Truyện:Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai - Chương 10

Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
Trọn bộ 12 chương
Chương 10
Anh là người trong trái tim em, vì thế dù anh có làm gì với em, em cũng không sợ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


4.

Vốn dĩ khó mà nhìn thấy tuyết ở miền nam nhưng lần này tuyết rơi đến thái quá, liên tiếp suốt mấy tuần liền, giống như là trả thù vậy. Cả thành phố mất điện mất nước, ngồi trong phòng mà như ngồi trong nhà lạnh vậy.

Xuân Phi vốn không hy vọng Hạ Sâm Triệt ở nhà. Bình tĩnh nghĩ lại hôm ấy cô cũng hơi quá đáng, không thể có chuyện gì cũng nói với anh được, dù sao thì anh cũng là con trai. Chỉ có điều, anh cũng không nhất thiết phải tỏ vẻ đến chết cũng không thèm quan hệ như thế chứ. Ngay cả áo rét cũng mang về nhà. Chiếc áo len màu trắng mà anh hay mặc cũng chẳng thấy đâu. Xuân Phi ngồi trong phòng khách, tha thẩn nhìn trần nhà, cuối cùng lạnh đến phát điên lên không chịu được nữa nên gọi điện cho Tiểu Thái:

- Mình đến nhà cậu ở hai ngày có được không?

Tiểu Thái cảm thấy ngạc nhiên. Từ trước đến nay Xuân Phi ghét nhất là làm phiền người khác. Cô chưa bao giờ nói những lời nhờ vả như thế này. Chỉ sợ cô ấy đã gặp chuyện buồn gì đó, mặc dù cô biết rằng Xuân Phi sẽ không bao giờ thừa nhận. Cô vui vẻ nhận lời và dặn

Xuân Phi đi đường cẩn thận.

Xuân Phi cằn nhằn Tiểu Thái nói nhiều, nhưng khi ra ngoài mới phát hiện, tuyết đã tan chảy thành băng, phủ một lớp dày trên đường nhựa.

Nhà nước muốn tiết kiệm điện nên đèn đường cũng không bật. Xe bus và người đi đường đều đi rất chậm.

Xuân Phi thấy da đầu tê tên, chân tay run rẩy.

Khi đi qua một cửa hàng bên đường, tiếng máy ầm ầm dội vào màng nhĩ của cô. Tuy nhiên cũng chính nhờ có cái máy phát điện đáng ghét này nên mới có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cánh cửa. Những nơi có ánh sáng bao trùm khiến người ta có cảm giác ấm áp, giống như những mảnh vụn của ngôi sao từ trên trời rơi xuống, mềm mại xuyên vào lồng ngực.

Thực ra khi tĩnh tâm lại, con người sẽ rất nhạy cảm với âm thanh. Ví dụ bông tuyết đang tan chảy trên vai, còi xe ô tô tậm tịt, ngón tay đau nhói như bị đông cứng...Tất cả đều biến thành âm thanh, thậm chí cả hình bóng mà ánh mắt có thể chạm tới được cũng biến thành âm thanh, gào thét trong đầu như muốn nhấn chìm cô vậy.

Xuất hiện ảo giác rồi.

Chẳng bao lâu, bóng người bước ra từ cửa hàng bánh ngọt lại gần. Chiếc áo lông trắng tinh khôi, chiếc mũ len mềm mại và chiếc cổ áo len đến tận cằm. Người ấy bước ra dưới ánh đèn vàng cam, một thiên thể phát ra ánh sáng giữa bóng đêm, giống như ảo giác vậy.

Hạ Sâm Triệt gọi điện về nhà nhưng không ai nghe, gọi điện thoại cho cô thì tắt máy. Muộn như thế này rồi cô ấy có thể đi đâu được nhỉ. Cô nàng này lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng. Anh mua mấy miếng bánh chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy một hình bóng nhỏ bé đứng dựa người trước cửa hàng bên cạnh. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô lạnh đến đỏ ửng, ngây ngô nhìn anh.

Lúc nào cô ấy cũng ngây người, nghĩ cái gì cũng say sưa như thế.

- Xuân Phi. Hạ Sâm Triệt đặt tay lên đầu cô – Em làm sao đấy?

Nguồn sáng ấm áp truyền từ lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu. Áp sát mặt vào nhau, hơi thở ấm áp, ánh mắt ấm áp, trái tim cũng ấm áp. Xuân Phi cúi đầu xuống, cố gắng kìm nén cảm xúc chua chát đang trào dâng trong lòng.

- Vâng, không có gì.

- Điện thoại hết pin à?

- Vâng, chỗ nào cũng mất điện, không biết sạc pin ở đâu.

- Vậy à, ở nhà lạnh lắm, anh đưa em đến một nơi.

Cô quyết định từ bỏ ý định đến nhà Tiểu Thái, dù sao thì cô còn rất nhiều điều muốn hỏi anh. Nếu cứ để ở trong lòng thì sẽ không chịu được mất. Thế là cô lững thững đi theo anh. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hét thất thanh, sau đó là tiếng ngã "phịch" xuống đất, sau đó là tiếng cười.

Hạ Sâm Triệt cao lớn chân dài, bình tĩnh đi phía trước. Xuân Phi vội vàng đi theo, không cẩn thận trượt chân. Cô không kìm được hét lên. Đúng lúc mặt cô gần chạm đất thì anh đã nhanh tay nhanh mắt kéo tay cô.

Tuy không xảy ra chuyện xấu hổ nhưng Xuân Phi vẫn thấy bối rối. Cô gượng cười hai tiếng rồi nói:

- Đường trơn quá. Em không sao.

Anh không cười, cũng không bỏ tay cô, giống như hành tinh mất thăng bằng trên vũ trụ tìm thấy một điểm tựa có thể dựa vào vậy. Khuôn mặt của anh ẩn khuất trong bóng đêm, không nhìn thấy nét mặt. Anh nắm tay Xuân Phi như thế, bước chân chậm lại.

Những người tan sở đứng chen chúc ở trạm xe bus. Người đông thật nhộn nhịp. Hai người không nói chuyện cũng không có lý do để bối rối. Xe đi công viên ở trung tâm thành phố lúc nào cũng chật cứng người. Trên đường đi, Hạ Sâm Triệt nhường ghế cho một người bế trẻ nhỏ. Chiếc xe chòng chành nghiêng ngả, Xuân Phi muốn nôn nhưng phát hiện dạ dày trống rỗng. Như thế cũng tốt. Trên chiếc xe mà nhiệt độ tăng cao đột ngột, cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, vì thế ngả người ra sau tĩnh dưỡng.

Khi cô tỉnh dậy, tay của Hạ Sâm Triệt đặt trên má phải của cô, đầu cô dựa vào eo của anh. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng quyết định vờ như đang ngủ, không biết phải đối diện với anh như thế nào.

Cuối cùng Hạ Sâm Triệt vỗ vào đầu cô và nói:

- Xuân Phi, xuống xe rồi.

5.

Đúng là trung tâm thành phố có khác, đèn đường chói sáng. Đây là khu thương mại không bao giờ cắt điện. Hạ Sâm Triệt đưa cô đi qua con đường huyên náo. Gần cửa bắc của công viên có một cửa hàng không bắt mắt cho lắm, tính từ đầu đường thương mại thì đây là ngõ phố thứ bảy.

Quán cà phê – ngõ phố thứ bảy

- Anh thấy trên báo nói trận tuyết này khiến rất nhiều con đường bị đóng băng, chắc là sẽ cắt điện rất lâu, vì thế đến đây ở mấy ngày. Anh giải thích. Nhân viên lễ tân nhìn thấy Hạ Sâm Triệt vào cửa liền tươi cười rạng rỡ, lớn tiếng nói:

- Lâu lắm rồi không thấy sếp đến.

- Dạo này việc học hành bận rộn, chuẩn bị thi thử.

Xuân Phi trố mắt nhìn:

- Quán cà phê này của anh?

- Anh và A Dạ mở chung, dùng số tiền mừng tuổi tích cóp bao nhiêu năm. Cửa hàng là chị gái bỏ tiền ra thuê cho. May mà làm ăn cũng được, chắc là cuối năm sẽ trả được hết nợ.

- A Dạ?

- Hạ Sâm Dạ, anh họ của anh. Hạ Sâm Triệt nửa đùa nửa thật – Tốt nhất là em không nên quen anh ta.

- Anh thật là.....

- Haha, không làm nghề chính đáng? Hạ Sâm Triệt lại cười – Đây là bí mật của hai anh em mình, không được phép tiết lộ với người khác.

- Em không nhiều chuyện như thế đâu.

Thực sự cô không hiểu anh một chút nào, mặc dù hai người sống chung với nhau. Anh đối xử rất tốt với cô. Có thể nói là rất rất tốt. Nhưng dù sao thì Hạ Sâm Triệt đối xử tốt với tất cả mọi người lại lịch sự lễ phép. Cô chưa bao giờ gặp người nào tốt như thế.

Căn phòng tuy không lớn nhưng lại có một chiếc giường rất to. Hạ Sâm Triệt nói:

- Bình thường A Dạ sống ở đây, mấy ngày hôm nay anh ấy về quê thăm ông nội, vì thế mới có phòng trống.

Hai người ăn suất cơm đơn giản ngoài đại sảnh. Hạ Sâm Triệt gọi một cốc cà phê. Anh bày vở và đề thi đầy bàn. Xuân Phi sớm biết anh có thói quen chép bài nhưng không biết anh lại cẩn thận thái quá như thế, cũng biết phân ra trọng điểm. Xuân Phi làm qua quýt bài tập cô giáo ra về, mỗi lúc ở bên anh, cô không thể tập trung tinh thần được.

Còn anh thì dường như không hề bị ảnh hưởng.

Quán cà phê tràn ngập trong màu xanh tao nhã, tiếng khách hàng cười nói, tiếng gió rít lên từng hồi khi có người đóng mở cửa.

Có người nói, người nào yêu nhiều hơn sẽ khổ hơn.

Họ không phải là một đôi, nhưng bên cạnh lại không thiếu những người đang tán tỉnh nhau. Thời tiết quá lạnh khiến người ta có lý do để ngả vào nhau. Những tư thế có chút buông thả, có chút không hề e thẹn. Xuân Phi thở dài, chúi mặt vào gối ôm. Thực sự cô rất đố kỵ với họ.

- Chán lắm à? Anh không dừng bút, cũng không ngẩng đầu

- Cũng không hẳn.

- Hay là về phòng ngủ đi. Chỗ này cách ngoại ô rất xa. Ngày mai phải đi xe từ rất sớm.

- Còn anh?

- Anh ngủ trong phòng lớn.

Điều cô muốn hỏi không phải là điều đó. Rốt cuộc là thế nào đây? Mấy ngày không thấy mặt mũi đâu, cứ như là đã bốc hơi vậy. Cô cô đơn đến nỗi gần như tuyệt vọng, vốn dĩ đã định từ bỏ con người này. Vì sao lúc cô muốn từ bỏ anh lại xuất hiện với vầng hào quang của thiên thần, cho cô sự ấm áp mà cô cần nhất, mỉm cười đặt tay lên đầu cô, biến tất cả những điều tồi tệ thành những điều tốt đẹp?

Rốt cuộc là thế nào đây? Cô tức đến phát khóc.

Hạ Sâm Triệt bóp vai, đang định uống chút cà phê rồi làm tiếp nhưng ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Xuân Phi. Khuôn mặt ẩn chứa sự đau khổ, ngược lại hoàn toàn với ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Lần này anh nhìn rất rõ, mắt Xuân Phi đỏ hoe, mũi cũng đỏ.

Anh ngạc nhiên hỏi:

- Xuân Phi, em sao thế?

Cô cũng thấy xấu hổ, muốn mỉm cười để ngụy trang nhưng không kịp, chỉ cúi đầu và nói:

- Không sao, em đi ngủ đây.

Anh cũng tiu ngỉu, đi hai bước đến chiếc ghế sôfa đối diện. Cô chưa đi giày xong thì đã bị bao trùm dưới bóng của anh, không kìm được nước mắt. Cô hốt hoảng, bối rối, không biết làm thế nào để che giấu.

Cô đã khóc. Hạ Sâm Triệt buồn rầu thở dài, không biết phải làm thế nào:

- Đừng khóc.

- Em không khóc.

Tâm trạng của Hạ Sâm Triệt như rơi xuống vực sâu thẳm, tối tăm mịt mù. Ở nhà đã có một người mẹ yếu đuối động một tý là khóc. Anh sợ nhất là nhìn thấy nước mắt, vì thế dù mẹ và chị có đưa ra những yêu cầu quá đáng như thế nào thì anh cũng sẽ không từ chối. Anh cùng họ đi dạo phố, cùng họ đi làm tóc, thậm chí còn bị chị ép đóng giả làm bạn trai mới của chị, xuất hiện trước mặt bạn trai chị.

Anh biết nụ cười có thể truyền đi tình cảm. Vì thế lúc nào anh cũng mỉm cười dịu dàng. Anh đã miễn cưỡng để mọi chuyện được như lúc đầu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt, tất cả mọi sự ngụy trang đều sụp đổ, anh không thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Xin lỗi, hôm ấy anh đã sai. Anh xin lỗi em, có thể quên đi được không? Nếu không được thì anh sẽ chuyển đi....

Xuân Phi vừa lo vừa tức, nước mắt lã chã như mưa. Anh đưa khăn tay cho cô nhưng cô đã vô tình gạt đi. Cuối cùng cũng có người phát hiện sự bất thường ở phía họ. Nhân viên phục vụ cố tình đi ngang qua để nghe lén. Những con người không buôn chuyện thì sẽ chết không bằng. Hạ Sâm Triệt không biết làm thế nào, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô. Đợi đến khi cô không khóc nữa mà sụt sịt thì thân thể đông cứng của anh mới bắt đầu tan chảy.

- Mấy hôm nay anh đi đâu?

- Đến nhà chị gái. Mấy ngày hôm nay chị ấy không đi làm, anh rể thì đi công tác nên gọi anh đến ở cùng cho vui.

- Em cứ tưởng..... Xuân Phi ngập ngừng rồi lạnh lùng nói – Thực ra em cũng không muốn biết lắm.

Hạ Sâm Triệt hiểu tâm trạng lúc này của cô. Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt bướng bỉnh ấy. Thì ra là khóc vì chuyện này. Tuy anh rất sợ nhìn thấy người khác khóc nhưng nếu là không kìm được những cảm giác trong lòng như thế này thì cũng không có gì là xấu.

Đối với Xuân Phi, quá mức kiên cường chỉ có thể gây ra phiền toái.

Cuối cùng cô cũng nhận ra sự quá đáng của mình. Dưới con mắt của mọi người, cô trở thành một người mặt dày không biết liêm sỉ. Cô đã mang lại phiền phức cho anh, cùng với đó là nỗi buồn và đau khổ sâu hơn lúc nãy. Dù sao thì đây cũng là cửa hàng của anh, biết bao nhiêu ánh mắt dồn về phía anh.

Đúng vậy, cô biết, từ trước đến nay anh luôn là một người thu hút sự chú ý.

Còn mình thì ngay cả vịt con xấu xí cũng không bằng bởi vì mình không thể biến thành thiên nga. Mình cũng không phải là sâu, không thể biến thành bươm bướm. Mình là chòm sao Tiểu Hùng không bắt mắt giữa bầu trời đêm? Cũng không đúng, cô không có bất kỳ đặc điểm nào của sao Bắc Cực.

Nếu phải ví mình với một thứ gì đó thì chỉ có thể là đom đóm. Nguồn sáng yếu ớt nhạt nhòa trong đêm tối. Ánh sao yếu ớt nhất cũng có thể che lấp mình.

Khuôn mặt vừa bộc lộ cảm xúc thực sự của mình lại bắt đầu ngụy trang. Xuân Phi gượng cười, tỏ vẻ vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy cô lại thu mình trong vỏ ốc, Hạ Sâm Triệt thấy tim nhói đau. Cô ngẩng đầu nhìn anh cũng là lúc anh cúi xuống nhìn cô.

Trên thế giới này không có cái gì gọi là trùng hợp, tất cả đều là số phận.

Đôi môi của anh đặt xuống trán Xuân Phi.

Cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh, cũng không nghe thấy sự vùng vẫy của con tim tự ti. Nếu đã không có cách nào để quên được anh, vậy thì hãy nghe theo sự sắp đặt của số phận. Như thế này cũng chẳng có gì là không tốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)