← Ch.133 |
"Ta... mới là Vu nữ thực sự."
Sydel sống chếc nắm chặt tay Thập Thất, không để cậu ta bị màn sương đen nuốt chửng và hòa làm một với con quái vật này. Tuy nhiên, lực hút của con ác quỷ khá mạnh, đến mức Sydel cũng bị kéo về phía trước vài bước.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm cái đầu của nữ quỷ, rồi lên tiếng: "Ta mới là Vu nữ."
Nếu cô đoán không sai, ví dụ nếu đang ở trong trò chơi, thì con ác quỷ này có lẽ là trùm cuối trong phó bản làng Hư Thần.
Sydel thậm chí có thể đoán được thân phận của nó. Trước khi chếc, có lẽ nó là Vu nữ của làng Hư Thần.
Loại cần "bị hiến tế" ấy.
Đôi mắt đầy căm hờn và oán hận của nữ quỷ nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo lởn vởn xung quanh Sydel. Dù nhìn về phía cô, nhưng màn sương đen vẫn không ngừng ăn mòn cơ thể Thập Thất.
Sydel: "..."
Mịa, người này là người cô phải mang đi, hôm nay ai cũng không cản được.
Cái tay mà cô đang nắm lấy lạnh lẽo nhưng mềm mại, chỉ là tái nhợt buông thõng xuống, mang đến cảm giác vô lực yếu ớt.
Thập Thất bỗng nhiên mở to mắt, nhưng dưới mí mắt vừa mở ra, đồng tử của cậu đã biến thành một màu xám nhạt, tựa như bị phủ một lớp sương mỏng. Ánh nhìn từ đôi mắt ấy lạnh lùng, phẫn nộ, như thể đang ngạo mạn nhìn xuống cô gái đứng trước mặt.
Đôi đồng tử của cậu vốn đã hơi to, giờ lại giãn ra thêm, khiến con ngươi màu đen như chiếm trọn hốc mắt, cảnh tượng nhìn qua trông cực kỳ đáng sợ.
Sydel cố gắng kéo một hồi lâu nhưng không thể kéo cậu ra được. Mắt thấy Thập Thất sắp bị đồng hóa, cô không thể nhịn nổi nữa, tức giận đến mức đạp thẳng vào đầu của nữ quỷ, lớn tiếng quát: "Mày giả câm giả điếc cái mịa gì, mấy từ tao nói mày nghe không hiểu hả?"
Cái đầu của thứ này lại nằm ở vị trí rất thuận lợi để cô đạp.
Sydel giơ chân lên, bất ngờ khi chạm được vào thực thể. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, kìm nén cơn tức, lại tiếp tục đạp vài phát nữa để xả giận: "Đồ ngu đần! Mày có giỏi thì tìm tao mà kiếm chuyện! Chẳng phải mày chỉ muốn kéo vu nữ tiếp theo chôn cùng mày sao—"
Buông tay ra cho tao!!
Không phải con quỷ xấu xí nào cũng có thể đến chiếm lấy thân xác của Thập Thất—
Mày không tự nhìn lại mình xem, mày có xứng không?!
Cái đầu của nữ quỷ là bộ phận duy nhất bị Sydel đá đến bầm tím, lắc lư khắp nơi, thậm chí trên mặt nó còn dính vài viên đá và cành cây nhỏ.
Đó là những thứ Sydel đã mang theo trên đôi giày khi cô chạy đến từ con đường nhỏ để cứu người.
Trong khi đôi mắt xám của "Thập Thất" vẫn chưa lộ vẻ oán hận, và cậu chưa kịp nở nụ cười lạnh lẽo thì biểu cảm trên khuôn mặt khựng lại.
Không rõ là câu nói nào của Sydel đã chạm đến dây thần kinh của con quái vật kia, nhưng nó phát ra một tiếng "phù" và thả Thập Thất ra.
Sydel cảm nhận được lực nắm của con quỷ đã thả lỏng, cô bèn kéo Thập Thất về phía mình. Ngay sau đó, cô cảm thấy một cơn đau dữ dội ở cổ tay—người bên cạnh cô đã nắm chặt cổ tay cô.
Lực mạnh đến mức có thể nghiền nát xương cổ tay.
Ngay khoảnh khắc thoát khỏi làn sương đen, Thập Thất lập tức tỉnh táo lại.
Đôi mắt cậu trở lại bình thường, nhìn thẳng vào mắt của Sydel. Lông mày của cậu giãn ra, ngón tay cũng nới lỏng. Sydel không để ý đến sự cảnh giác của cậu, gần như lập tức hô lên: "Chạy!"
—— Rời khỏi nơi thờ thần này.
"Tôi đã gặp một cô bé trong làng." Sydel vừa kéo Thập Thất thoát ra khỏi đám đông, vừa chạy vừa nói nhanh: "Cô bé ấy chỉ cho tôi một cánh cửa, giờ chúng ta phải đến đó."
Tốc độ của cô rất nhanh, lại vừa chạy vừa nói chuyện nên không tránh khỏi thở gấp.
Tiếng gió rít lên bên tai hai người.
Dù cánh cửa ấy có phải là cái bẫy hay không, nó vẫn là hy vọng duy nhất của họ lúc này.
Sydel vẫn bật đèn, chỉ có điều phần còn lại của viên ngọc m/áu rõ ràng không thể duy trì lâu được nữa. Điều kỳ lạ là, đáng lẽ viên ngọc m/áu ấy đã bị tiêu hao hết từ lâu, nhưng nó vẫn còn sáng.
Ánh sáng trắng nhạt chiếu lên gương mặt trắng trẻo, bình tĩnh của cô gái.
Trong bóng tối.
Dường như cô không hề hoảng sợ chút nào.
Thập Thất nghĩ.
Từ chỗ hai ngón tay của họ chạm vào nhau, cậu có thể cảm nhận được... hơi ấm của con người.
"Đừng quay đầu lại."
Sydel bỗng khẽ nói.
Rồi cô quay đầu lại.
Phía sau, các chi của nữ quỷ hình thành từ màn sương đen kia di chuyển song song trên mặt đất, thân thể dị dạng bò về phía họ với tốc độ nhanh đến kỳ lạ.
Ngọn đèn đồng trong tay Sydel không thể ngăn được tốc độ và hành động của nó.
Có vẻ như, nó đã mất tác dụng với con quỷ này.
... Cũng phải thôi, cây đèn vốn là đồ vật của nó. Sydel biết rằng mình chỉ là một vu nữ giả danh mà thôi.
Kết nối với quỷ thần ư...
Cô chưa bao giờ có khả năng đó.
Sau khi vòng qua một hành lang tối tăm nguy hiểm, Sydel nhìn thấy lối ra chỉ còn cách chưa đầy mấy chục mét.
Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, và ngay giây tiếp theo, cô xoay người, ném mạnh ngọn đèn đồng trong tay về phía sau—
Nếu dưới ánh sáng trắng, linh hồn của thứ này có thể biến thành thực thể và chạm vào được, thì điều đó có nghĩa là...
Nó có thể bị giải quyết bằng cách tấn công vật lý!
Trong khoảnh khắc xoay người, Sydel vô cùng bình tĩnh.
Cô thậm chí còn nghĩ đến cô bé đã chỉ đường cho mình trong ngôi làng. Thật ra, sau khi bị cô bé thuyết phục, trải qua thời gian dài bị áp lực tinh thần trong hoàn cảnh u ám này...
Sydel đã có giây phút do dự.
Nếu người bị mắc kẹt là người thân, bạn bè của cô... có lẽ cô sẽ không ngần ngại.
Thập Thất với cô vốn dĩ chỉ là... người xa lạ.
Chỉ quen biết vài ngày, không có ràng buộc, không liên quan gì đến nhau.
Vậy tại sao phải liều mạng để cứu cậu ta chứ.
Dù cho Thập Thất từng vô tình cứu cô một lần, nhưng nếu không có Sydel, cậu ta cũng không thể nào sống sót rời khỏi ngôi nhà cổ đó được.
Nhưng Sydel vẫn không rời đi.
Trước khi mở cánh cửa sắt, cô đã nghĩ đến việc Thập Thất chủ động đổi thân phận với mình.
Dù cho đó là vì lợi ích, vì xác suất sống sót cao hơn.
... Thôi được rồi.
Cô không thể phụ lòng một người đã đặt niềm tin vào cô đến như vậy.
Vì thế, ngay sau khoảnh khắc do dự, Sydel đã dứt khoát cắt đứt ý định rời đi.
Lúc đó, ngón tay cô gái sắp chạm vào cánh cửa sắt bất ngờ buông thõng xuống.
"Này." Sydel đứng trước cánh cửa sắt quay lại nhìn cô bé: "Trông em rất quen. Hình như... chị đã từng gặp em."
"Em có tên không?"
Cô rút tay lại và cất bước trở về.
Cô bé im lặng vài giây, lạnh lùng đáp: "Không có."
...
Tình huống đã trở nên tệ hơn.
Khoảnh khắc làn sương đen bắt đầu cuồn cuộn quấn lấy cơ thể cô, ý thức của Sydel lập tức bị xâm chiếm. Trong khi cảm giác lạnh lẽo và đau đớn tràn vào não, thì ý nghĩ cuối cùng của cô là—
Thì ra đây chính là cảm giác mà Thập Thất đã trải qua.
Cô liếc thấy ngọn đèn đồng trong tay mình vỡ nát từng chút một, ánh sáng mờ dần đi, rồi biến mất.
Cuối cùng, tất cả chìm vào bóng tối.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng, như đang bay lơ lửng.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện.
Một cô gái trẻ xinh đẹp, yên tĩnh đứng trước mặt Sydel. Mái tóc đen tựa mây, làn da trắng như tuyết, mặc bộ đồ vu nữ phối màu đỏ và trắng, nụ cười dè dặt, khi cúi đầu, biểu cảm của cô ấy trông có chút ngượng ngùng.
"Này." Vu nữ cúi đầu mỉm cười, lặng lẽ liếc nhìn Sydel, rồi lại cúi đầu mỉm cười, sau đó xoay người nói: "Đi theo ta."
Sydel không chút do dự, bước theo cô ấy.
Vu nữ mỉm cười trò chuyện với cô, nói rất nhiều thứ, Sydel chỉ biết hoang mang gật đầu. Cả hai càng lúc càng đi sâu vào trong làng, cho đến khi đến một nơi u ám và kinh khủng với những vết m/áu loang lổ trên mặt đất.
Trong phòng hiến tế, có một bệ đá cao chót vót, những rãnh m/áu đã lắng đọng lịch sử đẫm m/áu hàng trăm năm.
"Đến lượt ngươi rồi." Vu nữ cười nói và đẩy Sydel lên.
Sydel bối rối nhìn vu nữ: "Ý... là gì?"
Không hiểu sao, dù cô có thể cảm nhận rõ rằng tất cả những thứ này chỉ là ảo giác, nhưng Sydel lại bị khống chế, không thể chống lại hành động của vu nữ, thậm chí suy nghĩ của cô cũng chậm chạp hơn nhiều.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn nằm lên bệ đá hiến tế.
Khoảnh khắc tiếp theo, Sydel cảm nhận được nỗi đau khi bị ph/anh th/ây là như thế nào—
Là sự tra tấn vô tận, trong nỗi đau khủng khiếp, cô nhìn thấy cơ thể mình bị x/é ra từng mảnh một, trực tiếp đối diện với nỗi sợ hãi cái chếc. M/áu chảy ròng ròng, nhưng các dây thần kinh trong não vẫn còn hoạt động, nhắc nhở rằng...
Ngươi chưa "chếc" hẳn. Ngươi phải tận mắt chứng kiến cảnh mình đau đớn, tuyệt vọng, vật vã, và gào thét cầu xin sự sống trong cực hình.
Cuối cùng, sau khi trải qua hết những tra tấn đau đớn đó, khi thân thể nhẹ bỗng bay lên không trung, Sydel nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng trên bệ đá.
Cô muốn nôn, nhưng không thể nôn ra được.
Cô quay mặt đi và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của vu nữ. Vu nữ tiến lại gần, nắm lấy tay Sydel, mỉm cười nói: "Đi theo ta."
Sydel không thể thoát khỏi vu nữ, cô ngoan ngoãn bị dẫn đến bên một cây cầu gỗ, vu nữ nói: "Nhìn xuống đi."
Vậy là Sydel nhìn xuống.
Cô nhìn thấy...
Cô nhìn thấy vô số khuôn mặt trắng bệch, tràn đầy oán hận, mơ hồ, không hiểu, buồn bã, đau khổ, bất lực.
Cô nhìn thấy khắp nơi đều là... oan hồn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Sydel theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. Cô ôm đầu, thở hổn hển vì đau đớn, cơn đau như thể bị đ/óng đ/inh vào đầu, thậm chí khi ở trên bệ đá hiến tế, cô cũng chưa từng đau đớn đến mất kiểm soát như vậy.
Ồn ào quá.
Lạnh quá.
Đau quá.
Tại sao, tại sao, tại sao...
Cô có thể nghe thấy những hồn ma ấy đang phẫn uất lạnh lùng chất vấn mình.
Nhưng dù nhắm mắt lại cũng vô ích, vu nữ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ghé sát lại. Sydel bắt đầu bị ép buộc phải tiếp nhận từng đoạn ký ức đầy oán hận.
Cô nhìn thấy cái chếc của vô số các vu nữ, thế hệ này nối tiếp thế hệ khác hy sinh mạng sống và m/áu của mình để xoa dịu oán khí của những người dân đã chếc trong làng Hư Thần. Cô chứng kiến nỗi đau đớn và tuyệt vọng của họ.
Cô nhìn thấy cả những ký ức khi còn sống và nỗi oán hận của dân làng trước khi chếc.
Từng hình ảnh của những cái chếc đau đớn dồn dập chiếm lấy tâm trí cô. Sydel đau đến mức toàn thân co giật, cô gần như gục ngã xuống đất. Đây là lần đầu tiên Sydel nhận ra rằng hóa ra nỗi oán hận của con người có thể mạnh mẽ đến như vậy.
Mạnh mẽ đến mức khiến cô... khiến cô muốn xé nát tất cả.
Trong những khung cảnh hỗn loạn tua nhanh, Sydel đột nhiên nhìn thấy... một hình ảnh kỳ lạ.
Cô sững người, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi.
Sao có thể, sao lại như vậy—
Cô cố gắng mở to mắt, vừa vặn nhìn thấy vu nữ cúi xuống, dịu dàng nhìn cô: "Ngươi thế nào rồi?"
Sydel đau đầu như muốn nổ tung, cô đưa tay lên, phát hiện đầu ngón tay mình đang run rẩy, toàn thân rã rời vô lực.
Cô đờ đẫn vài giây, cuối cùng cũng lấy lại chút ý thức.
Nhìn vu nữ dịu dàng trước mặt, Sydel không thể nhịn nổi nữa.
Cô thở hổn hển ngồi dậy, nắm lấy tay vu nữ, trèo lên người cô ta, rồi dồn toàn bộ sức lực còn lại, đ/ấm thẳng vào mặt vu nữ.
"Đồ ngu."
Cô nói.
← Ch. 133 |