← Ch.069 | Ch.071 → |
Hàn Băng Băng khó hiểu nhìn hai tên linh canh giữ trước cửa phòng Thiên Phong Cơ. Nhíu mày hỏi.
- Vương gia đâu?
- Tiểu thư! Vương gia vẫn đang ở bên trong thư phong giải quyết công việc.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Viễn Kỳ đã thức trắng 3 đêm rồi cũng không ra khỏi thư phòng, cũng không cho phép bắt kỳ ai ngoài Minh Vũ, Huyền Ảnh bước vào.
- Ta vào được chứ?
- Xin lỗi tiểu thư. - Tên lính nhìn nàng áy náy - Từ hôm qua vương gia đã cho lệnh xuống, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.
Kể cả nàng sao?
Hàn Băng Băng mím môi nhìn vào trong. Hắn đến cả nàng cũng không nghĩ muốn gặp, rốt cuộc là sự tình nghiêm trọng đến mức nào? Cả nàng cũng không thể chia sẻ sao?
- Ta biết rồi. - Nàng bất đắc dĩ gật đầu, nhìn về cánh cửa đóng kín kia không còn cách nào khác ngoài rời đi.
.
.
Cơn giống từ đâu tới đổ ập xuống Bắc Thành. Cơn mưa lớn ào ào rơi xuống, cùng những cơn cuồng phong gào thét thổi qua như muốn lật tung hết thảy. Nhưng lúc này, cận vệ của Bắc Thành Vương - Minh Vũ đứng trong thư phòng nhìn người nam nhân đang yên lặng uống từng ly rượu kia, đáy lòng không khỏi trầm xuống.
- Vương gia, hôm nay tiểu thư đã đến tìm người.
Ly rượu trên tay hắn sững lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn đưa lên môi, nghiêng thành 1 góc cạnh dứt khoát,
- Bổn vương biết.
Hắn phiền não thở ra. Hắn lúc này... căn bản không có cách nào đối diện với nàng. Quá khứ mà nàng kỳ vọng từ hắn lại có kết quả tàn nhẫn như vậy, hỏi hắn làm sao có thể nhìn nàng?
- Minh Vũ, ngươi ngồi xuống đi. - Tần Viễn Kỳ rót đầy ly rượu ở bên cạnh - Đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau uống rượu. Uống cùng bổn vương 1 chút.
Minh Vũ lúc này cũng hiểu rõ râm trạng bây giờ của vương gia, đành nghe theo mà ngồi xuống. Nhìn động tác của vương gia một lần lại một lần rót rượu, hắn thật sự không đành lòng nhìn tiếp, vươn tay nghĩ muốn ngăn lại.
- Vương gia...
- Minh Vũ, bổn vương bây giờ rất sợ.
Bàn tay của Minh Vũ dừng lại, quyết định không cản người nữa.
- Bổn vương thật sự, rất sợ đối diện với nàng.
Tần Viễn Kỳ uống lấy một ly rượu, vị cay nồng lan tỏa khiến cõi lòng của hắn càng thêm chua chát. Hắn bây giờ, rốt cuộc là nên làm thế nào? Bản thân hắn đối với nàng, không thể bỏ. Nhưng quá khư của nàng, hắn từ lúc nào lại xuất hiện sự sợ hãi.
Từ ngày hôm đó, hắn không để Minh Vũ và Huyền Ảnh tiếp tục điều tra sâu thêm nữa. Hắn mặc dù trong tâ trí luôn khăng khăng phụ vương là một người nghiêm minh như vậy, không thể nào đem một vụ án lớn như vậy làm sai. Nhưng tận trong lòng mỗi khi nghĩ đến Băng Nhi, hắn cũng không tin vị tướng quân Hàn Thiên kia lại là một người mua danh bán nước. Sự mâu thuẫn này khiến hắn càng không dám đào sâu qua khứ, bởi vì lo sợ một khi điều tra sự thật đứng phía sau lại phát hiện ra... những gì ghi trên giấy đó toàn bộ đều là dối trá.
Đến lúc đó, nếu như phụ vương thật sự liên quan đến thì hắn phải làm sao?
Nếu thật sự... phụ vương chính là nguyên nhân đưa gia đình Băng Nhi rơi vào thảm cảnh. Vậy hắn, làm sao có thể đối mặt với nàng? Làm sao có thể ôm nàng?
Trong khí lúc này, thứ được gọi là" sự thật" hiện tại hắn tìm được, hắn cũng không thể nói cho nàng biết.
Uống cạn thêm một ly, Tần Viễn Kỳ phẫn hận bóp nát ly sứ trong tay.
- Vương gia. - Minh Vũ thở dài - Chuyện này, không phải lỗi của người.
- Nàng cũng không có lỗi. - Tần Viễn Kỳ thốt lên - Nàng vốn dĩ vô tội, nhưng ta... lại không thể đem thứ sự thật mà nàng mong chờ nói ra.
- Người chỉ là muốn tốt cho tiểu thư...
Tần Viễn Kỳ lắc đầu. Hắn biết, hắn làm thế này đối với nàng thực không công bằng. Đối với bậc trưởng bối đã mất, là rất tàn nhẫn.
Khi mà cha nàng, rất có thể... rất có thể là kẻ gian tính kế, rất có thể là bị người khác hàm oan.
Mẹ nàng, rất có thể vì quá bi phẫn mà tự sát.
Còn nàng, nữ nhân nhỏ nhắn của hắn, quá khứ... rất có thể đã từng trải qua những ngày tháng đáng sợ, khi mang trong mình nỗi bất an bị kẻ ác truy sát từng ngày, tuổi còn nhỏ lại phải nếm chịu nỗi đau mất đi tất cả người thân.
,
Khi đó, Băng Nhi của hắn... chỉ là một đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời.
.
Tuổi thơ của nàng, rốt cuộc là đã trải qua như thế nào?
.
Băng Nhi...
Mấy ngày nay, nàng vẫn như cũ tới Thiên Phong Cơ đem thức ăn cho hắn. Hắn mỗi lần nhìn thấy bóng lưng đơn đọc của nàng quay trở về Huyền Lâm Viện, đáy lòng một lần lại một lần giằng xé đấu tranh.
Hắn những lúc đó, thật sự rất muốn... rất muốn ôm nàng vào lòng. Nói với nàng một câu "thực xin lỗi".
Giông bão bên ngoài mỗi lúc một ác liệt, tiếng mưa rơi tầm tã càng lớn thêm. Tần Viễn Kỳ chống người dứng dậy, bước chân tới mở bung cánh cửa lớn. Minh Vũ cũng đi sau bước chân của hắn, thần sắc lo âu.
- Vương gia...
- Bổn vương chính là muốn tỉnh táo một chút. - Tần Viễn Kỳ đáp nhỏ. Cánh tay vươn ra hứng lấy những giọt mưa lạnh lẽo.
- Vương gia, chuyện này người định xử trí thế nào?
Nên xử trí thế nào?
Tần Viễn Kỳ cười nhợt nhạt, đồng tử trống rỗng nhìn vào cơn mưa lạnh giá.
Xử trí thế nào?
.
.
Hắn không biết.
.
Hắn lúc này, không thể nói cho nàng sự thật. Thân mang trong mình quyền cao chức trọng, lại không thể thay nàng tìm hiểu chân tướng, không thể vì nàng... tìm cách giải oan giúp cha. Cũng không thể vì nàng, tìm cho người nhà công đạo. Cũng không thể vì nàng, gột rửa một quá khứ trong sạch.
Bước chân của hắn tiến ra bên ngoài, thân người cao lớn muốn đi vào màn mưa. Mong muốn đem những đau đớn giãy dụa này dưới cơn mưa từng chút gột rửa.
- Vương gia...
- Không sao.
Nước mưa rơi xuống y phục của hắn, thấm vào. Da thịt dưới lớp cẩm bào dần dần cũng cảm nhận được cái lạnh của bão tố. Tần Viễn Kỳ nhìn những cành hoa bị gió giông giằng xéo đến dập nát, rơi lả tả xuống nền đất rồi bị dòng nước kéo trôi đi. Trong cơn sấm chớp xoẹt ngang qua bầu trời xám xịt, tâm tư hắn không khỏi mơ hồ.
Lão thiên gia.
Rốt cuộc là ngài muốn điều gì?
Không lẽ, giữa nàng và hắn, còn chưa trải qua đủ khổ tình bể ải hay sao? Tại sao không thể nhân tình một chút mà lại đẩy hắn và nàng vào tình cảnh này?
Hắn là con trai người đã hạ lệnh giết chết cha nàng. Thậm chí, người mẹ của nàng đối với phụ vương hắn còn là thanh mai trúc mã, muội muội kết nghĩa.
- Ha ha...
Tần Viễn Kỳ bật cười, tiếng cười mỗi lúc một lớn. Tiếng cười tưởng chừng đau đớn khiến Minh Vũ đứng phía sau cũng tràn ngập bất an.
Sắp đặt mới hay làm sao?
Hóa ra hắn và Băng Nhi lại có mối liên hệ sâu xa như vậy. Ông trời quả nhiên rất biết cách sắp đặt con người mà.
Sặp đặt?
Một tia chớp xoẹt ngang bầu trời, nước mưa chảy từ mái tóc xuống mi mắt. Tần Viễn Kỳ nắm chặt tay, đáy mắt trong đêm chợt ánh lên tia sáng quyệt liệt điên cuồng.
Số mạng của hắn, sao lại có thể để cho ông trời nắm lấy. Cuộc đời của hắn, là do chính hắn nắm giữ. Hắn mặc kệ ông trời có sắp đặt như thế nào, Tần Viễn Kỳ hắn tuyệt đối sẽ không nghe theo.
Băng Nhi là của hắn.
Hắn tuyệt đối không buông nàng.
Cho dù có trái lại ý trời, hắn cũng tuyệt đối không buông tay nàng.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |