Truyện:Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai - Chương 06

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
Trọn bộ 12 chương
Chương 06
Anh đưa em vào một giấc mộng, nhưng em lại quên anh ở một giấc mộng khác (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


1.

Mưa rả rích không ngớt nhấn chìm màn đêm. Xuân Phi trằn trọc không sao nhắm mắt được. Ba giờ sáng. Một con sâu ngủ như cô lại mất ngủ. Cô thấy mắt cay cay. Toàn thân ê ẩm như nằm trên phiến đá sắc nhọn. Những cơn đau và cơn khát kéo tới dồn dập.

Chiếc đèn trong phòng khách phát ra tia sáng yếu ớt. Cô vào phòng khách lấy nước uống. Họng cô khát khô. Hạ Sâm Triệt nằm ngủ trên ghế sô­fa. Lúc ấy Xuân Phi mới nhớ tối qua mưa to, Kỷ Vi chỉ có thể ngủ lại, vì thế anh đã nhường phòng ngủ cho cô ấy. Cô chưa bao giờ nhìn khuôn mặt của anh ở khoảng cách gần như thế này. Dưới ánh đèn yếu ớt, nhịp thở của anh bồng bềnh như tơ liễu, khiến cô không kìm được nhắm mắt lại để lắng nghe.

Như thế này thật tốt, giống như tìm thấy một phần một trăm triệu sự yên ổn trong vũ trụ bao la mịt mù. Xuân Phi ghé sát tai về phía anh, nghe thấy âm thanh kiên cường, mạnh mẽ giống như trống đánh. Âm thanh ấy thật gần, thật gần, đó là nhịp đập trái tim anh.

- Xuân Phi.... Giọng nói còn ngái ngủ của anh vang lên.

- Triệt. Cô khẽ nói, nhưng vẫn không có ý muốn buông anh ra –

Triệt.... có phải là anh ghét em không.....

Hạ Sâm Triệt nghe thấy con gái gọi tên của mình, cảm giác giống như có kiến bò vào tim. Tiếng gọi đó giống như tuyên thệ quyền sở hữu vậy. Lần này thì hết cả buồn ngủ. Anh xoay người, Xuân Phi ôm eo anh mà không hề e thẹn. Sao lại tiến triển nhanh như thế này. Anh thấy nực cười, định bảo cô ngồi xa ra một chút nhưng khi tay anh chạm vào trán cô, anh giật nảy mình.

Trán cô giống như ngọn lửa cháy rừng rực.

- Xuân Phi, em sốt rồi.

- Đâu có.

- Đâu có cái gì mà đâu có, nóng ran như thế này. Hạ Sâm Triệt muốn bỏ cái tay đang ôm chặt cánh tay của mình ra – Anh đi lấy thuốc và cặp nhiệt độ, em về phòng ngủ trước đi.

- Anh ngủ cùng em....

Lần này thì ngay cả Hạ Sâm Triệt cũng phát sốt. Bảo con trai ngủ cùng, những lời như thế mà cô cũng nói ra được. Vì sao mới sốt mà đã thay đổi nhiều như thế này, đúng là không bình thường chút nào. Anh thấy lúc này không thể so đo với cô được, nếu là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ không có những hành động như thế này. Nói thế nào nhỉ, cô ấy hoàn toàn nới lỏng cảnh giác, đây là lần đầu tiên anh thấy điều đó.

Anh bế cô về phòng ngủ, sau đó quay ra lấy cặp nhiệt độ và thuốc hạ sốt. Khi vào phòng thấy Xuân Phi đang nằm co ro cạnh mép giường, chui đầu vào chăn bông.

- Này, em muốn tắc thở à? Hạ Sâm Triệt kéo chăn bông ra. Xuân Phi cũng không nhượng bộ. Anh thầm nghĩ: Cô ấy ăn rau chân vịt sao? Sao lại khỏe thế chứ. Ngập ngừng vài giây, anh hạ thấp giọng nói – Vậy anh đi đây, em ngủ đi nhé.

Xuân Phi buông cái tay đang nắm chặt chăn bông, muốn túm lấy cánh tay của anh:

- Triệt, em không cần anh em nữa....

- Em và Thuần Uyên cãi nhau à?

Anh nhìn thấy Thuần Uyên không thèm mang ô mà lao ra ngoài trời mưa. Còn Xuân Phi thì không ăn cơm, ngồi ngây trên ghế sô­fa, ánh mắt liếc nhìn anh, nhưng khi anh nhìn thì cô lại quay mặt đi chỗ khác.

- Anh trai em bắt em chọn giữa anh và anh ấy. Xuân Phi ngước mắt nhìn anh. – Em nói em chọn anh, vì thế anh không được ghét em. Ngay cả anh trai em cũng không cần, anh còn muốn thế nào nữa.

Hạ Sâm Triệt không để ý đến cô, lấy cặp nhiệt độ ra kiểm tra. Cô nàng này, sốt đến 400. Chỉ khi nào đầu óc mơ màng thì cô ấy mới không che giấu bản thân mình như thế này, thậm chí còn nói nhăng nói cuội. Có điều chí ít thì cô ấy nói thật, mạnh mẽ hơn nhiều so với cô gái bướng bỉnh nhạy cảm thường ngày.

Như thế anh có thể coi là những lời tỏ tình rồi, mặc dù cô nói trong trạng thái vô thức.

Tình huống này cũng được coi là hiếm thấy, ngàn năm khó gặp. Hạ Sâm Triệt đắp khăn lạnh lên trán cô. Xuân Phi mạnh dạn đặt tay anh lên mặt mình rồi cười ngờ nghệch: "Ha­ha, dễ chịu quá, lạnh buốt".

Anh thở dài, thầm nghĩ, sau này không thể để cô ấy sốt nữa, chí ít thì không thể để người khác sốt trước mặt mình.

2.

Sau trận mưa ào ào như trút nước, nhiệt độ mới thực sự hạ xuống. Hạ Sâm Triệt đóng gói hết quần áo mùa hè rồi nhét vào tủ, treo những chiếc áo khoác len và quần bò đẹp đẽ lên. Chỉ trong có mấy ngày mà gần một nửa lớp bị cảm cúm, cúm lây lan nhanh chóng. Ở siêu thị gần cổng trường, những chiếc khẩu trang đủ loại màu sắc lại được ưa chuộng.

Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo len trắng. Xuân Phi cũng mặc áo len trắng, trông cứ như là áo đôi vậy. Anh đặt cốc sữa đã được hâm nóng cạnh miệng cô. Xuân Phi từ chối ngoảnh đầu đi và nói:

- Em không thích uống sữa nguyên chất.

- Không sao, thế thì anh mang đến cho Kỷ Vi uống. Hạ Sâm Triệt cười híp mắt và nói.

Anh không nhắc đến Kỷ Vi thì không sao. Hai tiếng ấy cô không muốn nghe chút nào. Kỷ Vi có nghĩa là điềm đạm đáng yêu. Kỷ Vi có nghĩa là đẹp đẽ tốt bụng. Kỷ Vi có nghĩa là bạn gái của Hạ Sâm Triệt. Dù là cái nào thì cô cũng không thích, không thích, không thích. Hạ Sâm Triệt định cho sữa vào túi nhưng lại bị Xuân Phi cướp lấy.

Đối với cô phép kích tướng đúng là hiệu quả. Hạ Sâm Triệt chưa kịp để lộ nụ cười đắc trí thì Xuân Phi đã nhanh chân đến cạnh thùng rác, nhếch mép mỉm cười với anh."Bộp" một tiếng, bình sữa vẫn còn nóng rơi trúng vào thùng rác.

- Em có vứt đi cũng không cho cô ấy.

Vẫn là cái kiểu ấy. Dường như có thể nghĩ đến kết quả như thế này. Hạ Sâm Triệt không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm. Xuân Phi đi rất nhanh, cách anh rất xa. Cô là người có gan làm chuyện xấu nhưng suốt cả buổi sáng lại cảm thấy bồn chồn bất an. Buổi trưa Xuân Phi ngồi trong lớp ôn bài, nhờ Tiểu Thái mua cơm giúp. Cả lớp giống như đàn chim vỡ tổ, vừa tan học là chạy đi hết cả. Ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu rọi qua tấm cửa kính, một mình ngồi cảm nhận mùi hương lúc cuối thu, bỗng nhiên cô thấy rất mệt.

Lại phải nói tạm biệt rồi sao?

Cô ghét hai chữ náy, nó thật xa vời, không giới hạn. Lần trước Thuần Uyên cũng nói hai chữ này. Anh nói – nếu em muốn ở cùng cậu ta thì đừng nhận người anh trai này nữa. Sau đó anh nói tạm biệt. Cô thừa nhận mình có chút hối hận. Nhưng cô cũng không muốn rời xa Hạ Sâm Triệt. Lần trước cô ốm anh đã chăm sóc cô suốt đêm, mặc dù cô không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra.

- Xuân Phi, không xong rồi, không xong rồi. Tiểu Thái hốt hoảng chạy vào lớp.

- Cháy à? Xuân Phi thờ ơ hỏi lại.

- Cậu nghĩ đi đâu vậy. Có người tung tin cậu và Hạ Sâm Triệt ở cùng nhau, còn dán ở bảng tin nữa. Họ còn nói cậu quyến rũ Hạ Sâm Triệt, nói cậu....

- Ừ. Cô không chú ý lắng nghe.

- Nói cậu đã lên giường với Hạ Sâm Triệt. Nói Hạ Sâm Triệt chỉ vui đùa với cậu mà thôi. Tiểu Thái vừa thở hổn hển vừa nói – Cậu mau đi giải thích rõ ràng đi, chắc chắn thầy cô sẽ tin lời cậu.

- Đều là những chuyện không có thật, vì sao mình phải giải thích.

- Chính vì là chuyện không có thật nên mới phải giải thích. Dù cậu không quan tâm nhưng không có nghĩa là Hạ Sâm Triệt cũng không quan tâm.

Tiểu Thái không hiểu vì sao Xuân Phi lại bình tĩnh đến thế. Nếu là mình thì đã sớm tức đến phát điên rồi. Sau đó còn thề sẽ vạch mặt tên ác nhân làm chuyện xấu. Nhưng Xuân Phi không phải là mình. Từ trước đến nay cô ấy là người dù lửa có cháy đến mông thì cũng không chịu đứng dậy.

3.

Mưa phùn, những cơn mưa vừa nhẹ, vừa mỏng giống như tấm màn mờ ảo phủ lên khung cảnh như sương khói. Tâm trạng của Xuân Phi lúc này cũng mờ ảo như thế, nếu cứ phải dùng một sự vật gì để hình dung nó thì đó chính là nụ cười của Hạ Sâm Triệt. Nụ cười của anh giống như mũi kim đâm vào tất cả các ngõ ngách trong cơ thể của cô. Vô tình, toàn bộ cảm xúc của cô đều đượm mùi của anh. Cô rất muốn vạch khuôn mặt thật ẩn giấu dưới nụ cười ấy. Sự mong chờ và kháng cự này quả thực rất mâu thuẫn.

Hạ Sâm Triệt vừa dọn vệ sinh xong. Anh đứng trước vòi nước phía sau sân vận động, cúi đầu rửa tay. Xuân Phi đứng sau anh.

- Này.... Xuân Phi không kiềm chế được, gọi anh bằng giọng điệu rất thô lỗ – Em là con gái còn không tức, vì sao anh phải tức.

Tối hôm ấy cô mặt dày gọi anh là "Triệt". Bây giờ lại biến là "này", ngay cả từ "anh" cũng bị lược bỏ. Con gái trở mặt thật là nhanh. Quả nhiên cô không còn nhớ gì cả. Những giọt nước không ngừng chảy xuống những ngón tay dài và mảnh của anh. Anh rất muốn cười nhưng lại không thể cười được. Xuân Phi nhăn nhó, thấy nét mặt của anh như vậy, bất giác lùi ra sau một bước.

Anh nhìn cô chằm chằm. Ánh nhìn ấy khiến Xuân Phi cảm thấy khó thở.

- Anh không tức. Anh thở phù một cái và nói – chỉ là thấy em căng thẳng như vậy, thấy mình thật vô dụng.

- Em không căng thẳng.

Em chỉ sợ anh giận. Quả nhiên không có cách nào vẹn cả trăm đường. Xuân Phi đá hòn đá dưới chân, đột nhiên cảm thấy chua sót. Cô hướng ánh nhìn về phía chân anh, khẽ nói – Kỷ Vi là bạn gái của anh. Nếu cô ấy tức giận thì anh sẽ phải dỗ dành cô ấy. Nếu anh dỗ dành cô ấy thì em sẽ giận. Em mà giận thì sẽ làm anh giận. Nếu anh giận....

Ánh mắt Hạ Sâm Triệt nhìn cô trìu mến hơn. Anh bước lên trước. Xuân Phi chỉ nhìn thấy anh bước đi, sau đó phía sau gáy có một thức gì đó rất mạnh mẽ và ấm áp. Cô ngẩng đầu lên thì thấy mặt mình áp vào ngực anh. Cô không nhìn thấy mặt anh, không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ nghe thấy anh nói:

- Xin lỗi Xuân Phi, là anh sai. Anh không nên giấu em. Thực ra.... Kỷ Vi.... không phải là bạn gái của anh".

- Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm.

- Cô ấy là bạn thân của anh, là bia đỡ đạn của anh. Các cô gái biết anh có bạn gái rồi sẽ không tỏ tình với anh nữa. Anh khẽ nói – Quả thực anh không thích so­co­la, hơn nữa nếu có quá nhiều thư tình thì vali của anh cũng không đủ chỗ nhét.

Thì ra bao nhiêu chuyện mà cô cảm thấy khó chịu có thể được giải quyết một cách đơn giản như thế này. Cô vốn tưởng rằng mình có thể bật cười thành tiếng, nhưng bây giờ cô muốn khóc hơn. Cô đẩy Hạ Sâm Triệt ra. Sự dịu dàng trong ánh mắt của anh biến thành nỗi kinh ngạc. Chỉ nghĩ thôi cũng biết phải hạ quyết tâm lớn như thế nào, những cô gái khó đối phó như Xuân Phi mà biết anh không có bạn gái thì những cô gái khác càng không thể lại gần mình được. Nhưng cô ấy tức gì vậy? Gườm gườm nhìn anh rồi bỏ chạy?

Hành lang lạnh và ẩm ướt. Xuân Phi không mang chìa khóa, chỉ có thể ngồi trước cửa. Thỉnh thoảng lại ho một tiếng, rất đều đặn. Thực sự cô rất vui, chỉ là cô đang e thẹn. E thẹn gì mà như thế, kỳ lạ.

Nhưng cách biểu lộ sự e thẹn này.... ngay cả bản thân mình cũng không thể chịu được.... đúng là một ngày rung động lòng người.

4.

Mỗi tuần một lần mua sắm. Chiếc xe đẩy trong siêu thị chất đầy hàng hóa. Tô Kính Hy đẩy xe theo sau Xuân Phi. Cô ném mỳ Ý mà mình tìm được vào xe rồi lại vội vàng chạy đi tìm thịt sốt kiểu Ý. Mấy ngày hôm nay tâm trạng của cô vui vẻ đến bất thường.

Lúc bình tĩnh lại còn nói với mình, cứ vui như thế này thì e rằng sẽ gặp chuyện không may.

Cuối tuần Hạ Sâm Triệt về nhà. Lúc ấy cô mới gọi Tô Kính Hy đến xách đồ. Nhưng một chàng trai vốn rất thích nói nhiều lại không nói gì, tâm trạng nặng nề ủ rũ, chắc là vẫn còn suy nghĩ về chuyện bố tái hôn. Hôn lễ được tiến hành sau dịp lễ giáng sinh, không còn bao lâu nữa.

Hôm qua bố Xuân Phi còn dặn cô nếu có thời gi­an thì đi mua bộ quần áo thật đẹp, không phải cô kết hôn, làm gì mà phải to chuyện thế chứ.

- Em chỉ biết nấu mỳ Ý thôi. Ăn tạm nhé.

- Ừ.

- Anh không phải cảm ơn em, chỉ là đúng lúc em rất muốn ăn mỳ Ý. Xuân Phi không muốn anh ấy đắc trí quá, không ngừng nói xỏ xiên.

- Cô nàng phiến phức, em muốn ăn mỳ Ý à?

- Nếu không thì em mua nó làm gì.

Tô Kính Hy không nói gì. Khi thanh toán tiền, anh tranh trả tiền. Thực ra Xuân Phi sẽ không tranh giành với anh. Bố anh rất giàu, cô giúp anh tiêu tiền, mặt dày mày dạn tỏ ra nghèo khổ thể bòn rút của anh. Nhưng Tô Kính Hy vui vẻ làm tất cả vì cô, vì người bạn gái duy nhất của mình. Anh cô cũng là người bạn trai duy nhất của anh. Họ là hai người mà anh quan tâm nhất. Giữa họ không có bậc ngăn cách nào là không thể đi qua được.

- Anh nhớ trên đường Phong Kiều có một quán cà phê rất đẹp. Mỳ Ý ở đó rất ngon. Anh đưa em đi ăn.

Đã tám giờ tối rồi, về đến nhà chắc là đói đến bốc khói mất. Xuân Phi dí ngón trỏ vào lưng anh và nói:

- Nếu không ngon thì anh chết chắc.

Quán cà phê thật lãng mạn, dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp là những đôi trai gái đang tỏ tình với nhau. Cô và Tô Kính Hy là hai người khác giới. Khi nhân viên phục vụ đưa menu đến còn nghe thấy hai người không ngừng đấu khẩu với nhau. Anh chàng đẹp trai và cô gái với khuôn mặt thanh tú thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nhìn cái gì mà nhìn. Xuân Phi bĩu môi, đẩy đĩa mỳ đã ăn được một nửa sang một bên và nói:

- Tạm được.

Cô thực sự rất kén ăn, tất cả là do Thuần Uyên chiều quá nên hư. Chỉ có điều, Tô Kính Hy là kẻ đầu sỏ. Lần đầu tiên gặp Xuân Phi, cô ấy vừa tròn mười hai tuổi. Anh mới từ nơi khác về thành phố này.

Bố anh đưa anh đến nhà chú An Dương ăn cơm. Anh nhìn thấy Xuân Phi bị mẹ mắng vì kén ăn. Nhưng cô không hề thấy xấu hổ, cũng không phải là đứa trẻ biết sĩ diện, chỉ thích làm theo ý mình, không hề có bất kỳ phản ứng gì với âm thanh bên ngoài.

Thế nên Tô Kính Hy đưa cô ra ngoài ăn, cô cũng không khách khí gọi một cốc nước xoài rất to. Anh thích nhìn cô ăn, muốn cho cô tất cả những thứ ngon nhất để cô được vui. Vì sao lại có tâm trạng giống như khi làm cha thế này nhỉ?

- Anh nghĩ gì mà ngẩn tò te ra thế? Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ – Năm sau là tốt nghiệp rồi, dù sao thì anh cũng phải đi du học.

- Hả?

Tô Kính Hy ngây người một lúc mới biết cô đang nói chuyện tái hôn của bố mình, đúng là không biết an ủi người khác. Anh nhún vai rồi thản nhiên nói:

- Kết hôn thì kết hôn, dù sao thì ông ấy có kết hôn với người phụ nữ kia không cũng thế cả thôi.

- Chuyển đến nhà anh rồi?

- Ừ, đáng ghét. Tô Kính Hy liếc nhìn xung quanh, tỏ vẻ bất cần đời. Thực sự không quan tâm hay giả vờ? Tuy Xuân Phi rất muốn hỏi tiếp nhưng lại thấy đó không phải là thói quen của mình. Thế là cô ngậm miệng không nói gì. Ghé sát tai nghe hai cô phục vụ đứng sau mình đang thì thầm to nhỏ. Con gái mà nói chuyện với nhau thì ngoài mỹ phẩm và quần áo thì chính là đàn ông. Bọn họ nói chuyện rất hăng, dường như không có ý muốn tiếp khách.

- Đôi trai gái trước mặt, chàng trai thật tốt tính, lại đẹp trai ngời ngời. Cô gái thì ngoại hình chẳng ra làm sao cả, lại còn hung hăng đáng sợ, chẳng hợp nhau chút nào. Một cô phục vụ nói.

- Bàn ấy để mình phục vụ, mình thấy cô ấy cá tính đấy chứ. Cô gái kia mỉm cười và nói.

Giọng nói của hai cô càng ngày càng thấp, thỉnh thoảng còn nghe thấy họ nói – thực ra có đẹp trai thì cũng không đẹp trai bằng hoàng tử dương cầm của chúng ta. Vừa nói dứt lời lại nói – Haizzz, đáng tiếc là bị GAY.

Thời đại này, ếch cũng được gọi là hoàng tử ếch, đáng tiếc là không có lâu đài, không có áo gấm, sơn hào hải vị. Nhưng cô lại nghĩ, dù sao thì gọi là hoàng tử cũng không phạm pháp, biệt danh của Hạ Sâm Triệt là hoàng tử mỉm cười, chỉ có điều nghe có vẻ rất nhà quê, anh ấy hợp với biệt danh hay hơn.

- Em cãi nhau với ông anh tốt à? Tô Kính Hy chuyển chủ đề nói chuyện – Ông anh tốt bảo không quan tâm đến em nữa, hình như lần này rất nghiêm túc.

- Vâng.... Có thể anh ấy.... không còn muốn gặp em nữa.... Cô chua chát nói.

Thực ra có một số chuyện cô không muốn nghĩ chứ không phải là không quan tâm đến nó. Biết nói với người khác nguyên nhân giận dỗi với anh trai thế nào đây? Vì sống cùng chàng trai khác? Quá phóng đại, cũng không hợp với lẽ thường. Dù sao thì đó là chuyện nên để bố lo mới đúng, là anh trai thì chỉ có thể nhắc nhở và nói những lời như nó mà bắt nạt em thì bảo anh.

Từ trước đến nay những chuyện mà họ làm người bình thường không thể tưởng tượng được.

- Em đừng có cái kiểu như trời sắp sập xuống không bằng. Tô Kính Hy cất cao giọng nói. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của u ám của cô dưới bóng tối, khuôn mặt phát ra nỗi ai oán không thể kiềm chế được, anh lại hạ thấp giọng, thở dài và nói:

- Thực ra người mà ông anh tốt quan tâm nhất là em. Vì em cậu ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, bắt mình phải trở thành người xuất sắc là vì không muốn em cảm thấy áp lực trong cuộc sống....

- Nói xong chưa? Giọng cô có chút bực tức.

- Cô nàng phiền phức....

- Em biết mình là một người phiền phức. Anh ấy làm gì cũng là vì em. Nhưng liên quan gì đến em.

Xuân Phi ngắt lời anh, không muốn nghe anh nói. Nói nhiều cũng vô ích, nói gì cũng không thay đổi được suy nghĩ của Thuần Uyên. Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi cửa nhưng lại bị Tô Kính Hy kéo tay lại. Trong lúc giằng co, chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt", túi ni­long của siêu thị bị rách toạc, đồ ăn rơi xuống đất.

Lớp vỏ lạnh lùng bị xé rách, có thứ gì đó trào ra ngoài. Xuân Phi cúi đầu nhặt đồ, Tô Kính Hy ngồi xuống giúp nhưng lại bị cô gạt đẩy đi không kiêng nể. Nhân viên phục vụ nhanh tay nhanh mắt mang túi nilon đến. Xuân Phi chỉ cúi đầu, đến tận khi dưới đất sạch bóng, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Đến tận khi cô nghe thấy tiếng đàn pi­ano vang lên, nghe thấy tiếng trầm trồ của các cô gái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)