Pháo hoa giữa ban ngày h
← Ch.030 | Ch.032 → |
<images> Hơi thở của Hồ Già phả 𝖑·ê·𝓃 đỉռ·𝒽 quy đầu.
Cô giúp Điền Tư 𝐯●𝖚ố●† ☑️●𝑒 dương v*t, tốc độ tay vừa nhanh vừa mạnh.
Điền Tư ưỡn eo, lỗ đầu liên tục tuôn ra dịch tình.
Anh cũng ɱ.ú.т ⅼ❗ế*𝖒 càng hăng say hơn, nước mật của cô tuôn ra cũng không hết, làm mặt anh toàn là nước.
"A ư ư ư..." Hồ Già chổng 𝐦-ôռ-ɢ, mạnh mẽ đè lên Điền Tư, cô sắp 𝐥ê-ⓝ đ-ỉ𝐧-♓, cũng hơi muốn lật lên trên.
Điền Tư bị cô đè đến có hơi nghẹt thở, trên người lại nảy sinh một loại 🎋●♓●oá●𝐢 c●ả●ɱ như sắp đạt đến cực hạn, miệng lưỡi lại càng cử động nhanh hơn, thậm chí dùng cả ngón tay đem vào trong hoa môi của Hồ Già. Cô thật chặt, Điền Tư chỉ có thể đ-ư-🅰️ v-à-𝖔 một ngón tay. Anh cào vào thành thịt của cô, tưởng tượng mình đang dùng gậy th*t làm cô.
𝐋*à*ɱ 𝐭*ìⓝ*♓ với Hồ Già, nhất định sẽ rất sư.ớ.п.ℊ.
Điền Tư không nhịn được mà mơ mộng giữa ban ngày với Hồ Già.
Cơ thể chịu đựng 𝐤●♓●ο●á●❗ 𝖈●ả●ⓜ mãnh liệt.
Hồ Già và Điền Tư đều như đang ở trên mây.
Hồ Già nhắm mắt lại, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, một 🎋í●ⓒ●h 𝐭●♓●í●c●ⓗ mạnh mẽ như sóng biển đánh về phía Hồ Già, bọt sóng bắn tung tóe, gần như muốn đánh vào mặt cô.
Hồ Già co giật dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó. Mắt ngậm nước mắt, giọng ⓡê●ռ 𝓇●ỉ trên giường cũng mang theo âm mũi yếu ớt. Điền Tư biết, cô sắp ⅼ.ê.𝓃 đ.ỉ𝖓.𝖍.
Anh ôm chặt lấy Hồ Già, dùng sức nâng đỡ cô, miệng lưỡi quấy động với tốc độ chóng mặt.
Hồ Già rυ·𝓃 r·ẩ·🍸 như một chiếc lá trong gió, đôi mắt xinh đẹp tuôn trào nước mắt, bên dưới cũng phun ra dịch mật.
Cô 𝖑-ê-𝖓 đỉ𝖓-𝒽.
Cơ thể như căng cứng lại, nhưng tâm hồn lại 𝐦*ề*ⓜ 𝖒ạ*ℹ️.
Trên đỉnh ⓓụ-🌜 νọ𝓃-ℊ, tay Hồ Già như trút giận mà chơi đùa Điền Tư, dùng đầu móng tay cào xước thân gậy.
Điền Tư sắp bắn, miệng vẫn không ngừng 𝐜·𝐡·ıề·ⓤ ⓒ·♓⛎ộ·𝐧·𝐠 cô, tiếp tục ⓛ_1ế_Ⓜ️ 〽️*ú*†, lưỡi đùa nghịch hột le của cô rồi dùng sức ⓜú·𝖙.
Hồ Già 𝖗·ê·ռ 𝓇·ỉ ư a, cô 𝖑.ê.ⓝ đỉⓝ.♓ lần thứ hai, lần thứ ba, trong lòng Điền Tư dâng lên một cảm giác thỏa mãn, ít nhất ở trên giường, Hồ Già thích anh, ⓚ*♓0*á*❗ 𝒸ả*Ⓜ️ của cô thậm chí nằm trong lòng bàn tay anh.
Anh và cô là ngang bằng. harry potter fanfic
*
Cô lại bị Điền Tư ép cho 🦵ê*ռ đ*ỉⓝ*♓ thêm một lần nữa.
Hồ Già ⓢướ●𝖓●ℊ đến mức có hơi mất hồn, cô 𝐫⛎●ռ 𝓇ẩ●𝖞, muốn thoát khỏi Điền Tư.
Âm vật sau khi đạt ↪️*ự*𝐜 kⓗo*á*𝖎 thực sự quá nhạy cảm, chạm nhẹ một cái là khiến cô гu*ռ г*ẩ*ÿ không tự chủ được.
Điền Tư giữ chặt cô, còn vỗ ⓜ·ô·п·ɢ Hồ Già một cái, lưỡi lại trêu chọc 👢·ï·ế·ɱ cô một cái.
"... Nước chảy nhiều thế này, cậu không muốn sao?" Giọng Điền Tư khàn khàn, "Hồ Già, tôi có thể làm cậu thoải mái hơn."
Hồ Già đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã trêu chọc Điền Tư. Nhưng cô không chịu nhận thua, thua Điền Tư trên giường thì quá mất mặt, cô cố ý hung dữ nói với Điền Tư: "Ai cho cậu nói chuyện? Thay vì nói mấy lời vô nghĩa đó sao không 👢ï_ế_ɱ cho tôi cho tử tế!"
Điền Tư lại cười khẽ một tiếng.
Quả nhiên, đàn ông ⅼê-ⓝ ℊ-𝐢-ư-ờ𝖓-ℊ đều sẽ trở nên xấu xa.
Điền Tư khiến Hồ Già 𝖑ê_𝖓 đ_ỉⓝ_𝒽 bốn lần.
Hồ Già không chịu thua, tay 💰_❗_ế_✝️ 𝐜_♓_ặ_ⓣ, ⓥυố_🌴 ✅_𝐞 cậu nhỏ của Điền Tư, mân mê hai quả cầu căng mọng của anh.
"Sao cái thứ này to vậy? Đáng ↪️*♓*ế*t! Sinh ra là để cho đàn bà chơi... Chó ◗-â-ɱ nhỏ này chắc chắn hôm qua lén lút chơi dương v*t rồi, bắn bao nhiêu? Hai quả trứng có hơi xẹp xuống rồi... A ưm ưm..." Hồ Già hưng phấn nói lời 𝖉â*𝐦 đã*𝓃*🌀 liên tục, şư-ớ𝐧-ⓖ rồi còn dùng đầu móng tay cào xước lỗ đầu của Điền Tư, "Không được dừng miệng, dùng lưỡi làm tôi đi, ư ư ư ư, cắm hỏng tôi đi..."
Cuối cùng hai người đều cùng 👢ê*п đỉ*ռ*𝐡.
Điền Tư từ dưới thân Hồ Già đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú kia đều là nước của cô.
Vòng eo mạnh mẽ của anh liên tục nâng lên, dương v*t vểnh cao, phun ra từng đợt тℹ️𝓃·𝐡 ◗·ị·𝖈·h.
Hồ Già sững sờ một lúc rồi không tránh kịp.
T.ℹ️.𝖓.♓ ⓓị.ⓒ.♓ của Điền Tư đã bắn lên khóe miệng cô, có mùi tanh nồng.
"Kinh tởm ↪️𝖍·ế·✞ đi!" Hồ Già từ trên người Điền Tư ngồi dậy, mắng anh, "Sao còn bắn lên mặt tôi..."
Thú vị là, ngọn lửa giận dữ trong lòng Hồ Già khi đối diện với biểu cảm của anh lại kỳ quái tan đi phần lớn.
Điền Tư nằm phía dưới, ánh mắt thẳng thắn lại luyến tiếc nhìn Hồ Già.
Anh bộc lộ ra phần yếu ớt nhất của mình.
Anh yêu cô.
Điền Tư kéo cô lên người mình.
Anh từ từ ngẩng đầu, 𝖑ⓘ-ế-ɱ sạch ⓣ-ⓘ𝖓-♓ 𝐝-ị-𝖈-h ở khóe miệng Hồ Già rồi nuốt xuống.
Trong căn phòng màu sâm panh xinh đẹp, một cuộc mây mưa vừa kết thúc, mùi tình dục nhàn nhạt tỏa ra tựa như nước hoa.
Hồ Già lười biếng dựa vào người Điền Tư, đầu tựa vào hõm cổ anh. Cô tự nhủ với bản thân, cô mệt rồi, không phải vì rung động. Vì vậy cô mới lười biếng mà cho phép Điền Tư 𝖛.υố.✝️ 𝖛.𝖊 vai lưng mình, mặc cho anh dịu dàng ⓗô*𝖓 lên trán mình.
Cô mệt rồi.
Sau đó, Điền Tư ôm cô đi tắm.
Trong phòng tắm, Hồ Già lột sạch Điền Tư, bảo anh giúp mình tạo bọt.
Hồ Già chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu nhỏ của Điền Tư, miệng vừa cười vừa đùa nói: "Chỉ được nhìn thôi, không được cương nhé..."
Sữa tắm vừa bôi lên, cơ thể cô liền thơm ngọt, hơi thở Điền Tư không khỏi trở nên gấp gáp, anh cố tránh bộ 𝐧ɢ·ự·ⓒ của cô đi.
Hồ Già cau mày, nắm lấy tay anh kéo qua rồi đặt lên bầu vú tròn căng của cô.
"Đúng là đồ ngốc, vú không cần rửa à?" Cô trêu anh.
Tay Điền Tư vừa đặt lên liền như bị bỏng một cái.
Anh thử sờ một chút, chỗ này của cô căng tròn như quả bóng nước, lại trắng mịn như hai đống kem.
Hồ Già hài lòng nhìn Điền Tư.
"Mắt cũng nhìn thẳng luôn rồi, lần trước ở hồ bơi cậu đã muốn sờ rồi đúng không?"
Hồ Già cười nhìn anh, "Hôm nay thưởng cho cậu sờ vú, đợi cậu đối xử tốt với tôi hơn chút nữa, tôi sẽ cho cậu ăn."
Tốt hơn chút nữa là đến khi nào? Điền Tư ôm cô, không nỡ làm cô đau, chỉ dám dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn. Núm vú hồng hồng của cô nhô lên thật xinh xắn, khiến anh muốn ngậm vào miệng, Ⓜ️ú·т mát, thưởng thức vị ngọt thanh của cô. Điền Tư cười thầm trong lòng, dường như chỉ cần ở bên Hồ Già, anh sẽ không biết xấu hổ là gì.
Nghĩ đến đây, cậu nhỏ của anh lại vểnh lên.
Hồ Già v·⛎·ố·ⓣ 𝖛·e khuôn mặt của Điền Tư.
Cô quá thích dáng vẻ Điền Tư bị 🅓ụ.𝐜 𝖛ọ.𝖓.ⓖ bắt giữ.
Anh trông giống như Hồ Tây nổi sương mù. Hồ Già cười ngọt ngào.
Đêm đó, họ lại ầm ĩ đến nửa đêm.
Hồ Già mắng Điền Tư bắn quá nhiều tinh, làm ga giường bẩn ↪️𝖍ế-𝖙 đi được.
𝒯ı*𝖓*ⓗ 𝖉ị*ⓒ*♓ khô và 𝐭ı𝖓.♓ 𝒹.ị.𝖈.𝒽 chưa khô lẫn lộn với nhau, trắng đục và vàng nhạt hỗn tạp, cô chụp lại ảnh để làm nhục anh.
Điền Tư dẫn Hồ Già về phòng anh, rạng sáng, Hồ Già mới buồn ngủ nằm sấp trên người Điền Tư chuẩn bị đi ngủ, miệng luôn mồm gọi anh là chiếc gối nhỏ.
"Ngủ đi." Điền Tư nhẹ nhàng vuốt tóc Hồ Già.
"Cậu không được ngủ, đợi tôi ngủ rồi, cậu mới được ngủ." Cô nói một lời vô lại như vậy.
"Ừ, tôi không ngủ."
Điền Tư yên lặng nhìn cổ và lưng Hồ Già.
Anh rất muốn nói với cô, khi cô ngủ trông giống như một con bướm.
Hôm đó, Điền Tư nhìn mặt trời mọc, nhìn đỉnh núi xám lóe lên ánh hồng.
Anh cẩn thận dùng điện thoại ghi lại tia sáng ấy, đợi Hồ Già tỉnh dậy, anh sẽ cho cô xem.
Như vậy, tia sáng ấy sẽ không còn là bí mật cô đơn ban ngày của anh nữa.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 030 | Ch. 032 → |