đất, nhìn về khán đài ý bảo chính mình không có việc gì. Sau đó cô tiếp nhận trái bóng nhân viên đưa tới, một tay nắm chắc vợt tennis, cắn răng, hai mắt như điện.
Lúc này lại là cô phát bóng.
Lúc nhảy lấy đà, cô dường như thấy được sự bối rối trong mắt Vương Thụy Tuyết. Cô mấp máy môi, vung vợt tennis nhẹ nhàng nghiêng một góc, tennis đánh ra có quỹ đạo bị kéo ra một góc rất lớn, sau khi bay qua lưới, đã rơi xuống đường biên.
Một cú giao bóng góc ngoài hoàn mỹ.
Vương Thụy Tuyết đứng ở khu vực giữa sân, đối với việc Lục Sênh có thể phát ra đường bóng kỹ thuật cao này, cô ta không hề đề phòng, chạy và vung vợt đâu chỉ chậm nửa nhịp.
Ace!(*)
(*) Ace: một quả giao bóng hợp lệ mà người đỡ bóng không thể chạm tới được(giao bóng ăn điểm trực tiếp).
Đây là một cú giao bóng ace vô cùng xinh đẹp, cũng là bóng ace duy nhất suốt trận tranh tài.
Trong nháy mắt, tỷ số biến thành 7: 6, Lục Sênh chỉ thiếu một điểm.
Game tiếp theo là Vương Thụy Tuyết giao bóng. Cục diện như thế, đối với cô ta mà nói trái bóng này không thể không bảo vệ, nhưng cô ta dường như đã đánh mất ý chí chiến đấu, đánh hai lượt, Lục Sênh chạy đến trên lưới dứt khoát chặn đánh, cô ta không có cách nào cứu vãn.
Trận đấu kết thúc, Lục Sênh ba séc thắng hai, giành được danh hiệu quán quân đơn nữ nhóm U18.
Toàn trường ngoại trừ người của trường Tinh Anh, tất cả đều vì cô mà vỗ tay.
Vương Thụy Tuyết đi qua bắt tay cô. Lục Sênh nghĩ đến trái bóng may mắn kia của mình, bỗng có chút áy náy, cô nắm tay cô ta nói, "Xin lỗi."
Vương Thụy Tuyết lắc đầu, "Vận khí cũng là một loại thực lực, chúc mừng cậu."
"Cảm ơn."
"Lục Sênh, cậu chơi rất tuyệt, cậu nhất định có thể tiến xa hơn nữa." Vương Thụy Tuyết rơi nước mắt.
Lục Sênh giật mình, nói, "Cậu, cậu cũng có thể mà..."
"Tôi không thể, sang năm tôi phải tham gia thi tốt nghiệp trung học. Đây là trận tranh tài cuối cùng."
"A?" Đột nhiên Lục Sênh hơi khổ sở, "Vậy cậu, cố gắng thi tốt nha!"
"Ừm, cậu cũng vậy, cố gắng lên!"
...
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu kết, cách thời gian trao thưởng còn mấy phút nữa. Lục Sênh chạy ra ngoài sân, mọi người trường Thụ Thanh đã từ trên khán đài đi xuống. Đinh Tiểu Tiểu chạy đến ôm lấy Lục Sênh đầu tiên, "Sênh Sênh em thật giỏi! Chị kiêu ngạo vì em!" Ngực cô ấy hết sức đầy đặn, ép Lục Sênh đến mức hơi buồn bực.
Sau khi Đinh Tiểu Tiểu thả cô xuống, Từ Tri Diêu giang hai tay đi lên, "Sư muội cậu thật giỏi! Tôi kiêu ngạo vì cậu!"
Lục Sênh ôm lại cậu một cái, lập tức buông ra.
Sau đó cô đi đến trước mặt Nam Phong, cúi đầu, ánh mắt rơi vào mũi giày sạch sẽ của anh, không dám nhìn thẳng anh.
"Lục Sênh." Nam Phong đột nhiên gọi nàng, giọng nói trầm thấp.
"Hả?" Lục Sênh bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của anh mang theo tươi cười, ấm áp mà xinh đẹp, như mười dặm hoa đào nở rộ. Đột nhiên, anh dùng một tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em rất tuyệt, anh kiêu ngạo vì em."
Nội tâm Lục Sênh chợt rầu rĩ, hốc mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, trái tim mềm mại. Hai tay cô ôm lấy eo anh, mặt vùi trước ngực anh, trong lỗ mũi đều là hơi thở của anh. Sạch sẽ, ôn hòa, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô giống như một con chim nhỏ khéo léo vùi trong lòng anh, nghĩ thầm, vì câu nói kia, đáng giá.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |