Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 12

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 12
Kha Na áo tím
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Như Bình

Beta: Vô Phương

Trời đất và Lục giới thông nhau qua Nhân giới, nhân gian trở thành khu vực có hoạt động phức tạp nhất. Nhưng, tính không nổi cõi trần tươi đẹp, tả không xiết cảnh tượng nhân gian, con người chúa tể Nhân giới có bao giờ thật sự nhìn ngắm sự xinh đẹp của nó.

Núi tuyết đồng xanh, bóng nhạn trập trùng trong mây thẳm. Thác nước hang sâu, chim kêu bờ suối, ánh trăng tràn ngàn sông, cát vàng trải dài vô tận. Thành trì phồn hoa, ngựa xe tấp nập rộn phố phường. Hoang thôn biên ải, chó gà xao xác ruộng đồng – kể lại cảnh ly hợp vui buồn, hưng vong tan hợp.

Đâu đâu cũng gặp cảnh sắc đẹp tươi, nơi nơi nghe tiếng gió mưa vần vũ, ngày đêm trải mấy xuân thu, vui sầu hiện lên nét mặt, tiếng hát bi thương đến tận cùng, tất cả hòa vào nhau cùng soạn ra một khúc gió mưa trần thế, vẽ nên quang cảnh khói lửa nhân gian.

Võ đạo hưng thịnh càng làm nhân gian thêm náo nhiệt, nhân tu trở thành một lực lượng vừa độc đáo vừa hỗn tạp trong Lục giới. Bọn họ sẽ giúp Tiên môn đối phó Yêu Ma, nhưng cũng sẽ âm thầm cấu kết Yêu Ma. Tính cách con người vừa ích kỷ tàn khốc, vừa ngu ngốc lại đáng yêu, bọn họ luôn mưu cầu lợi ích cho bản thân, hoàn toàn quên mất trách nhiệm bảo vệ mặt đất rộng lớn này.

Sau tết Trung Thu tiết trời dần chuyển lạnh, tiếng vó ngựa rải rác vang lên, trên con đường mòn ẩn hiện một đám bụi tung mờ mịt, khiến những người ngồi trong tiểu điếm (*) đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ chốc lát đã thấy xuất hiện vài điểm đen trên đường.

* Tiểu điếm: nhà trọ nhỏ.

Gió lạnh thổi tung làn tóc, Liễu Sao ngồi trên ngựa ngoảnh đầu nhìn, bỗng cảm thấy bầu trời mênh mông rộng lớn, tất cả những chuyện trước kia tựa như một cơn ác mộng đã qua, thậm chí nàng có chút không dám tin là mình lại có thể dễ dàng rời khỏi cái nơi tối tăm kia dễ dàng như vậy.

Năm năm trước, nàng mất đi tất cả, bị bán vào Hầu phủ.

Năm năm sau, Liễu gia phất lên lần nữa, họ lại có thêm một đứa con gái, còn ngoan ngoãn đáng yêu hơn nàng. Mà nàng trúng phải kịch độc, tương lai mịt mờ.

Có lẽ vì đã được hiện thực tôi luyện, Liễu Sao không rảnh mà đau buồn, nàng chỉ thầm thấy bất an, bởi vì không thể biết được "tương lai"... số mệnh của nàng dường như đã không thuộc về nàng nữa. Lư Sênh xuất hiện chứng minh sự tồn tại của người kia, giao dịch của họ nhắc nhở nàng, nàng cũng đã từng giao dịch với người đó.

Giao dịch vận mệnh, quả chưa từng nghe chuyện vớ vẩn đến vậy, có lẽ đó chỉ là một trò đùa mà thôi.

Liễu Sao tự an ủi bản thân, tâm trạng Liễu Sao không tốt còn vì một nguyên nhân khác là .... đi cùng nàng ngoại trừ Lục Ly thì còn có Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng. Quan hệ của bốn người vô cùng tế nhị, mục đích của Võ Dương Hầu là muốn bọn họ giám sát lẫn nhau, do đó càng tận tâm bảo vệ Tô Tín, tấm lòng một mực yêu con của y không phải là giả. Bốn người bận tâm đến mệnh lệnh, hơn nữa sức chú ý tạm thời bị Tiên môn hấp dẫn, nên bọn họ đi cùng nhau cũng xem như tạm ổn.

Tiên môn suy tàn, vì đề phòng Ma tộc trà trộn vào Tiên giới, nên phần lớn các con đường đến Tiên giới đều bị đóng kín, chỉ còn chừa lại vài con đường qua các môn phái lớn. Đường tới Thanh Hoa cung dài dằng dặc, bốn người cùng đi thì phải cần tới một lượng linh khí lớn, rất hao tổn thể lực. Sức chịu đựng của người trần có hạn, vì thế họ đều chọn cưỡi ngựa. Từ lúc Thực Tâm ma xuất thế, dân chúng không dám ra khỏi nhà một mình, đa số họ đều tìm bạn đồng hành cùng đi. Trên đường đi Liễu Sao thường bắt gặp các Tiên trưởng ngự kiếm và các vị Võ đạo đồng tu. So với Tiên môn, quan hệ các phái trong Võ đạo kém hơn nhiều, vì người tu luyện trong Võ đạo thường ôm lòng kiêng kị và đề phòng nhau sâu sắc, phần lớn đều không quan tâm hay trợ giúp lẫn nhau.

Chiều nay, trời bất chợt đổ mưa, bốn người đoán chừng không kịp vào thành nên lập tức tìm đến nhà trọ đầu tiên trong thôn, mọi người ăn cơm chiều thật sớm rồi đi ngủ.

Liễu Sao nằm trên giường nghĩ lại những gì chứng kiến và nghe được ban ngày. Nàng đã có chút hiểu biết với thế cục của lục giới, Tiên minh thủ tọa Thương Kính, Ma tôn Trưng Nguyệt, Yêu quân áo trắng... Liễu Sao chú ý tới tin tức của Ma tôn Trưng Nguyệt nhất, nghe nói trăm năm trước y đột ngột xuất hiện rồi thống nhất Ma giới, nhưng sau khi Liễu Sao nghe người khác tả lại dáng vẻ y, Liễu Sao tương đối yên tâm, bởi vì đặc điểm của người này hoàn toàn khác Nguyệt.

Mặc kệ thế nào, nàng không giao dịch với ma là tốt lắm rồi. Liễu Sao tuyệt đối không tin ai lại mạnh mẽ đến mức có thể thao túng vận mệnh của nàng.

Trong cơn mơ màng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới.

Đêm ở sơn thôn, tiếng gió gào rú, tiếng mưa rả rích, tiếng côn trùng râm ran, càng làm người ta cảm nhận không gian thật yên tĩnh lạnh lẽo.

Nửa đêm, Liễu Sao bị tiếng hát đánh thức.

Tiếng hát xuyên qua màn mưa đêm lãng đãng bay đến bên gối, thật kỳ ảo mê hoặc, sức lôi cuốn kỳ lạ không hề giảm. Tiếng hát lẫn vào âm thanh gió mưa hài hòa đến lạ lùng, hễ là người đã từng nghe qua, cả đời này chắc chắn khó quên.

Giấc mơ tan biến, Liễu Sao gật mình tỉnh giấc mở choàng mắt ra.

Lại là tiếng hát đó! Rốt cuộc người hát là ai? Có phải là Thực Tâm ma đã sát hại Khương Vân không?

Liễu Sao căng thẳng lắng tai nghe một lúc lâu, nàng xoay người bước xuống giường, chạy đến gõ cửa phòng Lục Ly ở kế bên.

Trong phòng không có tiếng trả lời.

Lục Ly rất ít khi thiết lập trận pháp bảo vệ quanh phòng, Liễu Sao dễ dàng thi triển độn thuật vào phòng. Liễu Sao phát hiện đệm chăn vẫn đặt ngay ngắn trên giường, nhưng không thấy bóng người nào cả.

Lục Ly lại không có ở đây

Liễu Sao hoảng loạn, nàng định đến gõ cửa phòng Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng. Pháp trận bảo vệ vẫn còn nguyên bên ngoài, nhưng bên trong cũng không có tiếng động nào, cả khách điếm đều lặng ngắt như tờ, dường như ngoài nàng ra, những người khác đều ngủ rất sâu.

Tiếng hát kỳ lạ dường như ở gần bên tai, Liễu Sao càng sợ hãi, trực giác mách bảo tình cảnh lúc này rất nguy hiểm, nhưng nàng lại không dám kêu lên.

Vì sao tiếng hát chỉ đánh thức mỗi nàng? Chẳng lẽ đối phương muốn nhắm vào nàng? Có thể tạo ra sức ảnh hưởng ở phạm vi lớn, tu vi của đối phương chắc chắn rất cao thâm. Còn Lục Ly nữa, đã hơn nửa đêm trời đang mưa to, hắn đã đi đâu chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tim Liễu Sao gõ thình thình như tiếng trống, nàng đứng trên bậc thềm cẩn thận lắng nghe một lúc lâu, rốt cuộc vì lo lắng cho Lục Ly, nàng bạo gan nhảy ra khỏi sân viện.

Nếu đối phương đã nhắm vào nàng, thì ở trong phòng chưa chắc đã an toàn, chi bằng qua đó xem rốt cuộc là thứ gì.

Tiểu điếm nằm ở đầu thôn, phía bên phải bức tường viện không xa có một con sông nhỏ chảy xéo qua, tiếng hát xuất phát từ đó. Liễu Sao theo tiếng hát bước qua, nàng lén lút ngừng lại trốn sau tảng đá bên bờ sông, cảnh giác quan sát. Nhưng đập vào mắt nàng là cảnh tượng chẳng thể tưởng tượng nổi.

Trên mặt sông, một nam tử tuấn tú đứng trên đỉnh dòng nước, khoanh tay khẽ hát.

Áo trắng như tuyết, lưng thắt tơ bạc, chân mang giày gấm trắng bạc, vây quanh thân là trăm ngàn hạt mưa như chuỗi tơ nối liền trời và đất, hệt một tấm màn trong suốt. Y đứng giữa tấm màn nước trong vắt, bên chân là từng đóa từng đóa thủy tiên nở rộ, đẹp như tranh vẽ.

Mưa đêm và tiếng hát, một nam tử kỳ lạ.

Y là Thực Tâm Ma? Liễu Sao chăm chú lắng nghe, rồi lắc đầu... Tiếng hát này nghe thì hơi quen thuộc, nhưng thực tế khác hẳn tiếng hát lúc trước. Tiếng hát ngày đó cám dỗ Khương Vân êm dịu kỳ ảo hơn, khiến người ta thấy thân thiết bội phần. Mà tiếng hát của người này mặc dù có ma lực gần giống, nhưng lắng nghe kỹ sẽ phát hiện sự lạnh lùng ẩn giấu đằng sau.

Liễu Sao vẫn đang bất an, tiếng hát bỗng dưng ngừng lại.

Nam tử bước qua, đạp sóng lướt đi, thong dong dạo bước trong màn mưa tầm tã, tà áo trắng lạnh lùng phơ phất.

Y phát hiện rồi? Liễu Sao nhấc chân cuống cuồng muốn bỏ trốn, tiếng hát lại bất ngờ vang lên, một luồng sáng bạc bay ra từ giữa sông, nhanh như chớp, luồng sáng leo lên thắt lưng nàng rất chuẩn xác.

Sợi dây thừng trong suốt, mềm dẻo có thể co giãn, chính là sức mạnh của nước!

Liễu Sao bị sợi dây nước trói chặt, linh khí quanh thân không nghe sai khiến nữa, nàng cố mở miệng lại không thể thốt thành tiếng. Lần đầu gặp tình cảnh này, Liễu Sao hoảng loạn.

Dùng tiếng hát mê hoặc người khác, chắc chắn chẳng phải kẻ lương thiện gì. Nhưng tu vi người này sâu không lường được, y muốn bắt mình làm gì?

Trong tích tắc, Liễu Sao bị kéo đến giữa mặt sông, nhớ tới cảnh Khương Vân bị moi tim, nàng hoảng sợ đến gương mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nam tử đang quan sát nàng, đôi mắt bình thản không dao động.

Liễu Sao đợi thật lâu mà y vẫn không trả lời, bèn kiên trì hỏi: "Lục Ly đâu rồi? Ngươi đã làm gì hắn? Ngươi là Thực Tâm ma?"

"Không bị Diệu Âm ảnh hưởng?" Nam tử nhíu mày, lầm bầm: "Chả trách Chủ quân lại quan tâm."

Có lẽ y không phải là con người, có phải y là ma không? Liễu Sao đang phân vân có nên nói tên Lư Sênh ra hay không, thì nam tử đột ngột "hừ" một tiếng.

Một luồng sáng bạc phóng tới từ phía bên trái lao vào sợi dây nước.

Xoẹt, dây nước đứt đôi!

Thay đổi bất ngờ chỉ trong tích tắc, nam tử không kịp ngăn cản, dù hơi hoảng hốt nhưng y không rối loạn, y nắm bàn tay trái lại, vô số ngọn dao nước phóng ra từ giữa sông! Đối phương không hề sợ hãi, không tránh không né đối đầu trực diện. Vài tiếng "leng keng" do kim loại va chạm nhau vang lên, đám dao nước bị đập nát!

Thực lực của người đến cũng không thấp! Liễu Sao kinh ngạc, vui mừng, đoán mình có lẽ sẽ được cứu.

Biết mình đã gặp phải đối thủ mạnh, nam tử áo trắng không ham chiến, thừa cơ lặn vào trong nước, mất tăm mất tích.

Làn mưa rải trên mặt sông, ào ào xao động, một vùng mênh mông mờ ảo. Liễu Sao cúi đầu nhìn nước sông dưới chân, cực kỳ kinh ngạc. Nước sông trong vắt, còn chưa ngập tới đùi, hoàn toàn không có khí tức vận dụng phép độn thủy, nam tử kia quả không phải là con người.

"Đó là A Phù Quân của Diệu Âm Tộc ký thủy." Sau lưng vọng tới tiếng nói thật ôn hòa: "Đừng tìm nữa, Ký Thủy tộc sống dựa vào nước, có được khả năng điều khiển nước, tất cả các dòng nước trong thiên hạ này đều liền mạch và thông nhau, y đã không còn ở đây nữa."

"A?" Liễu Sao hoàn hồn lại, vội vã nhảy lên bờ.

Người đó là một nam tử trẻ tuổi.

Đôi lông mày cong cong như vầng trăng, đôi mắt trong vắt như sóng nước, nét mặt điềm tĩnh. Cây trâm bạc kiểu dáng đơn giản cài mái tóc đen, đuôi trâm uốn lượn buông dài xuống, trên góc trâm phải khảm đá quý và san hô, một hàng tua tím bằng tơ rũ xuống ngang vai.

Trời mưa rất to, y đứng một mình giữa không trung, nhưng toàn thân không chút ẩm ướt. Trường bào màu tím lộng lẫy, vài vật trang trí nhỏ bằng bạc rất tinh xảo đeo bên hông, tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm đen đặc.

Liễu Sao kinh ngạc, vừa nãy nàng còn tưởng người cứu mình là Lư Sênh, người này là ai?

Đầu Liễu Sao chưa kịp nghĩ ra điều gì thì tầm mắt đã bị thứ khác thu hút.

Trên mặt đất xuất hiện một vệt trắng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, dần dần thành hình. Đó là một đóa sen bạc đang nở rộ, nó cao chừng ba thước, lẳng lặng tỏa ra hơi lạnh, chính là tụ mưa thành băng.

Nam tử áo tím trẻ trung tuấn tú lặng lẽ đáp trên đóa sen băng kia, dường như y không muốn bước xuống đất, không vương chút bụi trần.

Liễu Sao hoàn hồn, vội hỏi: "Đa tạ Tiên trưởng cứu giúp, chẳng biết đại danh của Tiên trưởng là?"

"Tại hạ là Kha Na." Nam tử hơi khom người trên đóa sen bạc, giọng nói trong vắt êm tai.

Quả nhiên là một vị Tiên trưởng! Liễu Sao thầm vui mừng, từ nhỏ nàng đã kính trọng Tiên môn, tiếng đàn và phong thái vị Tiên trưởng vô danh trong ký ức mãi vẫn chưa tan. Nay gặp một vị tiên nhân đứng ngoài trần thế, không vương khói lửa nhân gian, nhưng lại không mang đến cảm giác dồn ép như vị tiên trưởng kia, bất giác khiến Liễu Sao muốn gần gũi người này hơn, nàng cúi người hành lễ nói lời cảm ơn.

"Tiện tay thôi, không cần cảm tạ." Kha Na mỉm cười, không chút kiêu căng: "Xem ra ngươi đã bị A Phù Quân theo dõi, cũng may tộc Ký thủy không thể rời xa nước, sau này ngươi ít đến chỗ có nước là được."

Khuôn mặt của người này rất đẹp, nhưng chiếc mũi lại quá cao thẳng, nhìn tổng thể thì không quá giống con gái, lời căn dặn thiện chí tựa như người lớn quan tâm thăm hỏi, làm người ta muốn ghét cũng không thể ghét được.

Liễu Sao rất có thiện cảm với y, vội hỏi: "Ký thủy tộc là yêu ma ư?"

"Họ là Yêu tộc." Kha Na nhìn mặt sông khẽ thở dài: "Vì tổ tiên gây ra nghiệp chướng sâu nặng, khiến cả tộc bị Thiên phạt, từ đó về sau ký sinh trong nước để giảm trừ tội nghiệt, chỉ cần rời khỏi nước sẽ kiệt sức mà chết. Bọn họ sức yếu thế cô, sau khi suýt chút nữa gặp họa diệt tộc, họ chỉ còn cách cúi đầu nhẫn nhịn khi bị người đời chèn ép mà thôi."

Trái ngược biểu tượng của sức mạnh bảo vệ là Thần tiên, thì Yêu ma ở nhân giới thường đảm trách vai trò phản diện. Liễu Sao vốn không có thiện cảm với yêu ma, nhưng nàng quen Lư Sênh và Nguyệt có thể cũng là người của ma tộc, hai người lại không đáng sợ như lời đồn, phát hiện này khiến Liễu Sao rất mâu thuẫn, nay lại nghe đến chuyện của Ký Thủy tộc nàng càng bất ngờ. Hóa ra người và Yêu ma rất giống nhau, không phải tất cả đều là kẻ mạnh hung tàn. Một tộc nhỏ yếu ớt sẽ bị người ức hiếp, cũng sẽ vì sự sinh tồn mà cúi đầu khuất phục.

Liễu Sao kể lại chuyện của Khương Vân rồi hỏi: "Có phải là do Ký Thủy tộc làm không?"

Kha Na lắc đầu: "Có lẽ do Thực Tâm ma gây ra."

Liễu Sao nửa tin nửa ngờ: "Nhưng nàng ta bị tiếng hát hấp dẫn mới bước vào rừng rồi mới bị moi tim."

"Có lẽ là trùng hợp thôi." Kha Na giải thích: "Trước khi chịu tội, bọn họ vốn tên là Diệu Âm Tộc, trong tộc có một khúc yêu ca có thể mê hoặc tâm trí người ta, dù là Tiên nhân hay yêu ma đều bị ảnh hưởng. Tu vi A Phù Quân không tầm thường, vừa nãy ta suýt chút nữa cũng bị yêu âm quấy nhiễu tâm trí. Tuy nhiên, Ký Thủy tộc không tùy tiện tấn công con người, bọn họ tu tập cũng tuân theo chính đạo, không cần phải moi tim người. Thỉnh thoảng, họ cũng ca hát để trêu chọc con người, nhưng không hề có ý làm hại người khác."

Nói tới đây, y lại chuyển đề tài: "Theo ta thấy, ngươi không bị khúc yêu ca ảnh hưởng, hèn gì A Phù Quân lại đến tìm ngươi."

Liễu Sao thật ra đã phát hiện từ lâu, lúc trước tận mắt nàng nhìn thấy Khương Vân bị khúc yêu ca mê hoặc, ngay cả "Thu thần thuật" cũng mất tác dụng, hiện tại đến Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng cũng vậy. Tu vi bản thân không thâm sâu nhưng lại có thể giữ tâm trí tỉnh táo cả hai lần, khó trách Ký Thuỷ Tộc lại chú ý nàng.

"Ta không biết nữa." Liễu Sao thật tình đáp.

"Có thể để ta xem thử không?"

"Được." Liễu Sao hào phóng vươn tay.

Thấy nàng không hề đề phòng, Kha Na hơi bất ngờ, y vươn hai ngón tay đặt lên mạch môn của nàng. Liễu Sao cảm thấy một luồng linh khí ấm áp, ôn hòa theo cánh tay tràn vào cơ thể, tựa như một dòng nước nhỏ bé, chạy vài vòng khắp các kinh mạch mới chịu tan đi.

Kha Na chậm chạp thu tay lại, sắc mặt phức tạp.

Liễu Sao hỏi: "Sao rồi?"

Kha Na lắc đầu: "Quả hơi lạ lùng, ngươi có từng phát hiện bản thân có gì khác lạ không?"

Liễu Sao lập tức nhớ tới luồng sức mạnh lạ lùng lúc có lúc không kia. Nàng vốn định kể ra, nhưng ngẫm nghĩ lại cố kiềm chế, lắc đầu nói: "Không có."

Kha Na khẽ híp mắt lại.

Tu vi của cô gái này rõ ràng không sâu, vốn tưởng trên người nàng có đồ vật khắc chế yêu âm, không ngờ khi tìm kiếm lại không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì, việc này quả rất khó hiểu, chẳng lẽ nàng bẩm sinh đã tương khắc với yêu âm?

Có quá nhiều điều không thể giải thích, Kha Na đành thở dài: "Thôi vậy, việc này nói sau, ngươi mau về đi."

Liễu Sao nhìn dòng mưa chảy bên chân, vẫn hơi sợ hãi: "Nếu A Phù Quân lại đến... vậy phải làm sao?"

Kha Na mỉm cười: "Việc đi lại và sức mạnh của Ký Thủy tộc bị nước giới hạn, nước nhiều pháp lực lớn, ít nước lập tức yếu ớt, huống hồ nước mưa trên trời vốn không có nguồn cội, nó không phải thứ Ký Thủy tộc có thể nắm giữ, ngươi không cần sợ đâu."

Ngoại trừ Tô Tín, y là người thứ hai Liễu Sao vừa gặp đã có thiện cảm. Nàng lưu luyến không muốn rời đi, hỏi: "Đại ca Kha Na ở Tiên sơn nào, khi nào rảnh ta sẽ đến thăm huynh."

Kha Na đáp: "Tán tiên (*) tầm thường, không môn không phái, vân du bốn phương."

* Tán: phiêu tán, phiêu bạt.

Quả là một vị thần tiên tự do tự tại! Liễu Sao vui vẻ mời: "Chúng ta có việc đến Thanh Hoa cung, huynh có muốn cùng đến đó không?"

"Đại môn phái có quá nhiều luật lệ, ta sẽ không đến đó." Thấy nàng thất vọng, Kha Na cười bảo: "Nếu ngươi không ngại, khi nào rảnh ta đến Thanh Hoa cung tìm ngươi."

"Hứa chắc đó!" Liễu Sao mừng rỡ chạy đến nắm chặt ống tay áo y: "Thật nha, huynh nhất định phải tới đó!"

Kha Na lặng lẽ nhíu mày, mỉm cười gật đầu: "Mưa to lắm, ngươi quay về đi."

Liễu Sao liếc nhìn y rồi đáp "vâng", nàng rụt tay về: "Ta đi trước nhé."

Dứt lời, nàng xoay người chạy khỏi.

****

Trong sân, Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai người đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa. Đỗ Minh Trùng đoán chắc là Liễu Sao cố ý che giấu thực lực, mỗi lần gặp nàng y vừa sợ hãi vừa tức giận, không nói tiếng nào quay về phòng ngủ.

Tình ý của Lục Ly với Liễu Sao không hề suy suyễn, Bạch Phượng vốn đã cực kỳ căm ghét nàng, nay nửa đêm Liễu Sao và Lục Ly lại cùng nhau biến mất, khó tránh khỏi người ta liên tưởng sâu xa. Bởi vậy Bạch Phượng mới bị Đỗ Minh Trùng khích bác vài câu, đúng lúc buồn chán tức tối, nàng ta thấy Liễu Sao một mình quay về, giọng điệu càng tệ hại: "Lục Ly đâu?"

Nào ngờ Liễu Sao cũng ôm một bụng tức, quen thói đáp trả: "Sao ta biết chứ, có bản lĩnh tự ngươi tìm hắn đi!"

Bạch Phượng tức tối: "Liễu Sao, ngươi đừng quá đắc ý!"  

Liễu Sao thật không phải cố ý, cũng không có ý muốn khiêu khích châm chọc. Xem ra A Phù Quân không đụng tới Lục Ly, hắn không ở trong phòng, vậy chắc là lại ra ngoài chơi bời lêu lổng! Liễu Sao không để ý tới thái độ của Bạch Phượng, nàng vừa đưa tay đẩy cửa, từ trên cửa bất ngờ truyền tới một luồng sức mạnh, cả cánh tay như bị lửa đốt, lập tức mềm rũ xuống. Khi đau đớn ập tới, Liễu Sao phản ứng nhanh, nghĩ đến Đỗ Minh Trùng đang ở trong phòng, nàng vội vàng cắn chặt răng nuốt tiếng thét vào, căm tức nhìn Bạch Phượng: "Ngươi!"

"Đồ rác rưởi." Bạch Phượng khinh bỉ khẽ mắng, bỗng nhiên nàng ta ngậm miệng.

Một dáng người cao lớn đi trong cơn mưa, chiếc trường bào màu đen hòa thành một thể với màn đêm u tối, thật khó phân biệt.

Bạch Phượng lập tức giãn mặt ra nở một nụ cười, chạy tới chào đón: "Lục Ly, vừa rồi huynh đi đâu vậy, làm chúng ta lo lắng một lúc lâu.

Liễu Sao không có tâm trạng nhìn nàng ta làm trò, đau đến toát mồ hôi lạnh, nàng vội thừa cơ hai người trò chuyện thử vận khí, phát hiện gân mạch không bị tổn thương, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Bạch Phượng vẫn còn biết chừng mực.

Bạch Phượng cũng biết mình ra tay quá nặng, vừa đắc ý vừa chột dạ, sợ bị Lục Ly nghi ngờ, nàng ta giả vờ nói vài lời thân thiết với Liễu Sao, rồi lấy cớ phải nghỉ ngơi quay về phòng.

"Liễu Sao nhi." Lục Ly bước lên thềm, nương theo ánh đèn lồng quan sát nàng: "Sao sắc mặt muội kém vậy hả?"

"Không sao." Liễu Sao làm như không có chuyện gì nhanh chân đi lướt qua hắn, bước vào phòng đóng cửa lại.

Lục Ly dùng tay chặn cánh cửa, tầm mắt dừng lại trên tay phải nàng.

"Bất cẩn nên bị thương thôi." Liễu Sao giấu cánh tay bị thương ra sau lưng rồi chua thêm một câu: "Ai cần ngươi lo chứ", rồi "sầm" cửa lại trước mặt hắn.

Nàng dựa dẫm vào hắn, cũng sẽ không lấy những việc nhỏ nhặt này ra gây sự. Dù cho tất cả mọi người đều mắng nàng là rác rưởi, nàng cũng không thể để hắn nghĩ như vậy. Với những gì đã trải qua lúc nhỏ, cô bé được nuông chiều ngày nào cũng đã hiểu ra một đạo lý: thường xuyên dùng việc nhỏ nhặt gây sự, bất kể ai cũng sẽ thấy nhàm chán, từ lúc đầu là sốt ruột đến cuối cùng biến thành miễn cưỡng qua loa. Lục Ly vốn không so đo với nữ tử, hắn có thể để mặc nàng chèn ép hắn, nhưng chưa chắc đã muốn nghe nàng tố cáo Bạch Phượng. Trong mắt hắn nàng chỉ là một cô bé con được nuông chiều, thích gây sự.

Có lẽ số lần nhẫn nhịn tăng lên, Bạch Phượng đã chắc chắn nàng sẽ không đi tố cáo, nàng ta giở trò càng lúc càng nhiều, càng ngày càng quá quắt, nên lần này rốt cuộc cũng bị Lục Ly phát hiện.

Vào buổi bình minh, rốt cuộc mưa đã ngừng rơi, bốn người tiếp tục lên đường. Liễu Sao không ngủ cả đêm, cố gắng vận công trị thương, giờ nàng đã có thể nhấc tay phải lên, chỉ là không đủ sức để điều khiển nó nữa, nàng cố tình lề mề chậm chạp không lên ngựa, có ý rớt lại phía sau. Bạch Phượng khinh thường liếc nàng rồi cũng ngồi trên lưng ngựa không chịu đi. Liễu Sao hiểu rõ ý đồ của nàng ta, cùng lắm lại bị nàng ta chế giễu vài câu mà thôi, dù sao nàng ta vẫn muốn giả làm người tốt trước mặt Lục Ly.

Đỗ Minh Trùng đã lên ngựa trước phóng đi xa, bỗng nhiên Lục Ly quay lại kêu: "Liễu Sao nhi, đến đây đi theo ta."

Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng đen liền mũ, khiến dáng hình hắn càng cao lớn đẹp đẽ, mùa này có không ít người khoác áo choàng, cũng không đến mức quá thu hút ánh nhìn của người khác.

"Ai thèm đi cùng ngươi!" Liễu Sao gượng gạo từ chối, dù sao hắn luôn bảo nàng thích gây sự, thêm lần này nữa cũng chẳng là gì.

Liễu Sao đang cố nén cơn đau nâng cánh tay chuẩn bị leo lên ngựa, bỗng một đôi tay vươn đến ôm lấy nàng, ngay sau đó hắn cũng leo lên ngồi đằng sau.

Thấy hai người cùng cưỡi chung ngựa, nét mặt Bạch Phượng cứng ngắc: "Lục Ly, đi như vậy rất chậm, sẽ ảnh hưởng đến hành trình."

Lục Ly kéo cương hai con ngựa, nói: "Muội cứ đi trước đi, chúng ta sẽ theo sau."

Mắt Bạch Phượng đỏ ửng chăm chú nhìn hắn một lúc, khẽ cắn môi, nàng ta quất ngựa bỏ đi.

Tiếng "Lộc cộc" vang lên đều đều, Lục Ly cưỡi ngựa chậm rãi tiến tới, Liễu Sao trầm mặc không lên tiếng. Đôi tay ôm lấy nàng thật vững vàng, chiếc áo choàng chắn đi những luồng gió lạnh, vòng tay vốn không mang hơi ấm cũng vì vậy mà trở nên ấm áp hơn.

Rốt cuộc hắn cũng mở lời: "Có đau không, Liễu Sao nhi?"

Liễu Sao im lìm không lên tiếng.

"Muội ấy vẫn thường xuyên đối xử với muội như vậy, muội có biết nguyên nhân vì sao không?"

Lại nữa rồi, từ nhỏ đến lớn ai ai cũng muốn dạy bảo nàng! Tuy rằng mấy năm nay hắn chưa từng nói nửa câu rằng nàng sai, nhưng Liễu Sao vẫn cảm nhận được thái độ của hắn, Liễu Sao nhăn nhó: "Biết, biết rồi, tất cả là tai sai! Dù sao trong mắt ngươi, nàng ta luôn luôn đúng!"

"Ái chà..." Lục ly bật cười: "Đúng vậy, muội sai là vì muội quá yếu mới bị muội ấy bắt nạt."

Từ xưa đến nay sự thật thì mất lòng, trách mắng là muốn người tốt hơn, khen ngợi lấy lệ là vì điều đó không quan trọng, từng giờ từng phút đều dỗ dành khiến người vui vẻ chính là chiều hư một người.

Nhưng mà, có một người bằng lòng chiều chuộng mình như vậy, có phải cũng là hạnh phúc không?

Thái độ của hắn nằm ngoài dự đoán. Liễu Sao bị chiều hư cảm thấy những lời này rất vừa tai, lòng ngọt ngào như uống mật.

"Liễu Sao nhi phải mạnh mẽ hơn thôi." Lục Ly thở dài: "Bây giờ muội đắc tội với muội ấy, muội ấy nhất định sẽ trả thù muội."

"Có ngươi ở đây, nàng ta không dám!" Liễu Sao đắc ý, nàng bỗng nghiêng mặt nhìn hắn thần bí nói: "Thật ra, ta không sợ nàng ta, ta rất lợi hại..."

Hắn ngồi đằng sau cong cong khóe môi nghe nàng liến thoắng, mũ áo choàng buông xuống thấp để chắn gió đã che mất đôi mắt, chỉ để lộ chiếc mũi cao cao và chiếc cằm hoàn mỹ tái nhợt.

Liễu Sao ngậm miệng, sa sầm mặt, không nghĩ ngợi gì đưa tay kéo mũ áo choàng ra.

Đôi mắt tím biếc lập tức hiện ra, tia sáng xa xăm tỏa ra rực rỡ, xóa nhòa tất cả vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh.

Lục Ly không để tâm, cười hỏi: "Muội lợi hại thế nào vậy?"

"Không gì cả." Liễu Sao xoay mặt đi, nàng ngẫm nghĩ thời điểm sức mạnh thần bí kia xuất hiện rất khó khống chế. Có kể ra hắn chưa chắc đã tin, vì thế Liễu Sao bỏ chuyện này sang một bên, kể lại chuyện A Phù Quân và Kha Na tối qua cho hắn rồi hỏi: "Thật có Ký Thủy tộc sao?"

Lục Ly quả nhiên biết chuyện: "Tội nghiệt của tổ tiên, người đời sau chịu khổ, Diệu Âm Tộc nương nhờ nước mà sống."

Thần tiên là tốt, yêu ma là xấu, quan niệm này gần như xâm nhập sâu vào lòng người. Liễu Sao không thấy hắn ác cảm với chuyện này, nàng rất vui vẻ: "Huynh cũng cho rằng bọn họ không xấu xa sao?"

"Thiện và ác, cho đến giờ vẫn chưa từng liên quan đến chủng tộc." Lục Ly bảo: "Nhưng muội không cần lo lắng đâu, nay đã không còn ai dám khinh thường bọn họ, bởi vì Yêu quân áo trắng có xuất thân từ Ký Thủy tộc."

"Yêu quân áo trắng là người của Ký Thủy tộc?" Liễu Sao kinh ngạc. Ký Thủy tộc bị nước giới hạn sức mạnh, rời xa nước sẽ chết ngay tức khắc, ngay cả độ mạnh yếu của pháp lực cũng nương theo nước, như vậy kẻ mạnh trong tộc đó rất hiếm hoi, sao có thể sinh ra một Yêu quân chỉ huy vạn yêu chứ?

Lục Ly thở dài, ngữ điệu pha chút thương hại: "Chấp nhận trả giá đắt để đổi lấy một tia hy vọng, y thoát khỏi sự khống chế của nước."

Liễu Sao nghe nhưng không hiểu, chỉ lẩm bẩm: "Nhưng tại sao muội lại không bị khúc yêu ca mê hoặc vậy?"

"Bởi vì Liễu Sao nhi lợi hại!"

"Xí!"

Hai người cưỡi ngựa nhanh hơn, đi hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng ở phía trước, Liễu Sao nghi ngờ bèn lấy bản đồ ra xem, nàng phát hiện nơi hai người đang đi vốn không phải là lộ trình đã định. Nàng vội vàng hỏi nguyên nhân, Lục Ly giải thích rằng họ đang đi một con đường tắt khác, trước lúc trời tối có thể hội hợp với đám Đỗ Minh Trùng. Liễu Sao vốn không muốn đồng hành với đám Đỗ Minh Trùng nên cũng không hỏi han nữa.

Lục Ly chọn một con đường đã hoang vắng từ lâu, ngọn núi sau cơn mưa mây mờ lãng đãng, con đường vắng dấu chân người, chỉ loáng thoáng tiếng chim hót ngân nga, hai bên đường cỏ mọc lan tràn.

"Aiii, đi thêm hai ngày nữa mới tới Đông Hải." Liễu Sao đẩy đẩy cánh tay Lục Ly, tưởng tượng: "Nghe nói trên núi Thanh Hoa có mây lành khói tía, ngày đêm tiên âm không dứt, Cửu Trọng điện giống hệt hoàng cung, đẹp lắm!"                      

Lục Ly phụ họa: "Đúng vậy."

Liễu Sao xoay mặt trừng hắn một cái: "Huynh chưa từng nhìn thấy, sao mà biết chứ?"

"Nghe muội kể."

"Huynh vốn không hề nghe ta kể."

******

Hai người cưỡi ngựa nói tới nói lui ầm ĩ một phen, phía trước bỗng vọng tới tiếng đánh nhau.

"Có tiếng động!" Liễu Sao phản xạ theo bản năng ngồi thẳng người lại.

Lục Ly ghìm ngựa lại: "Qua đó xem đi."

Dứt lời, Lục Ly thả nhẹ thân mình nhún người nhảy qua. Liễu Sao vội vã đuổi theo: "Ta cũng đi xem!".

Hết chương 12

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)