Truyện:Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai - Chương 03

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
Trọn bộ 12 chương
Chương 03
Em đi tìm khắp thế gi­an này chỉ để gặp anh (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


9.

Sao anh ấy biết mình tên là An Dương Xuân Phi nhỉ?

Một buổi sáng sau khi thức dậy, đột nhiên Xuân Phi nhớ tới điều đó. Vào cái ngày diễn ra buổi tiệc đón học sinh mới, anh đã gọi tên cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy vì lo sợ. Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào?

10.

Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: – Này, em An Dương, như thế này là không được. Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt của thầy không hề có chút tức giận, ngược lại rất hiền hòa.

Một số nữ sinh không phục làu bàu rằng – Nhìn người ta cứ như là đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình ấy.

- Nếu không phục cô hãy về nhất trong cuộc thi đi.

- Nếu tôi cũng chăm chỉ như An Dương Xuân Phi, không biết chừng sẽ giành giải nhất toàn trường.

- Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh thì vượt qua An Dương Xuân Phi là được rồi.

........

Những lời nói còn lại bị gió cuốn đi, họ vừa chạy vừa nói chuyện. Thầy thể dục huýt sáo và nói: – Nếu còn nói chuyện thì chạy hai vòng. Tiếng than thở và cằn nhằn của họ khiến Xuân Phi phì cười. Những lời không nghe thấy có lẽ là – cô ta thì giỏi gi­ang gì chứ.....

Cô cũng thấy mình không hề giỏi gi­ang. Nếu muốn cô có liên quan đến hai chữ "giỏi gi­ang" ấy thì đó chính là cô có một người anh trai giỏi gi­ang.

Tô Kính Hy đứng cạnh sân bóng, hai tay đút túi. Đối với một số nam sinh cuối cấp không hề có áp lực học tập, giờ ngữ văn trốn ra ngoài chơi bóng rổ cũng không có gì là đáng chê trách cả. Nhưng anh không biết chơi bóng, chỉ đứng cạnh sân bóng. Hình bóng thầm lặng và sân bóng huyên náo dường như biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ chính là hai thế giới hoàn toàn khác.

Thế giới của Tô Kính Hy cô không thể bước chân vào được, thế giới thuộc về một mình anh.

Xuân Phi muốn lén lút chui vào phòng học nghỉ ngơi nhưng Tô Kính Hy tinh mắt đã nhìn thấy cô. Cô chạy, anh cũng chạy, cuối cùng cô bị anh bắt được ở cửa phòng học.

Tô Kính Hy bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh không phải là quỷ, em chạy cái gì mà chạy?

Xuân Phi túm chặt lấy cổ tay của anh, cố gắng kéo thật mạnh đến khi những ngón tay ấy được nới lỏng ra mới làu bàu:

- Bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm. Cổ anh vẫn còn những vết xước, người ta tưởng em cào thì làm thế nào?

- Thế nào là tưởng em cào, vốn dĩ là do em cào mà. Tô Kính Hy bóp mạnh hơn -Hai ngày hôm nay anh đã bị rất nhiều ánh mắt công kích, em cùng chia sẻ với anh một chút. Chi bằng anh cũng cắn một cái vào cổ em nhỉ?

- Tô Kính Hy. Xuân Phi đá vào chân anh. Tô Kính Hy đau đến nỗi cúi người ôm chân, nhân lúc ấy cô đánh vào đầu anh, co cẳng chạy về phía lớp học.

Thực ra cô biết Tô Kính Hy đang nghĩ gì.

An Dương Thuần Uyên ở trường học khác trong thành phố, phải đi mười ba tuyến xe mới đến đây được. Trong trường học rộng lớn này, người mà Tô Kính Hy có thể nhảy bổ vào như thế này mà không cần kiêng nể gì cũng chỉ có Xuân Phi.

Câu nói nghiêm túc nhất mà anh từng nói là: Trên thế giới này, tôi chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương.

Anh gọi cô là cô nàng phiền phức cũng được. Gặp mặt là đối đầu với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Dù thế nào cũng không sao cả.

Xuân Phi cũng không biết mình bị làm sao. Mỗi lần gặp Tô Kính Hy trong trường đều cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ là nghe người ta nói quá nhiều lần – cô ta thì có gì giỏi gi­ang. Cô sợ rằng phía sau câu nói ấy là một câu nói khác – Anh chàng đẹp trai kia bị mù rồi, sao lại có thể thích cô gái không có chút gợi cảm nào cơ chứ?

Có lẽ là tự ti. Cô cũng không rõ.

11.

Đúng năm ngày không điện thoại cũng không xuất hiện trước cửa. Xem ra lần này Tô Kính Hy giận thật, phá kỷ lục bốn ngày rưỡi. Lúc mua ngô trên đường, Xuân Phi nghĩ, có phải mình đã đá quá mạnh không nhỉ?

Cũng chính trong khoảnh khắc hối hận ấy, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Xuân Phi, đó là "đáng đời anh ta". Mặt cô cũng đỏ suốt cả một buổi chiều. Đúng là anh chàng quá quắt.

Xuân Phi vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp cúi đầu tìm chìa khóa thì một người đã chui từ bóng tối ra, giống như ma nữ tóc tai bù xù khiến Xuân Phi sợ đến nỗi toát mồ hồi lạnh.

- Sao mày lại tắt máy?

- Hết pin ạ. Là mẹ, Xuân Phi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm chìa khóa.

- Sao không sạc pin? Giọng nói của mẹ đầy trách móc. Đợi đến khi vào phòng, Xuân Phi bật điều hòa, mẹ mới nóng lòng ngắm nghía căn phòng một lượt, nỗi tức giận trên khuôn mặt tan biến.

- Căn phòng trang trí thật đẹp. May mà cậu mày chưa kết hôn, nếu không thì sao chúng ta có thể có được chuyện tốt lành như thế này.

Khi nói câu ấy, mẹ hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt hết sức khó coi của cô con gái lúc ấy đang đứng cạnh máy lọc nước. Xuân Phi cũng đã từng có ý nghĩ ấy, giống hệt mẹ. Đúng là di truyền. Ngoài vẻ bề ngoài ưu tú, không biết cô đã di truyền bao nhiêu nhân tố u ám trong tính cách của mẹ?

Xuân Phi nghĩ mà thấy rùng mình.

Cô ngồi trên ghế sô­fa, không ngừng chuyển kênh, vừa liếc nhìn mẹ, vừa tìm phim thần tượng Đài Loan. Trong lòng cô có linh cảm chẳng lành. Mẹ vượt một quãng đường xa như thế đến đây chắc chắn là vì chuyện gì đó?

- Xuân Phi, mau dọn đồ của mày sang phòng bên.

- Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm.

- Hôm qua tao đi uống cà phê với cô Tần Sở, nghe nói con trai cô ấy học lớp 12, chuẩn bị thi, vì thế định tìm phòng ở gần trường. Tao nghĩ mày ở cái phòng rộng như thế này thật là lãng phí......."

- Mẹ, không được.

- Mày ăn nói kiểu gì đấy, tao đã nói với cô Tần Sở rồi. Tao đẻ mày ra, lẽ nào tao không quyết định được chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ ấn vào trán con gái rồi nói – Mau chuyển đồ sang phòng bên, cuối tuần thằng kia chuyển đến.

Xuân Phi ngồi trên ghế sô­fa không nhúc nhích.

Cô rất muốn hỏi mẹ – con có phải là con đẻ của mẹ không?

Thỉnh thoảng Xuân Phi cũng nghe các cụ già nói về bí mật của các nhà. Ví dụ con gái nhà An Dương, vừa đầy tháng đã bị đưa xuống nhà bà nội ở quê. Bà mẹ thích làm đẹp, muốn giữ dáng nên không chịu cho con bú. Đến tận năm hai tuổi Xuân Phi mới được đưa về nhà.

Thực ra cô có thể hiểu được mẹ. Mẹ làm việc bao nhiêu năm trong đoàn múa, chưa từng được làm người múa chính, sau khi lấy chồng sinh con liền làm giáo viên biên đạo múa. Vì thế mà rất có thể sẽ hận con cái vì đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.

Cô bé Xuân Phi hai tuổi đã có những ký ức rất rõ rệt. Sau khi mẹ đưa cô về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa cho cô từ đầu đến chân như đánh vảy cá vậy. Mẹ vừa tắm vừa làu bàu – đúng là ông bà nội thế nào thì nuôi được đứa cháu thế ấy, giống hệt bố mày.

- Này, ngồi ngây ra đấy làm gì, hai mẹ con cùng dọn dẹp.

- Mẹ, không được. Cô lại nhắc lại một lần – con không thích ở cùng người khác.

- Tao nói cho mày biết, mày đừng có coi mình là thiên kim tiểu thư. Tao sợ người ta không muốn ở cùng mày nên đã vỗ tay vào ngực đảm bảo rằng con gái mình biết làm việc nhà, lại thích nấu ăn nên người ta mới đồng ý đến ở đấy. Mẹ kéo Xuân phi đang ngồi ngây trên ghế so­fa, nhẹ giọng nói – Thôi, con gái ngoan của mẹ, con phải người lớn một chút chứ, đừng để mẹ mất mặt với người ta.

Cửa sổ ở phòng bên có chiếc rèm màu trắng đục, ngăn cách với màn đêm ngoài cửa sổ. Cô sếp những cuốn tiểu thuyết tình yêu trên bệ cửa sổ một cách ngăn nắp. Lúc giúp tôi trải ga trải giường, bỗng nhiên mẹ hỏi – Lần trước anh đưa tiền cho rồi chứ".

Xuân Phi ngây người nói – Chưa ạ.

- Lạ thật, sao tiền trong tài khoản của nó lại thiếu hai nghìn? Không biết chừng cái thằng ngốc này lại có bạn gái rồi. Mẹ cười khì khì, bỗng nhiên quay sang nói với Xuân Phi – Con gái không giống con trai, đừng có để con trai dỗ dành vài câu là mê muội. Mẹ mày là người từng trải nên hiểu rất rõ.

12.

Bầu trời tháng mười xanh đến trong suốt. Ánh nắng mặt trời bị những đám mây lớn xé thành những đường sáng yếu ớt, chiếu rọi trên phiến lá, dưới mặt đất. Tiết trời mùa thu thật đẹp.

Tô Kính Hy giơ cánh tay ra và nói:

- Này, cho em dựa".

- Biến.

Im lặng một lúc lâu, anh lại lặng lẽ giơ cánh tay và và nói:

- Này, cho em cắn.

- Anh có thôi đi không, biến đi cho em nhờ.

Tô Kính Hy nhảy lên, vòng tay qua cổ Xuân Phi để cô ấy dựa vào người mình và nói:

- Đến đây đến đây, cắn vào cổ em có được không?

Xuân Phi không nghĩ ngợi gì mà vung tay ra, làn da mỏng hơn cả con gái của Tô Kính Hy lập tức xuất hiện vết hằn đỏ. Cuối cùng anh bỏ cánh tay đặt trên vai cô xuống, đôi lông mày trau lại, ánh mặt toát lên sự phẫn nộ:

- Rõ ràng là em đá anh trước, anh cắn vào cổ em thì cũng đã cắn rồi, rốt cuộc em muốn thế nào đây?

- Anh bị làm sao đấy, thích hành hạ mình thì tự lấy roi da mà đánh vào người ấy. Xuân Phi ngồi xuống, gục mặt xuống đầu gối – Đều là do các người, liên quan gì đến tôi.

Đều là do các người, liên quan gì đến tôi.

Suốt buổi sáng Xuân Phi ủ rũ mệt mỏi, không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, dường như không phải vì chuyện bị cắn mà không vui. Tô Kính Hy vốn định kéo tóc cô, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại dừng lại, đặt xuống đầu cổ.

- Nếu có chuyện gì không vui thì nói ra đi. Bạn bè với nhau không nên giữ trong lòng.

- Không có.

Xuân Phi không biết nói với anh thế nào. Tất cả những chuyện mẹ quyết định, cô không thể chống lại được. Số điện thoại lạ đã rung lên hai lần, còn có một tin nhắn của mẹ: Xuân Phi, về nhà ngay, mày giỏi lắm.

Càng như vậy cô lại càng thấy chán, quyết định tắt điện thoại, cùng Tô Kính Hy đi tàu điện trên cao vào thành phố ăn uống.

Người đó đứng ở hành lang nhìn đồ đạc và làm mồi cho muỗi suốt một buổi chiều cũng không liên quan đến cô. Đáng đời.

13.

Không có đồ đạc ở hành lang.

Lẽ nào người đó đợi lâu đến phát ngán nên đã kéo va li về nhà rồi?

Đúng là tính khí của cậu chủ, như thế càng tốt.

Nụ cười nở trên khóe môi Xuân Phi. Cô bước vào nhà, xõa tóc ra, thay đôi dép lê màu hồng phấn, sau đó vào phòng vệ sinh tắm. Phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu từ phòng chính. Cô nghĩ chắc mình quên không tắt đèn ở phòng chính, thế nên vừa lau tóc vừa đi về phía đó.

Cô đẩy cửa bước vào. Một chàng trai rất cao đứng quay lưng về phía cô. Anh ấy đang mặc áo phông, chiếc áo phông mặc đến cánh tay chưa kịp chui vào. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh đầu lại, để lộ một nụ cười thân thiện đến nỗi khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Hạ Sâm Triệt.

- Em về rồi à.

Sao anh ấy lại ở đây?

- Lần trước khi cô Vân đến chỗ em, anh nhờ cô lấy chìa khóa dự phòng.

Thì ra mẹ lấy chìa khóa dự phòng không phải là tiện cho mình, anh ta đã sớm chuẩn bị cho kế hoạch xâm chiếm. Thật đáng sợ.

- Em thay quần áo đã, lát nữa ra phòng khách nói chuyện nhé.

Cô vẫn đang khoác khăn tắm, xõa tóc lòa xòa, trông giống như ma nữ vậy.

An Dương Xuân Phi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp anh trong tình huống như thế này. Cô tưởng rằng cuộc gặp gỡ của họ chỉ là bi thương. Ví như họ đi lướt qua nhau ở hành lang, cô đứng từ xa nhìn anh nói chuyện với những cô gái khác hoặc cô mang vở bài tập đi qua phòng anh, sau đó vờ như vô tình nhìn vào trong.

Những điều này cô đã làm. Lần nào cũng vậy, sau khi bình tĩnh lại, cô lại mắng mình tẻ nhạt, vô vị.

Nửa tiếng sau, Xuân Phi mặc quần áo gọn gàng bước ra phòng khách. Anh đang ngồi trên ghế sô­fa xem thế giới động vật. Sau khi nhện cái và nhện đực gi­ao phối với nhau, nhện cái ăn thịt nhện đực, cái gì với cái gì đây. Cô bình tĩnh đi đến trước máy lọc nước rót nước, sau đó ngồi ở vị trí cách anh xa nhất.

- Sau này làm phiền em rồi. Hạ Sâm Triệt nói.

- Vâng.

- Nghe cô Vân nói em nấu ăn rất ngon. Sau này tiền thức ăn anh chi, thật ngại vì đã làm phiền em.

Thấy anh khách sáo như vậy, Xuân Phi không nói được lời nào, chỉ có thể ngồi đó như một con ngốc để anh dắt mũi. Cô nghi ngờ Hạ Sâm Triệt đã hạ độc mình, nếu không vì sao mỗi lần nhìn thấy anh lưỡi cô lại cứng lại, tim đập rộn ràng. Một lúc lâu sau, cô đi đến trước tủ giày trước cửa, dọn dẹp tầng trên cùng.

Sau này sẽ sống cùng với anh.

Sau này còn cùng anh dùng chung một chiếc bát, dùng chung một đôi đũa, dùng chung bồn cầu, thậm chí còn hít thở cùng một bầu không khí, ngắm cùng một khung cảnh.

Xuân Phi liếc nhìn Hạ Sâm Triệt, anh khoanh chân ngồi trên ghế, vừa xem vở ghi chép vừa xem thế giới động vật. Khi nhìn thấy những chú chim nhỏ đang tranh giành thức ăn trong tổ, anh bật cười.

Anh đúng là một người bí ẩn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)