Lời thầm thì h
← Ch.050 | Ch.052 → |
<images>
Dù biết sẽ không ai tiến vào, Điền Tư vẫn khóa trái cửa phòng.
Anh rụt rè nằm lại lên giường, không vén chăn mà tìm một tư thế thoải mái nằm, tai áp vào ống nghe điện thoại.
"Cậu muốn làm gì?" Giọng Điền Tư có hơi không tự nhiên, vành tai cũng bắt đầu nóng lên. Điền Tư đoán được Hồ Già muốn dẫn dắt anh làm gì, nhưng anh đang ở nhờ nhà bác trai, Điền Trọng Lân đang ngủ ở phòng bên cạnh, cảm giác trái đạo đức này khiến anh cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, anh không nhìn thấy dáng vẻ của Hồ Già, anh cảm thấy rất bất an.
Bên phía Hồ Già yên tĩnh như đang có tuyết rơi.
"Giai Giai?" Điền Tư gọi cô.
"Ừm." Hồ Già lười biếng đáp một tiếng.
Cô nằm trên giường, động đậy thân người, tóc cọ vào gối như một đêm hè mát mẻ.
"Cậu đang ở đâu vậy? Có phải đang ở nhà không?" Điền Tư nhớ cô, anh nghĩ, theo thói quen sinh hoạt của cô, cô chắc hẳn vừa tắm xong.
"Giống cậu, đang nằm trên giường."
So với Điền Tư, giọng Hồ Già lạnh nhạt hơn nhiều.
Điền Tư dịu dàng đáp một tiếng, hàng mi dài rũ xuống, rọi lên một tầng bóng tối.
Anh không biết Hồ Già đã cởi quần lót xuống mắt cá chân, lỗ nhỏ đã ướt át, vừa xoa hột le vừa nghe giọng anh.
Một vòng ôn tập đã bắt đầu, Hồ Già chìm trong đống đề thi, việc học căng thẳng, Điền Tư lại không ở bên, áp lực của cô không có chỗ giải tỏa. Cô vừa nằm trên giường vừa dùng món đồ chơi nhỏ tự sướng bốn, năm lần, đồ chơi không tốt bằng Điền Tư, cô vừa sắp lên đỉnh lần hai thì hết pin.
Nếu đổi thành Điền Tư, ga giường của cô đã ướt nhẹp rồi.
Hồ Già nhẹ nhàng dùng tay vỗ lên âm hộ.
Cùng một động tác, Điền Tư ôm cô làm thì sẽ thoải mái hơn, khiến cô không nhịn được mà hôn anh.
"Cậu mặc gì vậy?" Hồ Già đổi tư thế, nằm nghiêng, tay tạm thời rút ra từ giữa hai chân rồi từ từ kẹp chân lại.
"Bộ đồ ngủ màu xám nhạt, cậu đã thấy rồi đó, bộ làm toàn bằng vải cotton ấy." Điền Tư không nhìn thấy cô, cũng không biết nên làm cô vui lòng thế nào, từ vựng cũng trở nên hơi ít ỏi, khi cô hỏi đến màu của quần đùi bên trong, anh càng trở nên ngượng ngùng hơn, "Màu đen... chính là loại cậu thấy nhàm chán ấy."
Hồ Già ở đầu dây bên kia cười lên.
"Vậy có muốn cởi quần áo nhàm chán ra không?" Cô hỏi anh.
Điền Tư nhìn chằm chằm lên trần nhà, anh không đồng ý ngay, cảm giác trái đạo đức đã khóa chặt lấy anh.
"Điền Tư..." Hồ Già ở đầu bên kia không hài lòng. Anh nghe giọng cô đã có thể tưởng tượng ra Hồ Già đang nhíu mày, cô vốn không mấy kiên nhẫn.
Điền Tư cởi quần áo ra rồi nằm trần trụi lên giường.
Ánh đèn mờ tối, cửa phòng khóa chặt, dương v*t phía dưới của Điền Tư cương cứng.
Hồ Già ở đầu dây bên kia hỏi anh: "dương v*t dâm thối có đang chảy nước không?" Điền Tư nhìn thân gậy sẫm màu đang ngẩng cao phía dưới mình, anh hạ giọng, thành thật và xấu hổ đáp một tiếng. Anh đã cương lên từ lúc Hồ Già gọi điện hỏi anh đã tắm chưa.
Bởi vì anh đã dự cảm được cô muốn làm gì với mình.
Hồ Già lật người, kéo dây đeo vai áo xuống rồi véo đầu v* mình.
"Vậy để nó nghe điện thoại đi."
"Cậu nói gì cơ?" Điền Tư không nghe rõ.
Hồ Già nén ý xấu rồi dạy anh: "Cậu đưa điện thoại qua đó, dùng tay vỗ vỗ dương v*t thối đó cho tôi nghe tiếng nào."
Lời nói nhẹ nhàng của Hồ Già truyền qua, Điền Tư không nhịn được mà nhíu mày, đưa điện thoại vỗ vào dương v*t, điều này quá kỳ quặc.
Điền Tư trong lòng không muốn làm chuyện hoang đường này nhưng lại sợ Hồ Già giận.
"Nhanh lên. Không vỗ thì không phải chó nhỏ ngoan."
Hồ Già nén cười đến mức mặt cũng cảm thấy tê rần.
Cô biết Điền Tư đang giằng xé.
Qua đường dây điện thoại, Hồ Già trở nên ác độc hơn.
Điền Tư nhắm mắt yên lặng một lúc, anh liên tưởng đến hôm ở hồ chứa nước, Hồ Già đã quyến rũ anh cởi sạch quần áo như thế nào.
Dường như anh chưa bao giờ cự tuyệt cô, giống như bây giờ, sau khi giằng xé, Điền Tư vẫn đưa điện thoại đối diện dương v*t mình.
Anh xấu hổ nghiến răng, dùng lòng bàn tay vỗ vào đầu khấc nhạy cảm năm, sáu cái, cũng là để phạt chính mình.
Nhờ vào lực đạo khéo léo, tiếng vỗ trở nên vang dội, Điền Tư cảm thấy hơi đau, dương v*t bị kích thích, ngược lại càng trở nên vểnh cao hơn.
"Nghe thấy tiếng chưa?" Mặt Điền Tư đỏ bừng, may mà Hồ Già không nhìn thấy được bộ dạng của anh, hy vọng vừa rồi anh đã làm cô vui lòng.
Hồ Già không lên tiếng.
Cô nâng cả hai chân lên thành hình chữ M, lỗ nhỏ lầy lội chảy nước.
"Giai Giai?" Điền Tư ở đầu dây bên kia bất an gọi tên cô, Hồ Già cắn môi rồi nhanh chóng xoa nắn hột le, tiếng thở gấp gáp đánh vào ống nghe, Điền Tư nghe thấy. Anh và cô đã làm nhiều lần như vậy, anh quen thuộc hơi thở của cô, cũng đại khái đoán ra chuyện xấu mà cô đang làm.
Cô muốn anh. Giữa lông mày Điền Tư lộ ra chút sắc thái trong sáng, ánh mắt cũng trở nên mềm mại đi.
"Giai Giai." Điền Tư lẩm bẩm gọi tên cô.
Hồ Già ở bên kia ư một tiếng, cô lên đỉnh, lỗ hoa nhầy nhụa trở thành một đám bùn xuân.
Dịch mật tuôn ra một đợt, hơi thở của Hồ Già bình tĩnh trở lại, cô cầm điện thoại trêu Điền Tư: "Gọi tên tôi mãi làm gì?"
Tâm trạng Điền Tư rất ôn hòa: "Không được gọi à?"
Hồ Già dùng tay từ từ vỗ ve lỗ hoa sau khi lên đỉnh: "Không được, chơi dương v*t của cậu đi."
Điền Tư không lên tiếng, anh tưởng tượng dáng vẻ yếu ớt của Hồ Già sau khi lên đỉnh, dương v*t càng lúc càng cương cứng, gân xanh tím nổi lên, dục vọng man rợ như bụi lông mu đen bóng phía dưới, nhưng rốt cuộc đây vẫn là nhà bác trai, Điền Tư không làm được chuyện đó.
Hơn nữa kinh nghiệm thủ dâm của anh cũng quá thiếu thốn, tay động không theo một quy luật nào cả, nếu không phải là nhẹ quá thì là nặng quá.
Thấy anh không động đậy, Hồ Già thúc giục, "Nhanh lên, sục dương v*t cho tôi nghe."
Điền Tư chỉ lên tiếng nhưng lại không chịu hành động, giọng Hồ Già mang theo sự chế giễu: "Quần cũng đã cởi rồi mà còn không chịu sục? Cậu không biết sục hay là muốn tôi giúp cậu? Cậu nói đi, không nói nữa thì tôi cúp máy đấy." Điền Tư biết cô thật sự sẽ cúp máy, vì thế cũng hơi gấp gáp, thành thật hạ giọng cầu xin Hồ Già: "Đừng cúp máy được không?"
"Vậy cậu sục đi." Hồ Già nói.
Điền Tư lại rơi vào thế khó, anh cứng nhắc dùng tay bao lấy dương v*t vài cái, chẳng thoải mái chút nào.
"Rên cũng không chịu rên, có phải tự làm không sướng bằng tôi làm không?" Hồ Già nghĩ đến bộ dạng khó xử của Điền Tư, ở đầu dây bên kia cười lên.
Tâm sự của anh bị vạch trần, tai càng trở nên đỏ bừng, "Ừm..." Mặc dù chỉ là tiếng đáp lại, Điền Tư cũng nghẹn đầy một bụng dục vọng và xấu hổ.
"Lớn như vậy rồi mà còn phải dạy cậu sục." Hồ Già ôm điện thoại rồi cười, "dương v*t dâm thối có đang chảy nước không?"
"Chảy rồi." Điền Tư trả lời với giọng hơi khô khốc. Trên thực tế, anh còn chảy rất nhiều, ngay khi Hồ Già hỏi anh, lỗ sáo của anh còn tuôn ra hai đợt dịch ái ấm nóng. Điền Tư cảm thấy xấu hổ, dùng tay lau đi nhưng phía dưới anh lại tiết ra một chút. Tay anh đành phải nắm lấy dương v*t rồi nhanh chóng động, hy vọng có thể bắn ra.
"Cậu cho chút nước vào lòng bàn tay, nắm lấy đoạn trên của dương v*t, dùng tay xoay vòng rồi sục."
Điền Tư ừ một tiếng, anh làm theo, động tác này khiến anh nhớ đến những chuyện giường chiếu hoang đường nhất lúc đầu của hai người, Hồ Già luôn cười nhạo nhìn anh, động tác trên tay khi nhanh khi chậm, còn thích nói với anh những lời tục tĩu đến cực điểm, anh càng cảm thấy xấu hổ, cô càng vui, hàng lông mi dày rậm bao quanh, bờ vai trắng như tuyết rực rỡ như một thứ châu báu, khiến Điền Tư gần như mất hết lý trí.
Giống như là cô đang giúp anh sục vậy.
"Giai Giai." Điền Tư hừ một tiếng rồi gọi cô.
Rõ ràng là anh đang bị dục vọng chi phối, tiếng nói nghe thế nào cũng rất dính người.
"Chó nhỏ dâm đãng chắc chắn đang nghĩ thứ gì bẩn thỉu, trong đầu cậu nghĩ gì vậy?" Hồ Già mắng anh.
Điền Tư cố ý không nói, ngược lại anh hỏi Hồ Già đang mặc quần áo gì trên người, Hồ Già nói là váy ngủ hai dây, Điền Tư lại hỏi cái nào.
Hồ Già trong điện thoại mắng Điền Tư có phải đang động dục không, anh nén khuôn mặt đỏ bừng rồi vẫn nhẹ nhàng khen Hồ Già xinh đẹp.
Hồ Già mỉa mai anh: "Cậu đâu có nhìn thấy tôi, sao nói tôi xinh được?"
"Tôi nghĩ đến cậu."
Hồ Già hừ một tiếng.
"Tôi mặc cái váy hai dây mỏng nhất, vải trơn nhất, ngực có chút viền ren."
"Vậy à? Tôi cũng thích cái đó." Tay Điền Tư không ngừng động, trí tưởng tượng của anh càng cụ thể hóa, anh thậm chí bắt đầu nghĩ mình ôm Hồ Già như thế nào, vén gấu váy của cô, cởi quần lót của cô, đưa dương v*t vào lỗ nhỏ chặt và ấm áp của cô, Điền Tư chưa bao giờ vào bên trong Hồ Già, chỗ đó của cô chặt đến nỗi anh thò một ngón tay vào cũng thấy chật chội.
Hồ Già có sẽ đau không? Anh muốn làm cho cô thoải mái, muốn cô khen anh.
"Sao không nói gì nữa? Lại đang tưởng tượng đang làm với tôi à?"
"... Ừm." Anh xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Điền Tư thừa nhận ảo tưởng tình dục của mình.
Hồ Già thấy hứng thú, khoan dung mà hỏi Điền Tư: "Vậy cậu muốn làm với tôi thế nào?"
Điền Tư không chịu nổi được sự quyến rũ của Hồ Già, anh thành thật nói: "Làm đối mặt." Đây quả thật là tư thế trong tưởng tượng của anh.
Hồ Già bị anh chọc cười, "Đối mặt? Đối mặt kiểu gì, là tôi cưỡi lên trên cậu, nuốt trọn dương v*t của cậu vào? Hay là để tôi nằm bên dưới cậu, cậu giữ lấy chân tôi mà đâm vào lỗ nhỏ? Hả? Điền Tư, cậu muốn tư thế nào? Doggy cũng được, chỗ đó của tôi rất chặt, có thể làm thứ đồ bẩn thỉu của cậu thấy sướng."
Tai Điền Tư xấu hổ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Mỗi câu cô nói, trong lòng Điền Tư đều hiện ra hình ảnh tương ứng.
"Nói nhanh đi, cậu muốn tư thế nào?" Hồ Già không hài lòng mà thúc giục Điền Tư phải đưa ra lựa chọn.
Điền Tư không chịu trả lời, sợ nói ra lại bị Hồ Già mắng anh hèn mọn, Hồ Già không thỏa mãn lại liên tục thúc giục anh.
Điền Tư cuối cùng không nhịn được mà hạ giọng thú nhận: "Tôi muốn trên dưới trái phải trước sau đều làm một lượt, như vậy cậu sẽ thoải mái chứ?"
Hồ Già im lặng.
Qua một lúc, cô quả nhiên cười rồi mắng anh: "Đồ chó."
May mà, Hồ Già không giận.
Động tác trên tay Điền Tư không ngừng lại, anh lại gọi cô: "Giai Giai?"
"Hả?" Có lẽ là câu trả lời vừa rồi của anh khiến Hồ Già khá hài lòng, giọng cô bình thản hơn.
"Lúc đó chúng ta vừa hôn vừa làm nhé?" Điền Tư cầu xin.
"Tùy cậu vậy."
Hồ Già nói xong câu này, bên đó chỉ còn tiếng thở dốc của anh, anh mở miệng, giọng điệu rõ ràng đã trở nên phập phồng: "Giai Giai..."
"Chó dâm sắp bắn rồi à?" Tâm trạng Hồ Già còn tạm ổn, hiếm khi cô chịu dỗ dành Điền Tư: "Muốn tôi ăn không?"
"... Muốn." Gần đây Điền Tư rất thành thật.
"Muốn lỗ nhỏ ăn hay miệng nhỏ ăn?"
"Đều muốn."
Điền Tư đã hoàn toàn phát dâm.
Hồ Già ôm điện thoại, cười lên không ngừng.
"Tinh dịch dâm thối kinh tởm chết đi được, tôi còn lâu mới ăn."
Điền Tư nghe xong ngược lại càng bị kích thích, cơ thể đều căng cứng, dương v*t sưng phồng, anh vuốt ve gần như hành hạ nó, đầu khấc không ngừng phun ra tinh dịch. Anh bắn rồi mà tay vẫn không chịu dừng, lặp đi lặp lại nghĩ đến những lời Hồ Già vừa nói, dùng sức sục thêm mấy cái nữa, dùng tay vỗ vào đầu khấc sưng to của mình, bắn ra hết chỗ dịch trắng đục còn lại trên tay, trên lông mu, cả trên chăn đều dính đầy.
"Bắn rồi à?"
"Ừm..." Giọng Điền Tư vẫn mang cảm giác mất kiểm soát, "Bắn ra rồi."
"Bẩn chết đi được."
"Giai Giai?" Điền Tư bình tĩnh lại rồi gọi tên cô.
"Cứ quấn lấy tôi." Hồ Già hừ một tiếng, "Cậu lại muốn gì nữa?"
"Cảm ơn cậu." Anh cúi mắt, nhẹ nhàng nói với Hồ Già, "Cảm ơn cậu đã gọi điện cho tôi."
"Thần kinh, tôi cúp đây..." Hồ Già ôm điện thoại cười rồi mắng anh một câu, Điền Tư cũng cong cong khóe miệng: "Ừ, mau đi ngủ đi."
Điện thoại cúp máy.
Điền Tư vẫn ngồi trên giường một lúc, trong lòng lẩm bẩm, cảm ơn em.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 050 | Ch. 052 → |