Vậy thì không đi nữa h
← Ch.033 | Ch.035 → |
<images> Làm hay không làm, đây là một vấn đề.
Nhà Điền Tư không có bao cao su, Hồ Già lại κ_ẹ_𝐩 𝐜𝐡ặ_t eo anh, không chịu buông ra.
dương v*t cương cứng của anh chọc vào bụng dưới của Hồ Già, đầu khấc tuôn ra dịch tình ướt nhớp, Hồ Già không nói gì, dùng đầu ngón tay cào cào lỗ quy đầu anh, lại như đùa nghịch gậy chỉ huy nhẹ nhàng νⓤ-ố-𝐭 ☑️-𝖊 vài cái, cọ cọ vào lỗ nhỏ của cô. Làm xong những việc này, cô chỉ yên lặng nhìn anh, trong mắt như chất chứa cả một mùa đông tuyết.
"Không muốn đổi cách chơi khác sao?" Hồ Già hỏi anh.
Tim Điền Tư như muốn vỡ ra.
Điền Tư nhẹ nhàng ngồi dậy khỏi người Hồ Già.
"Cậu 𝖑●𝒾ế●m giúp tôi được không, như lần trước ấy." Anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.
Hồ Già nhìn chằm chằm anh một lúc, Điền Tư quỳ ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt anh tuấn và dương v*t to khoẻ vểnh lên tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, đặc biệt là khi trên mặt anh còn đầy lo lắng. Một cảm giác như lông vũ ⓜề-ⓜ Ⓜ️ạ-❗ rơi xuống trái tim Hồ Già.
Hồ Già không nhịn được mà cười một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Điền Tư.
"Ai muốn làm với cậu chứ, tự mình suy nghĩ nhiều."
Cách chơi mới mà Hồ Già nghĩ ra này khiến Điền Tư thấy xấu hổ.
Họ quỳ trên giường, Hồ Già khép chặt hai chân, anh từ phía sau ôm lấy cô, dương v*t từ khe hở ở đùi trong của cô mà chen vào, thân gậy áp sát vào lỗ nhỏ của Hồ Già, Điền Tư đưa người đ.â.Ⓜ️ ✌️à.🔴, va vào bờ 〽️ô𝐧.ℊ mềm cong của Hồ Già, dương v*t 𝐧_óп_ⓖ 𝒷ỏ_ռ_ɢ cọ qua cọ lại cô. Nhịp điệu ra vào, tiếng ✞𝖍-ở 🅓ố-↪️ trong miệng hai người đều giống như 𝐥-à-〽️ 𝖙-ì𝖓-ⓗ.
Đây đơn giản chính là т·𝐡â·Ⓜ️ ⓝ·hậ·ρ từ phía sau.
Hồ Già bên dưới chảy 🅓â-ⓜ thuỷ, Điền Tư so với cô còn hưng phấn hơn, cơ thể cũng run lên, dương v*t càng cương cứng hơn.
Qua lại vài cái, Điền Tư không nhịn được mà bắt đầu ♓·ô·ռ ⓒ·ổ Hồ Già.
"Hồ Già..." Anh vừa 𝒽.ô.𝖓 vừa gọi cô.
"Có thoải mái không?"
Hồ Già hỏi anh.
Tay cô đặt bên dưới, còn nhẹ nhàng cọ qua quy đầu của Điền Tư.
Điền Tư ngại không dám trả lời.
Anh hô·𝓃 cô càng mạnh hơn chút, ⓜú-✝️ ⓛ𝐢ế_m làn da ở cổ cô, Hồ Già rên lên một tiếng.
Tiếng 𝓇·ê·ռ г·ỉ mỏng manh đó κí𝒸-♓ 𝖙𝐡í-ⓒ-♓ Điền Tư, anh dọc theo cổ Hồ Già 𝖒·ú·ⓣ mạnh một cái, bên dưới mảng da đó lại là động mạch, Điền Tư ♓ô*ⓝ xong, trong miệng liền nếm thấy vị sắt nhạt, lại cúi mắt nhìn xuống, anh sống sờ sờ mà lại hút cho Hồ Già bầm tím.
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong Điền Tư, Hồ Già lại trêu chọc bóp một cái lên dương v*t của anh.
"Chó 𝒹â●𝖒 nhỏ này, sao lại đói thành bộ dạng 🅓â●m đã●n●g như này rồi?"
Hồ Già nắm tay Điền Tư, đặt lên bộ n𝖌ự*ⓒ ⓜề-〽️ ɱ-ạ-𝐢 của cô.
"Nhẹ chút, không được bóp đau tôi, không thì sẽ bẻ gãy gậy th*t của cậu đấy." Cô là miệng dao mà lòng lại như đậu hũ.
Điền Tư dùng mặt cọ cọ nhẹ Hồ Già, thực sự là ⓣ-♓-ì ✞𝒽ầ-𝐦 🅱️-ê-n 𝖙@-𝒾 cô, tay nắm bầu vú 𝐦*ề*ɱ Ⓜ️*ạ*❗ của cô như đang bưng quả bóng nước. Anh thử xoa đầu v* Hồ Già, cô lập tức 𝓇ê·n 𝖗·ỉ một tiếng yêu kiều, Điền Tư cảm thấy đầu óc mình như muốn ⓝ.ổ ✞.ц.𝓃.🌀.
Tất cả đều quá 🎋í.↪️.h 🌴𝐡.í.𝒸.♓. Bên dưới họ vẫn va chạm 🍳⛎ấ*п ⓠцý*𝖙 qua lại, p.ⓗá.† 𝐫.a â.ⓜ 𝐭♓.ⓐ𝐧.𝖍 da thịt khiến người ta xấu hổ.
Hồ Già quay lưng về phía anh, mang theo mùi nước hoa quen thuộc, khiến anh cảm thấy luyến tiếc mà xa lạ.
"Hồ Già." Giọng anh nhẹ nhàng.
"Ừm?"
"Đổi tư thế được không? Tôi không nhìn thấy cậu..."
"Cậu muốn nhìn tôi?"
Hồ Già cười một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn anh, ánh mắt Điền Tư không thể dính hơn nữa.
Điền Tư kê chân Hồ Già lên vai mình.
Anh và cô da kề da, ɱôn●ℊ Hồ Già hoàn toàn vểnh lên, â_ⓜ ♓_ộ xinh đẹp lắc lư trước mặt anh.
Điền Tư đưa eo, dương v*t to dài cọ qua lại lỗ nhỏ của Hồ Già, trêu chọc khiến cô nheo mắt lại, bộ 𝖓*🌀ự*c trắng mềm đung đưa thành sóng vú, miệng ư a mắng anh là chó hư. Trong lúc chửi rủa, Điền Tư say mê nhìn đôi môi xinh đẹp của Hồ Già và đầu lưỡi bên trong.
Trời mới biết ♓ô-ⓝ cô sẽ thoải mái biết bao, Điền Tư nghĩ.
Hồ Già trong cơn mê loạn banh rộng môi hoa của mình, để hột le lộ ra.
Điền Tư nắm lấy gậy th*t của mình, dùng quy đầu nhanh chóng cọ vào â·m ✌️ậ·ⓣ của Hồ Già, tiếng nước vang róc rách.
Hai chỗ này đều là nơi nhạy cảm nhất của họ, hơi thở Điền Tư trở nên gấp gáp, Hồ Già cũng rên hừ hừ vì thoải mái.
Cảm thấy Hồ Già sắp ra, Điền Tư lại cố tình không động đậy, anh dừng lại, dùng dường vật đánh vào lỗ hoa hồng hào của Hồ Già hai cái.
"Cậu... a!" Khoảnh khắc cây dương v*t thô to đánh lên â-〽️ 𝐯-ậ-𝐭, cơ thể Hồ Già ⓡu_𝓃 ⓡ_ẩ_🍸.
Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Điền Tư, trong lòng cô không nói nên lời được sự 𝐤í*𝐜*ⓗ т𝐡í𝒸*h.
"Chó ghẻ." Hồ Già hung dữ mắng Điền Tư.
Miệng cô mắng là mắng nhưng lỗ hoa lại ướt nhẹp, nhả ra từng đợt mật.
Điền Tư để cô ngồi lên người mình, hai người giống như lúc ở hồ bơi, Hồ Già cưỡi lên người Điền Tư mà cọ.
Cọ một lúc, Hồ Già cười một tiếng, sờ sờ đuôi mắt Điền Tư rồi nói: "Cậu xem cậu kìa, ánh mắt đúng là giống như chó con thèm ăn ấy."
Từ đầu Điền Tư đã nhìn Hồ Già bằng ánh mắt ấm áp sáng ngời, người khác 𝐥ê.ⓝ 𝐠.1.ườп.g đều thích nhìn 𝖓·ɢự·🌜, nhìn huyệt nhỏ, nhìn 𝖒ô·𝓃·🌀, anh lại cứ thích chằm chằm nhìn mặt Hồ Già, ánh mắt ԁ●â●𝐦 đ●ã𝓃●𝖌 lại nhiệt liệt, như đang tìm kiếm, lại như đang kiểm tra thứ gì đó.
Điền Tư cũng cười, anh nắm lấy tay Hồ Già đưa lên bên miệng rồi 𝖍.ô.n nhẹ một cái.
Gâu. Trong lòng anh thầm kêu một tiếng.
Đêm đó, Điền Tư lại chôn đầu dưới thân Hồ Già 🦵_ıế_ɱ giúp cô.
"Ꮮ·iế·ɱ mà kêu vang như vậy, bây giờ cậu không thấy nhục à?" Hồ Già nói với anh bằng mấy lời hư hỏng.
Vẻ mặt si 〽️*ê đắ*𝐦 đuối của Điền Tư vẫn không đổi nhưng vành tai lại càng đỏ hơn. Tay anh thành thạo sờ xuống bên dưới mình, vừa 𝖑𝖎-ế-〽️ Hồ Già, vừa ✅_𝖚ố_ⓣ 𝐯_ⓔ cây gậy th*t đó, rồi lại bắt đầu tưởng tượng mình đang ⓛà_ⓜ тì_ⓝ_𝖍 với cô.
Hồ Già dùng tay xoa nhẹ tóc Điền Tư.
"Cún con." Cô lẩm bẩm.
Cuối tháng 9, thời tiết dần dần lạnh đi.
Hồ Già và Điền Tư lõa lồ trên giường đùa giỡn cứ như đang ở trong nhà ấm.
Điền Tư đ-è 𝖑ê-𝖓 пg-ư-ờ-ℹ️ Hồ Già, cô nhíu mày lầm bầm một tiếng: "Nặng ↪️·ⓗ·ế·t đi được, cậu đúc bằng sắt à?"
Điền Tư khàn giọng cười một tiếng rồi dịch sang bên cạnh một chút.
"Cũng đâu bảo cậu dịch đi thật đâu."
Hồ Già lại véo anh một cái.
Điền Tư nghiêng qua, ♓.ô.𝓃 nhẹ lên mặt cô: "Vậy thì không đi nữa."
Hai người nằm yên lặng một lúc, đối diện là chiếc TV đang chiếu một phim Hollywood cũ, Điền Tư khẽ cười một tiếng.
"Cười gì vậy?"
"Mai chúng ta có thể rời giường cùng nhau rồi."
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 033 | Ch. 035 → |