Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 07

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 07
Thiên phú trời sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Như Bình

Beta: Vô Phương

Sau khi gặp phải chuyện Phùng Tiểu Hạnh, rốt cuộc Liễu Sao đã chấp nhận sự thật, không còn sợ bị cười nhạo nữa, ngang nhiên nhận sự che chở của Lục Ly. Sống ở một nơi thế này, cô bé không có thực lực nhưng  lại có được dung mạo có thể quyến rũ Lục Ly, chắc chắn cô bé sẽ không có bạn bè.

Tình bạn chân thành sao có thể may mắn tránh thoát khỏi vũng bùn dơ bẩn.

Căn phòng dần dần trống trải, từng người từng người một biến mất, Liễu Sao tận mắt chứng kiến sự thay đổi này. Từ sự sợ hãi lúc đầu đến cõi lòng chết lặng lúc này, lòng dạ của cô bé con bất tri bất giác đã cứng rắn hơn nhiều.

Bọn Bạch Phượng không dám đắc tội Lục Ly, nhưng đêm đến Liễu Sao chưa từng dám ngủ say. Các cô bé khác không dám công khai đụng tới Liễu Sao, nhưng những trò xấu vặt vãnh thì không thể tránh khỏi, ví dụ như vô ý đụng trúng Liễu Sao, khi thực hiện nhiệm vụ thì hợp nhau đẩy Liễu Sao, thừa cơ Liễu Sao ngã bọn họ đạp tay cô bé... Mấy vụ ngậm bồ hòn làm ngọt Liễu Sao gặp rất nhiều. Lúc đầu cô bé còn tìm đến Lục Ly tố cáo, nhưng chỉ đổi được vài câu an ủi, sau đó Liễu Sao không nói với cậu ta nữa.

Cô bé bốc đồng đã học được cách biết chừng biết mực và quan sát sắc mặt của người khác.

Sau khi nắm được phương pháp ngưng khí, Phương Vệ Trường bắt đầu dạy Võ kỹ cho bọn trẻ. Liễu Sao rất chăm chỉ học tập, nhưng bất đắc dĩ cô bé được nuôi dưỡng như tiểu thư từ bé nên cơ thể yếu ớt, thực lực cô bé chỉ ở mức trung bình trong đám trẻ. Cũng may, với cô bé mà nói thắng hay bại cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, Lục Ly chưa từng để bé đói khát.

Ba tháng nữa lại trôi qua, bên đài tỷ thí, Liễu Sao và Bạch Phượng trừng mắt nhìn nhau.

Thường ngày hai cô bé đã bất hòa, Bạch Phượng cực kỳ ghét Liễu Sao, Liễu Sao cũng hận Bạch Phượng giở trò sau lưng. Lần này rút thăm tỉ thí họ lại cùng một nhóm, cả hai đều tỏ vẻ thù địch cao ngất.

Xuất thân của Bạch Phượng vốn bần hàn, chịu nhiều khổ cực, nhưng tư chất thiên phú không tệ, đã dần dần dẫn đầu mọi người về mặt võ kỹ. Nhận thấy Liễu Sao không bì kịp mình, Bạch Phượng khinh thường hừ một tiếng: "Ta khuyên ngươi tự nhận thua đi, đừng tự chuốc khổ vào thân."

Liễu Sao cố tình nhướng cao mày, đốp lại: "Ta có thua, Lục Ly cũng không để ta đói, ngươi cứ tự lo cho mình trước đi!"

"Người như ngươi không xứng!"

"Thế thì sao, cậu ta cứ nghe ta đó, ai mà không biết ngươi thích cậu ta hả, đáng tiếc cậu ta không thèm để ý loại ma lem xấu như ngươi!"

"Ngươi!"

Bạch Phượng đương nhiên không xấu, chẳng qua vóc dáng cao hơn các cô bé đồng lứa một chút, màu da khỏe khoắn, có chút khí phách, không giống Liễu Sao trắng trẻo xinh đẹp. Liễu Sao nói vậy đương nhiên muốn làm Bạch Phượng tức giận.

Liễu Sao thấy Bạch Phượng hai mắt bốc lửa, cô bé vênh mặt lớn tiếng kêu: "Lục Ly! Lục Ly!"

Hai cô bé hạ thấp giọng đấu võ mồm, nên không ai nghe thấy. Lục Ly vốn ngồi trên bãi cỏ nói chuyện với người khác, cậu ta nghe Liễu Sao gọi bèn chạy tới hỏi: "Sao vậy?".

Liễu ngồi xổm xuống xoa xoa chân: "Hình như ta bị trẹo chân rồi.

Lục Ly nhìn cô bé vài lượt: "Chân muội không sao cả."

Liễu Sao thầm nghĩ không ổn rồi, lại bày ra bộ dạng đáng thương: "Ai nói không sao chứ, ai da đau quá!"

Lục Ly cười nói: "Sao lại thế? Để ta xem xem."

Liễu Sao thấy cậu ta muốn xem, cô bé vội vàng đứng dậy ôm cánh tay cậu ta: "Không cần nữa, giờ khỏi rồi."

Lục Ly như cười như không nhìn cô bé: "Ừ, khỏi nhanh nhỉ."

Không hiểu sao Liễu Sao bỗng cảm thấy chột dạ, buông cậu ta ra, cô bé lại nhìn sang Bạch Phượng, khuôn mặt kia quả nhiên biến thành xanh mét như bé trông đợi. Đạt được mục đích, Liễu Sao dời tầm mắt, càng lộ thêm vẻ đắc ý.

Trận tỷ thí trên đài kết thúc, một cậu con trai bị thương bị kéo xuống. Liễu Sao và Bạch Phượng nhảy lên đài, không nói lời thừa, cả hai lập tức ra tay.

Cần đào tạo là sát thủ chứ không phải đồ đệ, những gì Phương Vệ Trường dạy đều là những sát chiêu cực kỳ tàn nhẫn trong Võ đạo, toàn là một đòn mất mạng hoặc là đồng quy vu tận. Bọn trẻ chỉ vừa bắt đầu học, khó có thể khống chế chiêu thức, quá trình tỷ thí cực kỳ mạo hiểm. Đến giờ đã có hai đứa trẻ chết vì đối phương không khống chế được sức mạnh mà lỡ tay.

Liễu Sao không dám lơ là, cô bé biết Võ kỹ của mình không theo kịp Bạch Phượng, khả năng ngưng khí nhanh chính là ưu thế duy nhất của mình. Giờ cô bé đã thông thạo hơn, ưu thế này càng lúc càng rõ ràng, nhanh chóng ngưng khí có được linh khí dồi dào khống chế võ kỹ, cô bé xuất chiêu tất nhiên có sức mạnh gấp bội. Bởi vậy ngay từ đầu Liễu Sao đã quyết định ra tay trước là kẻ mạnh, dùng các thế tấn công bao vây Bạch Phượng, phải khiến Bạch Phượng không kịp trở tay.

Bạch Phượng chỉ cười lạnh, tránh né là chủ yếu, ngẫu nhiên cũng xuất chiêu tấn công.

Ngưng khí nhanh thì thế nào chứ, sức lực con người là hữu hạn, sẽ đến lúc mệt mỏi.

Những chiêu thức Liễu Sao học được không nhiều, nhanh chóng dùng hết, đành phải lặp lại từ đầu. Việc này giống như cho đối thủ cơ hội, một chiêu thức tung ra càng nhiều lần, càng dễ để đối phương bắt được nhược điểm, huống hồ gì những chiêu thức của Liễu Sao cũng không cao siêu cho lắm.

Quả nhiên, sau khi Liễu Sao lặp lại chiêu thức lần thứ ba, Bạch Phượng đã bắt đầu đánh trả, từng chiêu từng thức đều nhắm vào sơ hở.

Dưới thế tấn công sắc bén của đối thủ, Liễu Sao luống cuống tay chân, ước chừng sau hai mươi hiệp, những người tinh tường đều nhận ra Liễu Sao có dấu hiệu không đủ sức chống cự.

Ngược lại Liễu Sao hình như không thấy vậy, thấp giọng mắng: "Xì, chỉ có mấy chiêu đó thôi mà muốn thắng hả, để xem Lục Ly có cười khinh bỉ ngươi không?"

"Muốn chết!" Liên tiếp bị khiêu khích, rốt cuộc Bạch Phượng cũng mất hết kiên nhẫn, trong đáy mắt hiện lên vẻ hiểm ác, cơn giận cố sức kiềm chế trào thẳng lên. Bạch Phượng không nói tiếng nào lách mình tới trước mặt Liễu Sao, đổi chưởng thành trảo (*), tung ra chiêu thức sở trường lợi hại nhất của mình.

* Chưởng là chiêu thức năm ngón tay khép, thẳng một mạch với lòng bàn tay lại rồi tung ra đánh thẳng vào đối phương; còn trảo là dạng năm ngón tay co lại giống kiểu móng vuốt của loài chim khi tóm lấy con mồi. Ai hay coi phim kiếm hiệp thì không lạ gì.

Lục Ly bảo vệ nó, Thế tử quan tâm nó, chẳng phải là vì khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của nó? Để xem nó biến thành kẻ xấu xí, còn ai thèm quan tâm tới nó!

Bạch Phượng xưa nay siêng năng chăm chỉ tập luyện, tung ra tuyệt chiêu, uy lực không thể khinh thường.

Không thể ngờ Bạch Phương ra tay tàn nhẫn như vậy, Liễu Sao kinh hoàng, đứng đờ ra tại chỗ như quên mất tránh né.

Móng tay nhọn hoắt tưởng như sắp cào lên mặt Liễu Sao, khuôn mặt xinh đẹp kia xem như hỏng mất rồi, trong đám trẻ vang lên vài tiếng kêu tiếc nuối.

Đúng vào khoảnh khắc Bạch Phượng tự cho mình đã thành công, Liễu Sao đột nhiên nở nụ cười kỳ dị, quanh thân đột nhiên tỏa ra một tầng sóng khí nửa trong nửa đục!

Lớp sóng khí kia tuy không đủ vững chắc, thậm chí còn hơi mỏng manh, nhưng Bạch Phượng phát hiện, sức lực mình tung ra như đánh vào trong nước, bị lực đẩy của nước cản lại, càng khó đánh về phía trước hơn.

Trong phút chốc, sóng khí biến mất.

Thời cơ đã trôi qua, Liễu Sao dựa vào vòng phòng tuyến đón lấy một chưởng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, Liễu Sao lập tức co tay thành quyền dốc toàn lực đánh tới!

Trước khi lên đài tỷ thí cô bé cố ý tiếp cận Lục Ly, chọc giận Bạch Phượng, sau đó lại liên tục khiêu khích, chính là chờ giờ phút này.

Bạch Phượng hoảng sợ, đến lúc hoàn hồn lại, khoảng cách giữa hai người quá gần, không kịp né tránh. Trong phút chốc Bạch Phượng thấy bụng đau buốt, thân thể bị đánh bật ra ngoài, dừng lại bên đài cao, suýt chút nữa là ngã xuống đài. Cũng vì Liễu Sao xuống tay không đủ tàn nhẫn, nếu không chắc chắn đã lấy mạng Bạch Phượng.

Thành công rồi! Liễu Sao rốt cuộc đã trút giận được, cô bé không màng tới nội tức hỗn loạn trong thân thể, cất tiếng cười to: "Là ai phải nhận thua?"

Bạch Phượng mặt trắng như tờ giấy quỳ rạp trên đất, giống như chợt hiểu ra cái gì, vừa sợ vừa giận chỉ thẳng Liễu Sao: "Ngươi dám học Ngự thuật! Chiêu thức võ công còn chưa học xong lại dám đi học Ngự thuật!"

Võ đạo được tạo thành từ "Võ" và "Thuật", bày trận pháp chính là một dạng của "Thuật", so với "Võ" thì "Thuật" rõ ràng cao hơn một bậc, có thể phụ trợ các chiêu thức tấn công tạo nên tổn thương lớn hơn, cũng có tác dụng phòng ngự nhất định, cũng giống như Liễu Sao mới dùng thuật "Đấu thủy" lúc nãy.

"Thuật" đòi hỏi rất cao sức ngưng tụ linh khí, mà ngưng khí nhanh lại là sở trường của Liễu Sao, đây chính là ưu thế bẩm sinh, những người bình thường vừa mới bắt đầu tu luyện có muốn tu "Thuật" trước cũng không thể được. Liễu Sao hiểu được cách mình luyện võ không giống người khác, sau khi phát hiện được điều đó cô bé ngay tức khắc nhanh chóng lợi dụng, nên mới khiến Bạch Phượng bất ngờ thất bại.

Thấy Phương Vệ Trường không phản ứng gì, Liễu Sao biết Bạch Phượng không thể tố cáo, cô bé hả hê quay lại: "Ta học cái gì trước, không liên quan tới ngươi! Ai thắng thì người đó lợi hại!"

Bạch Phượng cố nhịn đau, xoay người muốn đứng dậy.

Làm sao Liễu Sao để Bạch Phượng đứng dậy, cô bé chạy tới giữ chặt Bạch Phượng.

Bạch Phượng giãy giụa không được, cắn răng nói: "Liễu Sao, ngươi nhớ kỹ cho ta!"

Liễu Sao không cam lòng yếu thế: "Ai sợ ngươi chứ!"

Hai người giằng co trên đài cao, Bạch Phượng nhất quyết không chịu nhận thua, Liễu Sao đang tính phải làm sao để Bạch Phượng chịu chút đau đớn, Lục Ly bên dưới đài nhìn một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng: "Đủ rồi, Liễu Sao nhi."

Bạch Phượng lập tức quay đầu nhìn Lục Ly với vẻ biết ơn.

Cậu ta biết rõ Bạch Phượng bắt nạt mình, lúc trước cậu ta khoanh tay đứng nhìn, bây giờ lại còn cầu xin giúp!

Liễu Sao đã ôm một bụng tức tối, Lục Ly nói thế chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, cô bé lập tức không do dự, giơ chân giẫm thật mạnh lên mu bàn tay Bạch Phượng.

Bạch Phượng đau khẽ kêu một tiếng.

Lục Ly khẽ thở dài, biết điều không thèm nhắc nhở nữa, cậu chỉ âm thầm nhíu đôi mày đẹp đẽ lại, tỏ vẻ không hài lòng.

Liễu Sao liếc mắt nhìn qua, cắn môi, cô bé cũng không tiếp tục đạp Bạch Phượng nữa. Trong lúc bực bội, cô bé dời chân ra, tính đá Bạch Phượng rớt xuống đài.

"Liễu sao nhi! Liễu sao nhi!" Có người gọi cô bé.

Là Tô Tín! Liễu Sao nghe giọng nói quen thuộc kia, cô bé vui mừng nghiêng mặt qua nhìn.

Tô Tín đứng dưới đài, hôm nay cậu mặc một chiếc áo choàng màu lam nhạt đơn giản, vạt áo trắng như tuyết, trên vạt áo thêu những hoa văn tinh xảo, tôn lên dung mạo ôn hòa, ấm áp, tựa người trong tranh bước ra.

Không hiểu sao, Liễu Sao bắt đầu luống cuống, ở trước mặt cậu ta, cô bé không muốn lộ ra dáng vẻ hung dữ chút nào.

Trong lúc do dự, Bạch Phượng bật nhảy lên, bay lên không trung đá Liễu Sao!

Thay đổi quá nhanh khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Phát hiện nguy hiểm, Liễu Sao gần như không kịp suy nghĩ lắc mình tránh né, nhưng do quá gấp rút rốt cuộc cô bé lại chậm một bước. Vai phải trúng một cước thật mạnh, Liễu Sao đau đớn thét to, cô bé ngã xuống đài.

Lục Ly lướt đến, ôm Liễu Sao vào lòng: "Liễu Sao nhi."

"Ai cần ngươi lo!" Liễu Sao bất chấp đau đớn, cắn răng đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: "Tránh ra! Ngươi tránh ra!"

Tô Tín bị dọa, cuống quít chạy tới hỏi: "Muội sao rồi? Tát cả là do ta..."

Bạch Phượng cũng giả vờ lo lắng chạy lại: "Ta... ta không cố ý..."

Liễu Sao đã kiểm tra vết thương từ trước, cô bé phát hiện chỉ có đau đớn thôi, cô bé thở phào nhẹ nhõm. Nhìn biểu cảm giả dối của Bạch Phượng, Liễu Sao tuyệt đối không tin Bạch Phượng sẽ nương tay, Liễu Sao vừa may mắn vừa thấy kinh ngạc... vốn tưởng trúng một cước nặng thế này nhất định xương vai sẽ vỡ vụn.

Vì bị ném xuống đài nên đã thua, Liễu Sao dù hận cũng chẳng thể làm gì hơn, cô bé nhịn đau nở nụ cười với Tô Tín: "Không sao cả!"

Tô Tín hơi tức tối: "Đã là luận võ tỷ thí, sao lại đánh lén chứ?"

Bỗng dưng bị quát, sắc mặt Bạch Phượng lúc đỏ lúc trắng, âm thầm siết chặt tay.

Sát thủ là công cụ, chỉ cần đạt được mục đích, công bằng chỉ là thứ dư thừa. Chẳng qua đối phương là Thế tử, Bạch Phượng không dám chống đối.

Liễu Sao kéo Tô Tín: "Chúng ta đi chỗ khác chơi đi."

Tô Tín gật đầu, vừa đúng giờ cơm trưa, đám trẻ chiến thắng đều chạy đi lấy bánh bao, cậu ta vội hỏi Liễu Sao: "Sao muội không đi ăn?"

Liễu Sao không đáp mà nhìn Phương Vệ Trường.

Tô Tín như hiểu được gì đó, nói câu: "Muội chờ đó." rồi xoay người bỏ đi.

Liễu Sao không biết cậu ta đi đâu, đành phải ngồi một mình trên tảng đá chờ đợi. Đám trẻ chiến thắng đến nhận thức ăn, bánh bao trắng tinh to hơn nắm tay, bẻ bánh ra, mùi thịt từng đợt từng đợt len vào khứu giác. Liễu Sao âm thầm nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn xuống đất.

Không lâu sau, quả nhiên Lục Ly đi đến trước mặt cô bé, đưa một cái bánh bao cho Liễu Sao.

Liễu Sao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không chịu cầm bánh.

Cô bé oán hận mình quá yếu đuối, mỗi lần hạ quyết tâm muốn rời khỏi cậu ta, nhưng kết quả cô bé vẫn ỷ lại cậu ta như trước.

"Liễu Sao nhi, muội đừng giận nữa, ăn bánh bao đi này."

"Ai nói ta giận chứ?"

Đối diện ánh mắt phẫn nộ của Liễu Sao, Lục Ly thỏa hiệp: "Được rồi, không phải muội giận."

Liễu Sao nhìn cái điệu bộ này của cậu ta ngược lại càng thêm tức giận, sa sầm mặt nói: "Ta muốn ăn hai cái!"

Lục Ly không do dự chút gật gật đầu: "Ừ."

Cơn tức của Liễu Sao không có chỗ trút, sửa lời: "Ngươi cho ta hết!"

Lục Ly hơi khó xử: "Vậy không được đâu."

Thật ra Liễu Sao cũng không có ý muốn cậu ta đưa hết bánh cho mình, nhưng nghe Lục Ly trả lời vậy, cô bé rất bất mãn, đang muốn cãi lại, sau lưng cô bé vang lên tiếng bước chân kèm theo một mùi thơm hấp dẫn.

"Bánh hoa thủy tinh." Liễu Sao ngoảnh mặt lại xem.

Trên bàn bày tám miếng bánh điểm tâm, lớp ngoài trong vắt lung linh nhìn thấu vào trong, bánh được làm theo hình dáng tám loại hoa, thơm thơm mềm mềm, là loại bánh cô bé thích ăn nhất!

Tô Tín đã sớm nhìn ra Liễu Sao không phải người có xuất thân nghèo khổ, nên cô bé biết cái này cũng không có gì lạ lùng! Tô Tín định đưa chiếc bánh ngọt qua, bỗng nhiên cậu bé thấy Lục Ly đưa chiếc bánh bao đứng bên cạnh: "Cái này..."

Liễu Sao không chút do dự đón lấy chiếc bánh, đẩy tay Lục Ly ra: "Ai thèm đồ ăn của ngươi!"

Cái bánh bao rơi xuống đất.

"Hơi quá đáng đó!"

"Lục Ly đối xử tốt với nó thế, vậy mà giờ nó chỉ chăm chăm lấy lòng Thế tử!"

***

Đừng nói ánh mắt đám Bạch Phượng như muốn giết người, đến cả Tô Tín cũng không nhẫn nhịn được lên tiếng trách: "Liễu Sao nhi, cậu ta có lòng tốt."

"Muội..." Liễu Sao có miệng cũng khó trả lời, vừa hối hận lại vừa ấm ức, chẳng qua cô bé nhất thời giận dỗi, bất cẩn nên mạnh tay chút thôi. Hơn nữa, nếu không phải vì Tô Tín, thì sao Bạch Phượng có cơ hội phản công, cánh tay cô bé suýt nữa cũng xong luôn rồi! Ngay cả Tô Tín cũng muốn giúp Bạch Phượng thì Lục Ly che chở Bạch Phượng đã là gì chứ!

Lục Ly không tức giận, xoay người rời đi.

Tiếng xì xầm xung quanh càng lớn hơn, đám con gái đều tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa. Bị Liễu Sao đối xử quá đáng như vậy, nhất định Lục Ly sẽ không thèm quan tâm tới nó nữa!

Một cậu bé lặng lẽ chạy tới nhặt chiếc bánh bao lên.

Bỗng nhiên Liễu Sao giận dữ, đá văng cậu ta ra, giật lấy bánh bao: "Ai cho ngươi chứ!"

Tô Tín ở bên cạnh, cậu bé không dám cướp, xám mặt bỏ đi.

Liễu Sao xem như không có chuyện gì nhét bánh bao vào lòng, sau đó kiêu ngạo liếc mắt nhìn mọi người một lượt, quay ngược lại nói với Tô Tín: "Chúng ta đi thôi."

Được Phương Vệ Trường chấp thuận, Liễu Sao hiếm khi được tự do. Bên bờ suối hai đứa trẻ sóng vai ngồi trên tảng đá lớn, Liễu Sao ngắm nhìn dòng suối chảy róc rách trước mặt, cô bé hơi buồn bã, bánh thủy tinh ăn cũng không có mùi vị ngọt ngào như trước, bàn tay cô bé thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc bánh bao bị bẩn vừa lạnh vừa cứng nằm trong lòng.

Lục Ly sẽ không quan tâm tới mình thật ư?

"Vết thương của muội còn đau không?" Tô Tín lấy chiếc bình ngọc nhỏ ra: "Ta có bình thuốc này, là hoàng cung ban thưởng, rất hữu ích."

Cậu bé nhắc nhở, Liễu Sao cũng thấy vai trái đau đớn, vội vàng muốn cởi áo ra xem, nhưng tay bị chặn lại.

Tô Tín đỏ mặt không nói tiếng nào, chỉ cầm tay cô bé không buông.

Tuy tuổi hai đứa trẻ không lớn, nhưng với thân phận của Tô Tín, và Liễu Sao từng là tiểu thư con nhà giàu, cả hai đều được dạy dỗ từ nhỏ nên vẫn có hiểu biết. Liễu Sao tỉnh ngộ, vội vàng đẩy tay cậu bé ra, mặt dần dần nóng lên.

Một lúc lâu sau, Tô Tín mới nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ta biết muội không cố ý."

"Thật à?" Liễu Sao ngẩng phắt mặt lên, cậu ấy nhận ra!

Tô Tín gật đầu, bỗng nghiêm mặt nói: "Nhưng ta sợ muội sẽ thay đổi, những người có thể sống sót qua tay Phương thúc thúc đều sẽ thay đổi..." Cậu bé cắn cắn môi, hạ quyết tâm: "Ta sẽ bảo Phương thúc thúc thả muội ra thôi!"

Liễu Sao rùng mình một cái, liên tục lắc đầu: "Không, không cần đâu, ta không muốn ra ngoài."

Tô Tín cầu xin, Phương Vệ Trường trước mặt thì đồng ý, sau lưng sẽ thẳng tay đánh chết!

"Muội không muốn đi hả?" Tô Tín kinh ngạc, cậu bé vốn nghĩ cô bé sẽ rất vui mừng cảm động.

"Ta... không đi đâu." Liễu Sao dối lòng trả lời. Sao cô bé lại không muốn rời khỏi đó chứ? Nhưng Tô Tín vốn không biết những chuyện đã xảy ra sau lưng cậu ấy.

Tô Tín thất vọng: "Ta cứ nghĩ muội không thích nơi này?"

"Vẫn ổn." Liễu Sao miễn cưỡng nở nụ cười: "Có huynh ở đây mà, huynh có thể thường xuyên tới tìm ta chơi đùa mà." Có cậu ta ở đây, có lẽ cô bé sẽ bớt chịu khổ một chút.

Tô Tín nghe thế bèn lắc đầu: "Ta phải đi rồi."

Liễu Sao kinh ngạc hỏi: "Huynh đi đâu chứ?"

"Ta muốn gia nhập Tiên môn." Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt ôn hòa của vị công tử tuổi thiếu niên bỗng tỏa sáng rạng rỡ, xóa nhòa vẻ sầu muộn nhàn nhạt giữa đôi mày.

"Tiên môn!" Liễu Sao tức khắc nghĩ tới bầu trời đêm chói lòa hôm ấy, bóng người dẫm kiếm đánh đàn, một sự kích động khó hiểu dâng lên, ngay sau đó Liễu Sao hơi khó hiểu: "Cha huynh... Hầu gia không phải người trong Võ đạo ư!"

"Ta chưa bao giờ muốn vào Võ đạo." Tô Tín nhẹ giọng nói: "Năm đó sau Thiên phạt, yêu ma lẻn vào nhân gian làm loạn, Tiên môn thế yếu không đủ sức bảo vệ. Võ tôn sáng lập nên Võ đạo, vốn là dạy con người tự bảo vệ mình. Nhưng lòng người khó dò, bị lòng tham của bản thân khống chế, ai ai cũng muốn dùng Võ kỹ trục lợi, ỷ mạnh hiếp yếu, tự giết lẫn nhau. Võ đạo đã suy đồi đến mức không chấp nhận nổi, người ngoài ai không oán hận chứ."

Liễu Sao cũng không hiểu hết, chỉ cảm thấy nó rất có lý lẽ, rất thâm sâu. Cô bé vốn đã không có thiện cảm với Võ đạo từ lâu, cũng hùa theo một tiếng "Đúng", rồi lại hỏi: "Hầu gia đồng ý chưa?"

Tô Tín gật đầu.

Cách làm việc của Võ Dương Hầu vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại vô vàn thương yêu con trai. Với y mà nói, đứa con trai yêu quý nhập võ đạo chưa chắc đã là chuyện tốt. Mấy năm nay y gây thù oán vô số, con người cũng đến lúc phải già đi. Tính tình con trai lại hiền lành dễ mềm lòng, e rằng không thể đối phó với kẻ thù. Chi bằng cho nó gia nhập Tiên môn, tránh khỏi kiếp nạn này, tương lai lại kết thông gia với Tiên môn cũng xem như giữ lại chút huyết thống của Tô gia, huống hồ gì hai chữ "trường sinh", người đời bảo không mong muốn là giả. Võ Dương Hầu hiểu căn cốt mình không tốt, đời này không có duyên với Tiên đạo, căn cốt đứa con trai yêu quý lại vô cùng phù hợp, có cơ hội rất lớn.

Liễu Sao lo lắng: "Vậy Tiên môn sẽ thu nhận huynh sao?"

Tô Tín mỉm cười: "Phụ Hầu đã nhận được thư trả lời của Thương cung chủ núi Thanh Hoa, Thương cung chủ đã đồng ý nhận ta."

Liễu Sao giật mình.

Hèn gì Võ Dương Hầu lại khách sáo với vị Tiên trưởng đến hỏi tội như vậy, hóa ra y muốn chuẩn bị cho con trai mình gia nhập Tiên môn.

Liễu Sao đã nghe kể về Tiên môn từ lâu. Lúc trước nó là câu chuyện vô cùng xa xôi với cô bé, Liễu Sao biết được Tiên môn là từ vô số câu chuyện kể xa xưa. Phái Nam Hoa, Thanh Hoa cung, các vị Tiên trưởng ngự kiếm phi hành, trường sinh bất tử, họ trảm yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh, được người đời vô cùng tôn kính... Cô bé chợt nhớ đến phong thái độc chiếm một quãng trời của vị Tiên trưởng đêm đó, có muốn ngước nhìn cũng nhìn không tới.

Cô bé cực kỳ khao khát, mong người đó có thể mang bé đi theo!

Liễu Sao ngẩn ngơ nhìn bầu trời soi mình trong đáy nước, giọng nói có phần mệt mỏi: "Vậy thì tốt rồi."

"Hôm nay ta riêng đến đây để nói lời tạm biệt với muội." Tô Tín do dự một lúc: "Khi nào rảnh, ta sẽ quay về thăm muội."

Liễu Sao ngoan ngoãn gật đầu.

"Muội cầm thuốc này đi." Tô Tín đặt bình thuốc vào tay cô bé, trong đáy mắt có sự dỗ dành, có lo lắng, có khó chịu, nhưng cũng không che giấu được quyết tâm của mình.

Sau đó cậu bé đứng lên bỏ đi mất.

Liễu Sao nhìn theo bóng dáng Tô Tín, hơi ấm của cậu bé vẫn còn vương vấn trên bình thuốc, lòng cô bé rất buồn bã mất mát.

Hết chương 7

——— —————— ———-

Lảm nhảm*****

Nu: Tác giả sửa lại làm có cảm giác Tô Tín không quá ngây thơ như trước. Nửa sau của chap này chính là "phần mất đi" của chap trước.

Chương này sửa lại có vẻ ngắn hơn bản cũ Nu nhề.

Nhưng đồng thời tác giả kéo dài truyện thêm chứ không phải giảm đi. Có nghĩa là chương 6 bản cũ là chương 7 bản mới. Vì chương 7 bản cũ là sự xuất hiện của 1 giọng ca mê hoặc thế nhân:v, và các bạn ấy nhớn cả rồi, diễn JQ được rồi. Bản chỉnh sửa này vẫn còn bé =))

Cái bánh thủy tinh (thủy tinh cao) này là cái gì mà thấy trong rất nhiều truyện, mà search thử hổng có ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)