← Ch.01 | Ch.03 → |
Người chủ trì lên đài ra hiệu cho mọi người im lặng, sau lời dạo đầu, chủ tịch Đường thị Đường Bĩnh Thăng lên đài đọc diễn văn.
Đến tận lúc này, Diệp Tư đã biết đại khái mục đích chủ yếu của buổi tiệc tối hôm nay. Đường thị muốn gia tăng đầu tư đối với ngành dịch vụ, người phụ trách lĩnh vực này đổi thành Đường Mộng Vân. Diệp Tư lúc này mới nhớ tới tòa khách sạn lớn cấp năm sao dưới chân mình chính là của Đường gia.
Đường Tiểu Tam xoay xoay cái ly trong tay, không chút để ý nói: "Ông già nhà anh quyết định như thế này tiện thật, mai mốt anh đi tán gái, đỡ mất công tìm nhà."
Phụt ***
Diệp Tư lườm anh ta, lắc đầu: "Anh thật đúng là không có tiền đồ, anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ còn muốn tự mình bỏ tiền tán gái, thực đúng là uổng cho gương mặt xinh đẹp này rồi?"
Đường Tiểu Tam lắc đầu: "Cũng không phải, em tưởng Đường Tiểu Tam anh là danh suông à? Ý của anh là về sau nếu có tán gái đều đến khách sạn nhà anh, không phải là cho ông già nhà anh kiếm tiền sao? Ừ, anh sẽ kiên quyết yêu cầu không giảm giá."
Hai người đang thì thầm với nhau, Diệp Tư đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu khẩn trương nhìn Đường Bĩnh Thăng trên đài, chỉ thấy Đường Bĩnh Thăng đầy mặt tươi cười, "Vấn đề này thực ra là chuyện của đám trẻ, tuy nhiên Diệp gia cùng Đường gia chúng tôi đều rất xem trọng việc đính hôn lần này, về phần khi nào công bố tin vui, đó là chuyện của bọn nhỏ, các bạn cũng biết đó, người trẻ tuổi mà, đối với chuyện hôn sự của mình đều thích tự làm chủ hơn, chi tiết cụ thể, đương nhiên là do chúng nó quyết định rồi."
Phóng viên lại chuyển sang hỏi Đường Mộng Vân, Đường Mộng Vân đứng ở bên cạnh Đường Bĩnh Thăng, thái độ khác thường, hơi có vẻ e thẹn của một cô gái, ngượng ngùng trả lời: "Tạm thời chúng tôi vẫn chưa bàn đến chuyện này, chờ có tin tức cụ thể nhất định sẽ thông báo với mọi người đầu tiên."
Báo cái đầu chị! Diệp Tư thầm mắng trong lòng, ai muốn chị tiến vào Diệp gia, ai đồng ý chị gả cho chú? Diệp Tư tôi không đồng ý, xem chị làm sao bước vào.
Cô hung hăng uống một ngụm sâm banh, lại bị ho sặc sụa.
Đường hồ ly bên cạnh vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, "Gấp cái gì? Em không thích chị ấy bước vào Diệp gia, chẳng lẽ chú của em sẽ lấy chị ấy hay sao?"
Diệp Tư giật mình, ho càng lợi hại hơn, trời ạ! Đường Tiểu Tam, chẳng lẽ anh là con giun trong bụng tôi hay sao? Nếu thật là như vậy, về nhà tôi nhất định sẽ mua một tá thuốc sổ giun, tiêu diệt anh cho bằng được.
Diệp Tư trở về nhà trong cơn ho sặc sụa. Diệp Mạnh Giác vẫn còn chưa về, Diệp Tư thấy anh và Đường Mộng Vân cùng đi về phía phòng nghỉ, ở mãi không ra, trái tim nhỏ của cô, thực sự không thể chịu đựng nổi đả kích lớn hơn nữa, liền tự mình về trước.
Trong nhà không có một người, chỉ có Tiểu Suất tội nghiệp tựa vào cửa, thấy Diệp Tư trở về vội ngoắt ngoắt cái đuôi nhảy nhảy, kêu gâu gâu. Diệp Tư mở vòng cổ của nó ra, dẫn nó chạy một vòng quanh sân, sau đó đến xích đu dưới tán cây to ngồi xuống, thời tiết có chút lạnh, Diệp Tư không biết ngây người đã bao lâu, cảm thấy cả người lạnh như băng, như đang rơi vào bên trong hồ đóng băng lạnh lẽo, cô đứng lên, hắt xì vài cái, liền vỗ vỗ đầu Tiểu Suất, "Tiểu Suất, chúng ta về thôi."
Khi Diệp Mạnh Giác về nhà, xa xa liền thấy đèn của phòng khách lóe lên, nhưng trong phòng tiểu nha đầu thì lại tối đen, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, có thể là đã ngủ, anh nhẹ chân nhẹ tay vào phòng, tùy tiện rửa mặt một chút, nhẹ nhàng mở cửa phòng Diệp Tư ra, dựa vào ánh đèn yếu ớt của hành lang, thấy tiểu nha đầu đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, miệng hơi cong cong, ngẫu nhiên giống như đứa bé nhỏ đang ăn gì đó, mấp máy vài cái, cực kỳ đáng yêu. Đây là bé cưng của anh, bé cưng mà anh một tay nuôi lớn, bé cưng anh thương yêu nhất. Anh nghĩ, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, hơi hơi khom người xuống, hôn nhẹ lên hai má của nhóc con.
Diệp Tư "hừ hừ" hai tiếng, Diệp Mạnh Giác lập tức cảm thấy không đúng, anh đưa tay sờ sờ cái trán của nhóc con, nóng bỏng, lập tức luống cuống.
"Bé cưng, bé cưng" anh nhẹ nhàng lay lay Diệp Tư, "Bé cưng, bé cưng đang sốt, mau thức dậy, chú đưa bé cưng đến bệnh viện."
Diệp Tư vẫn "hừ hừ" không chịu mở mắt ra.
"Bé cưng ngoan, tỉnh dậy nào, chú dẫn bé cưng đi bệnh viện, lát hãy ngủ tiếp." Diệp Mạnh Giác kiên nhẫn dụ dỗ, đứng dậy bước tới tủ quần áo tìm áo khoác.
Diệp Tư thật vất vả mở to mắt, thấy Diệp Mạnh Giác đang mặc quần áo cho cô đưa cô đến bệnh viện, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, "Không đi bệnh viện đâu."
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư chu cái miệng nhỏ nhắn, nghe tiếng làm nũng mềm yếu của cô, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, "Ngoan, chú dẫn bé cưng đi, cháu phát sốt rồi, phải đến gặp bác sĩ mới được."
"Không đi bệnh viện đâu~" Diệp Tư vẫn đang mềm yếu kéo dài giọng nói: "Cháu không thích bệnh viện, chú ôm ôm, ôm cháu một cái là được rồi."
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư làm nũng với anh như trẻ con, lập tức không còn cách nào, nhanh chóng cách lớp chăn ôm Diệp Tư vào lòng, "Ngoan, bé cưng không thích bệnh viện chúng ta sẽ không đi, chú gọi điện thoại cho bác sĩ lại đây trước có được không, chờ chú một chút, được không?"
Diệp Tư trong lòng anh khe khẽ gật đầu một cái, buồn bực khịt khịt mũi "Dạ" một tiếng.
Diệp Mạnh Giác nói chuyện điện thoại xong, bưng chậu nước lạnh, vắt khăn mặt đắp lên trên đầu của Diệp Tư, Diệp Tư vẫn làm nũng giống hồi còn nhỏ: "Chú, ôm ôm ~"
Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy trái tim đều bị cô bé gọi đến đau nhói, ôm Diệp Tư vào trong ngực, bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ dụ dỗ tiểu bảo bối trong lòng.
Diệp Mạnh Giác còn nhớ rõ tình cảnh khi vừa tìm được tiểu nha đầu, khi đó cô khô khốc gầy teo, thân thể nho nhỏ lui ở trong góc tường, đầu buông thỏng, vùi vào hai gối, anh gần như đã nghĩ rằng mình tìm nhầm người, anh đi qua kêu cô, cô nhanh chóng ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ gầy kia là đôi mắt to tròn đen lay láy, ánh mắt tràn đầy ngờ vực, nhưng chỉ một giây sau, cô nhanh chóng đừng bật dậy nhào vào trong lòng Diệp Mạnh Giác. Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Mạnh Giác liền nhịn không được đỏ tròng mắt. Mới hơn một năm mà thôi, bé cưng nhà bọn họ sao lại biến thành cái dạng này.
Anh còn nhớ rõ dáng vẻ của bé cưng trước khi xuất ngoại ở phi trường đưa tiễn anh, bàn tay nhỏ bé trắng trắng non mềm ôm chân của anh làm nũng với anh, khuôn mặt trắng hồng hào có thể véo ra sữa, anh cũng quả thật thường xuyên nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cô, da thịt non nớt trơn bóng, vào tay liền trượt ra, tiểu bảo bối nhà bọn họ liền khanh khách cười rộ lên. Sau khi anh bước vào trong, anh trai cùng chị dâu vẫy tay, thấy tiểu bảo bối mắt đỏ hồng, ngân ngấn lệ, cái mũi cau lại, cái mũ quả dưa hơi bị lệch, lộ ra mái tóc đen mịn, bàn tay nhỏ bé béo ụt ịt không tình nguyện hướng về phía anh vẫy vẫy hai cái. Khi đó cô chính là bảo bối bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay.
"Chú muốn kết hôn với chị Đường sao?" Trong lòng, bảo bối buồn buồn hỏi, kéo Diệp Mạnh Giác trở về thực tại.
Ngực anh ê ẩm, vội vàng nói: "Sẽ không, ai nói chú muốn cưới cô ấy? Chú sẽ không cưới cô ấy."
"Vậy chú muốn kết hôn với ai?" Bảo bối trong lòng lại hỏi tiếp: "Sau này chú sẽ không cần bé cưng nữa đúng không? Sẽ không thương bé cưng nữa."
"Sẽ không, sẽ không, " Diệp Mạnh Giác nghĩ đến tâm linh nho nhỏ của bé cưng bị thương tổn, trong lòng không khỏi khó chịu, "Chú yêu bé cưng vĩnh viễn, bé cưng là bảo bối chú yêu nhất, ai chú cũng không cần, chú chỉ cần mỗi bé cưng thôi."
Bảo bối trong lòng không nói gì thêm, Diệp Mạnh Giác nói tiếp: "Bé cưng sợ sao? Chú không cưới ai hết, cứ thế này ở cạnh bé cưng có được không? Ai cũng không cần, chỉ cần bé cưng có được không?"
Bảo bối trong lòng vẫn không lên tiếng, Diệp Mạnh Giác nóng nảy, vội nhìn sang, bé cưng nhắm mắt lại, giống như ngất đi rồi.
Ngày hôm sau, lúc Diệp Tư tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, cô mới vừa động, Diệp Mạnh Giác đang ôm cô liền tỉnh lại. Anh đưa tay sờ sờ cái trán của Diệp Tư, thở ra một hơi, "Bớt sốt rồi."
"Bé cưng tỉnh chưa?" Diệp Mạnh Giác nhỏ giọng hỏi.
"Rồi ạ." Diệp Tư cũng nhỏ giọng đáp.
"Vậy thức dậy ăn chút cháo nhé?" Diệp Mạnh Giác vừa nói liền ngồi dậy, thả Diệp Tư trở lại trên gối đầu, mắt anh thâm quầng, dường như cả một đêm chưa hề ngủ.
"Chú ~" Diệp Tư nũng nịu gọi, vươn tay sờ sờ mặt anh, Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy cả người như có dòng điện lướt qua.
"Chú không ngủ đúng không? Tại cháu không ngoan." Diệp Tư chu cái miệng nhỏ nhắn, "Chú ~ cũng ăn một chút gì, rồi ngủ tiếp một lúc được không?"
Diệp Mạnh Giác cười nói: "Được, bé cưng nói cái gì, chú nghe hết, nhé?"
Sớm có người chuẩn bị sẵn cháo nóng, múc hai chén, cũng bưng lên chút thức ăn. Diệp Tư rửa mặt, đi ra thấy chỉ có hai chén cháo trắng, liền hỏi: "Dì Lưu, sao lại chỉ có cháo, không có cái khác ạ? Chú cũng uống cháo sao? Không có chuẩn bị thức ăn khác sao?"
Dì Lưu còn chưa kịp nói, Diệp Mạnh Giác đã bước vào, "Không sao, chú cũng ăn cháo giống bé cưng, chú không chăm sóc tốt bé cưng, nên phải phạt chú ăn cháo luôn, chờ bé cưng khỏe hẳn chúng ta cùng nhau ăn thức ăn ngon."
Nói xong đã ngồi xuống, "Ngoan, mau tới đây ăn đi."
Cơm nước xong, Diệp Mạnh Giác gọi vài cuộc điện thoại, sau đó trả lời vài mail, thúc giục Diệp Tư uống thuốc, hàn huyên vài câu, Diệp Mạnh Giác mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Có thể là ban ngày ngủ nhiều, Diệp Tư nằm ở trên giường, trợn tròn mắt thế nào cũng không ngủ được. Đối với cô mà nói, sinh bệnh ngược lại thật sự là một chuyện hạnh phúc. Chỉ cần cô ngã bệnh, Diệp Mạnh Giác nhất định sẽ chăm sóc cô không ngủ không nghỉ, không đi bất cứ đâu, trong mắt chỉ có một mình cô. Cô có thể làm nũng cùng anh giống hồi còn nhỏ không kiêng nể gì, có thể muốn anh ôm ngủ, có thể ở bên cạnh anh, chỉ có hai người, trò chuyện, nói chuyện phiếm, có khi anh còn có thể ôm cô đọc sách cho cô nghe, có lúc là chuyện cổ tích, có lúc là thơ ca. Cô thích anh dùng nhịp điệu lười nhác tùy ý đọc truyện cổ tích, thích anh dùng âm giọng khêu gợi ẩn chứa thâm tình đọc thơ ca. Thời gian tuyệt vời đó, toàn bộ thế giới dường như chỉ có hai người bọn họ, chỉ còn lại có hai người bọn họ, anh đọc, cô nghe, nếu cứ mãi như vậy thì tốt biết bao.
Diệp Tư nghĩ đi nghĩ lại, rồi ngủ trong rối rắm, trong cơn mờ mờ mịt mịt, thấy bản thân mình dường như lại trở về thời điểm năm tuổi năm đó.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |