Vay nóng Homecredit

Truyện:Bí Mật Tân Hôn - Chương 077

Bí Mật Tân Hôn
Trọn bộ 116 chương
Chương 077
Lần đầu tiên buông thả và phóng túng như thế (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Sau khi vào núi, đoàn làm phim dựng trại ở đây.

Trước khi đợi được thời tiết thích hợp, mọi người cũng có khoảng thời gian nhàn nhã. Nhiệt độ trong núi thấp hơn một chút, nhất là vào ban đêm, lạnh đến mức muốn đóng băng. Thẩm Di và mấy người trong đoàn làm phim xúm lại cùng nhau nhóm lửa sưởi ấm.

Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của cô, như được chạm khắc tinh tế, xinh đẹp đến chói mắt. Mặt mày cô dịu dàng, trong mắt tựa như có ánh sáng.

Cô cũng đưa tay sưởi ấm, nghe mấy cô gái nói đùa.

Nói đến chuyện người yêu vợ chồng, cô gái bên cạnh chợt nhắc tới cô: "Nhưng mà cô Vân kết hôn cũng sớm quá nhỉ, chị không muốn chơi thêm vài năm nữa sao?"

Thẩm Di cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Muốn chứ, còn chuyến du lịch kia —" Cô giới thiệu ngắn gọn với các cô ấy, "Trước đây tôi đã từng xem qua, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, rất muốn đi một chuyến."

Cẩm nang du lịch cũng đã chuẩn bị xong, còn xem xét cả việc đặt chỗ, chỉ cần chờ dự án quay phim của đoàn làm phim này kết thúc là có thể lập tức xuất phát.

Các cô gái tò mò nhìn cô, ai nấy đều không kìm được sự kích động:

"Wow, hay quá! Nghe cô Vân nói làm tôi cũng muốn đi!"

"Tôi đã xem rồi, nhưng tôi không đủ can đảm để đăng ký. Tôi cảm thấy mình không thể ra ngoài lâu như thế được."

"Sau đó thì sao? Sao đột nhiên chị lại kết hôn?"

"Đúng vậy! Sao không đi nữa? Thật đáng tiếc!"

Thẩm Di ngẫm nghĩ giây lát rồi nhẹ nhàng thở dài: "Gặp chuyện ngoài ý muốn."

Đúng là như vậy, nhà họ Thẩm gặp vấn đề rắc rối kéo theo tiến trình liên hôn, đột nhiên đổi người rồi lại kết hôn thần tốc... Tất cả đều là ngoài ý muốn.

Tuy rằng không thể tách rời khỏi kế hoạch của Chu Thuật Lẫm, nhưng vẫn có thể coi là ngoài ý muốn.

Nhưng cô không hề biết khi mình nói 'gặp chuyện ngoài ý muốn' này dáng vẻ có bao nhiêu ngọt ngào.

Các cô gái cùng nhau cười vang.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Vậy là tôi ship CP thành công rồi sao? Chuyện gì thế này?"

"Ngoài ý muốn gì chứ? Đó là cuộc hôn nhân thiên duyên tiền định~"

Bọn họ cứ cô một câu tôi một câu đối đáp qua lại, chắc chắn không thể không biết đến những gì đang diễn ra trên mạng gần đây. Tuy rằng hot search đã bị đ è xuống, nhưng cư dân mạng là kiểu phản nghịch, càng không cho nhắc đến thì lại càng muốn nhắc đến.

Các cô lặng lẽ nhìn nhau, cũng tràn ngập tò mò đối với nửa kia của Thẩm Di.

Nhưng từ việc hot search bị dập tắt thì có thể biết được người này hẳn là không thích công khai. Có lẽ các cô sẽ không bao giờ được thấy mặt....

Trên mặt các cô gái trẻ không khỏi có chút tiếc nuối. Đâu có dễ ship chứ! Rõ! ràng! Là! Không! Dễ! Ship! Chút! Nào!

Các cô cũng có chừng mực, sẽ không trêu chọc quá đáng, nhanh chóng tránh chủ đề này.

"Có thời gian rảnh tự lái xe đi du lịch cũng rất thoải mái. Cuối tuần có thể đi dạo loanh quanh."

Thẩm Di chống má suy nghĩ một lúc, không khỏi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm."

Cô gái ngồi bên tay trái lần trước từng ngồi xe của cô, cô ấy kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy sao? Nhưng tôi thấy tay lái của chị cứng hơn tôi nhiều!"

Thẩm Di thoáng cứng đờ. Sở dĩ cô cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình không tốt là vì vụ tai nạn lần trước. Vụ va chạm vào đuôi xe ngày tuyết rơi đó khiến cô vẫn còn sợ hãi.

Có điều hiện tại......

Hai mắt cô khẽ nheo lại, bỗng nhiên hiện lên một nghi ngờ.

Phải rồi.

—— Sao cô cảm thấy kỹ thuật lái xe của cô cũng khá tốt nhỉ?

......

Buổi tối trước khi đi ngủ vẫn không có tín hiệu, Thẩm Di đợi cả ngày cũng không có kết quả.

Cô bấm vào hộp thoại của anh, nhắn lại cho anh, về phần khi nào có thể gửi đi được thì còn tùy vào duyên số.

[Anh Chu, em rất tò mò, bảy năm trước có chuyện gì với anh vậy? Rồi bức ảnh này đã được chụp lại trong hoàn cảnh thế nào?]

[Còn nữa, lần trước em tông vào đuôi xe của anh thực sự chỉ là ngoài ý muốn sao?]

Sau khi để lại tin nhắn, Thẩm Di mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì không có tín hiệu nên cô cũng không hay xem điện thoại di động, cũng không để ý mấy tin nhắn chưa gửi thành công đã được gửi đi hay chưa.

Ở trong núi bị cắt mạng cắt tín hiệu cũng có cái tốt, đó là có thể tập trung làm những gì mình muốn.

Chiếc cà vạt cô mới thiết kế cho anh vẫn chưa thành hình, chủ đề lần này là những ngọn núi xanh, mà cô tình cờ đang ở giữa những ngọn núi trùng điệp, rất thích hợp để tìm cảm hứng, chuẩn bị hoàn thành nó khi rảnh rỗi.

Phần thời gian còn lại, thỉnh thoảng cô sẽ viết một số bản thảo, cũng rất nhàn nhã.

Bị nhốt ở trong núi nên cô hoàn toàn không biết gì về những thay đổi to lớn đang diễn ra ở bên ngoài.

Vấn đề ở bên ngoài càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, cùng lúc đó, nhiều quản lý cấp cao của Chu thị cũng bắt đầu rời đi.

Phần lớn họ đều là những người được Chu Thuật Lẫm bồi dưỡng. Về phần thế hệ trước kia thì hoặc là đã về hưu, hoặc là đã rút khỏi ban quản lý cốt lõi, cũng không còn lại bao nhiêu người. Nhưng bây giờ nhân sự cốt lõi đã thay đổi, tình hình rõ ràng đã càng trở nên nghiêm trọng.

Trong và ngoài lần lượt nảy sinh các vấn đề, chuyện bên ngoài còn chưa giải quyết xong thì bên trong nội bộ đã không thể áp chế được nữa, bắt đầu náo loạn, có thể nói là Chu thị đang bị tấn công từ cả hai phía.

Hết mắc xích này đến mắc xích khác, giống như quân domino có xu thế sụp đổ liên tiếp vậy.

Phía trước đang nguy hiểm, phía sau Chu Thuật Lẫm lại thong thả hẹn người khác chơi cờ.

Không vì lý do nào khác, bây giờ anh đang bị thương, cần được yên tĩnh, chơi cờ cũng là để tu thân dưỡng tính.

Đúng, không sai —— trong khi phía trước đang đấu đá nảy lửa, anh ở phía sau lại bận 'tu thân dưỡng tính'.

Chu Phục Niên gọi vô số cuộc điện thoại nhưng anh không trả lời, ông ấy cũng thử đổi sang cách khác, nhưng thái độ của anh vẫn lãnh đạm như trước, chỉ nói chêm chọc cười chứ không nói thêm gì nữa, không muốn nhúng tay vào.

Đã nói không tranh giành là sẽ không tranh giành nữa.

Nói quá nhiều rồi, Chu Phục Niên đương nhiên vẫn đuối lý. Ai bảo lúc trước thái độ của ông ấy rành rành như thế. Khi người ta muốn, thái độ của ông ấy lại thiên vị, làm cho người ta nản lòng thoái chí rút tay mặc kệ, ông ấy còn có thể nói gì nữa đây?

Nhưng tình thế trước mắt đã gần như mắc kẹt trong cổ họng! Ông ấy không thể không tìm đến anh!

Trong lòng cũng tràn đầy lửa giận!

Vốn dĩ đợi ổn định lại tình thế sẽ từ từ chuyển giao quyền lực cho Chu Diệc Hành. Khó hơn một chút, kém hơn một chút, cho ít đi một chút, những thứ này đều không là gì cả.

Thế nhưng, ông ấy đột nhiên thấy hối hận.

Giấc mơ hôm đó đã đánh thức cảm giác áy náy của ông ấy.

Ông ấy không nên thiên vị một cách mù quáng như thế.

Là ông ấy đã đánh giá cao năng lực của Chu Thuật Lẫm nên mới dốc lòng bồi dưỡng anh, cũng là ông ấy đã cuốn Chu Thuật Lẫm vào cuộc chiến này. Vậy thì tại sao trong cuộc đấu đá này ông ấy lại nghiêng về bên phía Chu Diệc Hành?

Đó không phải là người ngoài, đó là con ruột của ông ấy. Hơn nữa còn là đứa con ruột mà ông ấy đã nợ nhiều năm!

Ông ấy cố gắng nhìn lại, nhưng bây giờ đường quay đầu lại đã bị Chu Thuật Lẫm chặt đứt.

Lúc này mới được bao lâu? Chu thị rơi vào cảnh hỗn loạn, trong ngoài bất an.

Lăn lộn trong giới kinh doanh đã nhiều năm, Chu Phục Niên đương nhiên cũng sẽ không ngây thơ cho rằng tất cả đều không liên quan đến Chu Thuật Lẫm.

Đây là đứa con trai mà ông ấy tự tay bồi dưỡng nên, mà Chu Thuật Lẫm cũng đích thân chứng minh cho ông ấy thấy 'kết quả' bồi dưỡng của ông ấy bao nhiêu năm qua.

Sau một tuần bay qua bay lại ba nước, Chu Phục Niên bước xuống máy bay, vừa sải bước ra ngoài vừa sầm mặt nói: "Tìm thằng bé cho tôi! Tôi phải đích thân đi gặp mặt nó!"

Ông ấy không thể kiểm soát được toàn bộ thị trường nước ngoài nữa rồi. Mấy năm qua thế lực đã thay đổi, hiện tại đám người kia không còn tuân theo ông ấy nữa, chỉ làm theo mệnh lệnh của Chu Thuật Lẫm thôi!

Chu Phục Niên thở hắt ra một hơi, hô hấp run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cho dù là Chu Diệc Hành thì thế nào? Cho dù ông ấy tự tay giao những thứ này cho Chu Diệc Hành thì sao? Không chừng ngày mai sẽ bị bên ngoài nuốt chửng toàn bộ!

Trong núi dường như chỉ mới trôi qua vài ngày mà thế giới bên ngoài đã thay đổi rõ rệt.

Lúc trước Chu Thuật Lẫm thản nhiên rời đi, hiện giờ lại được Chu Phục Niên mời xuất đầu lộ diện.

Anh không hề dao động, cũng chẳng đưa ra điều kiện gì, có điều anh cũng không có ý định gật đầu. Cứ thế lặng lẽ buộc đối phương thể hiện 'tấm lòng' của mình, một lần hai lần ba lần, 'tấm lòng' mà ông ấy thể hiện qua từng lần đương nhiên phải tăng lên.

Đến cuối cùng, Chu Thuật Lẫm phủi nhẹ quần áo, bằng lòng bước xuống bậc thang mà ông ấy đưa ra.

Cùng lúc đó, anh cũng không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng khiến người ta chủ động chuyển giao toàn bộ quyền lực của Chu thị cho anh.

Cả Bắc Thành đều chấn động.

Quả nhiên là màn chuyển giao quyền lực đặc sắc!

Trong núi tất nhiên là hoàn toàn không biết gì.

Bởi vì nhiệt độ quá thấp nên thậm chí trời còn bắt đầu đổ tuyết. Thẩm Di không ngờ năm nay vẫn còn thấy được tuyết rơi, lúc vươn tay đón lấy bông tuyết, cô vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.

Không chỉ cô thấy ngạc nhiên mà những người khác cũng vậy. Có vài người trẻ tuổi xúm tụ lại với nhau, hào hứng nghiên cứu cách làm hoa hồng tuyết.

Thẩm Di ở bên cạnh nhìn, không khỏi cong môi. Dưới sự phản chiếu của ánh tuyết, nó giống như một yêu tinh đang bay lượn trong tuyết.

Mùa đông năm này, bông hồng tuyết đầu tiên cô nhận được đã hóa thành nước tuyết, nhưng cô cũng đã nhận được một bông hồng tuyết sẽ không tan khác.

Cô ngước nhìn tuyết đang rơi.

Thời tiết quá kém, tín hiệu càng tệ hơn, bọn họ đã cắt đứt liên lạc nhiều ngày.

Cô có chút nhớ anh Chu của cô.

Thẩm Di co đầu ngón tay lại, giữ bông tuyết kia trong tay, cảm nhận sự tan chảy của nó.

......

Trong lúc mọi người đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài nhiều ngày, một vị khách phương xa bất ngờ xông vào núi.

Những người đầu tiên nhìn thấy anh ấy đều không biết anh ấy là ai, cũng không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây. Người nọ cũng bọc kín người như bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt sáng ngời.

Bọn họ tò mò, vừa muốn hỏi thì đã thấy người nọ giơ tay phải lên cao, trưng ra một phong thư, cười toe toét nói:

"Xin hỏi, cô Thẩm Di có ở đây không? Có thư của cô ấy!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-116)