Ước nguyện
← Ch.024 | Ch.026 → |
<images>
Mang theo dục vọng đi gặp Phật tổ bao giờ cũng không tốt.
Hồ Già trước khi ra cửa có tắm một cái, cố ý để Điền Tư đợi cô hơn hai mươi phút.
Đợi đến khi gặp mặt, bầu không khí kỳ quái như dấm táo lên men cả đêm, chuyện tối qua như nổi bọt chua lè.
Hai người trong lòng đều giấu tâm sự nhưng không ai cũng không chịu nói ra, Điền Tư trông có vẻ như sóng yên biển lặng, ngay cả Hồ Già cũng chỉ là một bộ dáng nhàn nhạt.
"Chào buổi sáng." Điền Tư nói với cô.
Vào thang máy, Hồ Già cười cười với Điền Tư, môi cô bôi một lớp son bóng rồi khẽ mím lại.
Tầm mắt Điền Tư dừng lại trên người cô một lúc, ánh mắt ấy ôn hòa lại trầm tĩnh, suy nghĩ một hồi anh mới hỏi cô: "Hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Cũng được."
Hồ Già dựa vào gương, nghiêng đầu nhìn Điền Tư.
Cô mặc váy hai dây voan màu xanh đồng, vải voan loại mềm mại bay bổng nhất, cô lại thắt một chiếc thắt lưng da kiểu nam khóa vuông màu nâu trên đó, vòng eo cô quá nhỏ, khiến sợi thắt lưng này trông như đai eo. Lại kèm theo ánh mắt dịu dàng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, trông vừa hư vừa quyến rũ.
Điền Tư chỉ liếc nhìn một cái, trong lòng đã có một trận mưa xuân rả rích vô cớ.
Về phần dục vọng, Hồ Già luôn có thể kích thích Điền Tư, cô chính là xuân dược của anh.
"Còn cậu thì sao?" Hồ Già hỏi lại.
"Tôi cũng ngủ khá ngon." Điền Tư bình thản nói dối.
Trên thực tế, Điền Tư cả đêm đều nghĩ về Hồ Già, thủ dâm hết lần này đến lần khác.
Đêm tối cho anh cơ hội để buông thả, Điền Tư không ngừng nghĩ, nếu anh giữ cô ở lại, họ sẽ làm tình thế nào?
Anh nhất định phải bóp chặt eo thon của cô, nâng đùi cô lên, để dương v*t to lớn liên tục đâm vào, để dâm thuỷ thấm ướt lông mu của hai người, một mảng ướt sũng bóng loáng dính vào nhau, dương v*t anh sẽ chôn ngập vào, rồi rút ra bật một tiếng, không để cho cô sướng, cô dùng lời thô tục chửi anh, thế là anh lại dùng cơ thể chiều chuộng cô, âu yếm cô, đưa cô lên đỉnh.
Dáng vẻ Hồ Già lên đỉnh nhìn rất đẹp.
Làn da trắng nõn của cô sẽ vì sóng tình mà hơi ửng hồng.
hoa huy*t hồng hào, ướt nóng sẽ liên tục co bóp, rồi nhỏ xuống dịch mật long lanh.
Nghĩ đến đây, Điền Tư rên lên một tiếng, tay nhanh chóng vuốt ve dương v*t, tinh dịch bắn lên ga giường.
Nếu Hồ Già ở đây chắc chắn sẽ cười nhạo anh, nói anh ghê tởm, giả dối, nhưng cô cũng sẽ móc tinh dịch lên rồi bắt anh ăn vào.
"Nghĩ gì thế, hiếm khi thấy cậu thẫn thờ như vậy." Hồ Già cười khẽ.
"Không có gì." Điền Tư chống lên cửa thang máy rồi để Hồ Già đi ra trước, thế giới bên ngoài sáng sủa như thủy tinh, anh nheo mắt.
Đến chùa Linh Ẩn, trời âm u, cơn mưa phùn triền miên lại bắt đầu rơi.
Điền Tư mở ô rồi nghiêng về phía Hồ Già, nửa vai anh ướt sũng trong làn mưa.
Trong chùa cây cối rậm rạp, chim muông tự tại, Hồ Già từ khi bước vào đã thu lại thần sắc, trở nên vô cùng yên tĩnh. Trờ um trum huyền trùm ⩵ trumtruy𝖾 n ⩵
Có lẽ vừa gặp đúng ngày tốt, trong chùa là biển người tụ tập đi lễ, trong đó có nhiều người trẻ tuổi như họ, họ lo lắng, mê mang, khuôn mặt nghiêm trang đến mức có hơi trái với độ tuổi của họ. Sau khi cơn mưa tạnh, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các lá cây, nhạt nhòa mà bình đẳng chiếu lên khuôn mặt của họ.
Điền Tư lặng lẽ nhìn chùm ánh sáng chiếu trên người Hồ Già.
Trước đây mỗi khi nghỉ hè, mẹ anh thường dẫn anh đến Hàng Châu ở một thời gian, hai mẹ con đặc biệt thích chùa Linh Ẩn.
Điền Tư tỉ mỉ kể về những bức tượng Phật đó, Hồ Già nghe rất chăm chú, khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi nhíu lại. Cô thích những pho tượng đá có đường nét uốn lượn bay bổng này, đặc biệt là pho tượng Phật Di Lặc kia, đẹp và tròn vo, lúc cười ha hả trông vừa tục vừa nhã. Người khác đều đang lễ bái Phật Di Lặc nhưng Hồ Già lại không lạy.
"Tôi không tin những thứ này, cậu có tin không?" Khi hai người đi dưới cây, Hồ Già hỏi Điền Tư.
Điền Tư cũng lắc đầu rồi lại cười nói: "Tôi lại hy vọng mình tin, cũng hy vọng họ tồn tại."
Nhưng trước khi đi, Điền Tư vẫn thắp một nén hương, trong làn khói mờ ảo, anh nhắm mắt cầu nguyện, dáng vẻ vô cùng khiêm cung.
Hai người cùng đợi mì chay ở Thập Phương Viên.
"Cậu cầu nguyện điều gì vậy?" Hồ Già hỏi anh.
"Nói ra thì không linh nghiệm nữa." Điền Tư dịu dàng nói với cô.
"Cậu không phải không tin mấy thứ này sao, sao lại thay đổi rồi?" Hồ Già không nhịn được mà châm chọc.
"Ừm..." Điền Tư bưng hai bát mì, cười rồi nói, "Đối với ước nguyện, tôi vẫn hy vọng họ tồn tại."
Hồ Già bẻ đũa, khuấy khuấy bát mì trường thọ rồi bị nước canh nóng bắn vào tay. Điền Tư cầm lấy đũa rồi trộn mì giúp cô.
"Vậy là liên quan đến tôi à?" Hồ Già đột nhiên hỏi anh một câu như vậy.
"Ăn mì đi." Điền Tư nói.
Khi cúi đầu ăn mì, gáy anh đã đỏ ửng.
Nhưng như vậy thì có sao chứ, ước nguyện của anh đơn giản đến vô cùng, đó là về Hồ Già, nhưng trong đó không có anh.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 024 | Ch. 026 → |