Bài thơ tỏ tình h
← Ch.045 | Ch.047 → |
<images>
Hồ Già dán lên cây thịt nóng bỏng từ từ ma sát huyệt nhỏ.
Lý trí của Điền Tư bị cô nấu chảy, anh thân mật ôm lấy cô.
"Phải mài gậy th*t thối này thành cái kim khâu." Cô còn đùa giỡn như vậy.
Cô chảy quá nhiều nước, môi âm hộ vừa dán lên gậy th*t liền trơn trượt, trực tiếp lộ ra âm vật.
Bộ phận sinh dục của hai người gắn kết chặt chẽ, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp xâm nhập vào, dục vọng của anh và cô đều mạnh mẽ, tình dục như lửa đốt, thân thể hai người quấn quýt vào nhau như những con rắn đang giao phối, trong phòng tràn ngập tiếng nước róc rách. Hồ Già cọ xát thoải mái còn dán sát vào lông mu của Điền Tư để tìm khoái cảm, rên rỉ vặn vẹo một hồi, tạo ra một mảng ướt át bóng loáng.
Điền Tư nhìn thấy thế, đồng tử càng thêm sâu thẳm, anh kéo cô xuống hôn.
Hồ Già lên đỉnh mấy lần, hai chân đều đã run rẩy.
Nói ra cũng lạ, đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Điền Tư, cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một niềm khoái cảm như đang trôi bồng bềnh.
Hồ Già bị kích thích đến đầu óc choáng váng, Điền Tư lại chưa xuất tinh, anh không cho Hồ Già lười biếng, anh hôn cô, nuốt lấy tiếng thở dốc của cô, tay còn lại bóp eo cô khiến cô vặn mình nhanh hơn, dưới khoái cảm hai người thoải mái đến tận xương cốt, bộ ngực tròn trịa của Hồ Già rung lên, mang theo mồ hôi thơm, trắng bóng đến loá mắt.
Điền Tư không chịu nổi được sự quyến rũ này, anh nhẹ nhàng ngậm lấy bầu vú thơm của cô, tay kia bóp bên vú kiều diễm còn lại, xoa bóp vuốt ve, lấy lòng cô.
Vì sợ đánh thức Lý Huệ Quân, Hồ Già không dám rên rỉ thành tiếng, chỉ có thể trong lúc âu yếm, hạ giọng mắng Điền Tư là con chó hoang
Điền Tư mỉm cười hôn cô, trong lúc vận động thể xác, chiếc giường cũ kỹ cũng kêu cọt kẹt theo.
Điện thoại của Hồ Già theo khe hở mà rơi xuống, phát ra tiếng "bộp".
Rơi thì cứ rơi, chẳng ai thèm để ý.
Không khí tanh tưởi như sắp nhỏ ra giọt mật.
Ga giường ướt đẫm, theo động tác cơ thể mà nhăn nhúm từng đợt sóng tình.
Anh và cô đổi tư thế, Hồ Già nằm ở dưới, kẹp chặt hai chân, chỗ kín khép lại, chỉ còn lại một khe thịt phồng lên.
Điền Tư ưỡn eo, dán sát vào bờ mông nhô cao của Hồ Già, đưa gậy th*t cứng ngắc vào giữa hai chân cô, chỗ tiếp xúc thân thể của hai người trơn ướt và nóng hổi, để anh có thể ra vào nhanh chóng, cậu nhỏ hung hãn liên tục tách môi âm hộ ẩm ướt, chọc vào nhụy hoa đỏ thẫm của cô. Quy đầu của Điền Tư tròn căng, thân dương v*t còn mang theo gân guốc nổi lên, đó là cây gậy massage tuyệt vời nhất.
d*m thủy của Hồ Già tuôn ra ngày càng nhiều, làm ướt cả ga giường.
Điền Tư dùng ngón tay móc lên một chút, đối diện với mắt cô, không chút xấu hổ mà nuốt vào.
Hồ Già quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Động tác của Điền Tư vẫn không ngừng, Hồ Già bị kích thích đến mức không thể trốn tránh.
Một cảm giác xa lạ tụ lại ở bụng dưới cô, bờ mông tròn của cô nhấc lên, run rẩy không thôi.
Điền Tư nhìn khuôn mặt ửng hồng của Hồ Già, anh biết cô lại sắp ra, anh ưỡn eo, dương v*t ra vào cực nhanh hơn chục cái.
Không biết đây là lần lên đỉnh thứ mấy, Hồ Già không thể kêu lên thành tiếng, chỉ cảm thấy bụng dưới vừa sướng vừa căng cứng, như muốn tuôn trào, eo mông cô co giật, hai đùi mở ra rồi lại khép lại, lỗ nhỏ liên tục co bóp, hút không khí vào rồi lại nhả ra. Hồ Già lại rên lên một tiếng. Cô nhấc cao mông lên, một tia nước trong suốt từ lỗ nhỏ phun ra.
Cô xuất tinh, lại còn là do Điền Tư làm cho cô.
Nước mắt sinh lý của Hồ Già trào ra.
Điền Tư không tránh cô, ngược lại còn đè lên, vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Thứ Hồ Già phun ra, Điền Tư ăn hết, nuốt hết, một chút cũng không để lại.
Cô mệt mỏi cuộn mình trên giường, Điền Tư chải lại mái tóc đen ướt dính lên má cô, lau đi nước mắt của cô, rồi lại nâng mặt cô, nhân lúc hôn mà đút chất lỏng ngọt ngào trong miệng vào miệng Hồ Già. Trong nụ hôn, Điền Tư chăm chú nhìn cô, ánh mắt kìm nén, cuồn cuộn, như ẩn chứa từng lớp từng lớp thơ tình, Hồ Già không chịu nổi sự quyến rũ này của anh, cô nuốt xuống d*m thủy.
Hồ Già đấm anh một cái: "Loại đồ này mà cũng đút cho tôi."
Điền Tư nói: "Là chia sẻ."
"Chó dâm."
Hồ Già vỗ vỗ mặt anh nhưng tay không có sức.
Chân cô vẫn run rẩy, sau mấy vòng lên đỉnh mãnh liệt, tay chân cô đều có hơi tê dại.
Điền Tư nhận ra có gì đó không ổn, anh ôm Hồ Già vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp tay chân cho cô rồi lại đút nước cho cô uống.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Giọng Điền Tư lo lắng đến mức có hơi khàn khàn.
Hồ Già ừ một tiếng.
Điền Tư lại nói: "Xin lỗi... vừa rồi là tôi quá đà rồi, cậu đỡ hơn chưa?"
Hồ Già cười khẽ trong lòng anh.
Điền Tư rốt cuộc vẫn là trai tân, không phân biệt được sự khác biệt giữa sướng thật và bệnh.
Cô cũng không đáp lại anh, chỉ nghiêng đầu cắn lất môi anh, tay nắm lấy dương v*t của anh, chặt chẽ vuốt lấy quy đầu.
Cô muốn để Điền Tư nhanh chóng bắn tinh trong tay cô. Để không phát ra tiếng rên rỉ, họ chỉ có thể lấy miệng ngăn miệng, đây là đêm họ hôn nhau nhiều nhất, tiếng hôn rên rỉ bên tai.
Sau khi kết thúc rồi, Điền Tư vẫn đi tắm.
Hồ Già vừa rồi làm đến khô cổ khát họng, khi cuộn mình trên giường lại uống thêm khá nhiều nước.
Đợi Điền Tư tắm xong ra liền giúp cô dịch giường, nhặt điện thoại từ khe giường lên.
Hồ Già nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Điền Tư, không nhịn được mà cười khẽ, dùng chân đạp đạp lưng anh, cảm giác rất tốt.
Hồ Già nhẹ giọng trêu: "Chó con." Rõ ràng là đang trêu cười anh, Điền Tư lại còn tưởng Hồ Già đang gọi anh mà khẽ đáp lời: "Hả?"
Đối diện với ánh mắt trong sáng và ngượng ngùng của Điền Tư, Hồ Già có một trận rối loạn vô cớ trong lòng.
"Không sao." Cô quay mắt đi rồi nói, lại bổ sung thêm một câu, "Giúp tôi thay ga giường đi, bẩn muốn chết."
Trước khi ngủ, anh ôm cô như thường lệ.
"Hồ Già?" Điền Tư nghiêng nghiêng người để ôm cô tốt hơn.
"Gì." Giọng Hồ Già vẫn lạnh lùng cứng rắn như mọi khi, như thể quá dịu dàng là đang lộ ra sự sợ hãi.
"Bạn bè em đều gọi cậu thế nào?" Điền Tư dò hỏi, anh không muốn gọi tên đầy đủ của cô nữa, chỉ muốn thân thiết hơn một chút.
"Tôi không có bạn." Hồ Già thành thật nói.
"Vậy người nhà thì sao?" Anh hỏi.
"Chỉ gọi là Giai Giai." Hồ Già lật người, mặt đối mặt với Điền Tư.
"Giai nào? Giai trong Hồ Già à?" (*)
Trực giác Điền Tư mách bảo biệt danh của cô là một chữ khác.
Hồ Già, anh chú ý đến cái tên của cô ngay từ đầu, điều này khiến anh liên tưởng đến "Hồ Già Thập Bát Phách" của Thái Văn Cơ, văn học thì rất hay, nhưng những văn học ấy đặt lên người cô, anh sẽ liên tưởng đến trải nghiệm của Thái Văn Cơ, từ đó mà lo lắng cho cô.
"Một bên là chữ nhân, một bên là hai chữ thổ, ông ngoại tôi không biết chữ Già, ông thích bên trái có chữ nhân như này."
"Vậy sau này tôi cũng gọi cậu như vậy nhé?"
"Tùy."
Điền Tư đã rất vui mừng.
Cô không hiểu một cái tên có ý nghĩa đối với anh như nào.
(*Giải thích: Chữ (笳) - Gìa trong tên của nhân vật nữ Hồ Già (胡笳) có nghĩa là một loại nhạc cụ thổi làm bằng ống tre, tương tự như ống sáo. Chữ này gồm 2 bộ phận (bộ thủ) là bộ trúc (⺮) chỉ cây tre và bộ gia (加).
Điền Tư lại liên tưởng cái tên Hồ Già với tác phẩm "Hồ Già Thập Bát Phách" (胡笳十八拍) của nữ thi sĩ Thái Văn Cơ thời Đông Hán. Đây là một khúc nhạc cổ nổi tiếng, kể về nỗi buồn ly biệt quê hương của Thái Văn Cơ khi bị ép gả cho một vị Vua người Hung Nô.
Hồ Già bảo biệt danh của mình là "Giai Giai", trong đó chữ "Giai" (佳) có nghĩa là tốt đẹp, ưu tú. Chữ này gồm bộ đơn nhân (亻) và 2 chữ thổ (土). Ông ngoại cô đặt tên này vì không biết viết chữ "Giai" trong "Hồ Giai", nên thay bằng chữ "Giai" (佳) có cách viết đơn giản hơn và cũng mang theo ý nghĩa tốt đẹp.
Cả hai chữ (笳) - Gìa và (佳) - Giai đều có phiên âm pinyin là, đây là hai từ đồng âm trong tiếng Trung. )
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 045 | Ch. 047 → |