Nụ ♓ô*n đầu phải nhớ cả đời
← Ch.039 | Ch.041 → |
<images> Hai người ôm nhau.
Sợ đè đau Hồ Già, Điền Tư chống nửa người lên trên cô, lưu luyến v●ù●ℹ️ ✌️à●o cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô.
Sau khi Hồ Già chuyển đến nhà anh liền dùng chung sữa tắm và dầu gội với anh. Mỗi lần Điền Tư ôm cô đều có thể tìm thấy mùi của mình trên người cô, anh cảm thấy hạnh phúc vì điều này, nhưng lại xấu hổ khi để Hồ Già biết.
"Cậu là chó à, thích ngửi tôi như vậy."
Giọng Hồ Già vẫn còn hơi khàn, đều do vừa rồi rên la trên giường.
Điền Tư bị cô vạch trần, ngượng ngùng cọ cọ hõm cổ cô, cơn nhột khiến Hồ Già phụt cười.
"Đuôi chó lại dựng lên rồi." Hồ Già kéo quần ngủ của Điền Tư xuống, nắm lấy thân dương v*t ռó𝓃_🌀 🅱_ỏn_𝐠.
Điền Tư nheo mắt lại, hơi ưỡn eo để dương v*t luồn vào lòng bàn tay Hồ Già, anh thích Hồ Già sờ anh.
Điền Tư đợi Hồ Già ✔️·𝖚·ố·† ⓥ·ⓔ anh, nhưng cô lại không động đậy.
"Tự động đi, biết chứ?" Âm cuối của Hồ Già cao lên, tay cô lười biếng không động, chỉ lỏng lẻo nắm lấy.
Cô lại muốn anh d.â.ⓜ loạn lấy tay cô tự 💰●ư●ớ𝖓●🌀, Điền Tư nhắm mắt lại, nụ ⓗô.ⓝ vẫn dịu dàng rơi xuống cổ, vai Hồ Già.
"Nhanh lên." Hồ Già sốt ruột thúc giục anh. Điền Tư đành phải cong eo, tay đỡ cổ tay Hồ Già, dương v*t mang theo dịch tình tuôn ra từ lỗ quy đầu, ra vào nông sâu trong lòng bàn tay ấm áp của cô. Hồ Già từ từ 💰ı_ế_𝖙 🌜ⓗặ_𝖙 tay lại như sợi dây thun bó lấy anh, Điền Tư không nhịn được mà nhíu mày, rên lên một tiếng.
Trên giường anh chưa bao giờ kêu, rên lên một tiếng đã là 💰ư-ớ𝓃-🌀 rồi.
Điền Tư ưỡn eo động nhanh hơn một chút, Hồ Già tất nhiên lại trêu anh: "Hiếm thấy đấy, sao chủ động vậy."
Vì tình dục, giọng Điền Tư mang theo chút phập phồng: "Cậu không thích sao?" Tắt đèn, anh buông bỏ sự xấu hổ, để 🅓.ụ.c νọп.ℊ thoát cương.
Hồ Già không trả lời anh.
Anh mong muốn biết bao được nghe cô nói yêu anh.
Trong bóng tối, tiếng ma sát của cơ thể của họ như tiếng lụa.
Từ khi trở về từ Hàng Châu, Hồ Già đã không nói yêu Điền Tư nữa.
Điền Tư nhớ rõ ràng lần đầu tiên Hồ Già nói yêu anh là hôm ở hồ nước đó, tôi yêu cậu, cô nói.
Cô yêu 🅓●ụ●𝒸 ν●ọռ●🌀 trần trụi của anh. Nhưng tại sao bây giờ không nói yêu nữa?
Điền Tư cúi người xuống, kìm nén mà 𝖍_ô_ⓝ lên khóe miệng Hồ Già.
†ï.𝓃.h 🅓ị.↪️.𝒽 đặc sệt bắn vào lòng bàn tay Hồ Già.
"Tinh của bò nhỏ." Hồ Già bóp bóp hai viên của Điền Tư rồi lại như vắt sữa mà vuốt mấy cái lên dương v*t của anh.
Điền Tư đ.è 🦵ê.ⓝ ռ.🌀.ư.ờ.ı Hồ Già †ⓗ_ở d_ố_↪️ rồi rút khăn giấy ướt bên cạnh, lau sạch ⓣ.❗.𝓃.𝒽 ⓓ.ị.ⓒ.♓ trên tay Hồ Già.
"Đừng lau nữa, còn lại để cậu tự 👢𝖎ế.𝖒 sạch đi." Hồ Già đưa tay về phía anh, Điền Tư không từ chối, cúi mắt nắm lấy tay cô, ngậm ngón tay cô vào miệng, đầu lưỡi ngoan ngoãn 🦵❗_ế_ɱ ♓ô●ռ cô. Mùi vị 𝐭𝒾𝖓*h 𝖉*ị*𝖈*𝐡 có hơi tanh mặn, thực sự không thể nói là ngon, Điền Tư mượn cơ hội ăn 🌴*𝐢n*♓ 🅓ị↪️*𝐡 để 🍳*u*𝖞ế*n r*ũ Hồ Già. Trong bóng tối, tiếng chép 〽️ú-ⓣ 𝓃-ℊ-ó-ռ 𝐭a-𝓎 của anh đặc biệt rõ ràng.
Tai Hồ Già áp vào gối, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Điền Tư 🦵𝖎ế-Ⓜ️ xong ngón tay lại ⓗô.𝐧 lên cổ cô.
"Nhột quá."
Hồ Già lười biếng co cổ lại.
Điền Tư cười một tiếng rồi dùng tay nâng chân cô lên, để cô kẹp lấy eo mình.
"Lúc nãy không phải nói là có thưởng sao, thưởng gì vậy?" Nhờ chút ánh trăng mờ ảo, Điền Tư ☑️.ц.ố.𝐭 ⓥ.𝐞 khuôn mặt Hồ Già.
Hồ Già ngẩn người, lúc này mới nhớ ra lúc ăn cơm, cô đã nói với Điền Tư sẽ thưởng cho anh. Điền Tư cũng thật là có trí nhớ tốt, cô nói gì anh cũng để tâm. Giống như là ghi sổ vậy.
"Thưởng á..."
Hồ Già kéo dài giọng điệu, Điền Tư đợi cô, ánh mắt anh tĩnh lặng như biển, bên trong toàn là ⓓụ-𝐜 ѵ-ọ-𝓃-ℊ cuộn trào.
"Thưởng cho anh trai ăn vú được không?" Hồ Già nằm dưới thân anh, ⓣ●♓●â●𝓃 t♓●ể trắng mềm như kem tuyết. Cô dắt tay Điền Tư, áp lên bầu ռ·🌀ự·c mề-𝐦 Ⓜ️ạ-ℹ️ của cô, ngón tay Điền Tư theo bản năng mà động đậy, vụng về ✌️●цố●✝️ ☑️●𝐞 lên đ_ư_ờ_п_𝖌 ↪️ⓞ_ռ_ℊ tròn trịa của cô.
Quả thực mềm như bóng nước, cảm giác vô cùng trơn mịn. Cổ họng Điền Tư có hơi nghẹn lại.
Không chút do dự, anh cúi đầu, ⅼℹ️_ế_ɱ dọc theo đ·ư·ờⓝ·g 𝖈o𝓃·🌀.
"Ưm... từ từ thôi, đối xử tốt với tôi một chút."
Hồ Già vặn vẹo, tay luồn vào mái tóc Điền Tư, nhẹ nhàng nắm lấy.
Lưỡi đàn ông dù sao cũng thô ráp, Điền Tư 𝐥.❗ế.〽️ ɱú*✞ phía ngoài non mềm của bầu vú cô, Hồ Già không nhịn được mà cong mu bàn chân, miệng tràn ra một ít lời nói rời rạc. Hơi thở ám muội của Điền Tư phả lên làn da cô. Chiếc mũi anh tuấn cọ qua cọ lại lên thịt vú 𝐦ề-ɱ ɱ-ạ-𝖎 của Hồ Già.
Hồ Già khó chịu ôm lấy Điền Tư, giọng nói như bị 𝐝.ụ.𝒸 ѵ.ọ.𝐧.𝖌 ngập tràn thấm đẫm: "Bên kia cũng muốn nữa..."
Điền Tư 𝒽·ô·n hôn lên ⓝ🌀*ự*c cô, đưa tay lên nghịch bên vú còn lại.
Trong chuyện tình dục, Điền Tư dường như bẩm sinh đã hiểu đạo lý tuần tự tiến tiếp, anh không dám trực tiếp chạm vào đầu v* nhạy cảm nhất của cô.
Anh chỉ dọc theo đư·ờ𝐧·g c·🔴·n·𝖌 đầy đặn mà bóp nhẹ, rồi từng chút một, v.⛎ố.t 𝖛.3 đến khi ✞♓.â.𝖓 †♓.ể Hồ Già 🅓-â-Ⓜ️ đã-n-𝐠 và mềm nhũn.
Chưa bị Điền Tư ăn, đầu v* của Hồ Già đã cứng lên rồi.
Điền Tư 𝖑-𝐢-ế-m một vòng quanh quầng vú.
Anh căng lưỡi, nhẹ nhàng véo lấy đầu v* cô, đợi cô rên lên một tiếng, Điền Tư mới ngậm vào.
đầu v* cô đã sưng to như hạt đậu, Điền Tư cẩn thận tránh răng cọ sát, dùng đầu lưỡi và môi dịu dàng yêu chiều Hồ Già.
Anh chỉ cảm thấy toàn thân Hồ Già đều ngọt ngào, bầu vú ɱề.m 𝖒ạ.❗ cũng như được đắp bằng mật, mang theo vị ngọt thanh. Điền Tư say mê mà vô thức dùng sức, trong khi 〽️ú·t mát, anh phát ra tiếng chép mú·𝖙 to như đang ⓗ_ô_𝐧 lưỡi, nghe mà khiến lỗ nhỏ của Hồ Già tuôn ra dịch yêu, thậm chí cô còn dùng lỗ nhỏ cọ nhẹ lên cơ bụng anh, làm cho người Điền Tư ướt nhẹp một mảng.
"Ưm... Anh trai tham ăn quá, ăn ngon như vậy, có phải lúc nào cũng thèm vú em không?"
Điền Tư không trả lời Hồ Già nhưng lại dùng sức ɱú-𝖙 một cái vào thịt vú Hồ Già, ngón tay xoa bóp hột le của cô.
Anh thực sự muốn bật đèn, muốn ngắm nhìn đầu v* bị anh ⓜ·ú·𝖙 đến sưng to của Hồ Già, chắc chắn đã từ màu hồng chuyển thành đỏ thắm, 🅓·â·Ⓜ️ đã·ռ·🌀 lắc lư qua lại.
"Không được dừng lại... Tiếp tục mú.🌴 đi."
Hồ Già không hài lòng véo nhẹ tóc Điền Tư.
Một bên vú của cô đã bị anh b● đến bóng loáng, bên kia có vẻ khá cô đơn.
Điền Tư nghiêng sang, dùng miệng mũi nhẹ nhàng l.ℹ️.ế.〽️ 〽️ú●🌴 cô, Hồ Già che miệng 𝖗ê*𝖓 𝓇*ỉ ư ử, cô r.⛎.𝐧 𝐫ẩ.🍸, bầu vú cọ loạn trên mặt Điền Tư.
𝒩ⓖ*ự*c cô lớn, khi ôm lấy Điền Tư, anh gần như có hơi ngạt thở.
"Sữa sắp bị cậu 𝖒.ú.🌴 ra rồi." Cô hờn dỗi.
Hồ Già ⓢướ.𝐧.🌀 đến nỗi phải 𝐜.ắ.n mô.𝒾.
Điền Tư dùng tay thăm dò vào miệng cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hồ Già hơi hé bờ môi, ánh mắt long lanh nhìn Điền Tư.
Dưới ánh trăng, anh không chịu nổi sự ⓠ●𝖚yế●𝓃 𝖗●ũ này mà xông tới, ngậm lấy môi Hồ Già.
Môi cô còn mềm hơn thạch rau câu. Họ tính là ♓ô_п nhau rồi nhỉ? Hồ Già không đáp lại Điền Tư nhưng cũng không đẩy anh ra.
Điền Tư mãn nguyện thở dài một tiếng, nhân lúc Hồ Già há miệng, anh thăm dò đưa lưỡi vào, nhẹ nhàng ⓛ𝖎·ế·ⓜ qua vòm miệng cô, 𝖐.í𝒸.𝖍 t𝖍í.𝖈.ⓗ cô đến г⛎-ⓝ г-ẩ-ⓨ ngọt ngào. Hồ Già ôm lấy cổ Điền Tư, nỉ non một tiếng. Trong lòng anh vui şư●ớ●п●𝐠 đến không nói nên lời.
Rất nhanh, lưỡi đã quấn lấy lưỡi như hai con cá nhỏ.
Đây là nụ 𝒽ô●п đầu của Điền Tư, anh không có kinh nghiệm.
Anh hơi vụng về mà 𝒽.ô.𝓃 lấy Hồ Già, tham lam nuốt lấy nước bọt trong miệng cô.
Điền Tư 𝒽ô*𝓃 có hơi dồn dập, Hồ Già nhíu mày, phát ra tiếng ư ử mơ hồ, tay bấu lên vai anh.
Nhưng dù vậy, trong nội tâm sâu thẳm, Hồ Già vẫn thích Điền Tư hô.n cô, cô thích mùi hormone thanh mát trong miệng anh, anh sẽ không như những người yêu trước kia dùng sức quấn lưỡi cô, làm cô đau. Điền Tư cho dù có đang trong lửa dục thì vẫn luôn dịu dàng tỉ mỉ, giống như một mảnh biển kìm nén.
Khi ♓-ô-ⓝ-, hai người ôm nhau càng thêm chặt hơn, không để ý đến tiếng mưa rơi bên ngoài.
Bị Điền Tư mê hoặc, Hồ Già chau mày nuốt nước bọt của anh.
Nước bọt không kịp trao đổi mà chảy ra từ khóe miệng một cách ⓓâ-〽️ đã-𝐧-𝐠, từ từ chảy xuống.
Điền Tư cúi xuống 𝐡●ô●𝖓 dọc theo cằm Hồ Già, anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thăm dò mà hỏi cô: "Chúng ta bật đèn được không?"
"Ư... Gì cơ?" Hồ Già mơ màng đáp lại một câu, cô vẫn còn muốn Điền Tư ⓗô*𝖓 cô.
"Tôi muốn nhìn cậu." Điền Tư ⓗô_𝖓 cô rồi đưa tay bật đèn.
Cô uể oải nằm dưới thân anh, khóe miệng, đuôi mày đều là vẻ xuân tình 𝖒ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·ı.
Sau một trận â*п á*❗, Hồ Già có hơi đổ mồ hôi, tóc đen bết lại trên 🌴●♓â●п †●♓●ể trắng nõn, càng tôn lên cảnh đẹp trước ⓝ𝖌-ự-c.
Điền Tư cúi người say đắm ♓ô●ⓝ lấy cô, Hồ Già nhắm mắt lại nhưng anh lại không chịu nhắm, nụ hô●ⓝ đầu của một người chỉ có một lần, Điền Tư muốn nhớ cả đời.
Môi Hồ Già bị anh hô.ռ đến có hơi sưng lên.
Trước đây khi ở trên giường, Điền Tư thấy cô bật đèn là nhíu mày, bây giờ lại thích bật đèn làm chuyện ấy.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 039 | Ch. 041 → |