Cao nhân ghé thăm
← Ch.014 | Ch.016 → |
Tần Viễn Kỳ mê say hôn nàng, nhiệt tình chiếm giữ không hề rời bỏ. Nhìn biểu tình mơ màng của tiểu mỹ nhân trong lòng khiến hắn bất giác mềm lòng. Hắn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ trên làn môi hồng đã bị mình hôn đến đỏ lự lên, vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mềm, bờ môi trượt từ môi nàng tới má, đến vành tai nhạy cảm. Tiếng nói thì thầm nho nhỏ:
- Băng Băng! Đây là rượu gì?
Đầu óc Hàn Băng Băng choáng váng. Nàng mở cặp mắt mơ màng nhìn hắn, có điểm không tiếp thu kịp. Chỉ thấy vành tai có chút nhột khiến nàng vô thức lấy tay vuốt, bản thân tựa như con mèo nhỏ trốn tránh hơi thở của hắn.
Tần Viễn Kỳ bật cười, yêu thích xoắn một lọng tóc của nàng trong tay. - Ngoan, trả lời ta.
Lần này dường như có chút hiểu, nàng ngước mặt lên, lẩm bẩm - Là rượu táo.
- Rượu táo?! Rất ngon - Hơi thở nóng bóng của hắn phả lên gương mặt xinh đẹp của nàng. Tần Viễn Kỳ nhìn ngắm biểu cảm khả ái hiểm thấy của nữ nhân trong lòng, trầm thấp mở miệng - Lần sau không được thử rượu trước mặt ngoại nhân.
Hàn Băng Băng hiểu hay không hiểu ngước đâu lên nhíu mày một chút, rồi ngô nghê gât đầu.
Tần Viễn Kỳ mỉm cười hài lòng. Hắn vẫn là phải chặn trước hậu họa. Tiểu a đầu này nói là thử rươu, nói như vậy mỗi lần nàng chế rượu đều phải hôn người uống. Hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra, lần sau hắn sẽ không cho nàng pha rượu trước mặt người ngoài. Nam nhân, lại càng không được.
Hàn Băng Băng bị Tần Viễn Kỳ ôm chặt có chút không thoải mái. Nàng ngọ nguậy trong ngực hắn, mơ hồ nói = Để ta nói cho ngươi nghe. Rượu này chỉ có thể pha, không thể nấu. Hơn nữa, trên thế gian này chỉ có duy nhất mình ta làm được.
- Vậy sao?! - Nàng tự tin như vậy sao?
- Ừ! - Hàn Băng Băng dụi đầu trong ngực hắn trả lời.
Chợt nhớ được điều gì, nàng ngước đầu lên. Cặp mắt đẹp nheo lại như cố nhìn người trước mặt cho rõ, rồi ngon tay thon dài của nàng vươn tới chạm vào má hắn. Ánh mắt nàng trong suốt mụ mị, phủ một tầng sương mờ - Nhìn gần như vậy, gương mặt của ngươi cũng không tệ.
Tần Viễn Kỳ im lặng nhìn nàng. Tùy ý cho bàn tay của nàng vuốt ve mặt hắn.
A đầu này, sớm đã say quá mà loạn rồi.
Ngon tay nhỏ nhắn của Hàn Băng Băng trượt dần từ chân mày rậm của hắn xuống sống mũi, thực chậm thực châm đi đến đôi môi mỏng của hắn. Nàng hơi nghiêng đầu, lảm nhảm - Ưm... Nhưng bất quá, kỹ thuật hôn của người thực không tồi.
- Vậy sao?! - Tần Viễn Kỳ bật cười hỏi. Nàng say quá rồi.
- Tần Viễn Kỳ... - Nàng nấc nhẹ một cái, nhíu mày tức giận - Ngươi lại khi dễ ta...
- .... - Say rồi, vẫn còn nhớ để mắng hắn.
Tiểu nữ nhân này...
- Vậy nàng muốn thế nào? - Tần Viễn Kỳ dò hỏi.
- Ngươi khi dễ ta nhiều như vậy.... - Nàng mê muội giữ lấy cổ áo hắn lôi kéo, dướn người lên gần sát gương mặt hắn - Ta cũng phải đòi lại một chút.
Dứt lời, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống. Làn môi mềm mại chính xác hạ xuống cánh môi mỏng dường như đang vô cùng cao hứng mà nhướn lên kia.
(Bích Tuyết: * lật bàn* trời ơi tuổi trẻ a tuổi trẻ. TTvTT mẹ Tuyết như ta lúc sửa đến đoạn này thực là đau đớn. Tuổi trẻ thơ dại.... sao ta cũng viết Băng nhi đơn thuần như thế này chứ aaaaaaaaaaaaaa
Hàn Băng Băng: * tủi thân rơm rớm mắt* con chỉ nghe theo nương thôi mà. Rốt cuộc thì thế nào, tên kia dễ dàng chiếm tiện nghi
Tần Viễn Kỳ: Sao cơ?! Tuyết nương, ta có sao?!
Bích Tuyết: * lau mồ hôi* ờ thì.... TTvTT trách sao thân làm mẹ như ta lúc ấy sao trẻ người non dạ a)
Tần Viễn Kỳ mặc cho Hàn Băng Băng tùy ý hôn, thậm chí còn tùy lúc dành lại quyền chủ động. Hắn hôn nàng, nàng mê man đáp lại. Thân thể mềm mại mang theo hương thơm dán sát vào hắn. Tần Viễn Kỳ bất chốc mê muội mà trượt dọc bờ môi xuống cằm, rồi cắn nhẹ trên cổ nàng. Bàn tay to lớn ấm nóng trên người nữ nhân xinh đẹp kia cũng không yên phận mà ve vuốt tấm lưng ngọc ngà qua lớp vải trơn mềm.
Trong cơn đê mê, đầu óc Hàn Băng Băng ù ù không rõ ràng. Cảm giác dường như có điều gì không đúng, nàng hít một hơi thật sâu lấy sức chống tay đẩy hắn ra, đứng dậy. Ngón tay ngọc không kiềm được mà di di cái trán đau nhức - Ta về phòng ngủ đây.
Tần Viễn Kỳ sững sờ nhìn nàng, không biết nên giận hay nên cười. Hắn đứng dậy, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý muốn trêu chọc tiểu mỹ nhân trước mặt này. Khóe môi hắn mỉm cười tà ác, vô cùng chậm rãi cúi xuống bên tai nàng mê hoặc dụ dỗ - Không muốn pha rượu cho ta nữa sao?
Hàn Băng Băng lắc đầu - Ta chỉ muốn ngủ.
- Ngủ?! - Nét cười trên môi hắn càng thêm xấu xa, cánh tay mạnh mẽ vòng qua cái eo nhỏ của nàng kéo lại. Thanh âm tà mị thủ thỉ bên vành tai đỏ bừng kia - Có muốn ngủ ở đây không?!
Hắn vô thức phát hiện. Tiểu mỹ nhân này khi say đặc biệt đáng yêu. Còn có phần mê hoặc kiều diễm hơn bình thường, làm hắn có ý nghĩ muốn đem nàng say mãi.
Đúng là dụ dỗ người khác mà.
- Ngủ ở đây?! - Nàng nhìn ngó xung quanh, có điểm ngu ngốc hỏi - Đây không phải phòng ta mà.
Giỏi lắm, say rồi vẫn kiên định như vậy.
Hắn âm thầm tán tưởng. Nữ nhân này quả thực rất đặc biệt, thực khác với những nữ nhân bình thường mà hắn biết qua. Tần Viễn Kỳ hắn đã từng thưởng dụng biết bao mỹ nữ, lệnh ái thiên kim hắn cũng đã từng gặp qua. Tất thảy các nàng rơi vào tình trạng này... có lẽ đã cùng hắn kéo áo thoát thắt lưng rồi.
- Hay là để ta đưa nàng về?
- Không cần! Ta có thể tự đi - Nàng khua khua tay - Ta chưa có say đến mức đó.
Chưa say?!
Tần Viễn Kỳ cố gắng nhịn cười. Như thế này mà vẫn là chưa say sao? Say rượu làm loạn là đằng khác. Tửu lượng của nàng là lần đầu hắn nhìn thấy, thực sự là kém đến mức gây ngac nhiên. Tần Viễn Kỳ hắn thực không dám tin trên đời lại có người dễ say như vậy. Quả là độc nhất vô nhị.
- Thả ta, ta muốn tự về phòng. - Nàng đương nhiên còn đủ khả năng để lết về phòng, đó là điểm độc nhất. cũng là thói quen. Cho dù có say đến mức nào đi nữa, nàng vẫn còn đủ khả năng để bước về phòng mình.
- Được! Vậy ta không giữ nàng. - Hắn cười khổ, nhìn dáng nữ nhân kia chậm từng bước đi về phía cửa, rời khỏi phòng hắn. Tần Viễn Kỳ thấp giọng phân phó xuống hạ nhân đi theo trông coi nàng, tránh cho nửa đường nàng ngã chân.
Thực là cứng đầu.
Tần Viễn Kỳ quay lại cầm lấy ly rượu táo vừa nãy của nàng, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Có thể làm ra loại rượu thế này, quả thực là không tầm thường.
Nàng rốt cuộc là còn bao nhiêu bí ẩn mà hắn chưa biết?! Quả thực là đáng để tìm hiểu.
.
.
Sáng sớm thức dậy đâu óc vô cùng choáng váng, toàn thân nặng trịch giống như vừa trải qua một quãng thời gian lao động quá sức. Hàn Băng Băng dựa mình trên thân hình mập mạp mềm mại bằng vải bông của Tiểu Lạc Lạc, cố gắng bình tình nhớ lãi chuyện ngày hôm qua.
Càng nghĩ càng kinh hãi...
Càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến tiến trình từng chút, từng chút một quả thực là làm người ta kinh hoảng không thôi.
Nói thì ngắn. Đầu tiên là nàng ăn bánh, Tần Viễn Kỳ triệu nàng đến. Hắn mời nàng uống rượu, rồi nàng pha rượu, tiếp theo là hôn nhau...
Khung cảnh rõ đến mức không thể rõ hơn tựa như một thước phim tua chậm hiện hữu dần dần chạy, mỗi một chi tiết đi qua đều làm ý muốn tự sát của Hàn Băng Băng dâng lên càng lúc càng thêm mạnh mẽ.
Trên đời này không có gì uất hận hơn là việc bản thân khi uống say đến thừa sống thiếu chết, nhưng khi tỉnh dậy thì trí nhớ sẽ đặc biệt vô cùng tỉnh táo. Một chút cũng không lẫn lộn, nửa điểm cũng không quên chút nào cái việc mình uống say loạn tính ra sao, mất mặt thế nào.
Hàn Băng Băng đập đầu vào bụng Tiểu Lạc Lạc vài cái, uể oải rên rỉ - Thảm rồi.
Nàng cư nhiên uống say, say rồi thì thôi đi. Đằng nà lại còn hôn hắn, chủ động.... chủ động đấy nhé.
Mà hôn thì cũng xem như cho qua, đằng này... đằng này...
Thực là muốn tìm cái lỗ mà chui xuống đất. Kẻ kia chắc chắn sẽ cười nhạo nàng. Nàng say quá thành mơ hồ rồi...
Khoan đã! Say...
Phải rồi, nàng không quên, cũng có thể giả vờ là quên mà.
Người say thì thường sẽ không nhớ cái gì lúc mình say, nàng cũng có thể giả bộ rằng mình say không nhớ gì cả. Hoàn toàn đem tội lỗi lúc say rượu làm loạn kia chối bay biến không chút ngại ngần.
- Tiểu thư! - Liễu Nhi từ bên ngoài giường e dè nói vọng vào trong - Đến giờ rời giường rồi.
- Được! Ta dậy đây! - Hàn Băng Băng cố gắng hít thở vén màn lên, nhận lấy cốc trà mà Liễu Nhi dâng lên. Hớp một ngụm...
- Tiểu thư! Vương gia có gửi lời muốn mời tiểu thư ăn cơm.
" Phụt"~~ Khụ khụ.....
Bao nhiêu trà trong miệng Hàn Băng Băng đều bị buông ra bằng sạch. Nàng thống khổ vỗ ngực ho điên cuồng.
- Tiểu thư! - Liễu Nhi hoảng hốt giúp chủ tử vỗ vỗ lưng - Tiểu thư không sao chứ?!
- Ta không sao... khụ... - Hàn Băng Băng xua xua tay. Thật thảm hại! Lại ăn cơm, nàng hôm qua mới uống rượu với hắn. Hôm nay lại là ăn cơm. Mới sáng sớm đã ăn với uống, thời điểm này mà nàng nuốt trôi chỗ sơn hào hải vị đó mới là chuyện lạ đấy.
Nhưng mà có thể không đi sao?!
- Liễu Nhi! - Nàng thở dài, uể oải đứng dậy ngồi xuống trước bàn trang điểm - Lấy cho ta bộ quần áo.
.
Sáng sớm nay tâm tình của Tần Viễn Kỳ rất tốt. Hắn ngồi ở ngự hoa viên điềm đạm uống rượu, cũng song song chờ đợi bóng dáng thanh thoát quen thuộc nào đó mà hắn nhớ tới. Nàng cũng không để hắn đợi lâu. Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hàn Băng Băng dần đi đến, Tần Viễn Kỳ khẽ mỉm cười hài lòng.
- Bái kiến vương gia!
- Không cần phải đa lễ như vậy! - Hắn ôn nhu nói. Nàng vốn không cam tâm tình nguyện bái kiến hắn, hắn cũng không ép nàng. Nhìn biểu tình không thỏa hiệp lúc này thực làm hắn tưởng niệm hình dáng đáng yêu khi say của nàng hôm qua. Tần Viễn Kỳ mơn trớn miệng ly sứ trên bàn, vu vơ nói - Rượu hôm qua nàng pha cho ta rất ngon.
- Rượu?! - Hàn Băng Băng nhìn hắn, trong ánh mắt gợi lên niềm hồ nghi không rõ ràng.
Tên nam nhân này khơi ra làm gì? Muốn trêu chọc nàng sao?
Suy nghĩ thực kỹ, Hàn Băng Băng tỏ ra bất an mà hỏi - Vương gia! Hôm qua ta không làm ra điều gì bất kính chứ?
- Nàng không nhớ gì?
- Hôm qua ta có uống chút rượu... - Nàng cau mày cố gắng nhớ kỹ, chợt lo lắng hỏi - Ta không có làm ra việc gì chứ?
Tần Viễn Kỳ nheo mắt xem xét kỹ nàng. Tiểu nha đầu này, nàng là say rồi quên thực? Hay là giả vờ?!
Nhìn biểu hiện của nàng, hắn nghĩ rằng nàng thực sự quên.
Nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu này ranh ma nhiều mưu kế thế nào, hắn lại nghĩ rằng nàng giả bộ để lừa mình.
Huống hồ hành động hôm qua của nàng quả thực đối với nàng chính là đại kị. Bây giờ đem mọi thứ chối bay chối biến như vậy kể ra cũng là điều hiển nhiên không thể tránh khỏi.
Nhìn ánh mắt nàng tỏ vẻ ái ngại dè chừng nhìn hắn hỏi về chuyện hôm qua, bản tính đùa dai của hắn nổi lên. Tần Viễn Kỳ cười gian manh, đáp - Có! Nàng hôm qua làm rất nhiều chuyện.
Trên đầu Hàn Băng Băng như bị giáng xuống hai đạo thiên lôi, nàng chết trân nhìn Tần Viễn Kỳ. Lúc này không phải hắn nên tỏ ra hào phóng nói rằng không có gì sao? Sao lại bơi ra nữa?
Quả nhiên phim thần tượng là không đáng tin.
Hàn Băng Băng toàn thân lạnh toát, ngập ngừng hỏi - Ta... làm gì sao?
- Nàng uống say... đối với ta... - Hắn cố ý dài giọng, hứng thú nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, thoáng xanh thoáng trắng. Tựa như sắp phải nghe tuyên án tử. Hắn thực ra chỉ muốn đùa nàng một chút, nhưng đến cuối vẫn là không nhẫn tâm. - Xin quay về phòng ngủ.
Tên này, không muốn dọa nàng nhảy dựng là hắn ăn không ngon có phải không?
Hàn Băng Băng căm phẫn nhìn hắn, nhưng cũng không dám lật tẩy. Đành cười gượng gạo - Vậy sao! Thực tốt quá...
Tần Viễn Kỳ khẽ cười, hắn chống cằm nhìn nàng thấp giọng - Băng Băng!
- Vâng?!
- Nàng học cách chế rượu ở đâu?! - Điều này hắn vẫn thắc mắc. Những thứ này hắn thực sự là lần đầu nhìn thấy, quả thực là thiên hạ không có điều thứ hai.
Hàn Băng Băng thoáng bối rối. Nói thế nào? Nói tập đoàn Thiên Thành của ba nàng là tập đoàn nổi tiếng về xuất khẩu rượu? Vì vậy nên nàng từ nhỏ đã đặc biệt tiếp xúc với rượu, tuy là tửu lương không ra gì nhưng lại có khả năng pha chế rượu bậc nhất được tiếp thu và rèn luyện từ những người chuyên nghiệp sao?
Nói thế thì có ai tin.
- Vương gia! Ta không nhớ nữa. - Nàng nói nhỏ.
- Phải! - Tần Viễn Kỳ gật đầu - Điều này ta biết.
Nàng không nhớ cũng không sao. Nếu nàng có nhớ nhưng không muốn nói, hắn cũng không ép nàng. Nữ nhân bí ẩn này mang theo nhiều bí mật như vậy, từ từ hắn sẽ có cách khiến nàng cam tâm tình nguyện trả lời những thắc mắc của hắn.
Bây giờ hắn không vội.
Thời gian của hắn và nàng còn rất dài mà.
.
.
Gió đêm càng thêm lạnh, đêm đen bao trùm cả một trang viên hoa lệ. Hàn Băng Băng từ trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay bầu trời âm u mây mù, tựa như nàng bây giờ. Tất thảy đều là một mảng mù mịt, không có ham muốn cũng chẳng có ước niệm nào..
Thoắt trôi qua, nàng đã đến nơi này được hai tháng. Cuộc sống ở Bắc Thành Vương Phủ nàng cũng đã quen dần. Ngoài việc bản thân nàng vẫn bị giam lỏng trong vương phủ ra, tất thảy cũng có thể xem như là tốt. Tần Viễn Kỳ cũng không ngược đãi nàng, đối xử với nàng như khách nhân không chút bạc đãi.
Nhưng mà nơi này đối với nàng, thực sự rất ảm đạm.
Đêm nhìn trời mây, bất giác Hàn Băng Băng nhớ đến Thanh Tiểu Mỹ. Không biết cô ta đã quen với thế giới đó chưa? Nơi ấy chắc là sẽ tốt hơn ở nơi này, không bị một tên nam nhân giam lỏng, không bị quản chế ngày đêm.
- Không biết Thanh Tiểu Mỹ thế nào rồi - Nàng lẩm bẩm vu vơ trong đêm.
- Còn ngươi thì sao?! - Tiếng nói bất chợt xuất hiện, tựa như u linh trong đêm tối vang lên trong căn phòng. Ánh nến chợt tắt, khắp sương phòng ánh lên sắc tím mơ hồ, tất thảy nhuốm một sắc màu quỷ dị không nói nên lời.
- Thực không ngờ ngài hôm nay ngài lại rảnh rỗi đến thăm ta - Hàn Băng Băng cười nhẹ, vẫn thản nhiên nhìn ra cửa sổ lớn. Không hề nhúc nhích hay run rẩy, thái độ của nàng vẫn như cũ thờ ơ và lạnh lùng. Hoàn toàn không để ý căn phòng của mình lúc này có bao nhiêu yêu dị cùng dọa người.
- Nhận ra ta sao?! - Tiếng cười trong giọng nói ồm ồm nhòe lên trong không gian vọng đi vọng lại như âm linh. Nhiệt độ xung quanh dường như trực tiếp giảm đi mấy độ. Ánh sáng màu tím đen chập chờn mầm mờ trong phòng quả thực tựa như tu la địa ngục.
Hàn Băng Băng cười nhạt - Sao lại có thể không nhận ra ngài chứ. Diêm Vương đại nhân.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |