Vay nóng Homecredit

Truyện:Bóng Sói Hú - Chương 24

Bóng Sói Hú
Trọn bộ 73 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

Siêu sale Lazada


Tiếng cười thanh thúy tràn ra từ miệng tôi, tôi tao nhã vuốt khẽ những sợi tóc đen vương hai bên má, thần thái động lòng người."Màn trình diễn hạng ba của các vị thật sự vô cùng thú vị, cũng có chút ít tiêu chuẩn chuyên nghiệp." Tôi nhẹ nhàng đứng lên, "Đã tới lúc phải rời khỏi nơi này, tôi không tiếp quý vị nữa!" Ngữ khí tôn quý như nữ vương.

Một bàn tay to khiến người ta ghê tởm túm lấy cổ tôi, "Tiểu tiện nhân, hôm nay dù có ba đầu sáu tay thì cô cũng không trốn được đâu!"

"Hoa thiếu gia, Bạch công tử, Quý quản lí, à, hẳn là có cả Lưu bí thư." Tôi nói ra thân phận từng người một cách chính xác.

Trong bóng tối ngập tràn yên tĩnh, "Cô không để lại cho mình dù chỉ 1 đường sống!" Trong bóng tối truyền ra âm thanh như dã thú tru lên."Chơi cô ta đến chết, hôm nay mọi người có thể chơi tới bến, trò gì cũng có thể dùng trên người cô ta, đến khi cô ta trút ra hơi thở cuối cùng!"

"Vô cùng vinh hạnh, các vị tình nguyện thân bại danh liệt, tất cả vào tù cũng muốn tôi phải nhúng chàm, thật sự là khiến tôi nhận ra được mị lực vô tận của mình."

"Cô có ý gì?" Giang Nặc bắt đầu coi trọng lời nói của tôi, hắn biết tôi là người đàn bà không bao giờ nói những lời vô nghĩa.

"Nếu như tôi có thể cẩn thận mang theo trang bị phòng thân, thì sao có thể không mang theo vài cái camera theo dõi, máy nghe trộm để dự phong, vài vị đây vừa rồi cùng La Uy, " Tôi mạnh mẽ áp chế vị chua xót, "Thật sự khiến người ta vô cùng ấn tượng, tôi tin là mỗi người nhìn thấy cũng đều sẽ thay đổi sắc mặc, còn 10 phút, nếu tôi không xuất hiện ở bên ngoài, hai người bạn tốt của tôi sẽ chia sẻ tư thế oai hùng của các vị với toàn thế giới thông qua các trang web lớn, báo điện tử, báo giấy và các phương tiện khác có thể. Đám người bên ngoài nhất định sẽ như thủy triều kéo đến xem, tin rằng còn có hiệu quả hơn bao nhiêu lời quảng cáo khác!"

Một mảnh yên tĩnh đáng sợ!

"Lợi hại, lợi hại!" người vô danh từ trong bóng tôi vỗ tay cười đi ra, "Cô cùng chúng tôi tính toán lâu như vậy để đảm bảo họ an toàn rời đi, là tôi đã quá coi thường cô!" Con ngươi hắn sâu thẳm... giống như bảo thạch ngưng kết lại."Đúng là một người đàn bà thông minh lại gan dạ sáng suốt như cô khó mà thay thế nổi!" Hắn đẩy cửa ra, "Mời!" Một nam nhân không hề lãng phí chút thời gian nào.

Tôi chuyển tầm mắt nhìn Giang Nặc, "Giang thiếu gia vì đề phòng tôi sẽ làm vậy nên mới không tự mình ra trận phải không?" Trước khi đi tôi còn châm ngòi ly gián một chút, nhìn gương mặt càng âm u của hắn, tôi thật sự vui vẻ! Người vô danh mang tôi ra khỏi địa ngục trần gian này, hắn lười nhác bước đi.

"Anh biết rõ tôi không có camera sao không vạch trần còn giúp tôi che dấu?" Tôi chậm rãi hỏi.

"Thứ nhất, trên thế giới này có một người tôi không bao giờ muốn đối đầu - chính là Phí Như Phong, Thứ hai, " Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, "Cô rất thú vị!"

"Cảm ơn sự thú vị mà trời ban cho tôi!" Tôi cười cười vui vẻ. Đi tới cửa, đứng ở bãi cỏ xa xa là một bóng dáng khiếp người, ở bên trong tôi lẳng lặng nhìn nam nhân này, trong lòng không hề giật mình, nếu thực sự giật mình thì phải là bắt đầu từ bao giờ mà trái tim tôi lại tin tưởng người đàn ông này đến vậy?

Hắn chậm rãi đi tới phía tôi, ngũ quan như tượng tạc để lộ gương mặt không thể nhìn thấu tình cảm gì.

"Chúc mừng anh, người phụ nữ của anh cực kỳ tin tưởng anh." Người vô danh nói giống như vô ý cười, không biết là thật tình hay châm chọc nữa.

"Đây là thứ cậu muốn!" Phí Như Phong đưa cho hắn một phong thư, đáy mắt hắn trong chốc lát liền dấy lên như sóng gió động trời, các loại cảm xúc xoáy lên trong mắt hắn, hơi thở hắn tản mát ra hơi thở, đến khi tôi dựa thằng vào người Phí Như Phong, nửa ngày cũng không ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt sâu hút của hắn không toát ra tia dao động nào, "Trừ Giang Nặc, tôi sẽ xử lý những người khác."

Phí Như Phong lạnh nhạt gật đầu, tôi đi theo phía sau hắn chuẩn bị lên xe.

"A Phong!"

Phí Như Phong chậm rãi xoay người, thân thế Giang Nặc cứng lại, tay nắm thành quyền, giống như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Cậu còn coi tôi là anh em không?" Hắn hỏi bất thường.

"Nếu không phải, lúc này tôi sẽ không đứng bên ngoài!"

"Có hắn ở đây cô ta căn bản sẽ không có việc gì, cậu đã sớm sắp đặt cả rồi!"

"Tin tôi đi, người phụ nữ này đủ để đối phó cả một đội quân!" Giọng nói của Phí Như Phong rét lạnh như băng.

"Cô ta muốn giết tôi!" Giang Nặc rốt cục không nhịn nổi nữa mà rống lên.

Không khí xung quanh Phí Như Phong đột nhiên hạ xuống, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo vô tình, "Cho nên cô ấy mới có thể ở yên trong đó 45 phút!"

Hắn chăm chú nhìn Giang Nặc, ánh mắt dần dần dịu lại, "Tôi vô cùng xin lỗi, Giang Nặc, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, lần này coi như nể mặt tôi mà quên đi được không?" Phí Như Phong giải thích với hắn! Tôi kinh ngạc! Nghe đồn tình cảm anh em của Phí Như Phong và Giang Nặc bắt đầu từ lúc 10 tuổi, xem ra đó cũng không phải là lời đồn nhảm!

Thân thể Giang Nặc không thể kiềm chế được mà run lên, "Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa bao giờ cầu xin cậu việc gì, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi cầu xin cậu!" Không khí vô cùng loãng, lúc này thời gian một phút cũng như là vĩnh hằng, thân thể Phí Như Phong căng như sợi dây đàn.

"Để cô ta cho tôi!" Giang Nặc độc ác tuyệt tình nói. Phí Như Phong nhìn cửa lớn không rời mắt, thật lâu sau hắn quay đầu, hắn nhìn tôi, con ngươi đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, không biết vì sao nó như một tấm lưới vây chặt toàn thân tôi, đây thực sự là một cuộc nói chuyện buồn cười, nhưng không khí diễn ra nó lại làm cho tôi căng thẳng!

Hắn hơi mở miệng, đôi môi mấp máy, "Cô ấy thì không được, bất cứ chuyện gì cũng có thể nhưng riêng cô ấy thì không được!"

Giang Nặc hung hăng nhắm mắt, khi mở ra đôi mắt hắn đã tràn đầy tơ máu, "Từ nay về sau chúng ta không còn là anh em nữa!" Hắn lớn tiếng nói, giọng nói tràn đầy sa sút, hắn lùi lại, tiếng hít thở dồn dập nặng nhọc ở trong không gian yên tĩnh thấm vào tận đáy lòng người, rốt cục hắn lảo đảo bước đi.

Phí Như Phong đứng sừng sững ở cửa, thật lâu thật lâu...

Trên xe, Phí Như Phong như một bức tượng, đối với tôi vô cùng hờ hững, tôi vừa xuống xe, chiếc xe liền giống như tên bắn lao ra ngoài.

Hôm nay thật sự là một ngày mang đầy màu sắc truyền kỳ, tôi làm một người đàn ông thay đổi vận mệnh, một người đàn ông khác vì tôi mà phản bội an hem, không chừng nội tâm hắn đang không ngừng giao chiến, chính tôi cũng không thể tự tha thứ cho mình, tôi ngồi ở cầu thanh, nhìn cây cối ấm áp lay động, làm một cái cây thật sự đơn giản và vui vẻ hơn làm người rất nhiều. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần tôi.

"Em ngồi ở đây làm gì!" Tiếng nói trầm thấp che dấu những cơn sóng dữ cuồng dã, hắn kéo tôi dậy, "Đáng chết, toàn thân em lạnh như cột băng vậy!"

"Tôi không muốn ở một mình, những thứ đó cứ vây kín đầu óc tôi." Tôi không thể kìm hãm được mà rùng mình lạnh run. Hắn chửi thề một tiếng. Sau đó đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi kéo vào ngực hắn, hơi thở nam tính quen thuộc vây lấy tôi. Tôi nép vào lòng hắn cảm nhận sự ấm áp, lúc này đây tôi dung túng bản thân, bởi vì bây giờ tôi thật sự rất cần, rất cần nó.

Hắn kéo chăn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi túm chặt lấy tay hắn, "Tôi không muốn ở một mình!"

Hắn nhìn tôi, yên tĩnh, lông mi dày đậm nhíu chặt lại, hắn giống như đang đánh vật với một vấn đề khó khắn.

"Ngủ một chút đi, phù thủy nhỏ! Em muốn nhìn thấy tôi bị em khống chế đến cỡ nào hay sao?" Hắn nghẹn giọng thô lỗ nói, hắn nằm xuống bên tôi, động tác kéo tôi ôm vào lòng giống như đau lòng mà mang theo sự ôn nhu. Tôi cầm tay hắn, kéo đến trên cổ tôi.

"Anh cũng không thể được, giúp tôi tẩy rửa sạch dấu vết không tốt ở nơi này!" Tôi nói nhỏ.

"Sao lại không chứ?" Hắn cười khổ tự giễu một chút, thanh âm sắp nghẹn lại, "Đây không phải là vinh hạnh của tôi hay sao?" Hắn cúi xuống dùng đôi môi hôn khẽ dọc theo cổ tôi, mỗi chỗ đều phủ đầy những nụ hôn, không buông tha dù chỉ một phân da thịt.

Tôi vươn hai tay nắm lấy cổ hắn, yết hầu hắn thoát ra một tiếng thở dài, hắn nắm bả vai tôi kéo chặt tôi về phía hắn, khoái cảm như điện giật truyền khắp toàn thân, như sóng dữ tấn công mỗi sợi thần kinh, mỗi tế bào nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, rời môi khỏi người tôi.

"Em làm tôi rất khó giữ được sự tự chủ của mình!" Hắn nói nhỏ, nhẹ nhàng kéo để tôi càng dính sát vào hắn hơn, đến tận khi tôi hoàn toàn nằm trọn trong lòng hắn, hắn khép tay khóa chặt tôi lại, để cho đầu tôi gối lên vai hắn, "Ngủ đi, đối với em hôm nay như vậy là đã quá đủ rồi!"

Tôi yên tâm nhắm hai mắt lại, trong mơ hồ cảm thấy má hắn dụi dụi vào mái tóc mềm mại của tôi, "Em không bao giờ phải gặp lại những người đó nữa, tôi thề, cả đời này em cũng sẽ không phải trải qua loại chuyện đó thêm một lần nào nữa!" Những sợi tóc tán loạn che khuất khóe miệng cong lên của tôi, tâm trạng tôi trở nên vô cùng tốt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-73)