Truyện:Bơi Đêm - Chương 008

Bơi Đêm
Hiện có 140 chương (chưa hoàn)
Chương 008
Cưỡi anh như cưỡi ngựa
0.00
(0 votes)


Chương (1-140 )

<images> Phòng thay đồ nữ chật hẹp và ẩm ướt, còn có mùi vị yêu đương vụng trộm

Điền Tư nằm ngửa trên băng ghế dài, áo phông bị Hồ Già cuộn lên một nửa, vừa đủ để lộ ra cơ bụng cho cô ngắm nhìn.

gậy th*t bên dưới của anh đã sớm ngóc cao đầu, như chỉ hận không thể xé toạc chiếc quần thể thao, nhô lên một gò núi với kích thước khiến mặt anh ửng hồng lên vì xấu hổ.

"Cậu nhanh lên..." Điền Tư nói nhỏ với Hồ Già, anh biết mình quá hoang đường, dám đùa giỡn ở trường học.

Nhưng anh không thể từ chối Hồ Già, cô muốn thoải mái, anh muốn cho cô điều đó, cho dù có phải phá giới.

Tuy nhiên trong lòng vẫn rất thống khổ, Điền Tư chỉ mong cô sớm kết thúc những chuyện này rồi để anh tự do.

Sau đó dù anh có đi về nơi đâu, bản thân cũng sẽ thoát ra và quên đi chuyện ngày hôm nay.

"Anh trai tốt với em quá..."

Hồ Già cúi xuống, 𝖍ô●𝖓 nhẹ lên hầu kết của Điền Tư.

Anh thật đáng yêu, cô chỉ trêu chọc một chút, Điền Tư lại bối rối quay mắt đi, nhưng hầu kết vẫn lăn lên hai cái.

Hồ Già dỗ dành Điền Tư bằng giọng nói êm ái, một bên khép chân ngồi lên hông anh, khe nhỏ đối diện với ngọn núi nhô lên của anh rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Chỉ một cái như vậy đã khiến anh lại có phản ứng, т·hâ·n ⓣ·ⓗ·ể độ*п*ℊ 𝖙ìn*♓, một bên tay anh s_ı_ế_t ⓒ_h_ặ_т, nhịn không cử động.

"Ưm a..." Hồ Già không nhịn được mà 𝐫ê*𝐧 𝖗*ỉ.

gậy th*t của Điền Tư vừa to vừa cứng, còn vểnh cao lên, cho dù cách một lớp vải, chỗ kín của hai người cũng ⓖ❗🅰️*𝐨 𝐡*ợ*p.

Cơ thể hai người đều không tự chủ mà run lên, Điền Tư lần đầu cảm nhận Hồ Già, Hồ Già cũng lần đầu cảm nhận Điền Tư.

Cô đúng là đã đặt cược đúng, Điền Tư còn dễ dùng hơn cả dương v*t giả mà cô yêu thích nhất, Hồ Già không nhịn được 𝓇ê●п 𝐫●ỉ rồi tách chân rộng hơn, mở ra huyệt nhỏ chật hẹp như muốn nuốt lấy gậy th*t của Điền Tư, cách một lớp quần, cọ qua cọ lại trên thân cột đã nhô cao của Điền Tư.

Vải quần của anh quá thô ráp với huyệt nhỏ nhưng lại mang đến nhiều ⓚ*í𝒸*𝒽 𝐭*𝐡*í𝒸*𝖍 hơn.

"Ưm a, dương v*t của anh trai tuyệt quá, ⓢư●ớ𝖓●ℊ quá..."

Hồ Già ngậm ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng cắn lên rồi lại liên tục 〽️·ú·† mát.

Vì mạnh mẽ vặn mình, eo cô như một con rắn mà đung đưa trước sau, đôi vú trắng tròn cũng nhảy lên nhảy xuống theo đó.

So với xuân cung đồ, cô còn xuân cung đồ hơn.

Điền Tư làm sao chịu nổi cảnh 𝐝-â-ⓜ đã-𝖓-g này, anh nhắm mắt lại không nhìn cô nữa, gân xanh trên trán gần như nhăn lại.

Nhưng con người cuối cùng vẫn là động vật có tình cảm, dù trong lòng anh có bị dày vò thế nào, chỗ nhạy cảm nhất của dương v*t bị Hồ Già 𝒸*ọ 𝖝*á*✝️, vải quần lót và quần thể thao cũng theo động tác vặn mình của Hồ Già mà nhăn lại, lỏng ra, rồi lại ép chặt lên như sóng triều, sự 𝐤-íc-𝖍 т-𝖍-í𝖈-♓ như vậy giống như đang l-à-〽️ †ì-п-h với Hồ Già.

Anh muốn làm với cô, ⓛà_〽️ †ì_𝖓_♓.

Điền Tư không nhịn được mà ưỡn eo đón nhận lấy Hồ Già.

Cô ở trên, anh ở dưới, cô κ-ẹ-🅿️ ↪️-♓-ặ-🌴 lấy anh, hai người 🍳-ⓤ-ấ-𝐧 𝐪-u-ý-𝖙 nhau như rắn.

Hồ Già nhẹ nhàng lắc m_ô_п_ɢ, ngồi xuống hạ thể Điền Tư, Điền Tư liền ưỡn người lên, dùng dương v*t 𝖈·ọ 𝖝á·t â.〽️ ♓.ộ của cô.

Hai người có qua có lại, chơi trò chơi tình dục mập mờ, hoang đường nhất, Hồ Già được Điền Tư hầu hạ thoải mái cực kỳ, vừa bóp vú vừa rên loạn.

"Ưm, cứng quá, sắp ** 🌜ⓗ·ế·✝️ tôi rồi..."

Tình nồng ập đến, khe nhỏ của Hồ Già tuôn ra dịch tình, dính nhớp và lấp lánh, thấm ướt hạ thể của anh.

Một mảng nước lớn đen sẫm thấm trên quần Điền Tư, thật 🅓â_ɱ đã𝖓_ℊ đến không chịu nổi.

Đúng là một phong cảnh đẹp.

Hồ Già cũng muốn để Điền Tư nhìn thấy.

"Mở mắt ra đi, " Hồ Già ⓣ●𝐡●ở 🅓ố●ⓒ, ѵ⛎ố●t ѵ●𝖊 gương mặt của Điền Tư, "Cậu không muốn xem chúng ta làm thế nào sao."

"Cậu nhìn là được rồi..." Anh im lặng một lúc mới nói, giọng nói rõ ràng có sự ngượng ngùng và giằng xé.

Điền Tư nhíu mày, dùng tay che mắt, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng cơ thể anh vẫn thành thật 𝒸·♓𝖎ề·⛎ c·ⓗ𝖚ộ·n·g cô, nhún nhảy theo nhịp điệu của cô.

Hồ Già cười lên, cô bỗng hiểu ra điểm thú vị của Điền Tư nên càng muốn trêu chọc anh.

"Thật sự không muốn nhìn sao, " Cô chống tay lên cơ bụng Điền Tư, cơ bắp anh theo đó mà căng lên một chút, cực kỳ nhạy cảm.

Hồ Già tách chân rộng hơn rồi hếch cặp 𝖒ô-𝖓-ɢ tròn vo lên, dùng hột le nhạy cảm nhất 🌜·ọ ✖️·á·ⓣ anh, cô sắp 𝐬ướ●𝐧●ɢ 𝖈.𝒽ế.𝐭 rồi.

"Ư, anh trai... chân em dang ra thật rộng, lỗ 𝐝-â-𝖒 sắp bị nhìn trọn rồi, vú cũng nhảy tưng tưng nè."

Điền Tư bị cô 🍳ⓤÿế.𝓃 𝓇.ũ đến không chịu nổi, vành tai anh ռó_ⓝ_🌀 ⓡ_𝐚_ռ, đầu óc đã bắt đầu tưởng tượng.

Nhận ra anh lại to hơn chút, Hồ Già cười thầm trong lòng, chơi anh thật vui.

"Nhìn em được không, em muốn được anh yêu, anh trai ơi." Cô nói.

Câu nói này đập tan tường phòng thủ cuối cùng của Điền Tư.

Anh mở mắt ra.

𝐃.ụ.𝒸 ☑️ọ.𝖓.🌀 như một mạng nhện khổng lồ bắt lấy anh.

Cơ thể Hồ Già trắng như ánh nắng mùa đông, vòng 𝑒_0 ✝️_♓🅾️_𝓃, bộ 𝖓𝐠·ự·𝖈 đầy đặn, hai chân dang rộng kia khiến mạch ɱá*⛎ trong anh sôi sục.

Đặc biệt là bộ ռ*ℊ*ự*ⓒ 𝐦.ề.Ⓜ️ m.ạ.❗ kia nhún nhảy theo cô, hai đầu v* như hai ngọn đèn nhỏ, thu hút và bắt giữ lấy tầm mắt anh.

Anh thực sự muốn nắm lấy bộ ռ·ℊự·𝒸 không nghe lời của cô, dùng ngón tay bóp mạnh, mạnh đến mức ngón tay lún sâu vào, trừng phạt Hồ Già cho đã.

Nhìn xuống dưới nữa là hai chân cô dang ra đến trần trụi, huyệt nhỏ hồng hào nhỏ nhắn cũng mở theo như một quả đào bị rạch một đường.

Từ khe thịt ấy, cô không ngừng tuôn ra nước ngọt.

"Thích em không, anh trai?"

Hồ Già hỏi anh trong hơi t.♓.ở 𝖉ố.𝒸 và ánh mắt 𝐪ⓤ🍸ế_𝐧 ⓡ_ũ.

Điền Tư không trả lời cô mà nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô vào miệng.

Đó là ngón tay cô vừa cắn lúc nãy.

Anh dùng vách miệng mề●ⓜ 〽️●ạ●ℹ️ bao bọc lấy cô, tránh chạm phải răng nên đầu lưỡi vụng về ⅼ*1*ế*Ⓜ️ láp rồi 〽️ú·𝐭 mát cô.

Điền Tư từ dưới thân nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ♓_ⓐ_Ⓜ️ ɱ_ц_ố_ⓝ nhưng vẫn ấm áp vô cùng, như một lối thoát sáng sủa.

Cũng không biết vừa rồi đã xảy ra phản ứng hóa học gì mà bầu không khí của hai người đều thay đổi, như muốn yêu nhau đến 🌜-hế-т.

Quần lót và quần thể thao của Điền Tư đều ướt sũng vì cô, lực dính của chất lỏng khiến họ càng dính chặt vào nhau hơn.

Có mấy lần, gậy th*t của Điền Tư đều chọc mở hoa môi của Hồ Già, đâ_ⓜ loạn vào bên trong.

Cảm giác này giống như bị Điền Tư 𝖝â●ⓜ 𝐧●𝒽ậ●𝓅, Hồ Già thích đến phát điên.

Điền Tư trên giường chưa bao giờ rê_ⓝ 𝐫_ỉ nhưng cũng ⓢ.ư.ớ𝓃.ɢ đến mức rên khẽ một tiếng.

"Ư, 𝐬ướ𝖓●ɢ quá, anh trai dùng sức yêu em đi..."

Hồ Già nắm chặt lấy tay Điền Tư.

Anh đổi tư thế, đan mười ngón tay vào với nhau.

Anh biết làm vậy sẽ khiến Hồ Già và mình đều cảm thấy thỏa mãn hơn.

Anh bèn nắm lấy đầu gối Hồ Già để cô ngồi lên cao hơn chút, anh ưỡn eo lên trên, liên tục đưa đẩy về phía cô.

Hồ Già cũng mệt rồi, cô để Điền Tư ngồi dậy một nửa, cô ôm lấy anh, bộ n𝖌ự_🌜 m-ề-m 〽️ạ-𝒾 áp vào Điền Tư khiến anh càng hưng phấn ra sức.

"Ưm... ngựa con phi giỏi quá, phi nhanh hơn nữa đi..." Hồ Già vốn là người vô liêm sỉ, ôm Điền Tư rồi bắt đầu 𝐫·ê·п г·ỉ lung tung.

Hai người cứ thế ôm nhau rồi đưa qua đẩy lại bốn năm cái, Hồ Già đột nhiên kêu đau ư ử.

Điền Tư vội dừng lại, t𝒽●ở 𝐠ấ●𝖕 hỏi cô, "Sao vậy?"

"Vải quá thô, cọ đau quá." Cô càu nhàu.

Anh nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, hoa huy*t của cô đều đã hơi sưng tấy vì bị 𝖈-ọ 𝐱-á-†.

Như quả đào bị người ta chẻ ra mà lộ ra lõi đỏ thẫm bên trong.

Đều tại anh không tốt. Lý trí muộn màng quay trở lại, cuộc â·𝐧 á·𝒾 hôm nay đều do anh ngu ngốc mà gây ra.

"Vậy không làm nữa, " Điền Tư đưa tay ra vuốt lên mái tóc Hồ Già, "Đau lắm phải không, xin lỗi, để tôi mua thuốc cho cậu."

Hồ Già lắc đầu không chịu, cắn cắn ngón út của mình rồi lại bị Điền Tư lấy ra, đặt trong tay anh xoa nhẹ.

"Thực ra cũng không đau lắm." Hồ Già lại cười hì hì nói.

Điền Tư nghi hoặc nhìn cô.

"🌜ở●❗ 𝐪●⛎●ầ●𝐧 ra được không?" Cô nói.

"Tôi cọ trực tiếp vào dương v*t của cậu thì sẽ không đau nữa."

_____

Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko

Chương (1-140 )