Truyện:Bích Hà - Chương 32

Bích Hà
Trọn bộ 92 chương
Chương 32
Đi vào
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Trần Tử Khiêm đi công tác trở về, có thêm một vết cào trên cằm. Bích Hà híp mắt nhìn hồi lâu, lại lấy tay mình ướm thử.

"Nghĩ gì thế?" Người đàn ông cười: "Bị nghi phạm cào."

"Nghi phạm này chắc chắn là nữ." Bích Hà nói.

"Nam." Anh ta nói.

Hai người nắm tay nhau đi ăn cá nướng. Anh ta gỡ xương cá, rồi gắp mắt cá cho cô.

"Anh Trần, rốt cuộc anh học ở đâu mà săn sóc như thế?" Bích Hà chớp chớp mắt với anh ta.

Vẻ mặt người đàn ông thoáng ảm đạm, rồi lại cười: "Trời sinh."

Bích Hà mỉm cười.

Chắc hẳn anh ta là một người có quá khứ, chẳng phải cô cũng vậy ư? Cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước mới được.

Ăn cơm xong, bọn họ lại đi xem phim. Ngày mai là cuối tuần, Trần Tử Khiêm nói: "Bích Hà, tối nay đến chỗ anh đi, đừng về nữa."

Đã đến lúc rồi sao?

Cô chợt nghĩ đến Lâm Trí Viễn, rùng mình một cái, sau đó cười: "Vậy phải mua bộ đồ ngủ trước đã."

Cô nằm trên giường của Trần Tử Khiêm. Lúc người đàn ông v⛎ố·𝐭 ν·3 cô, cô không từ chối. Tay anh ta đ.ư.🔼 ⓥ.à.⭕ quần lót cô, vươn vào giữa hai chân cô, sau đó dường như sững lại, rồi nhẹ nhàng ⓥ𝖚.ố.t ν.3 mấy lần.

Anh ta cười, xoay người dậy: "Anh xem trước một chút?"

Anh ta 𝐜_ở_ı ⓠ𝐮_ầ_п lót của cô, tách chân cô ra nhìn hồi lâu, ngón tay sờ nhẹ dọc theo khe hẹp, gợi ra một vũng nước xuân. Anh ta cười: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy loại này..."

Sau đó anh ta dừng lại, dường như nhận ra mình nói sai, cười một tiếng, cuối cùng vẫn đè người lên.

"Thật tốt." Một lát sau, anh ta nói, rồi cúi đầu 𝖍ô-𝖓 cô.

Bích Hà ôm lấy cổ anh ta.

Đến khoảnh khắc cuối cùng, anh ta nhẫn nhịn rút mình ra, 𝐭ⓘ𝓃*ⓗ ◗*ị↪️*𝖍 bắn hết lên bụng cô.

"Bây giờ còn chưa phải lúc." Anh ta khẽ giọng giải thích, rồi vệ sinh sạch sẽ giúp cô một phen.


Đến khi hai người nằm trở về giường, Bích Hà nghĩ, trình tự ⅼ-ê-𝓃 ⓖ-ïườп-ⓖ với đàn ông hình như đều không khác mấy.

Sáng hôm sau, Trần Tử Khiêm lại tách chân cô nhìn hồi lâu, 💲_ờ ⓢ_𝖔_ạ_ռ_🌀 nửa ngày rồi mới thúc vào. Bích Hà cảm nhận được dương v*t của người đàn ông rú-✝️ 𝖗-𝐚 đ.â.ⓜ và.𝖔 ở âm đ*o. Cô nghĩ, làm phụ nữ chính là như vậy, nếu như muốn ở bên người đàn ông nào thì luôn không tránh được bị anh ta làm. Nếu như kết 𝐡ô.𝓃., vậy thì càng phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý của chồng, đây là một trong những nghĩa vụ làm vợ.

Sau khi có tiếp xúc da thịt, զ⛎a_n 𝒽_ệ giữa hai người họ dường như ✞ⓗâ*𝐧 ɱậ*𝐭 hơn. Thỉnh thoảng cô sẽ qua đêm ở nhà anh ta. Lúc Trần Tử Khiêm đưa cô về nhà, cô cũng sẽ mời anh ta "lên lầu ngồi một chút". Dưới giường trong phòng cho khách chất đầy hộp quà trước kia Lâm Trí Viễn tặng cho cô, vẫn còn chưa bóc hộp, bị khăn trải giường che đi, không cố tình cúi người nhìn thì hoàn toàn không phát hiện ra.

Cô không phải người đạo đức giả, không định cố ý trả lại những vật này. Cô biết hiện giờ Lâm Trí Viễn cực kỳ giàu có, ai mà không biết Tập đoàn Thiên Thịnh? Những món quà này đối với cô mà nói có lẽ rất quý giá, nhưng đối với Lâm Trí Viễn mà nói, Bích Hà tin chẳng qua chỉ là mánh khóe theo đuổi phụ nữ mà thôi, căn bản hắn sẽ không để ý.

Cô đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, sắp có được cuộc sống mới.

***

Hôm đó, cô và Trần Tử Khiêm nắm tay nhau đi mua sắm, vô tình gặp cô giáo Trương cùng văn phòng.

Cô ấy rất bất ngờ, chào hỏi Bích Hà, sau đó nhìn Trần Tử Khiêm từ trên xuống dưới, cười nói: "Cuối cùng người thật cũng xuất hiện, vị này chính là..."

"Trần Tử Khiêm, bạn trai em." Bích Hà ngắt lời cô ấy, ánh mắt ám chỉ rõ ràng.

"À..." Cô giáo Trương nhận được ám hiệu của cô, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Chào anh Trần, Bích Hà thường xuyên nhắc đến anh ở văn phòng đấy."

Chương (1-92)