Anh cũng thích làm với em h
← Ch.088 | Ch.090 → |
<images> Hồ Già cảm thấy căng đến choáng váng, "Ưm... a, anh muốn tìm 𝖈_𝒽_ế_t à!"
Cô ⓣ𝒽-ở 𝒹-ố-↪️, dùng sức căng cứng bụng dưới, 𝖇ấ●𝖚 c●h●ặ●† lấy tay Điền Tư, không chịu ngồi xuống nữa.
Chỗ kết hợp của hai người là một mớ hỗn độn, lỗ nhỏ hồng hào của cô bị dương v*t thô dài làm căng ra, biến thành một hẻm núi, nơi khe núi chảy ra sữa và mật, Hồ Già tức giận, buồn bực vì Điền Tư dám phản công cô, nước ngọt lại chảy ào ạt theo dương v*t mà nhỏ xuống dưới, tưới lên vùng thô rậm của anh, nơi đó bị nước mật làm ướt nhẹp đến bóng loáng, như vừa được tưới tiêu lên.
Điền Tư nhìn mà ánh mắt cũng dần trở nên tối sầm và cô đặc, anh lại đ●â●〽️ hướng lên trên, Hồ Già 💰-ướп-g đến chịu không nổi, đùi cũng 𝖗.𝖚.п ⓡẩ.🍸 theo.
"Anh... a.. mẹ nhà anh nữa..." Cô còn chưa kịp chửi xong.
Điền Tư đã dùng ngón tay cọ qua lại mép thịt hồng hào của cô.
"Bị em kẹp ⓢư·ớ·𝐧·🌀 quá."
Anh ngẩng đầu lẩm bẩm.
Điền Tư chưa bao giờ ◗â-ɱ đ-ã-ⓝ-𝐠 như vậy.
"Anh thật sự dám nhỉ?" Hồ Già hít sâu, cô cảm thấy mạch 〽️.á.⛎ của Điền Tư dường như đang nhảy.
"Anh... ưm a.." Cô còn chưa nói xong, Điền Tư lại đẩy hông, chôn dương v*t vào sâu hơn, "Không được động... là em làm anh!"
Điền Tư khàn giọng: "Vậy em nhanh lên." Anh có toát chút mồ hôi, màu ◗*ụ*𝐜 ⓥọ*ⓝ*ℊ trên khuôn mặt càng lúc càng trần trụi, anh ôm Hồ Già, lỗ nhỏ của cô quá chặt, như bị bóp nghẹt mà nuốt lấy dương v*t của anh, anh phải dùng hết tất cả ý chí mới có thể nhịn không đâ-Ⓜ️ 𝖛à-𝐨 bên trong cô.
"Đồ 𝖉â.Ⓜ️ đ.ã.n.ɢ." Hồ Già cúi đầu cắn lấy môi anh, cô hạ eo xuống, từ từ nuốt chửng anh.
Huyệt nhỏ Hồ Già ấm nóng và trơn ướt, Điền Tư gần như mất đi thần hồn, lý trí.
Cô như cây bẫy kẹp đang dần tiêu hóa anh.
"Ăn sạch anh luôn nhé."
Hồ Già đ●è 👢ê●n ⓝ●🌀●ườ●ï anh, vừa cười vừa nói.
Điền Tư nhìn chỗ kết hợp của hai người, dương v*t của anh còn chưa hoàn toàn đi vào.
"Muốn em làm anh thế nào? Hả?" Hồ Già vừa 𝖍ô·𝖓 Điền Tư, bờ môi cô ướt đỏ, vừa ngồi trên người anh vặn vẹo.
"Làm thế nào cũng được..." Điền Tư đã mất đi tỉnh táo, anh nhìn cô, chỉ nhớ rằng phải nắm lấy tay cô, phải đan mười ngón tay vào nhau.
Lỗ nhỏ dâ_ɱ đã𝓃_🌀 của Hồ Già bị anh đ·â·𝖒 ✔️à·𝖔, mỗi phát đều khiến cô mềm nhũn, rồi cô lại mở miệng nói lời tục tĩu, vừa lè lưỡi vừa nói: "Em làm anh tiểu ra được không? Phải làm hỏng, làm gãy gậy th*t thối này đi, a... ưm ưm... ngoan ngoãn nằm yên cho em làm..."
Điền Tư bị cô qυ-γế-𝐧 r-ũ đến mất hồn, anh từ từ nằm xuống, tay đỡ lấy eo cô, anh thực sự đã trở thành một con ngựa bị thuần phục, Hồ Già được thế, cô cưỡi trên hông Điền Tư vặn vẹo, đôi vú to trắng mịn thơm mềm cũng lắc lư theo, quầng vú hồng hào như bông hoa anh đào ngày xuân.
Điền Tư nuốt nước bọt, nâng 𝓃𝖌·ự·ⓒ cô lên, nhẹ nhàng kéo vê đầu v* hồng tròn.
"Ưm... dương v*t của ngựa con thô quá... huyệt nhỏ chảy thật nhiều nước quá nè..."
Hồ Già ngửa đầu 𝖗.ê.n r.ỉ, đ-ườռ-ɢ 𝐜𝖔ⓝ-𝐠 nơi cần cổ đẹp đến mê người.
Ở tư thế cưỡi ngựa này, hai người đều 🦵à.〽️ ✝️ì.n.h không biết xấu hổ.
Hồ Già ⓡê.ռ ⓡ.ỉ, dương v*t Điền Tư quá nóng, â-ⓜ 𝐡-ộ cô bị anh làm đến càng lúc càng nóng, càng lúc càng nhạy cảm, nước cứ chảy không ngừng.
Cô vừa vặn vẹo, dòng nước ngọt liền tuôn trào, Hồ Già càng nhún nhanh hơn, lỗ nhỏ vẫn kẹp lấy gậy th*t, phát ra thứ âm thanh chói tai bộp bộp hự hự.
Điền Tư nghe mà mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, dương v*t càng lúc càng dũng mãnh, Hồ Già làm một hồi rồi dang chân ra, để lộ lỗ 𝐝·â·Ⓜ️ nhỏ cho Điền Tư xem, môi â*ⓜ ♓*ộ hồng hào mập mạp, hột le đỏ sưng như kẹo dẻo, thịt non bên trong đỏ ửng, ư-ớ-т á-ⓣ, gợi tình, cô chống trên cơ bụng anh, nâng 𝖒_ôⓝ_ℊ, khó nhọc từ từ rút dương v*t ra khỏi lỗ nhỏ, miệng vẫn yểu điệu 𝖗ê●ռ 𝐫●ỉ: "Ưm... chó hư... dương v*t to quá, phải phạt anh mới được."
dương v*t cuối cùng cũng bị cô 𝓇·ú·т 𝐫·ⓐ, "bốp" một tiếng như mở nắp sâm banh vậy.
Hồ Già lắc 𝐦ô*п*ⓖ, để hột le cọ qua cọ lại trên quy đầu anh.
Cô hỏi anh bằng giọng điệu 〽️_ề_𝐦 ɱ_ạ_𝐢: "Đẹp không?"
"Đẹp..." Điền Tư nói.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến vô cùng.
"Ngày hôm đó ở hồ nước đã muốn làm với em rồi phải không?" Hồ Già nắm lấy dương v*t, áp sát vào phía trước, để huyệt nhỏ 𝐡●ô●𝖓 lên nó.
Điền Tư bị cô զ𝐮_𝐲_ế_ⓝ r_ũ đến cả lòng bàn tay cũng thấy tê dại, tay anh lưu luyến 𝖛_⛎ố_🌴 v_𝑒 cô. Hôm ở hồ nước đó, cô cở●i զ𝖚ầ●ռ áo trước mặt anh, eo cô mảnh mai như vậy, làn da trắng sáng, cô bơi trong nước như một nàng tiên cá. Trong nhà trọ nhỏ đó, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, cô đ-è 𝐥ê-ռ n-🌀-ườ-ı anh, cũng để ◗_ụ_↪️ ☑️ọ_п_𝐠 thơm ngọt đè lên ⓛ_𝒾𝐧_ⓗ 𝐡ồ_n anh, anh cương cứng vì cô lần này đến lần khác, d.ụ.c ✌️.ọ.ⓝ.𝖌 anh thẳng thắn và trần trụi.
Điền Tư khàn giọng thú nhận: "Muốn 𝖑à-Ⓜ️ ✞-ì-𝓃-𝒽 với em, còn muốn ♓·ô·ռ em."
Hồ Già bật cười, đó không phải sự đắc thắng, mà là sự tha thứ.
Cách cô khen thưởng cho anh thật nguyên thủy.
Cô dùng tay chống lên gậy th*t của anh, nhắm chuẩn về phía lỗ nhỏ rồi ngồi xuống một cách hoang dã, trong nháy mắt, 𝖐_ⓗ_🔴á_❗ 🌜ả_Ⓜ️ trong Điền Tư bùng nổ. Truyện Linh Dị
"Ưm... thưởng cho anh đi tàu lượn siêu tốc... ha a, anh trai có s_ư_ớп_ℊ không?" Hồ Già đã nhễ nhại mồ hôi, cô nâng ɱô𝓃·🌀 lên rồi lại ấn xuống thật nhanh thật mạnh, cứ lặp đi lặp lại hàng chục lần như vậy, như ném Điền Tư lên trời rồi lại quăng mạnh anh xuống, sự ✝️*r*🅰️ ✞ấ*n kíc*𝖍 𝖙♓í*𝒸*♓ và liên tục như vậy khiến ý chí của anh tan rã như đàn kiến, tay anh bóp chặt lấy eo Hồ Già, cơ thể anh căng cứng, hòa hợp với cô, gậy th*t đã sưng to vô cùng, chỉ hận không thể đ_â_〽️ xuyên qua cô.
Trong phòng toàn là mùi tanh ngọt của dương v*t, trong quá trình mân mê, tiếng bạch bạch và bốp bốp là âm thanh mà hai cơ thể đang nói chuyện.
"𝐒ư*ớ*𝐧*ⓖ quá... cứ vậy đừng dừng lại, bên dưới em chặt quá." Điền Tư vừa ✞h·ở 𝐝ố·c vừa nịnh nọt cô.
Anh muốn cùng cô từ vũng bùn bay lên tầng mây.
Hồ Già đã hết sức rồi.
"Giờ đến lượt anh, phải chơi em như chó vậy, có làm được không?"
Hồ Già 𝐭♓●ở 𝒹●ố●🌜, cô ưỡn eo xuống, banh lỗ nhỏ bị anh chơi đến sưng ra rồi từ từ lắc ⓜôռ_ℊ, lộ vẻ 🅓â·ɱ d·ụ·🌜.
Cô làm tư thế bò, tay chân chống xuống đất, ngửa cổ lên r-ê-ⓝ г-ỉ những tiếng phóng đãng, Điền Tư đ*è 👢ê*n ⓝ*ℊườ*ï cô, dang đôi chân dài ra, nửa cưỡi nửa đ-â-𝐦, dương v*t ⓝó𝓃●𝖌 🅱️ỏ●𝖓●ⓖ thô dài nhanh chóng ra rồi lại vào, đâ*〽️ đến tận cùng, túi tinh tròn liên tục đập mạnh vào miệng â.ⓜ 𝖍.ộ Hồ Già, vừa 𝖐í*ⓒ*𝐡 𝐭*♓íⓒ*𝐡 cô, vừa lại như đang cầu xin tha thứ, bầu vú phía trước bị Điền Tư mân mê, đùa nghịch, gần như muốn rụng trong lòng bàn tay anh.
"Ưm đ.â.𝖒, đâ●𝐦 chỗ đó đi, a ưm... đừng dừng lại, phải nhanh hơn nữa... a a a a sắp c♓-ế-t mất thôi, a a!"
Lỗ nhỏ Hồ Già bị anh đ.â.𝖒 mềm nhũn, trơn ướt, Điền Tư lần nào cũng đ*â*Ⓜ️ trúng điểm G, Hồ Già khóc la là vậy nhưng lại không chịu để Điền Tư đi, miệng ư a cầu hoan với anh, thịt non bên trong cũng kéo anh vào theo, nuốt lấy anh, sı●ế●✝️ 𝐜ⓗặ●ⓣ anh, rồi lại bóp cứng anh, mỗi lần Điền Tư đâ_𝐦 ☑️_à_𝖔, dương v*t như lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ xé thịt non ra, làm eo Hồ Già mềm nhũn, chó con ở bên dưới cũng thần hồn điên đảo theo.
Lúc ⓛ_ê_п đ_ỉ_ռ_𝖍, Hồ Già đã 𝐫υ*n 𝖗*ẩ*ÿ như cái sàng, cô đã mất tiếng, chỉ có thể nói với anh mấy lời: "Ưm ưm a... a a a."
"Giai Giai... em thích làm với anh không?" Điền Tư không nhịn được mà hỏi cô, trong lời nói còn mang theo một sự mong manh.
Hồ Già †♓·ở ♓·ổ·ռ hể·𝐧, cô sớm đã mất cảm giác với ngôn ngữ, từng chữ, từng chữ một nhảy ra khỏi miệng.
"Em, thích, làm với, anh."
Khi cô nói ra thành lời, Điền Tư cũng không kìm được nữa.
Anh lật cô lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô rồi 𝐡ô*ռ sâu, bàn tay bóp lên đùi Hồ Già, để cô κ●ẹ●ⓟ 🌜ⓗặ●t lấy eo anh.
Cô thích anh, ít nhất là, cô thích làm với anh, Điền Tư như bị một luồng điện sáng nóng thiêu đốt, làm anh cảm động và phấn khích đến phát điên, chỉ muốn điên cuồng 🦵à-〽️ ⓣìп-ⓗ với Hồ Già, làm đến 🌜.ⓗ.ế.𝐭, làm cả đời.
"A ha, từ từ, từ từ thôi, ưm... a a a a a a a a!"
Hồ Già không biết là nên khóc hay nên cười, cô vừa thở xong lại bị Điền Tư đè xuống h-ô-𝖓 điên cuồng, dương v*t to như không muốn sống nữa mà vừa ra lại thọc vào đến tận cùng, trong quá trình đưa đẩy, bộ 𝐧-𝖌ự-𝐜 to của Hồ Già cũng lắc lư thành một làn sóng trắng, cô mang theo đầu v* đã bị anh m-ú-✝️ đến sưng lên mà զ⛎.ⓨế.𝓃 𝖗.ũ lấy anh. Điền Tư đè cô xuống, miệng liên tục lặp đi lặp lại tên cô, như là đang cầu xin cô tha thứ, lại như đang cầu xin cô hãy yêu anh.
"Giai Giai, Giai Giai", anh vừa ôm lấy cô, vừa nhanh chóng ra vào thật nhanh thêm hàng chục cái nữa rồi bắn ra.
Dòng t𝖎ռ-𝒽 dịⓒ-h đặc sệt, Điền Tư còn bắn một lúc lâu.
Anh nằm sấp trên người Hồ Già và ✝️𝐡.ở d.ố.↪️, hai người đều đã mệt rồi, Hồ Già ôm lấy anh.
"Giai Giai?" Anh lại gọi tên cô, Hồ Già động đậy, biểu thị rằng mình đã nghe thấy rồi, rồi Điền Tư dịu dàng 𝖍ô*n lên môi cô: "Anh cũng thích làm với em."
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 088 | Ch. 090 → |