← Ch.025 | Ch.027 → |
Edit: BichDiepDuong
Bánh ngọt Chocolate Mộ Tư là loại bánh 25 năm trước cô thích nhất, lần nào đi nhà hàng cũng đều gọi. Lê Lạc đang xem ảnh cùng Thương Ngôn, ngẩng đầu lên nói với Thương Vũ: "Vị Chocolate có thể đổi thành vị dâu không?"
"... Đương nhiên là có thể." Thương Vũ nhìn cô: "Xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến của cô, tôi cứ tưởng rằng đứa trẻ nào cũng thích vị Chocolate."
Lê Lạc buông tay một cái, trả lời: "Cháu thích vị dâu hơn."
Thương Ngôn cuối cùng cũng nhìn thấy cổ tay Thương Vũ, bên trong tay áo tây trang lấp ló miếng cao dán màu trắng, liền gấp gáp hỏi: "Cha, cổ tay cha bị sao vậy?"
"Không có gì." Thương Vũ trả lời con trai: "Vừa rồi lúc đánh bóng với con, cổ tay hơi đau một chút, lão Phùng không yên lòng nên bắt cha phải dán lên đó."
"Con xin lỗi, con đã không để ý." Thương Ngôn xin lỗi.
Thương Vũ lắc đầu một cái, ý rằng không phải chuyện gì lớn.
Thương Ngôn cũng nói xin lỗi rồi, Lê Lạc cũng nói với Thương Vũ một tiếng xin lỗi, sau đó buồn bực than thở nói: "Thì ra là cháu thắng không anh hùng."
Thương Vũ cười, ánh mắt cũng mỉm cười: "Không có thắng không anh hùng, Lê Lạc, tôi thật sự đã dùng hết sức."
Thư ký Ngô cũng mở miệng nói: "Lê tiểu thư, cô rất lợi hại, không cần khiêm tốn."
Lê Lạc im lặng, cô không quan tâm lắm.
Đối diện, Tạ Uẩn Ninh nhếch miệng.
Thư ký Ngô quay sang nói với Tạ Uẩn Ninh: "Tạ công tử, tôi đã đặt phòng giúp cậu, ngày mai cậu mới về đúng không?"
"Không cần." Tạ Uẩn Ninh từ chối, ánh mắt như có như không lướt qua Lê Lạc, nói tiếp: "Bây giờ tôi sẽ đi luôn."
Nhanh như vậy sao! Thư ký Ngô cúi đầu, đây là cố tình tới đón người sao?
"Vậy tôi cũng về luôn." Lê Lạc nói, sau đó lại hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, có thể đưa em về cùng luôn không?"
"Cô không muốn ở lại chơi sao?" Tạ Uẩn Ninh không trả lời câu hỏi của cô, còn nhắc nhở nói: "Buổi tối vẫn còn suối nước nóng và tiệc nướng, sáng mai còn có thể cưỡi ngựa."
Lê Lạc buồn bực muốn chết, sau đó rốt cuộc Tạ Uẩn Ninh cũng đồng ý: "Nếu không muốn chơi nữa thì về cùng tôi."
Lê Lạc: "Vâng."
Thương Vũ cười cười, không nói gì. Nếu như đối với Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc chỉ là một đứa bé, vậy thì đối với anh, Tạ Uẩn Ninh không phải cũng là một đứa bé sao?
"Anh rể, tôi đưa đối tác của anh về trước, không có vấn đề gì chứ?" Tạ Uẩn Ninh hỏi anh.
"Đương nhiên, không thành vấn đề." Thương Vũ trả lời Tạ Uẩn Ninh, một tay đặt trên bàn xoay thủy tinh khắc hoa màu đỏ, thong thả nói: "Tôi vốn định cho mấy đứa nhỏ chơi một ngày, nếu Uẩn Ninh không sợ phiền... Thương Ngôn, con cũng về cùng cậu con đi."
"Vâng." Đương nhiên là Thương Ngôn đồng ý.
Tạ Uẩn Ninh đưa Lê Lạc và Thương Ngôn cùng về, thư ký Ngô xuống lầu tiễn bọn họ lên xe. Thương Vũ đứng ở ban công phòng ăn, đưa mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh lái xe rời đi. Sau lưng lão Phùng đẩy cửa vào, Thương Vũ mở miệng nói: "Sang Mĩ điều tra một chút đi."
"Thương tiên sinh." Lão Phùng ngăn cản: "Coi như tiểu thư Lê Lạc thật sự là Tiểu thư Thanh Gia, nhưng ngài và cô ấy đã..."
Thương Vũ cười, cũng không để tâm đến lời nói của lão Phùng: "Lão Phùng, tôi hiểu rõ ý cậu, tôi già rồi."
"Không phải... Thương tiên sinh, ngài vẫn còn trẻ." Lão Phùng không biết nên nói thế nào cho phải, sự thật thì mất lòng: "Nhưng ngài nên suy nghĩ cho phu nhân và thiếu gia một chút. Thương tiên sinh, ngài không nên quá chấp niệm."
Thương Vũ không nói gì, anh chỉ đứng yên, một lúc lâu sau, anh nói: "Mặc dù tai nạn của phụ mẫu Lâm gia không phải là do tôi trực tiếp tạo thành, nhưng là do tôi đưa tới... Nếu như Lê Lạc thực sự là Thanh Gia, nhất định cô ấy rất hận tôi, làm sao có thể nhẹ nhàng đối mặt với tôi như vậy."
Lão Phùng thở dài, nhớ lại năm đó, tiểu thư Thanh Gia xinh đẹp, kiêu ngạo cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, thực sự khiến người ta thương xót.
Ngồi trong xe Tạ Uẩn Ninh, ngón tay Lê Lạc lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, tranh thủ đăng mấy tấm ảnh chụp hôm nay lên wechat. Cô vốn định đăng tấm ảnh cô và Thương Ngôn chụp chung lúc chơi trò xe bay, nhưng nghĩ một lúc lại thôi, mặc dù cô rất muốn khiêu khích Lâm Giai Khởi, nhưng mà khiêu khích quá mức thì không nên.
Thương Ngôn cũng vừa đăng ảnh, đương nhiên anh cũng không đăng ảnh chụp chung với Lê Lạc, một mặt là vì sợ Giai Khởi hỏi nhiều, mặt khác, anh thừa nhận anh có chút chột dạ. Không thể phủ nhận, anh rất vui vẻ vì được đi chơi cùng Lê Lạc, rất tự tại, rất thoải mái. Anh không biết cảm xúc của mình là gì, là thật sự thích Lê Lạc, hay là giống như cậu nói, chỉ là cảm giác mới lạ của một người con trai với một người con gái.
Tạ Uẩn Ninh đưa Thương Ngôn về nhà trước. Lê Lạc ngồi ở ghế lái phụ nhìn ra bên ngoài: một khu biệt thự yên tĩnh nằm ngay trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, xung quanh là những hàng cây ngô đồng xanh mướt, có thể tưởng tượng được giá tiền của nó đắt đến thế nào.
Thương Ngôn không ngờ cậu lại đưa anh về nhà, anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc xuống xe. Lê Lạc ở trong xe phất tay chào anh: "Thương Ngôn, thứ hai gặp lại."
"Được, thứ hai gặp lại." Thương Ngôn trả lời Lê Lạc, sau đó lại hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Cậu, hay là cậu và Lê Lạc ở lại ăn cơm đi."
"Không cần, thay cậu chào mẹ cháu một tiếng." Tạ Uẩn Ninh nói, trực tiếp lái xe đi.
Lê Lạc tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
"Thế nào, còn muốn ăn nữa sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, không mặn không nhạt.
Lê Lạc vội vàng lắc đầu: "Em chỉ hơi tò mò một chút, không biết mẹ của Thương Ngôn là kiểu phụ nữ như thế nào."
"Cô nghĩ chị ấy là kiểu phụ nữ như thế nào?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, cùng Lê Lạc nói về chị của mình.
Lê Lạc suy nghĩ một chút: "Nhất định là một người con gái vừa dịu dàng vừa lương thiện."
"Đúng, chị ấy rất dịu dàng, cũng rất thiện lương." Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc, ngừng lại một chút, anh nói tiếp: "Hôm nay cô thật sự đã thắng Thương Vũ sao?"
Lê Lạc đột nhiên phát hiện ra một chuyện, rất hiếm khi Tạ Uẩn Ninh gọi Thương Vũ là anh rể. Sao vậy, cậu cả lại không ưa anh rể của mình ư? "Đúng vậy." Cô khoái trá nói về cuộc so tài buổi chiều với Tạ Uẩn Ninh, cảm khái đôi câu: "Không ngờ Thương tổng quả thực rất lợi hại, không chịu nhường em chút nào, đánh cho em thiếu chút nữa đã mắng người."
Nghe Lê Lạc nói như vậy, Tạ Uẩn Ninh nhếch môi, chung quy vẫn cảm thấy Lê Lạc đúng là một đứa trẻ, thuận miệng lại nói: "Nhìn dáng dấp cô cũng có chút tài nghệ, khi nào rảnh có muốn đánh với tôi một trận không?"
"Oa!" Lê Lạc vô cùng kích động, cho dù Thương Ngôn không đề cập tới, nhưng cô biết Tạ Uẩn Ninh đã từng là tuyển thủ tennis thi đấu giải quốc tế, lập tức quay đầu lại, quả quyết đồng ý: "Lúc nào thì được ạ?"
Tạ Uẩn Ninh: "... Xem tình hình đã."
"Vâng." Lê Lạc có chút mất mát, suy nghĩ một chút, có lẽ Tạ Uẩn Ninh chỉ nói cho có thôi, tuy vậy cô vẫn tràn trề hy vọng: "Giáo sư Tạ, đến lúc đó thầy phải nhường em vài quả nhé."
"Nhường bóng?" Tạ Uẩn Ninh suy nghĩ một chút, sảng khoái đồng ý: "Được."
"Hắc hắc." Lê Lạc vui mừng trở lại, "nghé con không sợ cọp" nói: "Nếu như thầy nhường em vài quả, không biết chừng em còn có thể thắng thầy đó."
A, vậy sao? Tạ Uẩn Ninh không trả lời cô. Nếu đánh cùng Thương Vũ khiến cô muốn mắng chửi người, đánh cùng anh có lẽ cô sẽ muốn khóc!
Sau đó, mặc dù Thương Ngôn không đăng ảnh chụp chung cùng Lê Lạc nhưng Lâm Giai Khởi vẫn gọi điện thoại tới chất vấn. Quả thực, nếu như bạn trai đi chơi công viên cùng một người bạn khác giới, không có một cô gái nào lại không nghi ngờ.
Thương Ngôn giải thích với Lâm Giai Khởi rằng cha anh vì chuyện hợp tác nên đã mời Lê Lạc, anh chỉ đi theo cùng.
Kiểu lý do thế này, đương nhiên là Lâm Giai Khởi không tin, cô cực kỳ tức giận hét lên với Thương Ngôn: "Chẳng lẽ chú Thương lại coi trọng Lê Lạc hay sao! Rõ ràng là Lê Lạc thấy chú Thương có tiền, muốn quyến rũ..."
Câu nói tiếp theo, Thương Ngôn không muốn nghe nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Hôm nay là thứ sáu, Lâm Giai Khởi cũng trở về nhà, sau khi cãi nhau với Thương Ngôn, cô tức giận khóc lóc kể lể với mẹ mình: Cô mắng Lê Lạc không biết xấu hổ, mắng Thương Ngôn bị ma quỷ ám ảnh. Lâm Hi Âm xoa đầu con gái, trong lòng chê cười hai tiếng, an ủi con gái nói: "Yên tâm đi, chắc chắn cái cô Lê Lạc đó không cướp nổi Thương Ngôn khỏi con đâu."
Lâm Giai Khởi ngẩng đầu lên, không biết tại sao mẹ lại có thế khẳng định như vậy.
Đúng là Lâm Hi Âm rất chắc chắn, nhưng cũng rất khiếp sợ, không ngờ Thương Vũ lại tìm một cô gái tương tự Lâm Thanh Gia làm thế thân. Cô đã thuê thám tử theo dõi Lê Lạc, cũng đã chụp được ảnh. Nhìn hai bức ảnh trên bàn, đều là là tài xế Phùng xuống xe mở cửa, đều là một cô gái trẻ tuổi lên xe của Thương Vũ. Mặc dù trong tấm ảnh này và tấm ảnh Tạ Tịnh Di nhận được, kiểu tóc của hai người phụ nữ không giống nhau, nhưng khi đặt hai tấm hình ở chung một chỗ, rất rõ ràng Lê Lạc chính là người phụ nữ đó. Ngoài ra tấm ảnh của cô nhìn rõ hơn một chút, mặt Lê Lạc hướng thẳng về phía ống kính.
Tất cả đều chỉ rõ, tại sao một cô nhi lại có xe thể thao xịn, còn không phải là tiền của Thương Vũ sao, còn nói cái gì mà cổ đông của Uy Nhĩ Tư! Hôm nay Lâm Hi Âm nhận được ảnh từ thám tử, đúng là vừa giận vừa sợ. Hai mươi lăm năm trước, cô đã thua bởi Lâm Thanh Gia, hai mươi lăm năm sau, cô lại không đấu lại một con nha đầu vắt mũi chưa sạch!
Ban đêm, Lê Lạc cũng nhận được ảnh từ thám tử, anh ta nói hôm nay có một người thuê bọn anh chụp lén ảnh cô, đó là một người phụ nữ họ Lâm.
Lê Lạc thấy buồn cười, cô đang lo không có cơ hội tiếp xúc với Tạ Tịnh Di, cuối cùng Lâm Hi Âm lại giúp cô mở đường.
Lê Lạc cảm ơn thám tử vì đã nói với cô. Ban đầu khi cô trở về nước tìm thám tử, cô đã không do dự chọn nơi đắt tiền nhất, không những thế còn trả thêm năm mươi phần trăm tiền thuê. Trên đời này, dù là tin tức hay là bất kỳ thứ gì cũng đều có giá của nó, đắt tiền cũng có chỗ tốt, giống như bây giờ, vị thám tử đó đã cung cấp cho cô một tin tức quan trọng.
Không ngờ nhanh như vậy, cô đã nhận được điện thoại của Tạ Tịnh Di. Trong điện thoại, Tạ Tịnh Di khách khí hẹn cô chiều mai cùng nói chuyện một chút.
"Chiều mai sao?" Lê Lạc hỏi Tạ Tịnh Di, giọng nói rất thanh thúy.
"Lê tiểu thư muốn đổi sang ngày khác sao?" Tạ Tịnh Di hỏi cô.
"Không cần, cứ chiều mai đi." Lê Lạc nói, sau đó cười hì hì cúp điện thoại di động.
Ngày mai cô có hẹn chơi bóng với Tạ Uẩn Ninh, thời gian có hơi trùng hợp. Nhưng mà không sao, nếu như ngày mai Tạ Uẩn Ninh có thể giúp cô giải thích thì chẳng phải là tốt hơn ư? Dù sao, chậu nước bẩn "tiểu tam" này cô cũng nhận không nổi!
Có phải cô "tiểu tam" này hơi hoạt bát, hồn nhiên không? Bên kia, Tạ Tịnh Di cúp điện thoại, có chút hoài nghi hỏi Lâm Hi Âm: "Hi Âm, cô chắc chắn chứ?"
Lâm Hi lắc đầu một cái nói: "Tịnh Di, cô không biết phụ nữ ngày nay thủ đoạn đến thế nào đâu."
Tạ Tịnh Di: "Vậy ngày mai cô đi cùng tôi nhé."
Lâm Hi Âm: "Được, ngày mai tôi nhất định sẽ đi cùng cô."
--- ----
Sáng sớm, Lê Lạc vòng quanh công viên Lan Thương chạy hai vòng, ngẩng đầu nhìn về tòa cao ốc phía trước, định sẽ tới tìm Tạ Uẩn Ninh sớm một chút, dù sao hôm nay cô và anh đã hẹn sẽ cùng nhau đánh tennis.
Chỉ là, mới buổi sáng tinh mơ đã tới nhà người ta có phải là có chút không tốt hay không? Đạo lý đối nhân xử thế là điểm yếu nhất của Lê Lạc, mặc dù so với Lâm Thanh Gia trước kia, cô bây giờ quả thực là một người văn minh lễ phép.
Lê Lạc mua hai phần đồ ăn sáng, đi ngang qua tiệm bán hoa, lại mua một chậu lan Quân Tử (*). Lan Quân Tử, ý nghĩa cũng giống như tên gọi, đem tặng cho những người có phong thái giống như Tạ Uẩn Ninh là rất hợp.
(*) Lan Quân Tử: images
Bảy rưỡi sáng, Lê Lạc đi tới trước sảnh tòa cao ốc Tạ Uẩn Ninh ở. Ở đây có thang máy, nhưng phải quẹt thẻ mới có thể đi lên. Người quản lý ở sảnh quẹt thẻ giúp cô. Lê Lạc nói một câu cám ơn, sau đó nhấn tầng 26, tầng Tạ Uẩn Ninh ở, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, theo sự hiểu biết của cô đối với Tạ Uẩn Ninh, 7 rưỡi có lẽ Tạ Uẩn Ninh đã dậy rồi.
Từ thang máy ra ngoài, đối diện với cánh cửa lớn màu đen, Lê Lạc ôm chậu lan Quân Tử và túi đồ ăn sáng đứng ở ngoài cửa, suy nghĩ một chút có lẽ vẫn nên chào hỏi trước. Trước khi gõ cửa, cô nhắn tin hỏi thăm Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư Tạ, em có thể tới thăm thầy không?"
Bên trong phòng ngủ, tách một tiếng, màn hình điện thoại di động sáng lên. Bình thường Tạ Uẩn Ninh sẽ dậy lúc bảy giờ, đồng hồ sinh học vô cùng nghiêm khắc, chỉ là thỉnh thoảng anh cũng ngủ nướng nửa giờ. Nằm ở trên giường, sắc mặt Tạ Uẩn Ninh nhạt nhẽo nhìn tin nhắn Lê Lạc gửi, không nghĩ ra được lý do để từ chối."Có thể." Tạ Uẩn Ninh nhắn lại, sau đó lại nhắn tiếp: "Lúc nào thì tới?"
Một giây kế tiếp, chuông cửa reo lên. Ngay sau đó, trong khung chat, Lê Lạc dí dỏm trả lời anh: "Em đã đứng ở trước cửa rồi này. Hì hì, có phải là rất nhanh hay không?"
Rất nhanh, quả thực là rất nhanh! Cô bay tới sao? Không, là đến rồi mới nhắn tin thì có. Tạ Uẩn Ninh đành vén chăn lên, mở tủ quần áo. Trước khi thay quần áo, anh nhắn cho Lê Lạc một tin nhắn: "Chờ một chút."
Sau đó, Lê Lạc đợi chừng ba phút, rốt cuộc Tạ Uẩn Ninh cũng mở cửa cho cô, nhìn Tạ Uẩn Ninh quần dài áo sơ mi đứng trước mặt, cô thấy hơi tò mò, ôm chậu lan Quân Tử và túi đồ ăn sáng, cô hỏi: "Giáo sư Tạ, thầy có chuyện phải đi ra ngoài sao?"
Ra ngoài? Mới sáng sớm làm gì có ai có thể tích cực như cô chứ? Tạ Uẩn Ninh không nói được câu gì, một tay đặt ở khung cửa, liếc nhìn đồ trong tay Lê Lạc.
Lê Lạc vội vàng đưa chậu lan Quân Tử và đồ ăn sáng qua, khuôn mặt tươi cười nói: "Lần đầu tiên tới thăm, em mang quà cho thầy. Còn có hai phần đồ ăn sáng, em tới ăn cùng thầy."
Aizz, đây là theo đuổi không dứt đúng không! Tạ Uẩn Ninh nhìn hoa và đồ ăn sáng trong tay Lê Lạc lần nữa, giọng nói nhẹ hơn một chút, cũng mềm hơn một chút: "Vào đi." Đồng thời, nhận lấy chậu hoa và đồ ăn sáng trong tay Lê Lạc.
Lan Quân Tử đã nở hoa, chùm hoa màu cam, rực rỡ, hoa lệ. Anh vẫn thường thấy Lê Lạc mặc quần áo màu này, màu cam là màu cô thích nhất sao? Đúng là rất phù hợp với tính tình của cô, thẳng thắn, nhiệt tình, tràn đầy năng lượng, kiên trì bền bỉ.
Lê Lạc cười khanh khách đi theo Tạ Uẩn Ninh, cô nhìn nhìn xung quanh, tán dương một câu: "Giáo sư Tạ, nhà thầy thật là đẹp."
"Cảm ơn." Tạ Uẩn Ninh đặt hoa và đồ ăn sáng xuống.
Lê Lạc tiếp tục quan sát căn hộ, tò mò hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Chỗ này rộng bao nhiêu vậy ạ?"
"Không lớn, khoảng 200 thước vuông." Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc, so với căn nhà có sân mà cô muốn mua, nơi này của anh không thể coi là lớn.
"Ah." Lê Lạc gật đầu một cái, lại hỏi: "Một mình thầy ở sao?"
"Đương nhiên." Tạ Uẩn Ninh tuấn nhã đứng trước mặt Lê Lạc: "Nếu không thì sao?"
Đề tài này quá nhạy cảm. Lê Lạc cười cười, không hỏi nữa.
Tạ Uẩn Ninh đến phòng bếp lấy bát đũa, Lê Lạc cũng ngồi xuống bàn ăn. Tạ Uẩn Ninh mang hai phần đồ ăn sáng lên, bắt đầu hỏi thăm vấn đề trọng điểm: "Sao sớm như vậy đã tới đây?"
"Em tới công viên Lan Thương chạy bộ, tiện đường nên tới đây." Lê Lạc nói, sau đó cúi đầu.
Tạ Uẩn Ninh không chất vấn cô, chỉ quay người đi.
Lê Lạc ngẩng đầu lên: "Giáo sư Tạ, thầy đi đâu vậy."
"Rửa mặt, đánh răng." Tạ Uẩn Ninh trả lời.
Ah. Thì ra là vừa mới dậy sao. Lê Lạc chống cằm nhìn đồ ăn sáng, không biết lát nữa nên nói thế nào với Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh đánh răng rửa mặt xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, Lê Lạc cũng ngẩng đầu lên, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Giáo sư Tạ... thầy có biết Tạ Tịnh Di không?"
"Biết, thậm chí còn rất thân thiết." Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống, không biết Lê Lạc có ý gì: "Thế nào?"
Tạ Uẩn Ninh không phải là Thương Ngôn, Lê Lạc cũng không dám vòng vo với anh, cô nói thẳng: "Ngày hôm qua em nhận được điện thoại của một người phụ nữ, cô ấy nói cô ấy tên Tạ Tịnh Di, cô ấy hẹn em chiều nay gặp mặt nói chuyện..."
"Cái gì?" Tạ Uẩn Ninh có chút không tin nổi: "Tại sao Tạ Tịnh Di lại muốn hẹn cô?"
Lê Lạc lắc đầu một cái, cô cũng không biết! Cô bày ra vẻ mặt kỳ quái, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Em biết Tạ Tịnh Di là chị của thầy, cho nên em mới muốn hỏi thầy trước. Thầy nói xem, liệu có phải có người cố tình lừa gạt, cố ý lấy danh tiếng của Tạ tỷ tỷ để lừa em không."
"Đưa điện thoại di động cho tôi." Tạ Uẩn Ninh nói.
Lê Lạc biết Tạ Uẩn Ninh muốn xem lịch sử cuộc gọi, vội vàng đưa điện thoại di động cho anh. Tạ Uẩn Ninh nhập mật mã vào, nhìn lịch sử cuộc gọi của cô tối qua, dãy số phía trên đúng là số của chị anh, đồng thời nhìn lịch sử cuộc gọi gần đây của cô, chủ yếu đều là cuộc gọi của anh, đáy lòng giống như bị thứ gì đó hòa vào, cảm xúc cũng trở nên nặng trĩu.
Ngoài anh ra không còn người nào khác gọi cho cô sao?
Thực ra không phải là không có ai gọi cho cô, mà là những cuộc gọi của hacker và thám tử cô đều đã xóa hết. Lê Lạc nháy nháy mắt, chờ Tạ Uẩn Ninh nói chuyện.
"Hẹn mấy giờ gặp mặt." Tạ Uẩn Ninh hỏi cô.
"Hai giờ chiều." Lê Lạc trả lời, chủ động nói ra tất cả tin tức: "Hẹn ở quán cà phê ở trung tâm thương mại Thiên Lan."
——
Sau khi Tạ Tịnh Di hẹn Lê Lạc gặp mặt, cô thấy hơi hối hận, lẽ ra cô không nên xúc động như vậy. Chỉ là dù sao cũng đã hẹn rồi, cô nhất định phải gặp được người mà Hi Âm đã điều tra ra: Lê tiểu thư.
Hai tấm ảnh tương tự, tuy nhiên lại có chút mơ hồ. Hai cô gái trong hai tấm ảnh có thân hình và phong cách tương tự, chỉ là trong bức ảnh trước kia cô nhận được, gương mặt của cô gái đó không rõ ràng lắm, vì thế không có cách nào có thể đối chứng một cách cẩn thận. Lâm Hi Âm nói với cô, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy...
Tạ Tịnh Di mang tâm sự rời khỏi giường, lúc rửa mặt, nhìn người phụ nữ trong gương mặt mũi mệt mỏi, lại không có khí sắc. Đây là trạng thái nên có của một người phụ nữ sắp năm mươi tuổi, đối lập hẳn với cô gái tươi trẻ trong ảnh, Tạ Tịnh Di không thể không cảm thấy bi ai.
Tạ Tịnh Di hẹn Hi Âm đi spa, cô thay một bộ váy mùa thu rồi xuống lầu. Thứ bảy, thời tiết rất tốt, chồng cô - Thương Vũ ra ngoài chạy bộ cũng đã trở về, đang ngồi ở phòng ăn ăn điểm tâm.
Tạ Tịnh Di ngồi xuống vị trí đối diện với Thương Vũ, mở miệng nói: "Ngày mai anh đi chạy bộ nhớ gọi em nhé, em cùng chạy với anh."
Thương Vũ ngẩng đầu lên, anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý: "Được, hiếm khi thấy em quyết tâm đến vậy." Ngừng lại một chút, lại nhìn cách ăn mặc của cô, cười cười: "Lát nữa em ra ngoài sao?"
"Ừ." Tạ Tịnh Di hít một hơi, trả lời Thương Vũ: "Em hẹn Hi Âm cùng đi spa."
"Ah." Thương Vũ tiếp tục vừa ăn sáng vừa đọc báo, sau một lát, lại nói tiếp: "Quan hệ giữa em và Lâm Hi Âm luôn rất tốt."
Tạ Tịnh Di: "Anh biết mà, em cũng không có người bạn nào khác."
"Anh biết." Thương Vũ trả lời một câu, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ bao giờ mà vợ chồng hai người đã không có gì để nói với nhau như thế này. Lòng Tạ Tịnh Di bi thương không nói nên lời, cho đến khi nghe thấy một giọng nói vui vẻ phấn trấn từ phía sau truyền đến, Tạ Tịnh Di dịu dàng quay đầu lại, nhìn con trai Thương Ngôn nói: "Dậy rồi hả, mau mau ngồi xuống ăn điểm tâm đi con."
"Vâng." Thương Ngôn ngồi xuống, nhìn cha mình ngồi phía đối diện: "Cha, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Thương Vũ trả lời, ngừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay là thứ bảy, con có định làm gì không? Nếu có thời gian thì theo cha tới công ty một chuyến."
"Con định lát nữa sẽ đến trường." Thương Ngôn trả lời Thương Vũ, viện cớ nói: "Còn có rất nhiều bài tập và nhiệm vụ."
"Hiếm khi cuối tuần con về nhà." Tạ Tịnh Di có chút bất mãn, chen vào nói: "Không thể ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày sao?"
Không giống với vợ mình, cách giáo dục của Thương Vũ với Thương Ngôn có chút tùy ý, anh nhớ tới một chuyện, nói với Thương Ngôn: "Có thời gian thì đi chọn một chiếc xe, đi lại cũng thuận tiện hơn, như vậy cũng có thể thường xuyên đưa mẹ con đi mua sắm. Dù sao con cũng có bằng lái."
"Không cần." Thương Ngôn từ chối lời đề nghị mua xe của Thương Vũ: "Con có Tiểu Lan là đủ rồi."
Tiểu Lan là chiếc xe đạp màu xanh đen của Thương Ngôn, đây cũng là chiếc xe cha mua cho anh, anh đã đi nó nhiều năm. Suy nghĩ một chút, Thương Ngôn nói thêm một câu: "Không phải là mẹ còn có cha sao?"
Thương Vũ cười cười, không tiếp tục trả lời con trai.
Nhanh chóng ăn xong bữa ăn sáng, Thương Ngôn chuẩn bị trở về trường, trước khi rời đi anh nói với Tạ Tịnh Di: "Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp."
Con trai hiểu chuyện như vậy, Tạ Tịnh Di thật sự muốn khóc, cô nhất thời mềm lòng. Mặc kệ chuyện là như thế nào, cô cũng phải nghĩ tới cảm nhận của Thương Ngôn. Cô còn phải ầm ĩ thế nào nữa? Thương Ngôn và Giai Khởi cũng sẽ phải đính hôn, vì con trai, hôm nay cô nhất định phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Tâm tình của Thương Ngôn cũng có chút phức tạp, ánh mắt lướt qua Thương Vũ, lại nói thêm một lần nữa: "Mẹ, trong lòng con mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất, dù cho mẹ bao nhiêu tuổi cũng vẫn luôn như thế."
"Được rồi được rồi, nhanh đi về trường đi, trên đường chú ý an toàn." Tạ Tịnh Di vui mừng cười cười, nhìn gương mặt con trai mình, chợt nhớ tới một chuyện: "Giúp mẹ mang cho cậu hai hộp thịt kho, tối hôm qua dì Vương vừa làm. Cậu con rất thích món này."
"Vâng." Thương Ngôn đồng ý.
Tuy nhiên lúc Thương Ngôn mang theo hai hộp thịt kho tới, Tạ Uẩn Ninh đã dẫn theo Lê Lạc đi đánh tennis rồi. Buổi chiều gặp mặt Tạ Tịnh Di, vì thế đánh tennis dời sang buổi sáng. Nhưng thật ra là Tạ Uẩn Ninh cảm thấy cô nam quả nữ ngồi chung một phòng không khí có hơi sai sai. Là chủ nhà, anh trực tiếp cầm điều khiển ti vi tắt TV, nói với Lê Lạc đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi: "Đi thôi, chúng ta đi đánh bóng."
Trong sở sinh hóa Thanh Hoài có một sân tennis, không ít vận động viên tennis đã được đào tạo ra từ nơi này, Tạ Uẩn Ninh đánh bóng ở chỗ này nhiều năm, đương nhiên anh quen hết mọi người ở đây. Lần đầu tiên thấy anh dẫn theo một cô gái tới đây chơi bóng, ánh mắt mọi người đều tươi cười lại có chút gian xảo.
Tình huống như thế này, Tạ Uẩn Ninh chắc chắn sẽ không giải thích, bởi vì càng giải thích càng dễ khiến người ta hiểu nhầm. Mới sáng sớm mà lại dẫn nữ học sinh tới đây chơi bóng? Tùy tiện suy nghĩ một chút cũng đã thấy có chuyện mờ ám rồi. Cho nên đối mặt với ánh mắt gian xảo của mọi người, anh cam chịu dẫn theo Lê Lạc đi về phía trước.
Kết quả, anh không giải thích, Lê Lạc bên cạnh lại tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Lê Lạc, là sinh viên của thầy Tạ."
Sau đó đương nhiên là lại càng ồn ào.
Lê Lạc nhắm mắt đi theo sau Tạ Uẩn Ninh tới phòng tập tennis, bởi vì mọi người quá ồn ào, phấn khích, mặt cô cũng đỏ lên, đi bên cạnh Tạ Uẩn Ninh nói: "Giáo sư Tạ, hình như bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta..."
Tạ Uẩn Ninh giữ yên lặng, không lên tiếng.
Lê Lạc hậm hực, hiểu ý Tạ Uẩn Ninh, cô nói: "Em biết rồi, ý của thầy là thanh giả tự thanh (người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày), không cần để ý tới đúng không?"
Không, Tạ Uẩn Ninh nhìn tấm lưới phía trước, anh không nói lời nào là vì —— có tật giật mình nên không cần nói quá nhiều.
Lê Lạc vẫn cười ha ha như trước, nghĩ lại vừa rồi tất cả mọi người đều khen cô xinh đẹp, cô vui vẻ vận động cho nóng người. Đến khi trở lại, cô cò kè mặc cả với Tạ Uẩn Ninh, vốn là đánh năm séc, thắng ba séc là thắng, đổi lại thành chỉ cần cô thắng một séc, coi như cô thắng. Cho nên Lê Lạc cảm thấy cô đã nắm chắc phần thắng, nóng lòng muốn chơi, giơ giơ vợt lên, chuẩn bị tích cực ứng chiến.
"Khiếu thú(*), không cần khách khí!" Cô nói với Tạ Uẩn Ninh.
(*) Khiếu là giống đực, thú là thú vật, khiếu thú đọc gần giống giáo sư.
Sẽ không khách khí. Tạ Uẩn Ninh nhẹ nhàng cầm bóng, nhìn Lê Lạc đứng đối diện, anh có thể cho phép cô gọi mình là giáo sư, nhưng cô có thể đọc đúng hai từ này hay không! Sau đó, Tạ Uẩn Ninh ngoại trừ việc chấp nhận thay đổi luật cho Lê Lạc, anh không nhường cô một chút nào, mỗi phát bóng đều rất xứng đáng với danh hiệu tuyển thủ quốc tế, Lê Lạc thua liên tiếp 4 séc, thua thê thảm tới mức không nhìn nổi.
Chỉ còn một séc cuối cùng, nhưng Lê Lạc đã không có ý chí nữa, khuôn mặt như đưa đám. Phát bóng cuối cùng, thật là bất hạnh, trực tiếp đánh sai...
Thua. Lê Lạc mệt mỏi ngồi xuống sân quần vợt, không buồn đứng dậy. Rốt cuộc cô cũng hiểu câu nói của Thương Ngôn, không có ai có thể đánh thắng Tạ Uẩn Ninh, chỉ là cô không ngờ mình lại thua khó coi đến như vậy.
Đối diện, Tạ Uẩn Ninh đi về phía cô.
Thật ra thì Lê Lạc đánh cũng không tệ, so ra thì kém Thương Ngôn, nhưng sức lực và kỹ xảo thì cũng có một chút. Chẳng qua anh đánh giá hơi cao khả năng của Lê Lạc. Ngày hôm qua không phải cô đã thắng Thương Vũ sao? Xem ra tối hôm qua cô thật sự thắng không anh hùng, hoặc là Thương Vũ thật sự muốn nhường, hoặc là do tay Thương Vũ bị đau nên không đánh được. Tạ Uẩn Ninh chậm rãi đi tới, nhìn Lê Lạc buồn bực ngồi trên mặt đất, không biết tại sao lại cảm thấy vui vẻ.
Lê Lạc mất mặt quay đầu đi, cô đã quá tự tin.
"Được rồi." Tạ Uẩn Ninh hắng giọng, an ủi nói: "Thua tôi cũng đâu có mất mặt."
Chẳng lẽ còn vinh quang? Lê Lạc quay đầu lại.
Aizz! Đúng là đồ trẻ con. Tạ Uẩn Ninh ngồi xổm xuống, nên khen thì vẫn phải khen: "Thế nào, sao mặt mày lại như đưa đám thế này? Cô đâu phải là vận động viên chuyên nghiệp... Vừa rồi đánh được như vậy cũng không tệ."
"Thật sao?" Lê Lạc hỏi.
"Cô đang nghi ngờ đánh giá của người đã từng là vận động viên chuyên nghiệp sao?" Tạ Uẩn Ninh nói, mặt mày tươi cười, sau đó đưa tay ra, ý bảo anh kéo cô dậy.
Lê Lạc nắm lấy tay Tạ Uẩn Ninh, lấy đà đứng dậy. Tạ Uẩn Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ, nhất thời không muốn buông tay ra, ngừng lại một chút, vẫn đành buông tay, nói: "Đi thôi, không phải buổi chiều cô còn phải tới trung tâm thương mại Thiên Lan sao?"
(Hết Chương 26)
← Ch. 025 | Ch. 027 → |