← Ch.063 | Ch.065 → |
Edit: mèo suni
Ô Tử Yến đưa đơn từ chức trước mặt Lâm Hi Âm, đồng thời gỡ đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay xuống, vuốt một chút, mở miệng nói: "Tôi nghĩ cô cả Lâm cũng không muốn đồ đã qua tay người khác, cho nên tôi sẽ thay cô ném đi."
Nói xong, ném nó vào thúng rác bên cạnh bàn.
"Bịch!" Chiếc đồng hồ quý giá tiến vào thùng rác, mắt Lâm Hi Âm trợn tròn, khó có thể tượng tượng Ô Tử Yến lại hách lối diendan. lqđ đến vậy. Hôm nay cô ta cố ý chờ Ô Tử Yến ở phòng làm việc của Phương Tử Văn. Cô ta lấy được hoá đơn Ô Tử Yến chưa trả hết từ chỗ kế toán, cộng thêm tiền thưởng hàng năm, cô ta cũng lấy hết; định khi đuổi Ô Tử Yến, một xu cũng không trả cho ả.
Một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình nghèo như Ô Tử Yến, tiền là thứ đáng quan tâm nhất không phải sao?!
Quả thật, Ô Tử Yến rất quan tâm đến tiền.
Dự liệu đúng những gì Lâm Hi Âm sẽ làm với mình, ngày từ lúc cô ta chi một khoản tiền từ chỗ kế toán, đã chi đủ với mức tiền thưởng hằng năm của mình. Tóm lại số tiền cô ta dùng để đầu tư ở nước ngoài cho công ty, một xu cũng không lấy.
Đối mặt với gương mặt trợn trò mắt của Lâm Hi Âm, Ô Tử Yến giương khoé môi. Không sai, cô ta là tiểu nhân, chẳng lẽ Lâm Hi Âm là người tốt? Cô ta dao dịch ở nước ngoài cho công ty một năm, phải nhìn sắc mặt của Lâm Hi Âm trong một năm. Tuy nói cô ta thay Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm làm việc, dùng sức lao động của mình lấy được thù lao tương xứng, nhưng trong mắt Lâm Hi Âm nhân viên bọn họ chỉ là công cụ bán mạng. Thật may là, cô ta rời đi kịp thời.
Trước khi rời đi, cô ta cò muốn làm một chuyện tốt.
Công ty của Phương Tử Văn sắp phá sản, mặc kệ là xuất phát từ lòng nhân đạo hay gì đó, cô vẫn phải nhắc nhở những đồng nghiệp của mình mấy câu. Nhưng bọn họ có muốn từ chức hay không, là lựa chọn của mỗi người.
"Cô Lâm. nếu như không còn vấn đề gì, thì ký tên đi." Ô Tử Yến lên tiếng nhắc nhở Lâm Hi Âm: "Dĩ nhiên không kí tên cũng không sao, công việc sau này tôi đã tìm được, không cần làm phiền các người đề cử."
Lâm Hi Âm: "......"
Ô Tử Yến lớn lối như thế, Lâm Hi Âm cảm thấy mình đã phạm sai lầm rồi. Cô ta tưởng rằng Ô Tử Yến đổi quà, gửi hình là muốn ngồi ln vị trí của mình. Nếu như Ô Tử Yến có ý định này, hôm nay cô ta hoàn toàn có thế khiến Ô Tử Yến nhục nhã mất hết mặt mũi. Bởi vì cô ta đã đồng ý với Phương Tử Văn, trước tiên phải đứng chung một con thuyền, sau đó cô ta muốn đối xử với Ô Tử Yến thế nào cũng được. Phương Tử Văn sẽ không nói bất cứ một lời gì, thậm chí lúc cô ta "uất ức cầu xin" Phương Tử Văn cũng rất giận Ô Tử Yến.
Chỉ là một tiểu tam, dù là người hay tiền, cô ta đều nắm chặt trong tay, Ô Tử Yến cs tư cách gì kiêu ngạo trước mặt cô ta! Kết quả là, Ô Tử Yến lại nộp đơn từ chức.
Chẳng lẽ là ả không sợ gì sao?
Vốn dĩ, Ô Tử Yến không muốn đối đầu trực tiếp với Lâm Hi Âm, chỉ muốn yên lặng rời đi. Nhưng cô ta lấy nhiều tiền của Lê Lạc, không "nói" đôi câu với Lâm Hi Âm thì thật có lỗi.
"Cô Lâm, cô cho rằng tôi muốn cướp Phương tổng từ trong tay cô sao?" Ô Tử Yến cười nhìn Lâm Hi Âm, nói ra một câu trước khi Lâm Hi Âm định trả lời: "Loại đàn ông như Phương Tử Văn, cô nên tự giữ lại mà dùng đi."
Lâm Hi Âm: ".... ."
Điều đáng xấu hổ nhất khi đi trút giận chính là còn chưa động được đến điểm yêu của đối phương, đã bị đối phương nói đến tức giận không làm được gì.
Lâm Hi Âm cầm tập tài liệu trên bàn lên, bước tới bắt lấy cánh tay Ô Tử Yến. Vó người Lâm Hi Âm nhỏ nhắn, tài liệu trên mạng viết cao 1m65, nhưng thật sự chỉ có 1m6, sức tay còn kém Ô Tử Yến rất nhiều. Dù sao lúc Ô Tử Yến mới vào công ty Phương Tử Văn, việc kiểm hàng lấy hàng đều tự tay làm.
Không chiếm được tiện nghi lại bị người khác ức hiếp, Lâm Hi Âm giận quá hoá cười, không chịu đựng được thêm giận nói: "Trưởng phòng Ô, cô cho rằng cô còn có thể làm việc ở thành phố Lan sao?"
Đối phó với một tiểu tam, Lâm Hi Âm cô ta có nhiều cách, nhất định sẽ khiến Ô Tử Yến không thể lan lộn ở thành phố Lan này nữa. Cho nên, mặc sức phô trường!
Qủa thật, nếu không phải Ô Tử Yến xắp xếp xong xuôi chuyện ở Mĩ, chắc chắn sẽ lo lắng Lâm Hi Âm sẽ ngáng chân mình.
Ô Tử Yến từ từ nói: "Thật cảm ơn cô Lâm đã suy nghĩ giúp tôi chuyện công việc, nhưng không cần cô tốn công vậy đâu. Tháng sau tôi phải bay qua Newyork, Mĩ để nhậm chức ở công ty mới, tiền lương hằng năm gấp mười lần Phương tổng cho tôi, à, mà còn Dollar đó."
Giọng nói chưa đầy sự khoe khoang, cố ý kích thích Lâm hi Âm.
Lâm Hi Âm: "......" Rốt cuộc cô ta cũng hiểu rõ, sao Ô Tử Yến lại phách lối như vậy.
Ô Tử Yến chuẩn bị rời khỏi, còn không quên nói một câu cuối, cô ta đặt tay lên tay Lâm Hi Âm luôn nắm lấy cổ tay mình, đoán được Lâm Hi Âm không dám làm mọi chuyện to lên khi đang ở công ty. Dù sao Lâm Hi Âm cũng sợ mất mặt mũi. Cô ta nhẹ nhàng ghé vào tai Lâm Hi Âm, trao đổi diendan. lqđ một vấn đề "tế nhị", ánh mắt tươi cười hỏi Lâm Hi Âm: "Cô Lâm, phương diện kia của Phương tổng có chút... , chắc hẳn cuộc sống vợ chồng cũng không thể nào hành phúc ổi.... ."
"A-----" Lâm Hi Âm tức giận hét ra tiếng, bị Ô Tử Yến nhục mạ như vậy, cô ta khó nén được giận.
Ô Tử Yến buông Lâm Hi Âm ra, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi phòng làm việc của Phương Tử Văn, đi ra khỏi công ty.
Bên kia, Lê Lạc còn ở trong thư việc chờ Tạ Uẩn Ninh, cô liên lạc với Benso, nói chuyện tối nay ba người cùng nhau ăn cơm. Benson đồng ý rất sảng khoái, đúng lúc Benson nói anh ta muốn gặp bạn trai cô.
Càng làm cô khó đánh giá ai tốt hơn ai.
Trong điện thoại, Ô Tử Yến gửi tin nhắn đến cho cô, Lê Lạc xem xong liền xoá. Chuyện nên làm Ô Tử Yến đã làm rồi, còn phía sau là chuyện của cô. Cho nên lựa chọn hợp tác với Ô Tử Yến, đối phó với người như Lâm Hi Âm, cần người không thích mềm không thích cứng như cô ta.
Có câu nói thế này, người xấu sẽ có người xấu trị. Cùng là người xấu, cô tình nguyện tốn tiền hợp tác với Ô Tử Yến, cũng không muốn Lâm Hi Âm sống tốt.
Cuối cùng cô và Ô Tử Yến cược, hai người cũng thắng rồi. Lâm Hi Âm lựa chọn cùng chung mối thù với chồng mình Phương Tử Văn, nếu vậy, phần đặc sắc hơn thì phía sau mới thấy được.
Phải không?
.... .
Tạ Uẩn Ninh chưa đến, Lê Lạc nằm dài lên chiếc bàn tròn màu nâu, mặt nhìn ra ngoài; không biết vì sao, tâm tình lại trượt dốc. Có lẽ mặc kệ cô lấy lại từ Lâm Hi Âm bao nhiêu thứ, cô cũng không thể có lại được ba mẹ, có lại được nhà của mình.
Có một số thứ, cho tới bây giờ cũng không thể bì đắp được. Dù Lâm Hi Âm lo lắng chuyện của chồng và con gái, nhưng dù sao cũng có nhà. Còn cô, vất vả lắm mới có được một cuộc tình chị em, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tan vỡ. Cũng không sao, tận hưởng lạc thú trước mặt vậy.
Nửa giờ sau, cà phê đã nguôi. Lê Lạc vẫn nếm thử một miếng, trong nháy mắt ngẩng đầu lê, Tạ Uẩn Ninh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cực kì phong độ.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |