← Ch.01 | Ch.03 → |
Ngoài miệng nói được rất sảng khoái, lần đầu tiên đem con gái đưa ra ngoài, ở trên thương trường nói một không hai, Đường Trung Đường ý chí kiên cường lúc ra trận lại lề mề chậm chạp dọn dẹp hành lý của con gái, gương mặt không bỏ được, qua nửa ngày, va ly to như vậy vẫn chưa có được ba bộ đồ.
"Cha, con tới giúp cha sửa sang lại." Đáng tiếc, Đường Y Nặc một lòng muốn đi theo anh Diệp không cách nào phát hiện Đường lão gia tử tâm tình rối rắm, nhảy về phía trước muốn giúp một tay.
"Không cần, một mình cha là được rồi, Mi Mi là chủ nhân, tốt hơn hãy nói chuyện phiếm cùng với anh Diệp của con đi, không thể để cho một mình nó chỉ ngồi." Hai từ "anh Diệp" nghe vào cắn răng nghiến lợi, quả thực là tựa như từ trong kẽ răng đụng tới.
Vốn là tâm tình Diệp Hân Dương còn có chút buồn bực, nhìn thấy bộ dạng trừng mi trợn mắt này của Đường Trung Đường, không khỏi thoải mái hơn, đúng vậy, nếu tính toán cùng Đường Y Nặc bắt đầu sống lại lần nữa, cũng không cần đối với chuyện cũ canh cánh trong lòng, cong cong môi, cười nói với Đường Trung Đường: "Cháu ngồi cũng không muốn tán gẫu, dứt khoát chúng ta cùng đi sửa sang lại thôi."
"Ai muốn các ngươi làm điều thừa, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi ở đàng kia cho chú, không cho phép nhúc nhích!" Đường Trung Đường nổi giận, thật vất vả nuôi lớn một đứa con gái, mất trí nhớ lại cứ một mực chỉ nhớ rõ một người đàn ông khác, đều đem ông quên đến bát trảo nước đi, hiện tại ông phát huy tình thương vĩ đại của cha, không thể không đem con gái đưa đi, thì cũng phải để cho ông ở chung với con gái thêm một chút thời gian nữa chứ, có cuộc sống bi thương như thế này sao?
Tựa hồ bị Đường lão gia tử đột nhiên hét lớn sợ hết hồn, Đường Y nặc mờ mịt chớp mắt to, cái miệng non nớt mếu máo, bộ dáng sẽ lập tức lớn tiếng khóc.
Đường Trung Đường lòng mền nhũn, vội nói: "Là cha không tốt, không nên hung Mi Mi, ngoan, Mi Mi không khóc." Vừa dùng mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Dương, giọng căm hận không cam tâm tình nguyện nói: "cùng nhau lại đây dọn dẹp, bảo mẫu cũng tới đây giúp một tay, các người thật cho là cha thích các người chờ lâu như vậy sao."
Mặc dù là giọng điệu căm giận bất bình, nhưng sợ hù đến con gái bảo bối lại chảy nước mắt ròng ròng, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, phối hợp gương mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy khí phách của Đường Trung Đường, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, ngay cả bà bảo mẫu đang nhanh chóng đi tới cũng không nhịn được len lén mím môi cười.
Diệp Hân Dương một chút thể diện đều không để lại cho Đường Trung đường, trong tròng mắt đen nụ cười tràn đầy, dùng giọng điệu tràn đầy trêu chọc theo lời của anh cùng Đường Y Nặc nói: "Tiểu Nặc, nghe lời cha nói, cùng nhau tới đó giúp một tay, thu thập xong hành lý là có thể cùng anh 'vĩnh viễn' ở cùng một chỗ!"
Điều kiện hấp dẫn như vậy nhất thời làm Đường Y Nặc nín khóc mỉm cười, miệng nhỏ ngọt ngào kêu anh Diệp, mừng rỡ nhảy lên từ trong tay bảo mẫu nhận lấy đồ đưa cho Đường Trung Đường.
Ông mất nửa ngày cũng không cầm được nước mắt, cũng bởi vì một câu nói của người ta mà biến mất không còn một mống, thật là người so với người muốn chọc giận người chết! Đường Trung Đường nổi giận trong bụng, nhận lấy quần áo của con gái nhét vào va ly, tự giận mình nên tăng nhanh tốc độ sửa sang, mặc dù trong lòng nghĩ muốn ở chung với con gái thêm một hồi, nhưng lúc này Diệp Hân Dương rõ ràng muốn trả thù hành vi ông đã từng "dung túng cho con gái làm điều ác", cùng ông đối nghịch khắp nơi, ông không cần thiết lấy cứng đối cứng cùng người đàn ông đã thành tinh đó, dù sao đều ở trong một thành phố, ông nhớ lúc nào thì đi xem con gái không phải là được sao.
Thu thập xong hành lý, Đường Trung Đường giúp một tay đem hành lý đưa con gái ra cửa, cho dù biết ở trong cùng một thành phố sẽ rất nhanh sẽ lại gặp mặt, nhưng vẫn là lưu luyến không rời.
"Cha, Mi Mi sẽ ngoan ngoãn, không phải lo lắng!"
Không lo lắng, mới là lạ! Nhưng con gái không hiểu cha, ai sẽ đến nghe tiếng lòng của một người cha đây?
Diệp Hân Dương đem từng cái va ly một nhét vào sau xe, không bỏ được liền nhét vào trong xe, xe này là từ Vệ Đoan mượn được, xe hơi dài màu đen, đem theo một đống hành lý có vẻ chật chội.
Đường tiên sinh này cho là anh sẽ ngược đãi Đường đại tiểu thư thế nào, không cho ăn hay là không cho mặc? Đem tất cả thức ăn quần áo nhét vào trong, nếu như hiện nay kỹ thuật cho phép, ông nhất định càng muốn đem nhà họ Đường nhét vào một cái va ly, trực tiếp đem con gái theo bên người dẫn đi
Diệp Hân Dương mở cửa xe, không nhìn ánh mắt oán hận của Đường Trung Đường, đem Đường Y Nặc ở trong bóng đêm càng phát ra xinh đẹp lộng lẫy mời vào chỗ ngồi kế bên, thân sĩ thay cô đóng cửa xe, mới nâng lên môi cùng Đường Trung đường nói: "Chú đã giao cô ấy cho cháu, cháu hi vọng chú không có chuyện gì đặc biệt cũng không cần đến thăm cô ấy, nếu không cháu sẽ trực tiếp đưa cô ấy trở lại." Anh muốn hoàn toàn đem Đường Y Nặc khóa ở trong thế giới của anh, cùng với cô thật tốt bắt đầu lại lần nữa.
Đường Trung Đường giận đến giơ chân, nhưng mà lại không thể làm gì, "Cái tên tiểu tử này chớ quá mức, chú.... ."
Diệp Hân Dương hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với loại kêu la bên ngoài mạnh bên trong yếu, đi tới bên trái xe, mở cửa xe ngồi lên, giương mắt liền nhìn thấy Đường đại tiểu thư mắt to sáng long lanh.
"Anh Diệp." giọng nói có chút sợ hãi, có chút bất an.
Khuôn mặt Diệp Hân Dương không tự chủ được dịu dàng, đôi mắt màu xám bạc dưới ánh trăng tràn đầy rung động, khởi động xe, anh nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ dẫn em về nhà."
"Ừ." Giống như mắt to màu đen phảng phất tràn đầy ánh sao, sáng được không thể tưởng tượng nổi.
Vệ Đoan thực là vị Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, sau khi tốt nghiệp đại học quanh năm Chu Du các quốc gia, ngày ở Đài Bắc quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả hang ổ của mình tại nơi nào cũng mau quên mất không còn một mống, muốn anh ta trong mấy giờ tìm được phòng trọ phù hợp với yêu cầu của Diệp Hân Dương, thật sự là làm khó anh ta.
Nhưng, Vệ Đoan không giống người lạnh nhạt như Diệp Hân Dương, cùng ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ, thiếu gia có tiền ở Đài Bắc đều cùng anh ta có giao tình, tùy tiện kéo người nhờ vả, liền đem chuyện làm xong.
Ở trung tâm thành phố Đài Bắc có ba phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ song song, hướng nam, trong đó có một sân thượng thật to, thích hợp để ghế nằm cùng rất nhiều bồn hoa, phòng khách không lớn, đại khái bảy tám mét vuông, nhưng bởi vì lắp đặt thiết bị sáng sủa, nhìn qua rất rộng rãi sạch sẽ, mọi phòng nhỏ lại hết sức khác biệt. Diệp Hân Dương cực kỳ hài lòng, tại chỗ đối với Vệ Đoan biểu đạt cảm ơn tự đáy lòng, buổi tối liền đem Đường Y Nặc đến nơi này.
"Vào đi." Diệp Hân Dương mở cửa, dưới ánh đèn sáng choáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Y Nặc, anh chợt có chút không được tự nhiên, trước có Đường Trung Đường làm thành dược phẩm hòa hoãn, hai người chung đụng coi như hòa hợp, nhưng lúc này chỉ có hai người đơn độc chung đụng, anh còn có chút không biết mình nên đối đãi như thế nào với Đường Y Nặc, ngược lại có vẻ không biết làm sao.
"anh Diệp, về sau em ở nơi này sao?" Đường Y Nặc ngược lại không có phát hiện Diệp Hân Dương là không được tự nhiên, mắt to sáng trong nhìn bên trái một chút rồi ngắm ngắm bên phải một chút, hăng hái rất cao.
"Ừ." Diệp Hân Dương vò đầu không nhìn tới cô, chỉ chỉ cánh cửa bên trái, nói: "Đây là phòng của em sau này, bên trái có phòng rửa tay, bên trong dụng cụ rửa mặt đều là hoàn toàn mới, em yên tâm sử dụng, va ly gì đó ngày mai hãy dọn dẹp, hôm nay chúng ta ngủ trước đi."
Giống như đang trốn tránh cô, nói xong một hơi, Diệp Hân Dương cũng không quay đầu đi vào phòng đối diện, sau khi tùy tiện tắm rửa sạch sẽ, anh ngã mình vào giữa giường lớn.
Rõ ràng mệt mỏi chết đi được, thế nhưng anh lại không có một chút buồn ngủ, đếm 3000 con cừu, bóng dáng Chu công như cũ vẫn không xuất hiện một lần, có vẻ tối nay anh và Chu công vô duyên. Bất đắc dĩ mở mắt, nhìn trần nhà hắc ám, ánh trăng màu xám bạc từ rèm cửa sổ chiếu vào, giống như kim cương quý giá, càng giống như ánh mắt của Đường Y Nặc...... Không, ánh mắt của cô so với kim cương còn sáng hơn, cũng xinh đẹp hơn.
Tự nhiên lại nghĩ đến cô, tính toán thức trắng một buổi tối, ngày mai lại đối mặt với Đường Y Nặc, nhưng nghĩ đến sau khi gặp lại khuôn mặt cô thật vô tội, làm sao còn tỉnh táo được!
Bởi vì anh không cách nào đơn độc đối mặt với Đường Y Nặc trí lực bị thoái hóa, liền đem một mình cô ném ở trong phòng, nhưng bây giờ cô không phải là một cô gái hai mươi ba tuổi bình thường, mà là một đứa trẻ chỉ có năm tuổi, coi như nghe hiểu mệnh lệnh của anh, nhưng một người ở trong phòng nhất định sẽ sợ.
Rõ ràng đáp ứng Đường Trung Đường phải chăm sóc cô thật tốt, vậy mà tâm tình anh vừa xuống, cư nhiên đem cô bỏ một mình! Trong lòng nổi lên nhàn nhạt áy náy, không biết có phải là cảm giác áy náy quấy phá hay không, anh tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào rất nhỏ, giống như là móng vuốt của con mèo cào cào ở trong lòng anh vậy, tế tế đau, hơi tê dại.
Không thể tiếp tục làm bộ nằm ở trên giường như không có việc gì, Diệp Hân Dương mang theo cơn tức không biết tên lật người xuống giường, trong nháy mắt mở cửa liền bị ánh đèn sáng ngời trong phòng khách đâm vào có chút mở mắt không ra, chờ thích ứng với ánh sáng mới một lần nữa nhìn lại, vừa vặn trông thấy một đôi mắt to hồng hồng. Đường Y Nặc núp ở trên ghế sa lon vo thành một cục, giống như tư thế con nít ở trong tử cung.
"Tại sao em vẫn còn ở nơi này?" Diệp Hân Dương không tự chủ nhíu mày, nhìn tình hình này, tựa hồ từ sau khi anh vào phòng, cô vẫn ở tại phòng khách.
"Anh Diệp...." Đường Y Nặc chép miệng, có chút kinh hoảng mà nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, cái đầu vùi thật sâu vào trong hai đầu gối.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Không hiểu sao mặc dù Diệp Hân Dương không biết rõ tình trạng, nhưng sớm bị nước mắt của cô gái nhỏ làm cho mất bình tĩnh, tim cũng mềm đến rối tung rối mù, đến gần ngồi xuống đưa ra một cái tay vỗ vỗ lưng Đường Y Nặc, "Ngoan, đừng khóc, nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không trở về phòng ngủ?" Anh cố gắng nhớ lại giọng điệu Đường Trung Đường dụ dỗ con gái, bắt chước làm theo.
Lại nói, anh thật rất không am hiểu cách giao tiếp cùng Đường đại tiểu thư trẻ con này, những thứ lời dụ dỗ của Đường Trung Đường bị anh nói lại một cách nhạt nhẽo cứng nhắc, nếu không cẩn thận nghe, còn tưởng rằng anh đang đe dọa trẻ con.
Nhưng tựa hồ Đường Y Nặc chấp nhận bộ dạng này của anh, rốt cuộc cái đầu nhỏ chôn ở giữa hai đầu gối đã chịu ngẫng lên, vài tóc đen bị nước mắt thấm ướt, trên gương mặt dính tràn đầy nước mắt, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt hồng hồng, nhìn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, làm Diệp Hân Dương thấy không khỏi có chút đau lòng.
"Rốt cuộc thế nào?"
Mắt to ướt nhẹp nhìn anh, uất ức vô cùng, thấy nước mắt lần nữa muốn chảy xuống, lại cuống quít vươn tay lau đi, "Mi Mi nghe lời, Mi Mi không khóc, Mi Mi chỉ là không muốn ngủ một mình, thật sợ hãi!"
Nhìn người đàn ông giống như không muốn nhìn mình khóc thút thít, Đường Y Nặc làm thế nào cũng không ngừng được nước mắt, cô mơ hồ nghe hiểu ý tứ của anh, hình như là để cho mình đơn độc ngủ một phòng, ở nhà cô cũng ngoan ngoãn ngủ một phòng, nhưng một địa phương xa lạ như vậy, vô luận như thế nào cô cũng không cách nào khống chế được nội tâm sợ hãi.
"Em không phải đã thấy anh vào phòng này ư, nếu sợ, tại sao không đến tìm anh?" Diệp Hân Dương thở dài, rút mấy khăn giấy nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt đầy mặt.
"Mi Mi sợ anh Diệp tức giận, Mi Mi biết mình quên rất nhiều chuyện, ngay cả cha cũng quên, cũng quên ký ức trước kia cùng anh Diệp chung sống, nhưng em nhớ trước kia Mi Mi thường chọc anh Diệp tức giận, cho nên sau khi Mi Mi tỉnh lại vẫn không thấy được anh Diệp, thật vất vả anh Diệp trở lại, Mi Mi nhất định phải ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ chọc anh Diệp tức giận nữa." So sánh với sợ hãi ở một mình, cô còn sợ chọc Diệp Hân Dương tức giận hơn.
Diệp Hân Dương yên lặng, một lúc lâu mới thở dài nói: "Không dám ngủ một mình sao?"
Đầu nhỏ nặng nề gật một cái, ánh mắt sợ hãi, hồng hồng, cực kỳ giống con thỏ nhỏ.
Diệp Hân Dương vô duyên vô cớ có chút không đành lòng, "Vậy hôm nay chúng ta ngủ chung đi, được không?"
Đường Y Nặc trợn to hai mắt, vươn tay sờ sờ lỗ tai, hết sức không thể tin, "Mi Mi không có nghe lầm chớ, anh Diệp nói muốn ngủ cùng Mi Mi?"
Diệp Hân Dương nâng lên khóe miệng gật đầu một cái, vì vậy cô gái nhỏ vốn đang nước mắt nước mũi tràn lang trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, lần nữa bĩu môi hướng trên mặt Diệp Hân Dương mà hôn, không nghĩ tới lại bị một bàn tay ngăn trở.
"anh Diệp......" Khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa nhăn thành một đoàn.
"Lần trước em nhào đến làm anh đau răng." Diệp Hân Dương cúi đầu, trịnh trọng ở trên trán trắng noãn của cô gái ấn xuống một cái hôn, nhẹ nhàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, "Cho nên, lần này anh tới."
Diệp Hân Dương mới vừa buông ra, một mềm ấm gì đó bỗng nhiên lại lướt qua khóe miệng của anh, nghi ngời nâng lên khóe mắt, rơi vào tròng mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khinh hoảng có chút mừng rỡ của Đường Y Nặc.
"Anh Diệp hôn thật sơ sài, Mi Mi cũng không cảm giác được......" Bởi vì sợ tự chủ trương của mình chọc cho Diệp hân giương mất hứng, cho nên lời oán trách nho nhỏ kia, lộ ra cổ uất ức.
Diệp Hân Dương khó chịu cau mày, lại là loại thanh âm sợ hãi này, giống như anh rất đáng sợ, có thể biến thành con cọp đem con Tiểu Bạch Thỏ này một hớp nuốt. Nghĩ thì nghĩ, nhìn trước mắt khuôn mặt nho nhỏ loang lổ nước mắt, cũng không có nói gì, ở trên trán cô hôn một cái nữa, sau đó đem một cô gái nhỏ vui vẻ hiện ra trên khuôn mặt kéo vào phòng của anh.
Đường Y Nặc trở nên rất khéo léo, ngoan ngoãn đi theo sau lưng của Diệp Hân Dương đánh răng rửa mặt, im lặng như búp bê, khi Diệp Hân Dương nhìn sang, đối diện với ánh mắt của cô, miệng nhỏ nâng lên, cho anh một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Diệp Hân Dương không khỏi có chút đau lòng, đi tới vuốt vuốt tóc của cô, "Đứa ngốc, không nên tùy tiện há mồm ra, cẩn thận đem kem đánh răng nuốt xuống đó."
Đường Y Nặc vội vàng cúi đầu, hai ba lần làm miệng sạch sẽ, vội vàng hướng Diệp Hân Dương nói lên kháng nghị: "Mi Mi không phải đứa ngốc, Mi Mi rất cẩn thận, mới sẽ không nuốt xuống đâu." Liền tiếng kháng nghị cũng nhỏ nhẹ mềm nhũn, giống như nhân kem ngọt ngào.
Diệp hân giương bất đắc dĩ củ chánh quan điểm của mình, "Đúng, ngươi rất thông minh!, thông minh Mi Mi tiểu thư, rửa mặt, chúng ta ngủ chung đi."
Lúc Đường Y Nặc rửa mặt, Diệp Hân Dương đến sát vách ôm một cái chăn và áo ngủ tới đây, những thứ này đều là anh vì Đường Y Nặc cố ý chuẩn bị.
Đem áo ngủ đưa cho Đường Y Nặc vẫn ở trong phòng rửa tay, không tới một hồi, cô thay xong quần áo đi ra, thật may là mặc dù Đường Y Nặc trí lực thoái hóa, kỹ năng sinh hoạt căn bản vẫn còn.
Diệp Hân Dương đã tắt đèn lớn, chỉ mở một chiếc đèn ở đầu giường, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, co gái nhỏ mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngọt ngào giống như một viên kẹo đường.
"Ngoan, tới đây ngủ thôi." Diệp Hân Dương có chút không tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ chỉ vị trí bên giường.
"Ừ." Đường Y Nặc đi tới chui vào chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch, đáng tiếc, hôm nay mắt to sử dụng quá độ tuyến lệ vẫn còn có chút đỏ lên, cô nhìn anh cao hứng nói: "anh Diệp, ngủ ngon!"
Sau khi lấy được câu "chúc ngủ ngon" của Diệp Hân Dương, liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Diệp Hân Dương tắt đèn ở đầu giường, không hiểu sao cảm giác buồn ngủ lại ập tới, vừa nhắm mắt lại, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, thế nào cũng chờ không được Chu công đến báo danh.
Vừa cảm giác đến hừng sáng, thật lâu Diệp Hân Dương không có ngủ được an ổn như vậy, giấc ngủ ngọt ngào mà an ổn trong trí nhớ, giống như chỉ tồn tại trước mười bốn tuổi
Thậm chí nhìn về phía rèm cửa sổ cũng không đỡ nổi ánh sáng, đều không thể giống như bình thường dứt khoát rời giường, chỉ muốn lật người, có chút phóng túng mà nghĩ muốn tiếp tục tìm Chu công ôn chuyện, ngay tại lúc xoay người thì trong tầm mắt mông lung lại bay vào một bóng dáng nho nhỏ co rút thành một cục, choáng váng nặng nề, trong đại não mơ mơ màng màng tựa hồ thổi qua một hồi gió lạnh, một cái giật mình, sâu ngủ mất đi hơn phân nửa.
Lúc này anh mới nhớ lại tối hôm qua anh đã cho Đường Y Nặc ở lại trên giường của anh, vốn lo lắng thêm một người ngủ ở bên cạnh sẽ ngủ không tốt, hơn nữa người này còn là Đường Y Nặc, thật không nghĩ đến vừa nằm xuống gối liền ngủ đến không biết trời đất, vả lại cả đêm không mộng, ngủ sâu chưa bao giờ có.
Anh khẽ nheo mắt lại, ánh mắt từ từ trở nên âm u khó phân biệt.
Đường Y Nặc chỉ chiếm trên giường một vị trí chút xíu, cảm giác tồn tại có thể coi như không có, nghiêng thân thể, từ góc độ của anh nhìn lại, cơ hồ là nằm ở bên cạnh mép giường, lảo đảo muốn ngã, đầu gác trên tủ đầu giường có thành chống đỡ, nếu không cả người đều muốn té xuống. Mặc dù cái giường này không giống như chiếc giường trong phòng ngủ của Đường Y Nặc trước kia, nhưng hai người ngủ coi như rộng rãi, huống chi thân hình Đường Y Nặc thon thả.
Hiển nhiên cô ngủ cực kỳ không thoải mái, lông mày nho nhỏ nhíu lại một chỗ, bởi vì tối hôm qua khóc quá mức thảm thiết, mí mắt đã sưng lên, cơ hồ đem lông mi thật dài cũng giấu đi rồi, dưới đôi mắt nhỏ kia cũng sưng lên.
Diệp Hân Dương vốn định động thủ bế cô đến giữa giường ngủ một giấc thật tốt, nhưng tay vừa đụng đến Đường Y Nặc, cô lại phản rụt ra bên ngoài một chút, gần như thân thể đã ở bên ngoài một nữa, Diệp Hân Dương nhìn cũng thấy sợ, vội vàng xuống giường từ bên kia nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ đặt ở giữa giường, vậy mà không đợi anh thay xong áo ngủ, một lần nữa Đường Y Nặc không an phận lại lăn tới mép giường, không tới một hồi cả người lại năm ngay mép giường.
Diệp Hân Dương không tin tà ma, lại đem Đường Y Nặc ôm trở về, mà cô gái nhỏ ngủ ở giữa giường có thể tự do giản ra tay chân, ngược lại chân mày nhăn càng chặt, cũng có thể gắp chết một con muỗi! từ đầu đến cuối mắt không có mở ra, thân thể nhỏ yếu có ý thức lui lại, một mực thối lui đến bên mép giường mới dừng lại động tác, môi mềm giật giật: "Anh Diệp, Mi Mi ngoan ngoãn, sẽ không phiền anh ngủ."
Thanh âm nho nhỏ lọt vào tai, thần kỳ làm người ta khó có thể tin, tính toán di chuyển hai tay của cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại trên không trung, Diệp Hân Dương mím chặt môi, con ngươi đen láy yên lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đại khái chỉ là nói mớ, cô gái nhỏ vẫn duy trì tư thế ngủ khó khăn không có tỉnh lại.
Một hồi lâu sau, Diệp Hân Dương mới chậm rãi thu hồi đôi tay.
Mặc dù Đường Y Nặc sau khi trí lực bị thoái hóa ngây thơ hoạt bát, anh có phải lo lắng hơi quá hay không?, thưở nhỏ chung đụng không nhiều, cô cô đơn thuần ngu ngốc cũng đã không chỉ một lần đè nén chính mình, mặc dù nói im hơi lặng tiếng khoa trương một chút, nhưng hôm nay Đường Y Nặc cho anh cảm giác rõ ràng là đang miễn cưỡng mình, miễn cưỡng mình không thể tức giận, không thể oán trách, chỉ vì chiều theo cảm giác của anh.
Đối với một đứa bé trí lực thoái hóa chỉ có 5 tuổi, có lẽ lời nói trước mắt kia vô cùng phức tạp, cô đại khái không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần không muốn chọc anh chán ghét, nếu quả thật muốn tìm ra đầu sỏ làm cô biến thành như vậy, anh nhất định là tố cáo tên đó, khó thoát được tội.
Có lẽ anh bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà tức giận đối với cô, nhưng không hỏi nguyên nhân chỉ nhìn kết quả, anh thường không cho cô sắc mặt tốt, quả thật đã tạo ám ảnh hết sức không tốt cho cô, mặc dù ở trong lúc ngủ mơ, cũng vững vàng nhắc nhở mình, không cách nào buông lỏng.
Cô vốn là một tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng bao nhiêu, thậm chí là một cô gái tùy ý làm bậy. !
Cuối cùng Diệp Hân Dương cũng không tiếp tục chỉnh lại tướng ngủ của Đường Y Nặc nữa, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Ở phía dưới phòng trọ có siêu thị, lần đầu tiên đi lên anh liền chú ý tới, sau khi đánh răng rửa mặt xong anh đi ra ngoài mua một túi gạo và rau dưa thịt tươi, sau lại mua những thứ gia vị cần thiết như dầu muối tương dấm.
Phòng bếp thiết kế vô cùng hoàn thiện, nồi cơm chén đũa đầy đủ mọi thứ, mà anh rất muốn tự tay ở trong phòng bếp hoàn toàn mới này làm cho Đường Y Nặc một bữa ăn sáng, trước tiên anh bắt đầu động tác, đem vật liệu bỏ vào nồi, để lửa nhỏ từ từ nấu nhừ, Diệp Hân Dương rửa tay, vào phòng ngủ lần nữa.
Ngoài dự đoán, cô gái bị anh ôm tới ôm lui cũng không có tỉnh dậy bây giờ đã mở mắt, giống như có chút mơ hồ, mờ mịt ôm cái gối ngồi ở đầu giường, mới vừa rồi rõ ràng còn nhắm mắt, hiện tại đã mở mắt, vốn là ánh mắt vừa sáng vừa tròn, mí mắt bị sưng tấy giờ chỉ còn hai tuyến nho nhỏ, vậy mà Diệp Hân Dương vẫn không bỏ qua ánh mắt dài nhỏ khi nhìn thấy anh thì đột nhiên sáng lên chói lọi.
"Anh Diệp, anh thức dậy thật sớm, có phải Mi Mi ngủ không an phận hay không, phiền đến anh?" Đường Y Nặc lo lắng hỏi.
Diệp hân giương lắc đầu một cái, đi tới bên giường ngồi xuống, "Là em ngủ quá an phận rồi, giường này hai chúng ta ngủ rất vừa vặn, em không cần thiết co lại đến mép giường."
Đường Y Nặc kinh ngạc "A" một tiếng, một lát sau mới dùng giọng nói đầy uất ức lên tiếng: "Không phải anh Diệp không thích cùng người khác ngủ hay sao?" Đối với điểm này, Đường Y Nặc không có ấn tượng cụ thể gì, lại không hiểu được cho là người đàn ông không thích cùng ngủ cùng người khác.
"Làm sao em biết?" Diệp Hân Dương nhẹ giọng hỏi.
Đường Y Nặc có chút khốn đốn mở trừng hai mắt, mới mù mờ ngỡ ngàng nói: "Em không biết, nhưng em chính là cảm giác anh Diệp không thích."
Diệp Hân Dương yên lặng nghe xong, trong đầu nhanh chóng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, trí nhớ đột nhiên ùn ùn kéo tới làm anh có chút ứng phó không kịp, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Hiện tại anh sẽ không không thích, nhưng nếu như lần sau em ngủ ở bên mép giường, anh liền không cho phép em lại tiến vào phòng của anh."
Tốn một hồi lâu, Đường Y Nặc mới nghe hiểu được ý nghĩa của lời nói, trên mặt nhỏ lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, sợ không đúng gật đầu liên tục, "Ừ ừ, Mi Mi biết, Mi Mi nhất định nghe lời!"
Diệp Hân Dương khom môi cười một tiếng, "Mi Mi như vậy thật ngoan."
Anh dắt Đương Y Nặc bị nụ cười của anh mê đến thần hồn điên đảo đến phòng rửa tay, kiên nhẫn mười phần nhìn cô đánh răng rửa mặt, cho đến khi Đường Y Nặc cởi quần ngủ muốn lên bồn cầu thì Diệp Hân Dương mới cả kinh thất sắc.
"Không ai dạy em không thể ở trước mặt người khác đi vệ sinh sao?"
Đường Y Nặc vô tội lắc đầu một cái, ở nhà, cô làm chuyện gì bên cạnh gần như đều có bảo mẫu, bảo mẫu thật là lợi hại, nhưng chưa từng có nói qua lời như vậy.
Diệp Hân Dương vỗ trán, suy nghĩ một chút nói: "Vậy em bây giờ nhớ, không thể ở trước mặt người khác đi vệ sinh, biết không?"
"Ừ!" Hướng về phía yêu thích anh Diệp, Đường Y Nặc chính là một học sinh giỏi nghiêm túc sửa đổi.
Chỉ là...... Diệp Hân Dương nhìn hai đôi tay rục rịch chộn rộn, "Làm sao em còn ở bên trên bồn cầu?" Không thể chờ anh ra khỏi phòng rửa tay lại tiếp tục sao.
Đường Y Nặc buồn ngủ quá, tay nắm lưng quần vặn vẹo uốn éo, "Nhưng anh Diệp không phải là người khác."
Diệp Hân Dương khóe miệng co giật, rồi lại vì cái cô gái nhỏ này đối với anh định vị, trong lòng nảy lên một chút vui sướng.
Đường Y Nặc nhìn sắc mặt anh không tốt, nghĩ là anh tức giận, vội vàng buông ra lưng quần, hai cái tay ngoan ngoãn bỏ vào hai bên, "Anh Diệp, Mi Mi xong rồi, Mi Mi nghe lời." Lại là thái độ vô điều kiện thỏa hiệp này......
Ngay cả bồn cầu cũng không cho người ta ngồi, nhìn Đường Y Nặc nghe lời một cách miễn cưỡng, bộ dạng đáng thương không cam lòng lại giận mà không dám nói gì, Diệp Hân Dương cảm giác mình quả thật là tội ác tày trời, lại nói người có ba gấp, đây chính là cả ngày lão hoàng tử cũng không quản được.
Diệp Hân Dương bất đắc dĩ kéo ra một nụ cười, ôn hòa nói: "Anh sẽ đi ra ngoài, tốt nhất em đi nhà vệ sinh bên dưới đi, anh ở bên ngoài chờ em cùng đi ra ăn điểm tâm."
Đường Y Nặc nháy mắt một cái, vội vàng cởi quần ngồi vào trên bồn cầu, miệng cong cong, mặc dù cô không hiểu lắm ý tưởng của anh Diệp vì cái gì phải là đổi tới đổi lui, chỉ là anh Diệp đối với cô thật là tốt! Không chỉ có theo cô ngủ chung, rồi còn làm bữa ăn sáng cho cô.
Thích nhất anh Diệp rồi!
← Ch. 01 | Ch. 03 → |