Tiếp tục mờ ám
← Ch.05 | Ch.07 → |
Đen và trắng, đúng và sai, nhiều chuyện trên đời không phải chỉ có hai thái cực. Nhiều khi chúng ta ở giữa hai thái cực này, mà điểm này lại là điểm khiến cuộc sống trở nên thực tế.
Mối quan hệ giữa Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên đã dừng ở mức mờ ám. Sau chuyện kia, Lộ Nghiên cũng không nhận được bất cứ phản hồi gì, sự việc đó dường như thật sự chưa từng xảy ra.
Chuyện tin nhắn khiến Lộ Nghiên dứt khoát kiên quyết xin nghỉ ốm ngày hôm sau. Việc này không phù hợp với nội qui của công ty, Lộ Nghiên chỉ biết gọi điện cầu cứu Triệu Phàm.
"Em muốn xin nghỉ một ngày, xin anh hãy đồng ý phê chuẩn nhé."
"Sao vậy, em ốm à?"
"Vâng, tâm bệnh rồi, em muốn chết đây."
"Nói linh tinh gì vậy, anh đến xem em thế nào."
"Đừng, hiện giờ em cứ nhìn thấy sáng là chết, thấy người lại càng chết, ngày mai sẽ ổn thôi."
"Rút cuộc em làm sao vậy?"
"Dài dòng quá. Em muốn đi ngủ đây. Bye bye."
Lộ Nghiên ngắt điện thoại rồi ngủ vùi đi, chỉ là cô không ngờ khi cô gọi điện cho Triệu Phàm thì Triệu Phàm đang ăn sáng cùng Trần Mặc Đông.
Vì ngủ cả ngày nên kết quả buổi tối cô chỉ biết chong mắt nằm trên giường khiến tinh thần làm việc ngày hôm sau không tốt.
"Em chắc chắn mình không sao chứ?" Lúc nghỉ trưa Lộ Nghiên gặp Triệu Phàm.
"Chắc chắn không sao, chỉ là ngủ nhiều quá rồi."
"Thế sao lại ra tình trạng thế này?"
"Thế này gọi là phản tác dụng, càng ngủ nhiều càng không có tinh thần. Vừa nhìn đã biết anh chưa từng ngủ nướng bao giờ, anh sống thật là uổng phí."
Lộ Nghiên uống hai cốc cà phê, cố gượng dậy tinh thần làm việc, cuối cùng cũng sống sót qua ngày. Nhưng điều đáng ăn mừng nhất là không gặp Trần Mặc Đông dường như lại là kết luận quá sớm của Lộ Nghiên.
Lúc tan ca, hai người vô tình gặp nhau trong thang máy.
"Em ốm đã đỡ nhiều chưa?"
"Em không ốm. À, đã đỡ nhiều rồi." Lộ Nghiên vẫn không quen nói dối, câu bổ sung kia quả thật không hợp lý.
"Em như vậy thật không giống chút nào với câu 'Chưa có gì xảy ra cả'."
"Anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu." Nếu Trần Mặc Đông đã đồng ý, vậy Lộ Nghiên cũng phải biết thời biết thế.
Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm môi Lộ Nghiên, khóe miệng khẽ cong lên.
"Vì sao anh lại muốn đi cùng em?" Lộ Nghiên đang trên đường về nhà, nhưng sau khi ra khỏi Hyatt một trăm mét, Trần Mặc Đông vẫn đi cạnh Lộ Nghiên như cũ.
"Hướng giống nhau mà."
Lộ Nghiên cảm thấy xấu hổ, bước vội đi.
"Vì sao anh vẫn vậy?" Nửa giờ sau, Trần Mặc Đông vẫn ở cạnh Lộ Nghiên.
"Anh đi đến quán cháo kia, em biết đường đi giống nhau mà."
Đến lối rẽ vào quán cháo, Lộ Nghiên nhất thời dừng lại đợi Trần Mặc Đông đi qua mình.
"Chủ quán cháo kia rất có ấn tượng với em. Lần trước anh đến quán, bà ấy hỏi anh vì sao cô gái ăn phồng mồm phồng má kia không đi, vì thế anh bảo bà ấy là lần sau em sẽ đi."
"Anh cứ nói bừa nữa đi."
"Đáng tiếc cho tấm lòng của người già rồi." Trần Mặc Đông ra vẻ thương tiếc.
Chủ quán cháo là một bà cô gần bảy mươi, tóc trắng búi gọn phía sau, tinh thần hoạt bát nhanh nhẹn, trọng âm nhấn rõ ràng. Có thể vì đã quen biết Trần Mặc Đông trước, nên lần đó hai người đi ăn cháo, khi Trần Mặc Đông và bà ấy nói chuyện cũng nói vài câu với Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên do dự.
"Nếu đã định rằng chưa xảy ra chuyện gì thì em còn do dự gì chứ?"
"Chính vì chưa xảy ra chuyện gì nên em mới không muốn mờ ám ở cạnh anh."
"Nhưng em đã nói buổi tối hôm ấy chưa xảy ra chuyện gì, chứ không phủ nhận chuyện trước đó."
"..."
"Anh nhớ trước đó hình như em cũng không ghét ở cạnh anh mà."
Hai người đấu khẩu gần năm phút, cuối cùng Lộ Nghiên thua trận, hai người cùng đi đến quán cháo, nhưng Lộ Nghiên không sóng vai đi cùng anh, cô tuyên bố: "Em rất ghét đi cùng anh, vẫn luôn luôn ghét."
"Từ 'ghét' trong miệng em nói sao lại giống 'không ghét' từ miệng người khác thế."
Lộ Nghiên không nói được gì.
Đến quán ăn, quả nhiên gặp bà chủ quán. Đúng là bà ấy vẫn nhớ Lộ Nghiên, còn nói chuyện với cô một lúc, rồi mời Lộ Nghiên một bát cháo loại mới. Bà cô quan sát tỉ mỉ biểu hiện của Lộ Nghiên khi ăn, hỏi cô hương vị thế nào. Lộ Nghiên giơ ngón cái lên, lại muốn ăn thêm một bát nữa, lấy hành động thực tế thay câu trả lời.
Cứ như vậy, quan hệ giữa Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đã kìm chế thành công tại điểm mờ ám, không rõ ràng.
Sau này khi hai người gặp nhau, không khí hòa dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn giữ cách nói chuyện tranh luận như cũ. Càng ngày Lộ Nghiên càng phát hiện người này không những không lạnh lùng, mà có khi tính khí lại rất trẻ con.
Nếu như phải đưa ra một định nghĩa về quan hệ của hai người thì nó giống như mối quan hệ bạn bè lâu năm. Đa số các cuộc nói chuyện là đấu võ mồm nhàm chán, ví dụ như ngẫu nhiên đề cập đến tình hình Bắc Kinh hiện tại, tình hình giao thông bế tắc của Bắc Kinh, hoặc mức độ dân cư dày đặc đáng sợ. Những tình cảm hai người ngầm tránh né trước đây, cảm giác hiện tại, hay sự phát triển của tương lai sau này lại là đề tài không được hứng thú. Thực tế, Trần Mặc Đông đã từng đem chúng ra làm đề tài nói chuyện, nhưng sự hứng thú của hai người quá khác xa nhau, vì thế đối với vấn đề này, im lặng chính là giải pháp đúng đắn nhất.
Trần Mặc Đông cũng không có các hành động như lần trước với Lộ Nghiên nữa, nhưng vô tình khi qua đường, Trần Mặc Đông sẽ khẽ chạm bờ vai cô, hoặc giữ cổ tay, đợi đến khi sang đường mới buông tay. Vì điều này Lộ Nghiên cũng đã phản kháng bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng Trần Mặc Đông chỉ nói: "Muốn tốt cho em mà."
Trần Mặc Đông thường khiến Lộ Nghiên tham gia vào nếp sống sinh hoạt của mình, anh để mọi chuyện tự nhiên, không miễn cưỡng, chỉ thi thoảng mới dùng mưu kế.
Hôm đó, Trần Mặc Đông đưa Lộ Nghiên về nhà như thường lệ.
Lộ Nghiên cảm thấy Trần Mặc Đông hôm nay rất gian xảo, như đang muốn thực hiện mưu kế gì đó.
"Là tôi... Không quên... Nói sau đi." Trần Mặc Đông nhận điện thoại, Lộ Nghiên nhìn xung quanh, cố gắng để mình không nghe thấy cuộc điện thoại, nhưng Trần Mặc Đông cũng không nói nhiều.
Trần Mặc Đông nhanh chóng tắt điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lộ Nghiên, khiến Lộ Nghiên không được tự nhiên khi nhìn về phía anh.
"Anh có việc thì đi đi, không cần tiễn em nữa, em sẽ không nói anh trọng sắc khinh bạn đâu."
"Chỉ sợ trong lòng em nghĩ anh như vậy thôi. Thanh danh rất quan trọng đấy."
"Hư vinh!" Lộ Nghiên nhẫn tâm đưa ra kết luận.
Một lát sau điện thoại lại kêu lên, Trần Mặc Đông không nghe, sau đó còn kêu thêm hai lần nữa.
"Anh đi đi. Em thân là con gái, có thể nào lại vô tình nhìn một người con gái khác đau khổ!"
"Anh phát hiện hôm nay em đặc biệt nói nhiều, mà toàn là nói những lời khắc nghiệt thôi."
"Vậy sao?" Lộ Nghiên phủ nhận hoàn toàn.
"Chi bằng em đi cùng anh, anh vừa có thể bảo toàn thanh danh, em lại đỡ phải tự trách mình, vẹn cả đôi đường."
"Em không đi. Chẳng lẽ em không biết xấu hổ mà đứng bên cạnh hai người sao."
"Theo như anh biết, một người bạn của người con gái kia đang sở hữu một bộ sưu tập tem, trong tay có không ít lượng tem đã ngừng xuất bản rồi."
"Vốn đã có người xấu hổ trước rồi, thêm em cũng thế, đi thôi, đi thôi!"
Trần Mặc Đông mỉm, Lộ Nghiên đã bị sở thích thanh cao của mình vô tình lợi dụng rồi.
Đến nơi, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lộ Nghiên - vị khách không mời mà đến. Nhưng trong đó thực sự có một chuyên gia sưu tầm tem, tên là Tề Bưu, Lộ Nghiên rất nghi ngờ có phải vì tên như vậy nên anh ta mới có sở thích này. Cô lấy thân phận là bạn của Trần Mặc Đông để chào hỏi mọi người. Được Trần Mặc Đông giới thiệu, Lộ Nghiên và Tề Bưu nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Lộ Nghiên học hỏi được rất nhiều điều, Tề Bưu còn hứa hẹn lần sau sẽ chia sẻ đống tem ngừng xuất bản với cô, hai người cùng trao đổi số điện thoại. Vì thế trong khung cảnh huyên náo này lại có một khu yên lặng.
Thực ra Trần Mặc Đông nhận được nhiều điện thoại thúc giục như vậy là vì mọi người ở đây nhàm chán bèn chơi trò đặt cược, xem thể diện của ai có khả năng mời được vị đại thần này tới, đương nhiên người thắng là vị sưu tập tem kia - Tề Bưu. Trần Mặc Đông nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại đột nhiên có chủ ý, vì vậy đã thành công đưa Lộ Nghiên đến nơi hội họp này.
Lúc đánh cược chỉ là vui đùa nên vẫn chưa chỉ ra người thắng cuộc sẽ được gì. Trong đám tụ tập, có người để ý đến Lộ Nghiên vẫn luôn chăm chú lắng nghe Tề Bưu nói chuyện, mà đồng chí Tề Bưu vốn coi đùa vui là chuyện quan trọng lại lần đầu tiên lặng lẽ trong cuộc tụ họp như thế này. Vì vậy tình thế xoay chuyển, mọi người đều đồng ý hóa đơn sẽ do người thắng trả.
Lúc thanh toán, Tề Bưu cũng đắc ý vì đã kết giao được với một người bạn nên đang cực kỳ có hứng, đề nghị mọi người đi chơi tiếp, nhưng thể lực Lộ Nghiên quả thực không chống đỡ nổi nên chỉ có thể rời đi cùng Trần Mặc Đông.
"Sao anh lại đi cùng em?"
"Vừa may anh cũng muốn về nghỉ ngơi, tiễn em chỉ là cái cớ mà thôi."
"Giả dối." Lộ Nghiên không khách khí tặng Trần Mặc Đông một cái liếc xem thường.
Khi đến dưới lầu nhà Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông cũng xuống xe theo Lộ Nghiên đi đến cửa lầu. Ánh đèn màu cam từ cửa chiếu rọi ra màn đêm mang lại một cảm giác vô cùng ấm áp. Lộ Nghiên quay người tạm biệt Trần Mặc Đông, nụ trên mặt có chút cứng rắn, nhưng Trần Mặc Đông vẫn duy trì nụ nhẹ nhàng nhìn Lộ Nghiên khiến cô không biết phải làm sao.
"Về ngủ sớm đi nhé." Trần Mặc Đông nói xong câu này thì quay người đi về phía xe, để lại Lộ Nghiên đang sững sờ.
Khi Lộ Nghiên lấy lại tinh thần thì Trần Mặc Đông đã khởi động xe, đợi đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt cô mới lên nhà.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |