Lần đầu gặp mặt
← Ch.06 | Ch.08 → |
Thời gian trôi qua nói nhanh không nhanh chậm không chậm đã qua năm ngày, người ở Lãnh gia đang hối hả chuẩn bị cho Đại hôn của Tứ tiểu thư. Mà lúc này người đáng lẽ phải bận rộn là Lãnh Ngọc Băng nhưng nàng thật nhàn nhã nằm trên ghế quý phi nghỉ trưa.
"Nhu nhi, ngươi chuẩn bị một chút đồ ta muốn đi ra ngoài dạo."
"Dạ, tiểu thư."
Lãnh Ngọc Băng thay một bộ thanh y, tóc vấn đơn giản nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp vốn có, đôi mày liễu, hàng lông mi cong, làn da trắng nõn không chút tỳ vết, cái môi anh đào nhỏ xinh. Nàng cùng Nhu nhi đi hết gian hàng này đến gian hàng khác chỉ có Nhu nhi là hứng thú với những món đồ này, nàng chỉ nhìn qua một chút rồi thôi.
"Tiểu thư, tiểu thư, đằng trước là Phụng trà lâu, trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chúng ta đến đó đi."
"Ân".
Phụng trà lâu - trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành, muốn có trà ngon hãy đến Phụng trà lâu, muốn biết được nhiều tin tức hãy đến Phụng trà lâu, muốn trở nên nổi tiếng hãy đến Phụng trà lâu....... Lãnh Ngọc Băng và Nhu nhi ngồi ở góc bàn gần ngay cửa sổ lầu một, lầu hai - nam tử khí thế bức người, sắc mặt lãnh đạm, ngũ quan kết hợp với nhau tạo nên một vẻ đẹp ngọc thụ lâm phong, khuynh quốc khuynh thành, phải nói là lớn lên thật sự rất yêu nghiệt, một cái liếc mắt cũng làm cho trái tim của không biết bao cô nương thổn thức.
"Tiểu thư, ngoài kia hình như có chuyện gì, sao lại có nhiều người tụ họp như vậy."
"Ngươi đi ra xem, ruốt cuộc là chuyện gì."
Mọi người tụ hợp đông đúc ở ngay cửa Phụng trà lâu là vì một câu đối, mấy trăm năm qua chưa ai đối được, các nho sinh đến đây ai cũng đều muốn thử sức bất quá là đều thất vọng trở về. Chủ nhân của Phụng trà lâu đã treo giải thưởng chỉ cần ai có thể giải được câu đối đó liền hai tay dâng tặng Phụng trà lâu cho người đó, vì vậy mới khiến nhiều người chú ý tới Phụng trà lâu.
"Tiểu thư, người ra xem thì ra là câu đối trăm năm không người nào giải được." Nhu nhi liền hướng Lãnh Ngọc Băng nói.
Nàng không nhanh không chậm bước đến trước câu đối.
"Bích hải vân sinh long đối vũ."(biển biếc mây trùm rồng múa cặp) Câu đối này thật sự rất hay nhưng còn một vế nữa đâu rồi -nàng thầm nghĩ.
"Đan sơn nhật xuất phượng song phi." (Núi non trời ló phượng bay đôi)
Chúng nhân nhất tề nhìn về phía người vừa mới nói ra là cái cô nương thanh y dung mạo diễm lệ động lòng người. Nam tử ngồi trên lầu hai tựa tiếu phi tiếu cười nhìn về phía nàng, trong mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
"Hảo, câu đối quả thật rất hay."Chưởng quầy Phụng trà lâu cất lời, kéo theo không biết bao lời khen ngợi.
"Không biết quý danh của cô nương đây là ...."
"Lãnh Ngọc Băng." Lãnh Ngọc Băng nhàn nhã nói, khuôn mặt không chút biến sắc nàng chỉ là tiện thể lấy một câu thơ của cổ nhân ra đọc cũng không biết lại được khen ngợi như vậy. Không ngờ là lúc trước mẹ cứ bắt nàng học những thứ cổ quái như vậy, bây giờ lại rất có ít.
"Lãnh Ngọc Băng - tứ tiểu thư Lãnh gia? Quả nhiên là tài nữ hiếm có, cư nhiên có thể giải được câu đối trăm năm."
"Các vị quá khen rồi, tiểu nữ đây đâu có bản lĩnh như vậy chỉ là nhất thời hứng thú mới nói như vậy."
Lời vừa nói ra làm chấn động không biết bao người, hứng thú nhất thời? liền như vậy dễ dàng giải được câu đối? Nam tử ngồi ở lầu hai cũng chấn động không kém, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng, xem ra Vương phi tương lai này không thể xem thường.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |