Rời đi
← Ch.01 | Ch.03 → |
"Bà muốn ta làm việc gì?"
"Trả thù cho ta"
"Trả thù?"
"Phải trả thù cho ta, ta muốn ngươi giết chết Hách Liên Hồng, hắn đã lấy đi bí tịch của ta, vu oan giá họa cho ta, khiến cho nhân sĩ võ lâm truy sát ta."
"Được!"Nàng không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời vì nàng là người có ân phải báo có thù phải trả.
Lập tức lão bà bà đưa tay song chưởng cùng với nàng, bà ta truyền hết tất cả nội công của mình cho nàng. Đến khi nội công đã truyền qua hết, lão bà gục xuống trước mặt nàng
"Uy, lão bà bà, bà làm sao vậy?"
"Nha đầu, ta đã truyền hết công lực cùng võ công cả đời của ta cho ngươi, ta ...đã không thể... lấy .... lấy lại thanh danh, ngươi nhất định thay ta .... báo thù .... trả lại trong ...sạch..... nhớ tuyệt đối ..... không được tin bất cứ...tên nam nhân nào"lão bà bà nói xong cũng nhắm mắt xuôi tay
"Lão bà bà! Lão bà bà!"
Sau khi lão bà bà qua đời Băng Ngọc cũng đem bà đi an tán đàng hoàng dù sao bà cũng coi như là sư phụ nàng, nàng đi theo chỉ dẫn trên vách núi, ruốt cuộc cũng ra khỏi Hồng Hoa cốc. Đêm xuống, nàng nghỉ tạm ở một gốc cây bên đường, vì mệt mỏi nàng đã ngủ thiếp đi."Nha đầu, nha đầu, mau tỉnh" - lão thiên nhân khẽ vỗ vai nàng, "Đây là đâu!Còn ông là ai"
"Ta là lão thiên nhân, chính ta đưa ngươi về thời đại này"
"Lão nhân chết tiệt, đưa ta đến nơi quỷ quái này làm gì"
"Bởi vì nhân duyên của ngươi có chút vấn đề, nên ta đưa ngươi về thời đại này để sửa sai"
"Là sai lầm của ông mà bắt ta phải chịu sao?Lão nhân chết tiệt"
"Này, này cái gì mà lão nhân chết tiệt, nha đầu, ngươi tốt nhất nên đối tốt với ta một chút, ta có thể nghĩ lại cho ngươi một chút lợi lộc để bù lại sai sót của ta"
Nghe vậy nàng giả bộ ngoan ngoãn nghe theo "Lão gia gia, ngài đại nhân đại lượng nên bỏ qua cho vãn bối"
"Ngươi ngoan ngoãn như vậy là tốt. Ngươi đó nha đầu, số ngươi thật khổ, kiếp trước nều ngươi không vì hắn có lẽ ngươi đã sớm thành tiên nhân rồi". Lão thiên nhân lắc đầu lẩm bẩm nói
"Hắn? Là người nào?"
"Đến một lúc nào đó thì ngươi sẽ biết. Còn bây giờ ngươi ngoan ngoãn trở về Lãnh phủ đi, còn có tên tiểu tử kia (không phải nam chính nhưng lại là người cản trở hai người bọn họ) ngươi tốt nhất ít vướng vào hắn một chút"
"Ta cùng họ đến tột cùng là có quan hệ gì?"
"Cái thân xác mà ngươi đang trú ngụ vốn là tứ tiểu thư Lãnh Ngọc Băng tính tình nhu nhược luôn bị Lãnh Ngọc Tâm tam tiểu thư ức hiếp. Chính là một lần đi thấp hương trên đỉnh Vân Sơn bị Lãnh Ngọc Tâm đẩy xuống núi"
"Lãnh Ngọc Tâm, ta ghi nhận chuyện tốt này của ngươi" Nàng tự nhủ với chính mình.
"Lão thiên nhân, lão có phải hay không cho ta chút lợi lộc mà lão nói chứ hả, ha hả" - Nàng vỗ vỗ nhẹ vai Lão thiên nhân cười
"Nha đầu, ngươi thật biết lợi dụng. Ta cho ngươi biết một chuyện, trong người ngươi tồn tại một cỗ năng lượng kinh người còn cách nào phát huy thì ngươi tự mà tìm hiểu đi". Lão thiên nhân lập tức nhanh chóng biến mất thật giống như một tên vừa mới làm chuyện xấu sợ người ta phát hiện liền lập tức bỏ chạy.
"Cái lão già chết tiệt, nói một nữa như vậy ta làm sao hiểu"-Nàng hét lớn, đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện, đưa nàng trở về gốc cây ban nãy.
Trời cũng đã hừng sáng, nàng liền xách tay nải hướng về phía trước mà đi."Phu nhân, phu nhân, tứ tiểu thư đã trở về!" - Nô tì áo lam vội vã chạy vào. Vị thiếu phụ trung niên đang ngồi trên ghế quý phi bỗng giật mình, tràn hạt trong tay bất chợt rớt xuống "Băng Nhi ruốt cuộc cũng đã trở về, mau, dẫn ta đến chỗ Băng nhi"
Thiếu phụ trung niên vội vã chạy đi. Đến đại sảnh thấy Lãnh Ngọc Băng đứng đó liền chạy đến ôm "Hài tử, ngươi ruốt cuộc cũng trở về. Nói cho nương biết, ngươi vì sao lại rơi xuống dưới, có bị thương chỗ nào không?"- thiếu phụ trung niên đó là nhị phu nhân của Lãnh phủ, Đại phu nhân trước giờ rất không vừa mắt các nàng nên lúc nào cũng ức hiếp hai mẫu tử Ngọc Băng, chỉ là trước giờ chuyện này Lãnh lão gia cũng không biết.
Nàng vẫn như trước, một nụ cười chào hỏi cũng không có, để cho người đó ôm "Ta mệt rồi, muốn trở về phòng"
"Được, được, trở về là tốt rồi, Nhu nhi đưa tiểu thư về phòng"Phu nhân trung niên thở dài rồi nói.
Nàng được Nhu nhi đưa trở về phòng, nàng chính là rất may mắn tự mình đi bậy đi bạ lại đi đến đúng ngay Lãnh phủ, nàng nhìn quanh phòng rồi thở dài "Lãnh Ngọc Băng ơi Lãnh Ngọc Băng, nàng thật không có số để hưởng phước, có một gia đình giàu có như vậy không cần lo cái ăn cái mặc, cư nhiên như vậy mà chết sớm"
"Tiều thư, người trước nên nghỉ ngơi một chút, Nhu nhi đi báo cho lão gia biết người đã trở về"
"Ân, Nhu nhi ngươi có biết phòng của Tam tiểu thư ở chỗ nào không?"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |