Truyện:Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm - Chương 05

Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

"Ừm... ừ..." Viên Nhật Sơ hung tợn trừng mắt Hoàng Phủ Tỉ, phấn lưỡi dùng sức ngăn cản, muốn chạy trốn khổn sự dây dưa của hắn.

Nhưng lưỡi hắn đuổi theo rất mãnh liệt, bá đạo cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, không để ý kháng cự của nàng, hơi ⓜú●† lấy, nhẹ l𝖎●ế●𝐦, nếm đến từng chỗ ngọt trong miệng nhỏ nhắn.

Hơi thở nàng vì hắn ♓·ô·п mà chuyển gấp, khuôn mặt đỏ bừng, cả người sắp thở không nổi, bộ ngự cao ngất bị hô hấp nhanh làm п𝐡-ấ-𝐩 𝐧𝐡-ô dồn dập, cao thấp phập phồng. Lồng 𝖓-𝖌ự-c hắn trần trụi, dán lên 𝓃𝖌ự·𝐜 nàng, từng chút từng chút nhẹ cọ sát.

Sắc Lang này!...

Viên Nhật Sơ tức giận đến muốn dùng răng cắn hắn, nhưng hắn lại phát hiện ra mục đích của nàng, bạc môi chạy nhanh thoái lui, con ngươi đen thâm thuý tà khí nhìn nàng.

"Không tốt sao? Nếu ta không cẩn thận kêu lớn tiếng, ngày mai trong phủ sẽ truyền ra những lời đồn đãi là nàng làm cho ta sung ⓢ-ướ-п-g cỡ nào..."

Hắn không đứng đắn nói nhỏ, khuôn mặt anh tuấn câu lên tươi cười phóng đãng lại mê người, 🌴.♓.â.п †𝐡.ể ép tới càng nhanh, kề sát hai luồng miên nhũ no đủ. Viên Nhật Sơ dùng sức đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng gầm nhẹ: "𝐂♓ế·✞ tiệt! Ngươi cách ta xa một chút, còn có, cái gì giám thị? Ta nghe ngươi cái rắm, căn bản là chẳng nghe thấy âm thanh nào..."

Nàng còn chưa nói xong, đã thấy âm thanh vụn nhỏ bên ngoài bay tới.

"Kỳ quái, như thế nào còn chưa có âm thanh gì? Có phải bị phát hiện rồi không?".

"Hư... Ngươi nói nhỏ thôi, chúng ta đợi lát nữa xem sao..."

Viên Nhật Sơ lập tức im lặng, nhìn Hoàng Phủ Tỉ, nói không ra lời. Hoàng Phủ Tỉ nhìn nàng nhíu mày, vô tội nói: "Xem đi, ta rõ ràng không lừa nàng."

"Vậy, vậy phải làm sao đây?" Viên Nhật Sơ không phục trả lời: "Ta, ta chỉ giả làm nương tử của ngươi, không có nghĩa là phải chịu đựng ngươi sỗ sàng, cút ngay!"

Nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng sức của nàng không cách nào đẩy được hắn ra, ngược lại khiến hai 𝐭*𝐡*â*п 𝖙𝒽*ể càng cọ sát, tuy rằng cách lớp quần áo, nhưng da thịt vẫn ẩn ẩn nóng lên.

Mặt Viên Nhật Sơ càng hồng, hô hấp càng loạn, 𝖙𝒽●â●ⓝ ✞●h●ể dần biến đổi, làm cho kháng cự của nàng ngày càng trở nên 𝖒ề*Ⓜ️ ⓜ*ạ*1 vô lực.

Ánh mắt Hoàng Phủ Tỉ cũng dần thẩm lại, hắn vốn dĩ cũng không tính sẽ nhẫn nhịn kiềm nén, đoá hoa hồng trắng đầy gai này, hắn sớm muốn ăn vào bụng rồi!

Cảm giác thấy nàng dần dần biến hoá, ngay từ đầu vốn chỉ là cảm thấy hứng thú, muốn trêu chọc nàng, muốn thấy được tình trạng không khống chế được của nàng, hắn sẽ cảm thấy sung 𝐬ướռ-🌀. Nữ nhân giống như nàng, thật dễ dàng gợi lên sự khiêu khích đối với nam nhân, đến chinh phục lấy, khiến nàng thần phục dưới chân.

Mới bắt đầu hắn đích xác là nghĩ vậy, rất muốn chinh phục nàng, dù nàng có gai, nhưng hắn sẽ nhổ đi tất cả, sẽ thuần phục được nàng. Nhưng nàng lại dùng một câu xuyên thấu tâm hắn, dùng ánh mắt trong suốt nhìn thấu lớp che đậy của hắn. Một câu "Rất đau đi" khiến hắn toàn bộ tan rã.

Trong nháy mắt kia, chỉ xác định, nữ nhân này... hắn muốn.

Cho dùng đem nàng độc chiếm, hắn cũng sẽ tuyệt không buông. Cho dù nàng không thương hắn, hắn vẫn muốn đoạt được lòng nàng. Hơn nữa hắn biết, đối với hắn, nàng cũng không phải không động tâm. Nhất cử nhất động của hắn đều ảnh hưởng đến nàng, làm cho nàng mất đi bình tĩnh, ha ha! Hắn thích bộ dáng không khống chế được của nàng, hơn nữa "đầu sỏ" lại chính là hắn... Cảm giác này thật không tệ.

Hoàng Phủ Tỉ nhìn khuôn mặt xin xắn của Viên Nhật Sơ, đôi má ửng hồng, hơi thở nàng dồn dập, mâu nhi ẩn ẩn hiện lê thuỷ quang mê người.

"Sơ Nhi, Sơ Nhi, nàng muốn ta đúng không?"

Hắn khẽ nói, thanh âm trầm thấp mang theo nồng đậm dụ hoặc, làm cho người nghe khó kháng cự.

"Ai muốn ngươi chứ? Đúng là tự mình đa tình... Ừm, , , " Lời còn chưa dứt, tay hắn đột nhiên t♓â●𝐦 𝖓♓●ậ●p cổ áo, cách áo yếm niết lấy một bên no đủ, làm cho nàng thiếu chút nữa 𝖗.ê.𝖓 𝐫.ỉ thành tiếng. Nàng lập tức cắn răng nhịn xuống, nhưng hơi thở lại không cách nào kiềm chế được mà hỗn loạn.

"Vậy tại sao nơi này của nàng lại cứng lên? Hử??" Hắn 〽️ú●🌴 lấy môi dưới đầy đặn, ngón tay nhẹ miết đỉnh nụ hoa.

Phản ứng trên cơ thể bị vạch trần, Viên Nhật Sơ không khỏi vừa thẹn vừa giận, nghiêng mặt tránh đi môi hắn, tay dùng sức đẩy người hắn ra:" Ai cần ngươi lo, cút ngay!"

Nhưng hắn lại không nghe lời nàng, môi mỏng dùng sức bắt lấy môi nàng, bàn tay to kéo yếm xuống, không chút khó khăn cầm lấy nộn nhũ trắng mịn.

"Vật nhỏ khẩu thị tâm phi, nàng càng trốn, chỉ càng làm ta càng muốn nàng." 🌜-ắ-ⓝ п-♓-ẹ môi thuỷ nộm, rồi há mồm khinh suyễn, đầu lưỡi lập tức tham nhập 𝖑*ℹ️*ế*Ⓜ️ qua khoang miệng ư_ớ_✝️ á_✞, bắt né phấn lưỡi trốn tránh của nàng, mạnh mẽ dây dưa.

Đầu gối cũng theo đó cong lại, cách vải dệt áp lấy tư hoa, dùng đỉnh gối cọ lấy nơi Ⓜ️_ề_𝖒 〽️ạ_ⓘ kia, xoay tròn tựa như mài lấy. Bàn tay to xoa bóp nhũ nộn, năm ngón tay nắn bóp, dùng lực lớn 𝐯*𝖚ố*✝️ 𝐯*𝑒 nơi no đủ. Mà nơi đó, bởi ⓥцố.🌴 ν.e của hắn mà ấn xuống dấu vết ửng đỏ. Hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa, theo tiết tấu vừa xoa vừa kéo chơi đùa. Lưỡi nóng cháy vẫn quất quýt môi đỏ mọng, ɱ.ú.† phấn lưỡi, kịch liệt 𝖍●ô●𝐧 mang theo nồng đậm tình dục, khiến hơn thở nàng càng cuồng loạn, đầu ốc bị sương mù phủ lấy.

"Không..." Lý trí còn sót lại khiến Viên Nhật Sơ bắt đầu phản kháng, nhưng tay nhỏ bé chống đẩy vô lực, bụng dưới truyền đến cảm giác nóng cháy, trơn ướt xa lạ kia khiến nàng thật xấu hổ, quẫn bách.

Đầu gối đặt ở nơi riêng tư của nàng, cảm giác được ẩm ướt, Hoàng Phủ Tỉ tà tứ cong môi, đầu gối càng dùng sức áp lấy nơi 𝖒ề*ⓜ 𝖒*ạ*ℹ️.

"A...." Viên Nhật Sơ nhịn không được khẽ ngâm, nơi riêng tư truyền đến chút tê dại. Loại cảm giác kỳ quái này bắt đầu lan ra toàn thân, khiến nàng thấy vừa nóng vừa khó chịu.

"Nhanh như vậy đã ẩm ướt? Nàng cũng thích... phải không?" ℳú_🌴 lấy môi nàng, hắn trầm giọng nói nhỏ, bàn tay hơi dùng lực tiếp tục xoa nắn nhũ thịt.

Lời nói của hắn làm nàng hơi khôi phục lại chút lý trí, cả kinh, vội vàng giãy giụa "Không cần! Buông... Ừm..."

Lời kháng nghị từ miệng nàng bị hắn nuốt trọn, lưỡi nóng hút lấy ngọn ngào trong miệng nhỏ nhắn, không thèm để ý đến phản kháng của nàng.

"Ừm...." Nụ 𝒽ô●n kịch liệt mang theo nồng đậm tình dục, làm loạn cả lòng nàng. Lý trí vừa khôi phục lại chút ít giờ lại bắt đầu tán loạn, khiến nàng choáng váng. Biết rõ nên phản kháng, nếu không tật sự sẽ bị hắn ăn vào bụng, nhưng đầu óc nàng lại vì nụ h·ô·ռ kia mà hỗn độn, căn bản không thể suy nghĩ. Chỉ cảm thấy cơ thể nóng quá, nóng đến nàng không thể hô hấp, lưỡi của hắn ở trong miệng nàng khuấy đảo, đầu lưỡi quất quýt lấy nàng, nàng đẩy không ra. Chỉ có thể không tự chủ được phối hợp cùng hắn, ⓜú.ⓣ ra nước bọt đem cằm dưới hai người nhiễm ẩm ướt, 🅿️ⓗ-á-✞ r-𝖆 â-𝖒 ⓣ♓🅰️-ռ-𝖍 ái muội kích tình.

Bàn tay nam tính càng xoa bóp nhũ thịt tuyết trắng, cảm xúc mịn màn làm hắn yêu thích không muốn buông tay. Cuối cùng, Hoàng Phủ Tỉ vẫn là nhịn không được buông ra môi mềm, dời xuống phía dưới, há miệng ngậm lấy một đoàn nộm nhũ. Môi ẩm ướt ⓛ●❗●ế●𝖒 Ⓜ️ú_𝐭, ngẫn nhiên dùng răng nanh khẽ cắn, làm cho nhũ nộn vừa ẩm ướt lại đỏ hồng, sau đó mới vừa lòng buông ra, tiếp tục ngậm nụ hoa đỏ bừng trên nhũ thịt.

Hắn dùng lực ɱú●т đỉnh đỏ âu, ɱú.т vào trong khoang miệng, cũng không buông tha nhũ thịt tuyết trắng, đầu lưỡi nhẹ bắn một chút, thỉnh thoảng khẽ cắn nhũ tiêm đỏ bừng.

Bàn tay to còn lại cũng không buông tha một bên no đủ khác, ngón tay xoa nắn, âu yếm vùng 𝓃.🌀.ự.𝖈 trắng mịn, môi lưỡi đi theo chơi đùa.

"Không... A..." Viên Nhận Sơ nhẹ ✞♓●ở g●ấ●p, rõ ràng muốn mở miệng ngăn cản, nhưng xuất khẩu lại lộ ra thanh âm гê-ռ 𝖗-ỉ xấu hổ.

Nàng nhịn không được ↪️ắ*𝖓 〽️ô*𝐢, cố nhịn xuống từng đợt ⓚ𝖍𝑜_á_𝖎 🌜ả_ⓜ từ trên ռ_ⓖự_🌜 truyền xuống nhưng không được, miệng lại thoát ra tiếng kêu yêu kiều.

Thanh âm 𝓇ê●ⓝ ⓡ●ỉ mị hoặc kia càng ⓚíc_𝖍 𝖙_𝒽í🌜_𝖍 hoả dục của Hoàng Phủ Tỉ, hắn dùng lực 🦵-i-ế-〽️ Ⓜ️●ú●✞ non mềm của nàng, bàn tay to cầm một khối, lấy ngón tay ⓥ●⛎●ố●т v●𝑒, môi cũng làm càng 𝐥ⓘế-𝖒 Ⓜ️ú*𝖙 nhay cắn.

Hai luồng miên nhũ bị hắn 𝖑❗●ế●ⓜ ⓜú●т đến sưng đỏ không chịu nổi, nhũ lôi đỏ tươi cũng nhiễm đầy nước bọt, nhìn càng kiều diễm mê người.

Hắn vừa lòng ngẩn đầu, à tứ nhẹ nhàng l●ï●ế●ɱ môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ý loạn tình mê, gương mặt anh tuấn câu lên nụ cười tà mị, dụ hoặc lòng người. Tay hắn cởi bỏ 𝒷í_ⓜ tóc của nàng, ngón tay chải lấy tóc. Mà nàng sau khi ⓑí_〽️ được cởi ra, sự thanh lệ kia vẫn không hề thuyên giảm, tô thêm chút diễm lệ, xem càng mê người.

Hoàng Phủ Tỉ nhẹ nâng sợi tóc Ⓜ️_ề_〽️ 𝖒_ạ_ℹ️ lên, hô_𝓃 lấy tóc trong tay, con ngươi đen thật sâu nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng.

Mâu nhi của nàng ngậm tràn sương mù, dính lấy thuỷ quang mênh 〽️ôn_🌀, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bộ dáng mê người kia làm cho hắn nhịn không được cúi đầu xuống h-ô-𝓃 nàng. Hắn h*ô*𝓃 lấy môi ngọt ngào, dùng đầu lưỡi l𝐢●ế●〽️ cánh môi, 🌴●hâ●m ռ●𝖍●ậ●ⓟ cái miệng nhỏ nhắn, mà phấn lưỡi cũng đi theo đón nhận, lưỡi hai người dán chặt quấn quít lấy nhau, hấp thu hơi thở lẫn nhau, nhiễu loạn lý trí lẫn nhau.

Bàn tay to cũng đi theo dời xuống, dùng sức kéo váy nàng xuống, vặn bung cặp chân dài ra, hạ thân chen giữa, cách lớp vải dệt mỏng manh, lửa nóng nam tính nhẹ để ở chỗ mẫn cảm lõm xuống.

Tiết khống màu trắng sớm bị nhiễm ẩm ướt, vải dệt dưới bụng hắn lập tức cũng nhiễm lây ẩm ướt, hắn nhịn không được di động 〽️*ô𝐧*𝖌, nhẹ đụng vào nơi ɱề·𝐦 ⓜ·ạ·❗ kia.

"Ừm... ừ..." Viên Nhật Sơ nhẹ т𝒽*ở 🌀*ấ*p, phấn lưỡi cùng hắn nhiệt liệt giao quấn, hạ thân truyền đến khoái ý, làm cho nàng không khỏi ⓣ-♓-ở 𝐡-ổ-𝖓 𝐡ể-ռ. Dịch ẩm ướt theo động tác cọ sát của hắn mà tràn ra, đem tiết thố đơn bạc nhiễm càng ẩm ướt, đoá hoa đỏ bừng kề sát tiết khố ướt đẫm, làm vải dệt trước người hắn cũng ẩm ướt càng nhiều.

Nhận thấy được tình triều tràn ra, Hoàng Phũ Tỉ càng dùng sức va chạm, thậm chí từ mài, chuyển sang cọ hoa tâm ɱ●ề●ⓜ 𝖒ạ●❗.

"A... ừ..." 🌜ả·ⓜ ℊ𝖎á·𝖈 †·ê ◗·ạ·❗ làm Viên Nhật Sơ không kiềm nổi lại bật ra yêu kiều, nhiệt tình nâng lên tuyết đồn, nhẹ cọ nam tính nóng rực của hắn. Lửa nóng tình dục làm cho lý trí nàng sớm biến mất, chỉ có thể thuận theo bản năng, khác vọng càng nhiều, giống như một trận hoả hoạn cần tiếp nước.

Nhiệt tình của nàng làm cho nam tính càng nóng rực, Hoàng Phủ Tỉ 𝐭_𝒽_ở ⓖ_ấ_𝐩, dùng sức ⓜ*ú*t ↪️ắ·𝐧 〽️·ô·i nàng, bàn tay nâng lên đùi phải, làm hạ thân càng gần sát. Hẹp 𝖒ô.п.ℊ đánh càng dùng sức, vải dệt của hai người sớm ẩm ướt, nam tính thô dài đặt ở tư hoa, ⓒ*♓ốⓝ*🌀 đ*ố*𝐢 loay hoay.

Theo đ·ụռ·g c·𝐡ạ·〽️ của hắn mà cơ thể nàng không ngừng tích luỹ càng nhiều khoái ý tê dại, mới nếm thử 𝖐hoá-❗ ↪️ả-Ⓜ️ kì dị làm cho Viên Nhật Sơ không ngừng than nhẹ, nàng nhịn không được nhấc chân ôm lấy eo hắn, tuyết đồn hoạt động, cùng hắn va chạm ⓒ·ọ ⓧá·ⓣ, khiến khoái ý càng tăng nhanh một bậc.

"Sơ Nhi của ta... Nàng thật nhiệt tình..." Hoàng Phủ Tỉ gầm nhẹ, mồ hôi động lại trên trán, da thịt hai người dán sát, 𝐭hâ-𝓃 ✞-𝒽-ể ẩm ướt chia sẻ luồng nhiệt nóng cho nhau. Nhiệt tình của nàng làm cho 𝒹ụ.𝒸 ѵọ𝐧.ɢ nơi hắn càng đậm, hẹp ɱôn●🌀 rắn chắc rất nhanh di động, va chạm thêm lớn dần, dùng sức ma sát hoa tâm nhạy cảm.

Hoa dịch dồn dào không ngừng tràn ra đem giữa chân hai người nhiễm một mãng dính ngấy, phiếm lấy mùi tình dục 𝐝-â-ⓜ mĩ. Mà tay hắn cũng đi vào dính sát giữa hai chân hai người, ngón tay cách tiết thố ẩm ướt tìm được châu nhuỵ, đầu ngón tay dùng sức đè ép....

"Ân... a... a.." Viên Nhật Sơ cả người một trận rung rẩy, †𝖍●â●𝐧 тh●ể nháy mắt buộc chặt, bên trong nhiễm ngọn lửa tình dục vô hình, làm cho tiếng yêu kiều từ miệng nàng toát ra càng thêm bén nhọn.

Trước mắt một mảng sương mù, đầy đủ yêu dịch nháy mắt chảy ra, t-♓-â-п t𝖍-ể nàng đã lập tứ trống rỗng, ⓜề●〽️ 𝐦●ạ●❗....

Chương (1-11)