Truyện:Bơi Đêm - Chương 003

Bơi Đêm
Hiện có 140 chương (chưa hoàn)
Chương 003
Cầu xin tôi chơi cậu đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-140 )

<images> Hồ Già buông tay, không đụng vào anh nữa, để mặc anh bên dưới khó chịu.

Điền Tư nằm trần truồng dưới thân cô, trên người lấm tấm mồ hôi, gậy th*t vẫn hung hãn, n*ó*𝖓*🌀 ⓑ*ỏⓝ*ⓖ mà vươn lên

Hồ Già 𝓃ằ-ɱ đ-è 🦵-ê-ռ người anh, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng thông báo WeChat, cô ngang nhiên trò chuyện qua WeChat với người khác, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.

Ánh đèn nguyên bản của khách sạn, ánh sáng xanh lam điện tử từ điện thoại, hai thứ ánh sáng mâu thuẫn chiếu lên khuôn mặt kiêu ngạo diễm lệ của cô càng tôn lên vẻ ngông cuồng.

Chỉ khi Hồ Già không nhìn Điền Tư anh mới dám thoải mái ngắm nhìn cô, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, thần thái nơi cô.

Điền Tư ngửi mùi nước hoa của cô, ⓓ.ụ.c 𝖛.ọп.ⓖ càng thêm dày vò, sau khi giãy giụa, từ dưới thân cô anh khẽ gọi tên: "Hồ Già..."

Hồ Già nghe xong một bài hát lại mở một bộ phim Anh, hoàn toàn phớt lờ Điền Tư.

"Đừng làm vậy... hành hạ tôi đi." Điền Tư ngập ngừng rồi nói tiếp.

"Không phải cậu bảo không muốn sao?" Hồ Già vừa xem phim vừa nói.

Điền Tư im lặng nhìn Hồ Già một lúc, khuôn mặt cô lạnh nhạt vô cảm, dường như không có chút hứng thú gì với chuyện â·ռ á·i, anh biết cô muốn ép mình cầu xin cô.

"Lúc nãy cậu chạm vào tai tôi, tim tôi đập đến khó chịu lắm." Điền Tư giải thích với giọng điều trầm thấp mang đầy ⓓ·ụ·𝐜 ⓥọⓝ·🌀.

Hồ Già vẫn dán mắt vào điện thoại, chỉ nhướn mày hỏi anh: "Vậy cậu còn muốn tiếp tục không?"

Anh khẽ gật đầu.

"Cầu xin tôi đi." Cô đặt điện thoại xuống, mỉm cười với anh.

Điền Tư không nói gì, Hồ Già liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên quy đầu của anh rồi bóp nhẹ.

Chỉ với hai động tác, hơi thở Điền Tư lại gấp gáp trở lại, bụng cũng phập phồng theo, đối diện với Hồ Già, cơ thể anh luôn hèn mọn và trung thành.

Cô nở nụ cười, nâng mặt Điền Tư lên, gãi nhẹ sống mũi cao của anh: "Lúc trước không phải đã cầu xin rồi sao, cậu cầu xin tôi chơi với dương v*t 𝐝â-m đ-ã-𝐧-ℊ của cậu đi."

"Cầu xin cậu..." Giọng Điền Tư khàn đặc.

"Không biết nói đầy đủ à?" Hồ Già bóp cổ anh, mạch Ⓜ️á_ⓤ đập lên như một sinh vật nhỏ.

"Tôi cầu xin cậu... tôi cầu xin cậu chơi với dương v*t của tôi." Cuối cùng Điền Tư cũng nói ra, anh muốn sung 💲ướ_𝐧_𝐠, nhưng ánh mắt lại đầy bi thương.

"Ngoan lắm." Hồ Già từ từ nắm lấy gậy th*t vểnh cao của anh, Điền Tư phối hợp đưa hông lên, với Hồ Già, anh chính là chú chó của Pavlov. (*)

(*Ivan Petrovich Pavlov, một nhà sinh lý học người Nga, đã tiến hành thí nghiệm trên những chú chó được nuôi trong phòng thí nghiệm. Ông cho chó nghe một âm thanh trước khi cho chúng ăn. Sau nhiều lần lặp lại, chỉ riêng âm thanh đó cũng đã khiến cho chó 𝐜𝐡●ả●🍸 n●ư●ớ●↪️ miếng. Thí nghiệm này cho thấy hành vi và phản ứng của sinh vật có thể được điều kiện hóa thông qua sự liên kết giữa các 𝐤í🌜.𝒽 🌴.ⓗ.í.𝖈.♓. )

Hồ Già thành thạo chơi đùa anh, tay trái giữ chặt dương v*t, tay phải xoay nhanh lòng bàn tay vu.ố.t ⓥ.𝑒 lên quy đầu nhạy cảm nhất, ngón tay 𝐬ıế*т 🌜*𝖍ặ*𝐭 vào trong, kẹp lấy quy đầu tròn đầy, sau một hồi 🎋í.🌜.𝖍 𝐭.ⓗíc.♓ nhanh chóng khiến anh cong người 𝓇●⛎●𝐧 гẩ●🍸, như sắp bắn ra.

"💰ư.ớ𝖓.𝐠 không?" Hồ Già hỏi anh.

Điền Tư gật gật đầu, lại nhìn ánh mắt cô, như lấy lòng mà nói: "Ѕư.ớⓝ.ℊ lắm." Giọng nói mang theo sự ẩm ướt khàn khàn.

"Ha ha, " Hồ Già cười lên trông càng đẹp hơn, mang theo vẻ phóng túng lười biếng đầy qυ_ỷ mị: "Vậy anh trai lè lưỡi ra cho em xem nào?"

Điền Tư nhìn Hồ Già bằng ánh mắt lúc tối lúc sáng, như bị ma xui 🍳𝖚_ỷ khiến, anh há miệng, để cô nhìn thấy lưỡi bên trong cùng với chút nước bọt.

Trong mắt người khác, anh là con cưng của trời, là gió trong trăng sáng, nhưng thứ ấy đã bị cô đánh cắp, bẻ gãy tận gốc, mang theo mùi tanh nồng của dịch nhờn.

Hồ Già ⓥ𝖚-ố-t ν-e dương v*t phồng to thô bạo của Điền Tư rồi phì cười.

"Tay mỏi quá." Hồ Già νuố·ⓣ ✔️·𝖊 thêm vài cái nữa rồi rút tay ra.

Hạ thân Điền Tư bỗng nhiên trống rỗng nhưng vẫn bị ⓓ-ụ-🌜 𝖛-ọn-ℊ dẫn dắt, dương v*t đỏ ửng hướng lên trên đâ·ⓜ vài cái, 𝓇ⓤ●𝐧 гẩ●ⓨ chọc lên trời.

"Ư a..." Cuối cùng Điền Tư cũng không màng hình tượng mà rên lên, đôi mắt long lanh kia nhìn Hồ Già như thể cô cũng đang ⓚ·𝒽·ỏ·🅰️ ⓣⓗ·â·𝖓.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Điền Tư, Hồ Già không nhịn được mà cười lớn, "Nhìn bộ dáng 𝒹â●m đ●ãռ●𝖌 của cậu kìa, thật muốn để mọi người trong trường đều đến xem..."

Lời nói của cô 𝐤í.𝒸.𝒽 ✞.𝖍.í🌜.𝐡 anh, Điền Tư lại rên lên một tiếng, bụng dưới co thắt dữ dội, toàn thân đâ*ɱ hướng lên trên, 𝓇·𝖚·𝖓 гẩ·ÿ vài cái.

Anh bắn ra rồi 𝖙-𝐡-ở 🅓ố-c, quy đầu tuôn ra từng đợt †𝒾*п*𝖍 𝖉*ị*c*♓ đặc sệt, cả hông lẫn ⓜ●ô●п●🌀 đều co giật theo.

𝒯.𝖎.ռ.𝒽 ◗ị↪️.𝐡 phun ra như những đóa pháo hoa lỏng đậm đặc, bắn tung tóe lên bụng dưới phẳng lì.

"Thật là gợi tình." Hồ Già vỗ vỗ gậy th*t của anh bốp bốp vài tiếng, động tác vô cùng thô bạo.

Không khí mang theo một mùi tanh nồng như một ngày trở gió Nam.

Kem chưa chảy hết, cô lại 𝖘iế*† ↪️*ⓗặ*✞ 𝐯цố●✝️ ☑️●3 thêm vài cái, vắt kiệt chỗ 𝐭𝐢.ⓝ.𝐡 🅓.ị.𝐜.ⓗ còn sót lại. Chất lỏng ấm nóng chảy xuống mu bàn tay cô.

"Mới có hai ba ngày không đụng vào cậu mà đã tích trữ nhiều ⓣ_❗_п_♓ 𝒹ịⓒ_♓ thối hoắc thế này rồi." Hồ Già cười nhạo Điền Tư.

✞ⓘⓝ*𝒽 ⓓ*ị𝐜*𝐡 đã ra hết, Hồ Già móc một ít giọt trắng đục rồi đ_ú_t vào miệng anh.

Điền Tư nhăn mày muốn nhổ ra nhưng lai bị Hồ Già đè lại.

𝐓·𝐢·п·♓ 🅓·ị↪️·𝐡 cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

Kết thúc rồi Hồ Già vẫn 𝖓·ằ·Ⓜ️ đ·è ⓛ·ê·ռ người Điền Tư một lúc.

Chiếc áo пⓖ●ự●↪️ buộc cổ tay Điền Tư không biết đã bị anh giật tung ra từ lúc nào.

Nói cách khác, Điền Tư rõ ràng có thể thoát khỏi cô, nhưng anh không làm vậy, anh chấp nhận để cô đùa giỡn.

Hồ Già cười khẽ, khi ngẩng đầu vừa khéo đối diện ánh mắt Điền Tư.

Nhưng anh không tránh né, ngược lại còn lặng lẽ nhìn cô một lúc.

Hồ Già cảm thấy, Điền Tư quả thực giống như một khối ngọc. Một khối đá kỳ lạ có bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại dồn nén sự cuồng nộ.

Xung quanh căn phòng là hoa văn trên tường lớp lớp khép lại, bao bọc lấy anh và cô, bao bọc lấy bọn họ.

Kết thúc rồi, Điền Tư lại vào phòng tắm rửa.

Khi anh bước ra thì Hồ Già đã đi mất, không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ nhàng của cô như một cảnh kết phim.

Điền Tư ngồi một mình trên giường một lúc, trong túi luôn có thứ gì đó cưng cứng chọc vào người anh, lấy ra xem thì hóa ra đó là tuýp thuốc bôi tan bầm tím anh mua cho Hồ Già. Trước khi rời khỏi khách sạn, anh đã ném nó vào thùng rác.

_____

Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko

Chương (1-140 )