Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 91 (cuối)

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 91 (cuối)
Hồi kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Họa Thực Tâm ma dẫn đến đại chiến tiên ma cuối cùng cũng chấm dứt, nhiều năm sau mọi người vẫn thường nhắc tới trận chiến ấy. Trong lịch sử Tiên môn, tuy nó không phải là trận chiến bi thảm nhất nhưng nó lại là trận chiến đau thương nhất.

Lịch sử thì mãi chỉ là quá khứ, thứ bọn họ quan tâm là tương lai.

Trong trận chiến đó Ma cung tổn thất nặng nề, từ đó về sau họ bất ngờ im hơi lặng tiếng khiến ma họa ở lục giới giảm đi nhiều. Nhưng thứ khiến người ta lo lắng lại là Võ đạo và Yêu giới.

Võ đạo thịnh hành đến mức triều đình các quốc gia cũng khó lòng kiểm soát, mà lòng người khó lường, các thế lực xung đột lẫn nhau, sát thủ thường xuyên xuất hiện khiến nhân gian hỗn loạn không chịu nổi.

Ở bên kia, Vô Tích Yêu Khuyết thống nhất được Yêu giới, thế lực nhanh chóng lớn mạnh dần khuyếch trương tới Nhân giới, gây ra yêu họa. Không ai biết vì sao chủng tộc nhỏ yếu kia đột ngột được giải thoát, diệu âm mê hoặc nhân thế lại xuất hiện một lần nữa, cao thủ trong Diệu Âm tộc Ký Thủy nhiều như mây, không một ai trong lục giới dám khinh thường họ, nhưng cho đến nay họ vẫn không bỏ hai chữ "Ký Thủy" trong tên tộc khiến rất nhiều người khó hiểu.

Nhắc tới Yêu giới thì mọi người chắc chắn sẽ nhắc tới vị Yêu quân nổi tiếng lục giới.

Yêu quân áo trắng dẫn dắt tộc dân đi tới con đường hùng mạnh, mở ra thời kỳ huy hoàng nhất với Yêu giới. Nhưng rất ít người biết đó thật ra là hai anh em, một cái tên tầm thường lại bắt đầu một bi kịch, nhưng rốt cuộc cái tên này đã để lại một vết mực đậm nét trong lịch sử Yêu giới.

Không ai hiểu tại sao áo trắng lại mặc kệ mối yêu họa này.

Nghìn năm trôi đi, sóng gợn yên ả trên Tiên hải, thỉnh thoảng vẫn có người tìm đến đây, từ lâu đã không ai còn nhận ra đó từng là chiến trường xưa cũ.

Bóng đêm phủ xuống đất trời, ánh trăng trên biển rất tĩnh lặng, những ánh sao lơ lửng trên cao. Một con thuyền mây xuôi theo gió, khoảng hai ba mươi thiếu nam, thiếu nữ mặc đạo bào tím trắng đứng ở đầu thuyền cười đùa, thỉnh thoảng có người ngự kiếm bay tầm thấp, cực kỳ náo nhiệt, rõ ràng đó là một đám đệ tử cao cấp của Tiên môn.

Một tên đệ tử nam khá trầm ổn ho khan, bảo mọi người im lặng: "Sắp đến đất liền ở phía trước rồi, linh yến rất xảo quyệt, mọi người phải cẩn thận."

"Sư huynh, lần này đừng để tỷ ấy đi đước không?"

"Kiếm thuật của tỷ ấy quá kém, cung chủ đã dặn muội bảo vệ tỷ ấy, nếu tỷ ấy bị thương quay về thì muội cũng không tiện giải thích."

"Nghe nói không phải là con gái ruột của Nhân Văn chân quân, vừa sinh ra đã hại chết mẹ..."

"Đừng nói bậy!" Nam đệ tử lập tức quát to, bất an nhìn xuống cuối đuôi thuyền.

Thiếu nữ khoảng chừng mười hai mười ba đứng một mình cuối thuyền, trong số những người ở đây cô bé coi như là nhỏ bé nhất. Cô gái có mái tóc dài đen óng và khuôn mặt trái xoan điềm tĩnh xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt lại có một đôi mắt xanh thẳm với con ngươi yêu dị.

Thân thể bán yêu, trong thiên hạ không có con đường tu đạo nào dành cho nàng.

Nam đệ tử thấp giọng nhắc: "Dù sao muội ấy cũng là sư tỷ."

Nữ đệ tử kia bĩu môi: "Chúng ta kính trọng coi người ta là sư tỷ, trên đường đi đã tận tâm bảo vệ người ta, nhưng người ta cũng phải biết điều, đã biết mình là đồ bỏ chả tu luyện được gì thì đừng có đi theo liên lụy chúng ta..."

"Nếu không phải vì nó, Nhân Văn chân quân cũng không trễ nãi tu hành bị thương trong thiên kiếp." Một nữ đệ tử cũng không nhịn được nữa mà oán trách: "Nó không hề giống chân quân một chút nào, nói không chừng..."

"Đủ rồi!" Nam đệ tử quát, ngừng một lúc lâu, ngữ khí của y mới ôn hòa hơn đôi chút: "Tỷ ấy vì hiếu thảo mới theo chúng ta tới đây, các người nên nể mặt chân quân một chút."

Chúng đệ tử nghe thế mới im lặng hết.

Chẳng biết thiếu nữ ở đuôi thuyền có nghe thấy những lời bàn luận đó không, nàng chỉ im lặng đứng đó, cúi đầu nhìn làn nước biển ở dưới thuyền.

Nam đệ tử thở dài, bước qua dịu dàng khuyên nhủ: "Tô Ly, nhiệm vụ lần này có hơi nguy hiểm, chi bằng muội ở đây chờ chúng ta, muội yên tâm, chúng ta sẽ lấy được thảo dược về cho chân quân."

*Ly: Chia cách, ly biệt.

Thiếu nữ vẫn cúi đầu đáp: "Vâng, đa tạ sư huynh!"

Nam đệ tử vì sợ nàng đi theo sẽ gặp chuyện bất trắc, nghe câu trả lời của nàng y mới thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng hỏi mọi người: "Có ai muốn ở lại không?"

Thiếu nữ lập tức lên tiếng: "Không cần đâu, muội sẽ ở đây không đi đâu cả, không sao mà."

"Cũng được." Nam đệ tử cũng không ép: "Chúng ta sẽ trở về trước hừng đông, nếu gặp nguy hiểm, muội lập tức đốt tín hương cho chúng ta."

Cho đến khi chúng đệ tử ngự kiếm rời khỏi thuyền, thiếu nữ mới ngẩng đầu nhìn theo bọn họ, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống bên mép thuyền, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Trên mặt biển xa xa, xuất hiện ba bóng người.

Đứng ở giữa là một cậu bé khoảng hơn mười tuổi, khoác y phục xanh lục rực rỡ, ngay cả miếng lót vai, bao cổ tay và đai lưng cũng là màu xanh lá đậm, mảnh san hô lục trên trán ánh lên mái tóc màu trắng rất bắt mắt, rõ ràng cũng là yêu tộc.

Cậu ta nhìn thiếu nữ phía xa xa, khẽ nhướng mày.

Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp cũng có một đôi con ngươi màu lam giống hệt thiếu nữ, nhưng sóng mắt cậu ta không trầm tĩnh trong vắt mà thấp thoáng lộ yêu khí và lệ khí.

"Điện hạ đi theo nàng làm gì?" Một gã tùy tùng cẩn thận hỏi.

"Một bán yêu nổi tiếng như vậy mà các người không thấy hứng thú sao?" Cậu bé rất tò mò: "Vì sao phụ vương không cho phép ai đụng tới nàng ta?"

Hai gã tùy tùng liếc nhìn nhau, sau một gã cười nói: "Có lẽ vì nàng có chút quan hệ với Diệu Âm tộc Ký Thủy, ý của chủ quân, thuộc hạ không dám tự phỏng đoán."

"Cũng đúng, huyết mạch bán yêu của nàng là đến từ Diệu Âm tộc Ký Thủy của chúng ta." Cậu bé gật đầu, đột ngột xoay người lại hỏi: "Các người nói xem, nàng ta trông có giống phụ vương không?"

Hai gã tùy tùng túa mồ hôi lạnh: "Điện hạ! Yêu hậu từng dặn dò..."

"Ta đùa đó, nói chơi với các ngươi thôi." Cậu bé như giở được trò đùa dai mà bật cười: "Nàng ta chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi, dù có về Yêu giới thì cũng chỉ là rác rưởi, ta chả thèm quan tâm."

Lúc này, hai gã tùy tùng mới cười làm lành, một gã nói: "Điện hạ, chuyện này không thể tùy ý đùa được đâu."

"Xem xem, đồ bỏ đó dọa chết các ngươi rồi."

Thiếu nữ tu vi thấp kém không hề biết chuyện xảy ra ở phía xa xa, nàng vẫn ngơ ngẩn.

Từ lúc thức tỉnh khỏi phong ấn thì nàng không ngừng nghe thấy những lời bàn luận về thân thế của mình. Thân thể bán yêu thì có thể chứng minh nàng không phải là con gái của cha sao? Có lẽ, người mẹ nàng chưa từng gặp mặt là yêu tộc thì sao?

Cha từng dạy, người khác nói gì thì có liên quan gì tới ta đâu? Ta có con đường của riêng mình.

Nhưng, con đường của ta đang ở nơi nào?

Thiếu nữ thờ dài thườn thượt, trông hệt như bà cụ non.

Các sư huynh, sư tỷ chăm sóc nàng là vì nể mặt cha. Yêu mạch không thông, vì vậy mà cha chậm trễ tu hành nên bị thương nặng, tuy dì Thi không trách mắng nàng nửa câu nhưng trong lòng nàng vẫn mong mình không tồn tại.

Hôm trước, cha ho ra rất nhiều máu...

Thiếu nữ nâng tay lên lau mắt, nàng nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên nàng giật mình mở to đôi mắt.

Dưới ánh trăng, một bóng người đạp sóng bước tới.

Trông vóc dáng dường như là một nam tử, nhưng kỳ lạ là toàn thân hắn được bao trong một chiếc áo choàng màu đen rất dày, sóng nước trong vắt nhấp nhô dưới chân khiến bước chân của hắn trông cực kỳ tao nhã.

Độc hành một mình dưới trăng mà người còn đẹp hơn cả trăng.

Áo choàng đen ẩn hiện vẻ gian ác, hắn là người xấu sao? Thiếu nữ không nhịn được nắm chặt tín hương, nàng cũng không muốn quấy rầy các sư huynh sư muội, vì vậy nàng cứng đờ ngồi đó nhìn nam tử thần bí bước đến trước mặt.

Mũ áo choàng che khuất đôi mắt của hắn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt.

Chưa từng gặp nửa khuôn mặt nào hoàn mỹ như vậy, trông hắn có vẻ rất trẻ, cái cằm xinh đẹp hơi nhọn, đôi môi mỏng ẩn chứa sự mê hoặc kỳ lạ.

"Ngươi là ai?" Rốt cuộc cô gái cũng cất lời, giọng nói rất bình tĩnh.

Hình như lúc này nam tử mới chú ý tới nàng, đôi môi mỏng khẽ cong một độ cong mê hoặc lòng người: "Chà, là một tiểu bán yêu đáng thương."

Trong bầu không khí trầm lặng, giọng nói đó thật không giống người tốt.

Có thể nhận ra nàng có thể chất bán yêu cũng không lạ, đến cả hắn cũng nói nàng đáng thương. Thiếu nữ cắn môi, không kiềm lòng được hỏi: "Ngươi có cách giúp ta không?"

Nam tử ngẫm nghĩ rồi bảo: "Nếu trước đây, có lẽ ta làm được, nhưng bây giờ ta chỉ muốn tìm một đứa trẻ trước."

Niềm vui trong tích tắc hóa thành nỗi thất vọng, cô gái ngẩn người một lúc lâu, vẫn cố hiểu chuyện bảo: "Không sao cả, ta có thể chờ, đứa trẻ kia chắc chắn rất quan trọng."

Hắn đáp: "Ừ, nếu ngươi trông thấy đứa bé đó thì nhớ báo cho ta biết?"

"Được." Thiếu nữ gật đầu ngay lập tức: "Đứa bé đó là bé trai hay bé gái?"

"Một cô bé lớn hơn ngươi một chút." Hắn dừng lại rồi nói tiếp: "Cô bé rất xinh đẹp."

Ta đã không còn là trẻ con từ lâu rồi. Cô gái thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn lễ độ nhẫn nhịn: "Nàng ấy đi lạc sao? Tại sao ngươi để một mình nàng đến Tiên hải?"

"Việc này... con bé gặp chút chuyện, thuộc hạ của ta cứu được hồn phách của con bé, nhưng ý thức của con bé vẫn quẩn quanh Tiên hải, ta đã tìm gần một ngàn năm nhưng vẫn không tìm thấy."

Một ngàn năm? Cô gái thấy buồn bã một cách khó hiểu, nàng tốt bụng an ủi hắn: "Không sao cả, ta vẫn thường đến Tiên hải, nếu ta trông thấy nàng nhất định sẽ báo với ngươi, ngươi đang ở đâu?"

"Ta ở một nơi rất xa, ngươi không đến được đâu." Hắn thở dài: "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, năm trăm năm sau ta mới có thể ra ngoài một lần nữa, rốt cuộc con bé đang ở đâu, tại sao ta không thể tìm thấy?"

"Năm trăm năm ư..." Cô gái lẩm bẩm: "Ta là bán yêu, chẳng biết mình có thể sống lâu như vậy không."

Hắn bật cười: "Đương nhiên ngươi có thể."

Một người ở Tiên hải nói có cách giúp nàng, chắc chắn người là một vị tiền bối rất lợi hại rồi? Cô gái vui mừng: "Trên đời này thật sự có đạo dành cho ta sao?"

"Trên đời này chưa hẳn đã có đạo dành cho ngươi, nhưng sẽ có đạo của riêng ngươi." Hắn ngừng lời: "Không còn sớm nữa, ta phải đi tìm con bé."

Dù thiếu nữ không hiểu lắm nhưng vẫn rất vui vẻ: "Nếu năm trăm năm sau ta vẫn còn sống, khi nào ta gặp nàng chắc chắn sẽ nói với ngươi."

"Ngươi là tiểu bán yêu tốt bụng." Nam tử khen ngợi nàng rồi như nghĩ tới cái gì: "Nhưng mà, tính tình của con bé không được tốt lắm."

"Ta sẽ không giận nàng." Cô gái hiểu chuyện gật đầu. Chẳng qua chỉ là những lời khó nghe mà thôi, bình thường nàng nghe vẫn còn ít lắm sao?

"Vậy cám ơn ngươi." Nam tử cười, hắn phong độ cúi người chào nàng.

Hắn dùng tay trái khẽ giữ vạt áo choàng trước, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn thủy tinh rất to, trông rất đẹp. Cô gái nhìn đến ngẩn ngơ, nàng lễ phép đáp: "Đừng khách sáo."

"Tạm biệt, tiểu bán yêu."

"Tạm biệt."

Thiếu nữ đứng dậy vẫy vẫy tay, dõi theo bóng hắn chậm rãi rời đi, nàng còn nghe thấy tiếng gọi của hắn tản trong làn gió.

"Được rồi Liễu Sao nhi, mau ra đây."

"Ngoan nào, ta đang ở đây."

******

Giọng nói ôn hòa toát ra sự mê hoặc cực độ, dường như hắn muốn dụ ý thức kia bay ra.

Cô gái kinh ngạc trông thấy có một vầng sáng cực kỳ mờ nhạt vẫn luôn theo sau hắn, cứ vờn quanh hắn, nhưng dường như hắn hoàn toàn không trông thấy, cứ mãi tìm kiếm như thế, dần dần tiến về phía trước.

Một nam tử mạnh mẽ như vậy nhưng lại không phát hiện ra luồng ý thức kia.

Cô gái trừng to mắt, nghiêng đầu.

Theo lời cha thì hắn đã rơi vào tâm chướng(*)?

*Chướng ngại, vướng mắc tâm lý. Có thể hiểu là vì tâm lý nên tự mình che mắt mình.

Đảo mắt, nam tử thần bí kia đã đi xa, sắp biến mất dưới ánh trăng ngà, thiếu nữ hoàn hồn lại, cuống cuồng nhảy xuống thuyền đuổi theo.

Trăng hạ xuống như ngọn đèn, sắc trời dần sáng.

Nguyệt một mạch tìm kiếm nhưng lại không thể trông thấy cô gái đang đuổi theo phía sau.

Mất đi hồn phách và thân thể, một luồng hồn phách không gốc rễ phiêu du tự do trên Tiên hải cả ngàn năm, nhưng vẫn luôn cố chấp mà vui vẻ chờ đợi Nguyệt của nàng.

... Chỉ cần ta yêu chàng, ta sẽ làm tất cả mọi chuyện vì chàng.

HẾT

Lời cuối sách

Bộ tiểu thuyết này được viết là vì ma thần Vong Nguyệt được yêu thích trong Trọng Tử. Nhưng linh cảm để viết tiểu thuyết này lại thật sự bắt nguồn từ một bài bài hát thiếu nhi [Bắt cá chạch]. Nhân vật chính trong truyện là một Lolita và một ông anh già, câu chuyện kể về một Lolita ngang bướng và một anh già đã vứt mất phẩm hạnh.

Tôi thích dựa vào cảm nhận từ âm nhạc để viết văn, nhưng dù sao đây cũng là tiểu thuyết dành cho người lớn nên không thể theo bài [Bắt cá chạch] được, lúc đó tôi muốn tìm một giai điệu nào đó hợp với chủ đề, khi đi chơi xuân vào năm rồng, tôi xem được một màn biểu diễn âm nhạc kết hợp võ đạo [Vạn lý trường thành], tôi cảm thấy bầu không khí này thích hợp với câu chuyện một cách khó hiểu, vì vậy tôi chọn bối cảnh âm nhạc cho văn án, bắt đầu chính thức viết.

Ai ngờ khi viết được một nửa thì ý định lại thay đổi. Tôi nhận ra rằng nếu viết tiếp nữa thì không ổn và vì có chút chuyện nên tôi quyết định tạm dừng lại. Nhưng việc dừng này lại kéo dài tới ba năm, trong lúc đó tôi vẫn luôn do dự có nên viết truyện khác không, nhưng sau nghĩ lại thật không xong, vì người ta đã nhận tiền bản phồn thể mất rồi, sớm muộn gì cũng phải nộp bản thảo. Tôi lại thuộc loại người, người ta đẩy tôi một cái thì tôi mới chịu nhảy một bước, còn người ta không thúc giục thì tôi sẽ tiếp tục lười, chuyện lặng lẽ nộp bản thảo không hợp với tôi. Tôi viết hai chương rồi lại muốn nghỉ ngơi cho nên đành phải bàn lại với biên tập sẽ vừa post lên mạng vừa sửa chữa lại sau. Nếu không thì chẳng biết đến năm nào mới viết xong kết cục, đây mới là chân tướng sự thật, sau này có thể tôi vẫn sẽ dùng cách này.

Tìm lại được cảm giác, tôi bắt đầu chỉnh lại câu chuyện, tình tiết cơ bản của hai mươi mấy chương trước đó trùng lặp nhiều, cho nên trước mắt chỉ có bản cũ trên Tấn Giang là bản chính. Phần sau là tôi viết tiếp cho anh già, đáng lẽ phải là [ta bị thanh xuân đụng trúng lưng], rất buồn cười, có lẽ đoạn nhạc này rất hợp với nữ chính, tựa như thời tuổi trẻ ngắn ngủi của Liễu Sao, thỏa sức càn quấy, tận tình điên cuồng, thỏa sức yêu hận, nhiệt tình thiêu đốt, không oán giận không hối hận. Khi viết mấy chương cuối, ca khúc lại biến thành [Xin hỏi con đường nơi đâu], vừa nghe vừa viết cực kỳ thuận lợi, toát hết mồ hôi hột, tự ta cũng thấy mình toát mồ hôi.

Trước mắt có thể xem [Bôn Nguyệt] là tiểu thuyết duy nhất “Có ý đồ bố cục trước sau” của tôi, cũng là bộ truyện tôi thích nhất, nó chưa chắc được đọc giả đón chào, nhưng trong đó có chứa rất nhiều điều tôi muốn bày tỏ, nội dung tôi viết cho nó là “Trưởng thành – trách nhiệm – tình yêu.”

Về phương diện trưởng thành (nữ chính) và trách nhiệm (nam chính) tôi không muốn nhiều lời, tôi biết trong lòng các cô gái vẫn luôn hy vọng có một “người đàn ông vĩ đại liều lĩnh yêu mình”, nhưng mà một người đàn ông chỉ cần yêu mà không biết gánh vác trách nhiệm thì đáng để yêu sao?

Về phần nội dung về tình yêu thì cũng chỉ có ba câu trong truyện. Đáng tiếc trong hiện thực một người phụ nữ tốt chưa chắc đã gặp được một người đàn ông tốt, thậm chí còn tạo thành bi kịch rất lớn, tác giả đương nhiên không ủng hộ các cô gái “bánh bao” nhưng tác giả vẫn sẽ cảm động vì một tình yêu vô tư, vẫn luôn hy vọng những người phụ nữ tốt và đàn ông tốt đều có thể có được hạnh phúc, cho nên trong truyện Liễu Sao và Nguyệt của nàng sẽ có một kết thúc không tệ. Trả công và bảo vệ không chỉ là biểu hiện của tình yêu mà tác giả cho rằng tất cả mọi tình cảm đi đến cực hạn đều sẽ như thế.

Quyển sách này đi theo một dàn ý thống nhất như thế, chỉ hy vọng độc giả có thể hiểu được, tuy vẫn có chỗ viết không tới. Có bạn đọc từng nói truyện của Thục Khách luôn giảng đạo giống hệt sách giáo khoa, mà không có ai thích nghe giảng đạo cả, vậy thì cứ xem như đọc một câu chuyện bình thường đi.

Tình tiết về Thực Tâm ma không quá mới, rất nhiều bạn đã đoán ra, nhưng kết cục ở những mặt khác chắc chắn sẽ có bất ngờ và cũng có kết quả như trong dự đoán. Tôi không thích viết kết thúc xấu cho các nhân vật phụ, quyển sách này luôn theo một phong cách nhất quán đó là “Một đám người tốt diễn bi kịch”, đến cả Đỗ Minh Trùng lúc đầu cũng là một bạn nhỏ tốt bụng. Nhưng theo những lập trường khác nhau thì không một ai sai cả, chẳng qua là lựa chọn khác nhau mà thôi.

Nếu muốn nói đến người tôi có lỗi nhất đó chính là nhân vật siêu phụ vô danh, hở ra một cái là trở thành vật hy sinh, nhưng quyển sách cần có không gian cho họ biểu diễn, hy vọng các vị siêu phụ thứ cho tại hạ.

Trong tất cả các nhân vật, tác giả thích nhất là Vong Nguyệt, Liễu Sao, Lạc Ca, Trác Thu Huyền, Thương Ngọc Dung và A Phù Quân, bọn họ chưa chắc đã được tạo hình thành công, đó chỉ là yêu thích của cá nhân. Thật ra tôi rất vui khi viết đến kết thúc cho mỗi nhân vật, tôi muốn phân tích ý định sáng tác nhưng chỉ sợ sẽ kéo tới một chương, dù tác giả có phân tích thì cũng không đại diện được điều gì, cho nên đành lược bỏ.

Tôi muốn nhắc tới nữ chính, Liễu Sao.

Quá trình trưởng thành của Liễu Sao là đầu mối xuyên suốt câu chuyện, từ bé nàng bị nuôi thả, nên cách nhìn lệch lạc, gặp phải nam chính có phẩm hạnh vứt đi, nên nàng có được một giá trị quan bất bình thường. Cho nên nàng càng bất hạnh có cách nhìn lệch lạc, cay nghiệt, ghen tị, ích kỷ… Khuyết điểm đếm hoài không hết, duy chỉ có một điều tốt đó là bản chất không xấu, yêu ghét rõ ràng, thuộc loại vẫn “có thể cứu”, vì vậy trong cuộc đời Liễu Sao xuất hiện rất nhiều người ảnh hưởng đến nàng (ảnh hưởng đến cách nhìn nhận cuộc đời và tình yêu), và hai anh em nhà họ Lạc càng quan trọng.

Có lẽ rất nhiều bạn rất muốn biết rốt cuộc Lạc Ca có yêu Liễu Sao hay không? Chuyện này rất khó trả lời, nói yêu thì không thực tế, chỉ có thể nói rằng trong quãng đời ngắn ngủi (với chúng ta mà nói thì không ngắn chút nào) của Lạc Ca, Liễu Sao chắc chắn là một sự tồn tại đặc biệt, đáng tiếc không có thời gian tiến thêm một bước.

Lạc Ca chính là ngọn lửa đỏ trong lớp hậu nhân của Tiên môn, nhận được sự giáo dục của Tiên môn chính tông, chỉ qua lại với các tiên tử có cùng một giá trị quan, quan trọng nhất là hắn rất bận rộn, không có thời gian giao lưu với các cô gái, ha ha ha. Bởi vì hắn có tấm lòng rộng lượng cho nên sau khi đến gần cô gái không ai thích như Liễu Sao thì sẽ kiên nhẫn dẫn dắt, vì hắn lý trí cho nên mới vứt bỏ thành kiến mà phát hiện chút ưu điểm còn sót lại của Liễu Sao. Thương hại, quan tâm, giáo dục, bảo vệ… Chính Lạc Ca cũng đã thay đổi, nếu có đủ thời gian, ai dám cam đoan, vị thiếu gia hào quang vạn trượng ấy sẽ không thích Liễu Sao đầy mình khuyết đỉểm chứ?

Sẵn tiện đề cập đến một người cũng rất giống Lạc Ca, nói giống là vì họ đều bình tĩnh túc trí đa mưu, thật ra tính cách và tư tưởng của họ hoàn toàn khác biệt. Chuyện của A Phù Quân và Lạc Ninh quả rất đáng tiếc, chính tác giả cũng thấy tiếc nuối cho họ, họ rất xứng đôi. Kết cục của họ tạm thời chỉ có thể nói như vậy, biết đâu khi đầu óc nóng lên tác giả sẽ viết cho họ một phiên ngoại thì sao, ai mà biết được.

Quay trở lại nữ chính, tại sao tôi lại muốn xây dựng một nữ chính đáng ghét như vậy?

Rất đơn giản, là vì nam chính. (Tôi thấy Liễu Sao thật tội nghiệp, vận mệnh của nàng chính là một bi kịch, nhân vật này sinh vì nam chính và cuối cùng cũng chết vì nam chính.)

Nói đến nam chính đã đánh mất phẩm hạnh của chúng ta, Vong Nguyệt, nhân vật này được xây dựng từ hình tượng của tử thần và pháp sư Tử Linh Ma, mặc áo choàng, đeo nhẫn thủy tinh. Hắn thần bí, tự phụ, tao nhã và hùng mạnh. Một nhân vật như thế xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn phương đông khiến tôi vẫn luôn lo hình tượng này không phù hợp, ha ha ha.

Thông thường ấn tượng về ma trong lòng người đều là gian ác, hùng mạnh, nhưng Vong Nguyệt lại là người tốt, hắn thích nói đùa, cũng lừa gạt người khác, hoàn toàn không giống đại thần cao thượng, lãnh đạm. Lúc hắn lừa gạt nữ chính giao dịch quả đúng là một anh già kỳ quặc dụ dỗ Lolita. Hắn bị động trong tình cảm, xin mọi người tha thứ cho vị nam thần cao tuổi này đi, hắn sống lâu như thế, đã nhìn hết thăng trầm của sinh lão bệnh tử trong lục giới, giống như xem phim hay xem tiểu thuyết nhiều rồi thì cảm giác cũng tê liệt (giống như câu chuyện của Trọng Tử, ha ha). Có lẽ hắn sẽ là một đạo diễn tốt, nhưng mọi người bảo hắn đi làm diễn viên đóng ngôn tình? Chắc chắn hắn sẽ cảm thấy quá cẩu huyết hoặc buồn cười, chứ làm sao có thể yêu?

Cho nên lúc Liễu Sao đòi gả cho hắn, hắn sẽ vứt phẩm hạnh của mình đi mà đồng ý, hơn nữa lúc bỏ rơi Liễu Sao hắn cũng không hề áy náy, khi rảnh rỗi sẽ triệu vài thần kỹ đàn ca hát múa. Nhưng với tính cách đó, bản chất của hắn cũng không cặn bã đến vậy, lưng hắn phải gánh vác trách nhiệm, hắn sẽ không nỡ lòng, sẽ áy náy, hắn là loại người vẫn nở nụ cười trong bi thương. Chính đặc điểm này quyết định hắn không phải là một vị thần vô tình, chỉ là tình cảm của hắn không dễ bị kích thích thôi. Dựa vào những nguyên nhân trên, tác giả quyết định cho hắn một cô gái đặc biệt.

Sự chủ động của Liễu Sao đã bù đắp sự bị động của hắn, Trọng Tử chỉ cần được ở bên cạnh sư phụ là đã thỏa mãn, mà Vong Nguyệt không phải là sư phụ, nếu người ta thật sự lặng lẽ ở bên hắn thì chắc chắn hắn sẽ xem người ta như nha đầu sai vặt của hắn, người ta lặng lẽ trả giá vì hắn, chết vì hắn… Đại thần nào mà chưa từng thấy hy sinh? Đại thần nào mà chưa từng bị con gái theo đuổi? Phụ nữ hắn gặp còn nhiều hơn cơm mọi người ăn (cái này được gọi là vua của bản lĩnh).

Nhưng Liễu Sao không phải loại phụ nữ đó, nàng là một đứa trẻ không chịu lớn, cho nên Vong Nguyệt chưa bao giờ để trong lòng cái thứ mà nàng gọi là thích, thậm chí chỉ coi đó là trò đùa, khi làm Lục Ly thỉnh thoảng còn cố ý giở trò đùa mập mờ để dỗ dành nàng (chỉ là đùa vui thôi). Nếu đổi là người phụ nữ khác, hắn không muốn bị bám lấy thì khi ý tưởng vừa manh mún sẽ bị hắn chặt đứt. Liễu Sao ngang bướng không hiểu chuyện, gặp chuyện không hợp ý mình thì nàng sẽ nổi giận, Lạc Ca cũng không nhịn được mà dạy dỗ nàng, chỉ có mỗi Vong Nguyệt có thể chịu được, dù nàng quậy phá thế nào, hư hỏng ra sao thì Vong Nguyệt cũng không tức giận, bởi vì đại thần đã nhìn rõ thế sự, tu dưỡng tốt, lại có phong độ (bà vú thì mọi chuyện đều có thể nhịn được).

Ban đầu Vong Nguyệt thấy chơi rất vui, rồi dần dần thì thấy không vui nữa, hắn phát hiện đứa trẻ này thật lòng say mê mình, hắn có kinh nghiệm nên cũng biết phải thu tay lại mà trốn tránh, nhưng mà đứa trẻ này lại là NPC nhiệm vụ, tức lên là muốn đi tìm đường chết (ví dụ như giận dỗi thì một mình chạy ra khỏi thành, ví dụ như cởi sạch đồ).

Hắn không đá đi được thì đành phải dỗ dành tiếp, ai biết được càng dỗ dành thì nàng càng lấn tới, nàng bàn điều kiện, muốn danh nghĩa lại còn muốn cả tình cảm, không cho thì nàng quậy phá, “Chỉ cần ngươi yêu ta, ta sẽ làm mọi chuyện vì ngươi”, mọi người xem hắn bị ép đến mức này, anh già chẳng biết tiết tháo là gì cũng rất buồn bực, hắn nhượng bộ từng bước một.

Liễu Sao ngang ngược khiến hai người phải dây dưa nhau, cái thứ gọi là “Dù là nuôi chó, nhìn lâu cũng sẽ có cảm tình”. Mà với một Liễu Sao bốc đồng khi thật sự trưởng thành, bắt đầu hiểu hắn, thương hắn, thì hắn mới có thể nảy sinh sự thương tiếc và rung động (một đứa trẻ sống bốc đồng như thế lại bị ta biến thành người hiểu chuyện :), tình cảm của đàn ông có lúc đều bắt đầu từ thương xót, lời này rất hợp lý. Cuối cùng đại thần không thể bỏ bên nào xuống được, may mà có tiểu Lam Sất giúp đỡ, nếu không quả thật là bi bịch.

Tác giả quả thật là người có lòng tốt, còn bạn nhỏ Lam Sất là một... ma thú tốt.

Liễu Sao có được tình yêu của Vong Nguyệt hay không? Tôi tin rằng mọi người quan tâm tới vấn đề này nhất. Câu trả lời của tôi là trong tình cảm của Vong Nguyệt với nàng có một phần chắc chắn là yêu, hắn vốn là một vị đại thần có "tình yêu bao la", nhưng Liễu Sao không giống với những phụ nữ khác.

Cuối cùng tình cảm của Vong Nguyệt đối với tình yêu cực kỳ mãnh liệt của Liễu Sao chưa chắc đã là tình yêu nam nữ, có lẽ nó thiêng về phần thương xót, yêu mến linh tinh hơn, nói như vậy thì mọi người sẽ thấy tiếc nuối. Nhưng bọn họ chỉ ở bên nhau mới vài năm, trong cuộc đời dài đằng đẵng của đại thần có đáng là gì đâu?

Ưu thế của Liễu Sao nằm ở chỗ, nàng là cô gái Vong Nguyệt bỏ nhiều công sức vào nhất (cho dù là có mục đích thì hắn vẫn rất chăm chỉ tìm hiểu). Hắn chủ động đến bên cạnh bảo vệ nàng, còn phải đối phó tính tình của nàng, nghĩ cách dỗ dành nàng, nhưng thứ này cũng xem như cái giá hắn phải trả, nếu đã từng trả giá thì làm sao mà không có tình cảm? (Mọi người cứ xem sự cố chấp của hắn với tiến đạo thần và Ma giới thì sẽ biết).

Hắn chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng, nhìn thấy nàng dần yêu mình, nhìn nàng vì mình mà thay đổi.

Tóm lại trong lòng đại thần nàng là độc nhất vô nhị, không thể mất đi, thậm chí trở thành tâm ma của hắn, như thế là được rồi, ngươi cần gì phải quan tâm hắn rốt cuộc có yêu hay không.

Về phần sau này đại thần có lăng nhăng hay không? Chuyện này à, một đại thần đã sống qua trăm ngàn năm, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, chưa từng nếm thử. Trong cuộc đời dài đằng đẳng, cho dù là một người phụ nữ xinh đẹp hoặc quyết rũ có lẽ cũng chẳng thể khiến hắn cảm thấy mới mẻ (không phải vì Liễu Sao đẹp mới khiến hắn rung động). Những chuyện đó chỉ là một trò giải trí tiêu khiển, một đại thần đã đạt đến cảnh giới vua bản lĩnh thì hắn có lẽ đã quay về với bản chất ban đầu mới đúng, ha ha, tôi cảm chúng ta có thể hoàn toàn an tâm, chủ đề này rất đen tối, chúng ta ngưng lại thôi.

Về phần những độc giả thích sạch nói rằng nam chính ngủ với người phụ nữ khác thì là cặn bã, nhưng thật xin lỗi, một vị đại thần bạc tình như thế mà qua mấy vạn năm lại không hề đụng vào phụ nữ thì rất kỳ quặc, không phù hợp với tính cách được xây dựng của hắn. Truyện này không phải thể loại truyện hài như Tiểu Hoàng không phải tiên, khó tránh khỏi sẽ tổn tương trái tim của thiếu nữ.

Tác giả thường xuyên bị gọi là không có trình độ văn chương, các vị chỉ cần xem những truyện tôi viết trước kia thì biết. Những cái tên trong truyện cũng được nhặt nhạnh ở vài nơi, tên núi, tên địa danh được mượn thẳng từ sơn hải kinh, mô tả cũ thể cũng lấy từ trong đó, ví như Dương Giáp sơn, tác giả chỉ mượn tên và địa hình mà mô tả do đó có rất nhiều chỗ không hợp lý..... (MDH: tỉnh lược một ngàn chữ lẻ một chữ mô tả ý tưởng khi đặt tên của mợ Khách.... )

Ngoài ra, quyển sách này sẽ được chỉnh sửa lại, ví dụ như sự trưởng thành của nữ chính, cách xây dựng cá tính Kha Na, ví dụ như trong phần ba Nguyệt xuất hiện quá ít, thường xuyên lặn không sủi tăm, có thể tôi sẽ xem xét tăng thêm phân cảnh cho hắn và nữ chính. Nếu phần sau có thay đổi đó chắc chắn là do tôi sửa chữa lại, phiên ngoại có hơi không được ngây thơ thuần khiết, mà Tấn Giang kiểm tra quá chặt, qua mấy tháng nữa sẽ thả lỏng hơn, cho nên xin mọi người cứ bỏ qua thông báo thay đổi, nếu có gì bất tiện xin mọi người thứ lỗi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)