Truyện:Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai - Chương 08

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
Anh đưa em vào một giấc mộng, nhưng em lại quên anh ở một giấc mộng khác (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


9.

Có những lời thầm kín không thể nói được. Ví dụ như anh Tô Kính Hy là người bạn mà em quan tâm nhất. Ví dụ Tiểu Thái là cô gái ngây thơ nhất mà mình từng gặp. Ví dụ anh Hạ Sâm Triệt là người ấm áp nhất mà em từng gặp.

Có những hơi ấm không thể cảm nhận được bằng tay mà là ấm vào tim.

"Đùng". Tiếng vỡ chói tai cộng với tiếng hét của Tiểu Thái. Cô ấy cầm cái bơm trên tay, sợ tái cả mặt. Xuân Phi bừng tỉnh sau một hồi suy ngẫm, nghe thấy Tiểu Thái nói – Sau này phải ngăn không cho cậu bơm bóng bay lúc đang ngẩn người ra – Nói xong cô ấy không sợ nữa mà cười bò lăn bò càng. Giọng nói bất mãn của mấy chị lớp mười hai đứng đó không xa vang lên – Hai con ngốc làm hỏng nhiều bóng bay như thế, có gì đáng cười cơ chứ.

Hội trường tràn ngập trong đại dương của bóng bay hồng phấn và bóng bay xanh da trời. Những tiếng hét "đáng yêu" của những cô gái đến tập kịch và múa balê lên xuống trầm bổng, hết đợt này đến đợt khác. Tiếp đó còn nghe thấy có người hét – Kỷ Vi, có thật là bạn trai của cậu bị một con ngốc ngờ nghếch cướp mất không. Kỷ Vi vừa nói – Bọn mình rất tốt – vừa ra hiệu cô gái ấy không nói nữa.

Tiểu Thái bĩu môi rồi nói:

- Cố tình nói lại còn giả bộ. Chỉ có điều, tiên nữ Kỷ Vi thật xinh đẹp.

Cô gái ngây thơ, quả nhiên dùng hình ảnh đẹp đẽ ấy để ví von với cô ta.

Thời tiết lúc ấy đã lạnh buốt đến thấu xương nhưng ông trời vẫn quyết tâm không chịu cho tuyết rơi. Còn hai ngày nữa là Noel rồi. Quảng trường ở giữa phố đã phát quảng cáo trên ti vi, nói là đêm Noel sẽ có tuyết nhân tạo. Noel không có tuyết, không có cây thông thì không phải là Noel thực sự. Đây quả là thông tin khiến người ta phấn khích.

Vốn dĩ cuối tuần la bài thi trắc nghiệm ngữ văn, nhưng cô giáo bận hẹn hò với bạn trai ở nơi khác nên lấy danh nghĩa là ngày lễ hủy bỏ bài trắc nghiệm. Xuân Phi cũng không phải ôn bài nữa. Hàng ngày chỉ có việc giúp trang trí hội trường rồi về nhà sưởi ấm.

Hạ Sâm Triệt trang trí cây thông Noel ở ngoài ban công. Tivi đang phát chương trình thế giới động vật, thỉnh thoảng hai người trò chuyện vài câu. Tiếng nhai khoai tây chiên rất rõ rệt, thậm chí còn át cả giọng nói hồn hậu của người dẫn chương trình.

- Xuân Phi, mang chuông ra đây cho anh, ở trên giường trong phòng ngủ.

- Vâng.

Xuân Phi đi một vòng quanh phòng ngủ của anh, chuông vứt lăn lóc trên giường, còn có một vài bức thư màu hồng phấn trên đó. Cô tiện tay lấy một bức, trên tờ giấy viết thư thơm nồng là nét chữ rất thanh thoát: Anh Triệt yêu quý, hình của cô gái kia rất đáng yêu, có đôi mắt to đến đáng sợ.

Giọng nói của Hạ Sâm Triệt vang vọng trong phòng khách:

- Tìm thấy chưa?

Xuân Phi xé nát mấy bức thư thành nhiều mảnh vụn, ném vào thùng rác, sau đó mới mang chuông ra.

Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo lông cừu trắng muốt. Chiếc cổ áo rộng để lộ làn da trắng mịn. Quả nhiên là anh chàng người lai hoàn mỹ, da đẹp không thể chê vào đâu được. Có thể nhìn thấy rất rõ mạch máu màu xanh nhạt lờ mờ trên cái cổ trắng hồng của anh. Cô ghé rất sát, Hạ Sâm Triệt quay đầu lại liền chạm môi vào cái đuôi tóc đang vểnh lên của cô. Anh hỏi:

- Nhìn gì đấy?

- Anh ghé sát vào người em như thế làm gì? Cô nói rồi ngồi xuống cạnh anh.

- Thật sao. Anh nhường chỗ cho cô rồi treo chuông lên cao – Tối mai là Noel, em có về nhà không?

- Không về, còn anh?

- Anh cũng không về.

Chuông hơi ít, Hạ Sâm Triệt nghĩ một lúc rồi giãn những bông tuyết ra cho đều một chút. Anh chú tâm vào những chuyện ấy, không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Xuân Phi. Cô muốn nói – vậy thì chúng mình cùng đón giáng sinh. Nhưng những lời như thế chẳng phải con trai nên chủ động nói sao? Chỉ có điều cô cũng biết rất rõ, xác suất mà Hạ Sâm Triệt thích mình bằng với xác suất rơi tuyết đỏ.

- Xuân Phi, em thích quà Noel gì để anh mua cho em?

- Quà á..... Xuân Phi chỉ tay vào cái má đang phồng to, nghĩ một lúc rồi nói – Những thứ mua được thì em không thích, những thứ không thể mua được thì em lại không biết là gì.

- Ngày mai đến quảng trường ở trung tâm thành phố ngắm tuyết đi. Ở đó rất có không khí. Hơn nữa bên đó có cửa hàng tên là ngõ phố thứ bảy, rất thú vị.... Đột nhiên Hạ Sâm Triệt dừng lại nhìn cô, khuôn mặt như cười mà không phải là cười – Không phải là em có hẹn với bạn trai rồi chứ?

- Lúc nãy có rồi. Cô mềm giọng nói, ngay cả ánh mắt cũng trìu mến hơn. Niềm vui nho nhỏ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Sau đó là những lời đối thoại bình thường, nói những chuyện linh tinh trong trường học. Tắt hết tất cả đèn trong phòng, chỉ nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những ngọn đèn nhỏ trên cây thông Noel, giống như đom đóm đậu trên cành cây.

- Anh thích đom đóm không?

Nghe câu hỏi ngô nghê của Xuân Phi, Hạ Sâm Triệt nghiêng đầu nhìn cô và nói:

- Thích. Cứ đến kỳ nghỉ hè hàng năm là anh lại về nhà ông nội ở quê. Tối đến cùng A Dạ, Bát Tiêu và Cửu Thái đi bắt đom đóm và ve sầu. Bọn anh thả ve sầu vào trong lọ nhìn nó lột xác. Còn đom đóm thì thả vào trong màn.... ấy.... sao lại hỏi cái đó?

- Em chưa nhìn thấy đom đóm. Anh trai em nói, ánh đèn trên cây thông Noel gần giống với ánh sáng mà đom đóm phát ra.

- Đâu có, khác nhau nhiều thì có, ánh sáng của đom đóm rất ấm áp.

- Anh cũng rất ấm áp. Xuân Phi nói.

- Ha­ha, anh á? Ấm áp dùng để miêu tả mưa bụi mùa xuân, bầu trời sao mùa hạ, đồng lúa mùa thu, ánh mặt trời mùa đông, còn có..... a, đúng rồi, còn có...." Hạ Sâm Triệt híp mắt, ngón trỏ dài và mảnh đặt lên ngọn đèn nhỏ nhấp nháy, mặt anh lúc sáng lúc tối – chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người thân là thấy ấm áp. Em có thấy thế không?

- Người thân á? Xuân Phi cũng đặt tay lên ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn nóng rát khiến cô rụt tay lại – thực ra bố mẹ em không có tình cảm gì với em. Họ trúng tiếng sét ái tình rồi kết hôn với nhau. Bố em là một nhân viên bình thường. Mẹ em là giáo viên biên đạo múa trong đoàn múa, không phải là một gia đình tiếng tăm gì. Hơn nữa.... em vĩnh viễn thua kém anh trai mình....

- Vì sao phải so sánh với người khác? Hạ Sâm Triệt không đợi cô nói hết mà ngắt lời cô – giống như tên của đom đóm là đom đóm, không có lý do nào cả. Em chính là em. Dù em có xuất sắc hay không xuất sắc, chỉ cần là em là được.

Không gi­an tĩnh lặng đến đột ngột. Xuân Phi ngỡ ngàng nhìn anh. Chỉ cần là em là được. Chỉ cần là An Dương Xuân Phi là được. Đây là món quà của thượng đế hay trò đùa ác ý của số phận? Vì sao anh có thể nói ra những lời mà lúc này cô muốn nghe nhất? Vì sao lại khiến trái tim của cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến với anh mà không có cách nào kiềm chế được như thế này?

- Em đi ngủ đây. Cô đứng dậy đi về phòng ngủ.

- Bảy giờ tối mai chúng ta gặp nhau ở trước tượng đá voi trong công viên ở trung tâm thành phố nhé. Anh dặn dò – Tan học về cứ đi từ từ thôi, chú ý an toàn, anh sẽ đợi em.

10.

Đi qua cây sồi xanh cao bằng nửa người ở cổng trường, gió rít lên từng cơn. Tai Xuân Phi lạnh đến nỗi mất hết cảm giác. Tiết học cuối cùng, cô nhận được tin nhắn của Hạ Sâm Triệt: Xuân Phi, anh không thể đến công viên ở trung tâm thành phố được, về nhà anh sẽ giải thích với em. Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang lên giọng nói buốt lạnh – Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được....

Làm cái trò gì thế. Rõ ràng là anh ấy hẹn trước. Cô cảm thấy hụt hẫng. Điều hòa trên xe bus khiến cô thấy hoa mắt chóng mặt. Đám nữ sinh đứng sau đang chí cha chí chóe bàn tán rất sôi nổi về những chương trình trong đêm Noel. Thỉnh thoảng lại vang lên những lời nói an ủi – không có bạn trai đi cùng cùng chẳng sao, may mà vẫn còn có các chị em.

Không phải là cô chưa từng cùng đám bạn cười nói khúc khích đi hát Karaoke giống như đám nữ sinh này, chỉ có điều ở trong môi trường ồn ào huyên náo, cô càng thấy cô đơn hơn. Cuối cùng cô quyết định không tham gia. Cô nghi ngờ mình bị Tô Kính Hy đồng hóa, lớn lên cùng một đứa trẻ có xu hướng tự kỷ thì ít hay nhiều cũng bị ảnh hưởng.

- An Dương Xuân Phi.

Xuân Phi ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy một nam sinh đang xách ba lô, ánh mắt ẩn chứa chút gì đó không chắc chắn. Xe bus dừng ở trạm Di­amonds, đám nữ sinh lao xuống như đàn ong vỡ tổ. Chàng trai chạy lên chắn trước ngực Xuân Phi, miệng không ngừng lẩm nhẩm – đúng là một lũ con gái dã man.

Bỗng nhiên có một cơ thể chắn trước mặt mình, Xuân Phi vội đẩy người đó ra.

- Cậu là ai? Khuôn mặt rất quen.

- Cậu không nhớ à? Chàng trai ỉu xìu – Mình là Bùi Vũ, biệt hiệu thiên vương tin đồn đây. Nhớ lại ngày hôm ấy bạn trai của cậu cũng thật quá quắt. Ánh mắt ấy như muốn xé vụn người mình. Chắc là nghi ngờ mình muốn tán cậu. Haizzz, cậu đã giải thích với anh ta như thế nào?

Cái gì mà tán với chả không, nói năng tùy tiện. Xuân Phi tìm một chỗ để ngồi, lúc ấy mới nhớ đến anh ta – Cậu nói Tô Kính Hy á, anh ấy không phải là bạn trai của tôi, là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ.

- Vậy à. Bùi Vũ vừa chỉnh lại ba lô vừa hỏi – Cậu đến công viên ở trung tâm thành phố à? Hẹn ai ở đó?

- Không hẹn ai. Xuân Phi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

- Mình muốn đến công viên ngắm tuyết vẽ tranh. Cậu cũng đi cùng nhé. Bùi Vũ lấy trong ba lô một tấm bưu thiếp đưa cho cô rồi ngại ngùng nói – Đây là bưu thiếp có in tranh của mình, tặng cậu, quà giáng sinh. À.... cậu đừng chê nó nhé. Mình làm sao mà biết được sẽ gặp cậu trên xe bus.

Xuân Phi ngây người một lúc rồi mới cầm, có cảm giác muốn khóc. Món quà đầu tiên của đêm Noel, tưởng chừng rất nhẹ nhưng lại nặng vô cùng.

- Cảm ơn, rất đẹp, chúc cậu sau này sẽ trở thành một họa sĩ tài ba.

- Cậu khách sáo quá. Cảm ơn mình thật lòng chứ? Vậy thì cùng mình đi vẽ cảnh vật ngoài trời nhé – Bùi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Xuân Phi khẽ mỉm cười. Cô thực sự thích món quà này. Cảm giác ấy khiến Bùi Vũ rất vui. Xuân Phi không giống với những cô gái mà anh đã từng gặp, có lẽ tính cách của cô không hay như họ, nhưng nói thế nào nhỉ, cô ấy là một người đặc biệt nhưng nếu nhất định phải nói ra điểm đặc biệt thì lại không thể nói ra được. Có lẽ vì cô ném đĩa màu về phía anh, lại còn tỏ ra rất đắc trí.

Nói ra thì có chút gì đó quái đản, nhưng nhớ lại thì không khỏi than phiền vì sao trên thế giới lại có một cô gái như thế này?

Xe bus dừng lại ở công viên. Xuân Phi chạy xuống cạnh thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Cả ngày không ăn gì, chỉ nôn toàn nước, gần như nôn hết dịch vị ra ngoài. Bùi Vũ đứng sau cô hét toáng lên:

- Á, không phải là cậu.... có rồi chứ.

Xuân Phi lườm cho anh ta một cái. Bùi Vũ thấy mặt cô trắng nhợt, không nỡ trêu cô nữa, chạy đi mua chai nước khoáng đưa cho cô xúc miệng. Say xe đến mức này quả là hiếm gặp. Chả trách cô ấy thuê phòng ở gần trường. Hơn nữa một thông tin có liên quan đến cô mà anh thu thập được là – ghét tất cả các phương tiện gi­ao thông.

- Rõ ràng biết là mình bị say xe còn chạy đến công viên làm gì. Chỉ là ngắm tuyết thôi mà, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tuyết chẳng có gì là đẹp. Đêm giáng sinh cũng chẳng có gì là đặc biệt. Dù chúa Je­su giáng trần thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Vốn dĩ đây là buổi tối của cô và Hạ Sâm Triệt. Vốn dĩ là như thế. Cô ngẩng đầu nói với Bùi Vũ:

- Chẳng phải cậu muốn vẽ sao, tìm chỗ nào yên tĩnh đi.

11.

- A, tuyết rơi rồi.

- Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi..... mau lấy máy ảnh ra đây....."

- Đẹp quá, đẹp quá....

Người đứng chen chúc trên khu phố đi bộ trước công viên. Tuyết rơi như mưa, không khí giáng sinh tràn đến, ồn ào huyên náo. Cây thông Noel khổng lồ biến thành anh hề phép thuật khoác trên mình giấy nguyện ước, mặt nạ công chúa, những ngọn đèn nhấp nháy....

Xuân Phi chỉ nghe thấy Bùi Vũ nói – Mình đi mua kẹo hồ lô – sau đó họ bị đám đông xô đẩy về hai phía. Cô cũng không quan tâm đến điều đó, cùng đám đông đi về phía nhà thờ. Còn nửa tiếng nữa là có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ, sau đó cùng đếm ngược thời gi­an. Đây là điều mà các đôi tình nhân thích làm nhất, lãng mạn mà không tốn tiền. Trên đường hầu như không có người đứng một mình. Hầu hết là những đôi tình nhân tay nắm chặt tay hoặc những nhóm bạn tụ tập cùng nhau. Những người chưa có người yêu nên nằm ở nhà xem tivi hoặc đến quán bar uống rượu giải sầu.

Nói tóm lại sẽ không giống cô, đứng một mình ở đây như thế này.

Chiếc đồng hồ trong đêm tối giống như vầng trăng treo trên giá đỡ của nhà thờ. Cô ngước nhìn, những bông tuyết rơi xuống mặt cô. Người đứng chật cứng trước cửa nhà thờ. Tiếng người cười nói nhộn nhịp, không khí nóng bừng lên. Khoảng cách an toàn nhất giữa con người với con người là 1m, nhưng dường như lúc này không hề gì. Cho dù có bị va vào người, bị giẫm vào chân thì tất cả mọi người đều cười khì khì, không hề bận tâm.

Trong đêm tối như thế này, dường như tất cả mọi nỗi buồn đều có thể dễ dàng bị tiếng cười che lấp.

Xuân Phi nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng cách cô không đầy hai mét.... chiếc áo khoác len màu be tô điểm cho mái tóc.... Đôi chân dài mặc mặc quần bò đẹp nhất trên thế giới này.

Ngắm nghía một lần từ trên xuống dưới. Không sai. Ngắm lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm...chỉ là phía sau rất giống.... màu tóc chắc là nhuộm.... quần áo cùng một nhãn hiệu.... nam sinh bây giờ đều thích ăn mặc như thế này....

Tiếng hò hét của mọi người át cả tiếng những bông tuyết rơi lả tả. Tất cả cùng đếm ngược thời gi­an.

Mười.... chín.... tám.... Cầu mong Thuần Uyên sống vì bản thân mình...

Bảy.... sáu.... năm.... Cầu mong Tô Kính Hy luôn luôn vui vẻ....

Bốn.... ba.... hai.... Cầu mong mình sẽ ngày càng xuất sắc hơn....

Một.... Cầu mong Hạ Sâm Triệt nhìn thấy mình. MER­RY CHRIST­MAS.

Tiếng chuông vang lên, những đôi tình nhân ôm lấy nhau như vừa trải qua một vụ tai nạn. Xuân Phi nhìn thấy cô gái bên cạnh chàng trai vỗ tay hoan hô rồi hét to – Triệt, giáng sinh vui vẻ – Kỷ Vi bá cổ chàng trai nhưng anh chỉ nghiêng mặt. Đôi môi của cô đặt lên má phải của anh. Không ai có thể có được những đường nét hoàn mỹ như anh.

Sau một hồi tự lừa mình lừa người, anh không nhìn thấy cô. Dù đã cầu nguyện nhưng vẫn không nhìn thấy. Trên thế giới này không có ông già Noel. Người ta nói giới hạn ngây thơ của con người là có tin ông già Noel hay không. Từ lâu cô đã không tin có ông già Noel.

Không còn gì để mong đợi, mê tín, ấu trĩ, nực cười. Xuân Phi thấy điện thoại rung lên. Màn hình hiện tên của Tô Kính Hy. Cô nhấc máy, chưa đợi Tô Kính Hy nói cô đã nói trước:

- Kính Hy, em rất muốn khóc.

- Xin lỗi em, vốn dĩ anh muốn đón giáng sinh cùng em...nhưng...nhưng bố anh bắt anh về nhà ăn cơm...Cô anh và chồng cô ấy từ dưới quê lên...

Anh tưởng vì mình mà cô muốn khóc. Xuân Phi gượng cười:

- Không phải vì cái đó.... cảm ơn anh đã gọi điện cho em....

- Em không sao chứ?

- Vâng, không sao, em đi ngủ đây. Ngày mai có bữa tiệc giáng sinh, em phải làm việc cực nhọc.... Ánh mắt của Xuân Phi bất giác liếc nhìn đám đông. Bỗng nhiên cô thấy giật mình hoảng hốt, tưởng rằng mình hoa mắt. Trên chiếc ghế băng trước nhà thờ, chàng trai trong chiếc áo lông đen tay cầm điện thoại, ngồi bên cạnh anh là cô gái thông minh đáng yêu.

- Này.... cô nàng phiền phức.... sao em không nói gì.... sao chỗ em ồn thế.... Chàng trai ngồi trên ghế băng đứng dậy, che điện thoại.

- Anh cũng chuẩn bị tắm để đi ngủ à?

- Ừ, ngày mai đi tìm ông anh tốt cùng ăn bữa cơm chúc mừng nhé.... Tô Kính Hy ngồi xuống ghế. Cô gái giúp anh lới lỏng chiếc khăn trên cổ, anh thu mình lại như muốn từ chối, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

- Tô Kính Hy.....

- Hả?

- E rằng ngày mai không có thời gi­an.... Xuân Phi che mặt đi lùi về phía sau – Ngày mai em phải đến hội học sinh làm việc.... thôi.... anh làm việc của anh đi.... còn nữa.... cảm ơn anh....

Trận tuyết lớn như thế này có thể che phủ được gì đây? Vết chân, nóc nhà, mái tóc, ghế băng, con đường.... nhưng không thể che lập tiếng cười xuyên qua tầng mây. Sau khi tuyết tan, những thứ này sẽ lại hiện ra, sẽ không mất đi, giống như ký ức vậy, lúc ngủ có thể tạm thời quên lãng nhưng khi tỉnh dậy nó vẫn sẽ còn đó.

Lá cây sau khi cháy hết sẽ để lại tro, trôn xuống đất, biến thành phân bón cho hoa. Hoa nở rồi tàn, để lại hạt mầm. Hạt mầm trôn xuống đất đến mùa xuân biến thành mầm non mơn mởn.

Năm tháng cứ trôi đi như thế, đến chết không thôi.

Những thứ đã hoàn toàn mất đi sẽ ở đâu đây?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)