← Ch.092 | Ch.094 → |
Trong quá trình kiểm tra an ninh trước khi lên máy bay, Sydel nhìn thấy một vật thể hình vuông trong ba lô của mình. Sau khi lên máy bay, cô vừa mở khóa kéo đã thấy một khối Rubik vuông vức được chế tác tinh xảo lặng lẽ nằm trong góc ba lô.
Tại sao thứ này cứ như âm hồn bất tán vậy? Định ám cô hả?!
Đợi về nhà, cô sẽ tìm một cái hố phân rồi ném nó vào, để xem thứ bên trong chịu được đến bao giờ.
Sydel thầm cười khẩy.
Nhưng giờ cô không thể làm gì được nó. Nhiệt độ trên máy bay phù hợp, xung quanh yên tĩnh, cuối cùng tâm lý căng thẳng của cô cũng có một không gian nhàn nhã để thư giãn. Cô gái ngả người vào chiếc ghế êm ái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phải đến khi xuống máy bay, Sydel mới nhớ ra một việc.
Sydel gọi cho dì của cô, sau khi nói với bà ấy rằng Belch hiện đã được đưa đến nhà mình, dì Kayla tỏ ra rất nhiệt tình.
"Dì đã muốn Belch rời khỏi Derry từ lâu rồi... Mấy ngày trước, dì còn định bảo nó nghỉ hè đến tìm cháu đó, mà nó có đồng ý đâu. Sao giờ lại chủ động đi theo cháu vậy?"
Belch nghiêm túc giải thích với mẹ mình: "Vì sự an toàn của cá nhân con thôi."
Rõ ràng Kayla không hiểu Belch nói gì, bà cười ha ha: "Vậy thì con phải cố gắng học tập theo chị nhé. À mà, kỳ nghỉ hè này con không bắt nạt chị đó chứ?"
Belch: "... ?"
Cậu khá bối rối, liếc nhìn cô gái tóc vàng cao gầy bên cạnh.
Cậu nên học gì từ Sydel? Tay không giếc người sao?!
Cậu khéo léo trả lời: "Con cũng học được vài thứ rồi..."
Và khá là hữu dụng.
Mặc dù cậu chỉ ước mình chưa bao giờ học được những điều ấy.
Kayla không nghe thấy sự lúng túng trong câu trả lời của Belch, bà ấy hơi ngạc nhiên trước thái độ ngoan ngoãn nghe lời của con trai mình trong cuộc điện thoại lần này.
Sau khi cúp điện thoại, Sydel mới nhìn thấy tin tức mới lên ba tiếng trước nhưng đã chiếm tiêu đề của nhiều tờ báo.
"Ngôi nhà của gia đình Walter giàu có nổi tiếng đã bốc cháy vào sáng sớm nay. Tất cả xx người đều chếc trong vụ cháy, không ai sống sót. Cảnh sát đang đưa những thi thể còn lại ra ngoài, nhưng không thể mang toàn bộ thi thể ra khỏi đám cháy dữ dội..."
Hình ảnh đi kèm là cảnh tượng một ngôi nhà bốc cháy ngùn ngụt trong cơn mưa lớn, trông hơi kỳ dị.
Sydel lướt xuống vài bài và thấy một mẩu tin tức ở góc.
"Sáng sớm nay, một người phụ nữ không rõ danh tính là khách ở phòng 307 của khách sạn xx đã tử vong, trạng thái thi thể vô cùng kỳ lạ. Trước mắt, cảnh sát vẫn đang điều tra danh tính của người phụ nữ..."
Có vẻ như lễ hiến tế của gia đình Charlie đã thất bại.
Penelope cũng chếc. Dù không trở về ngôi nhà cũ của gia đình Charlie nhưng về mặt pháp lý, cô ta và Charlie vẫn là vợ chồng.
Khi biết chuyện xảy ra tiếp theo, Sydel không cảm thấy gì nhiều, cô đặt điện thoại xuống với vẻ mặt bình tĩnh rồi hắt hơi một cái.
- --Dự đoán của cô đã thành sự thật.
Sydel bị sốt.
Sau khi trở về nhà, Sydel đến bệnh viện trước. Vết thương trên đầu chỉ là vết thương ngoài da, thể chất của cô không dễ để lại sẹo, nó sẽ lành sớm thôi. Chỉ có vết thương trong lòng bàn tay hơi sâu, nhưng không nghiêm trọng, băng bó xong là được.
Nhưng vì dầm mưa cả nửa ngày, cộng thêm quá mệt mỏi, Sydel đã đổ bệnh.
Cô lấy thuốc ra uống, rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, tuy nhiệt độ cơ thể đã giảm nhưng chân tay vẫn yếu ớt, đầu choáng váng, không có sức lực.
Khi Sydel tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn là ban ngày. Cô quấn chăn cuộn tròn trên giường không muốn cử động. Nhưng nằm đó được một lúc, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Cô cầm điện thoại lên thì phát hiện đó là cuộc gọi video từ mẹ cô Rey.
Sydel véo da thịt trên mặt, không muốn gia đình nhìn thấy vẻ ngoài xanh xao yếu đuối của mình.
Hình như Rey đang cạnh tranh để giành giải thưởng nào đó trong học viện và Sydel không muốn mẹ phân tâm vì cô.
Cô vỗ nhẹ vào mặt, cố gắng khiến bản thân trông có tinh thần hơn một chút, quay người kéo rèm lại, giảm bớt ánh sáng đèn rồi trả lời cuộc gọi video.
Tuy nhiên, mọi chuyện ngoài dự đoán của Sydel. Rey sẽ quay trở lại Mỹ.
"Mẹ sẽ quay về bằng tàu du lịch. Mẹ đang ở cảng xx, và sẽ về sớm thôi."
"Mẹ về nước có một số việc phải xử lý, cho nên sẽ không về nhà... Nhưng vì phải về gấp nên có mang theo hơi nhiều đồ... Sydel, con có thời gian tới giúp mẹ không?"
Sydel chớp mắt. Do bị bệnh nên não cô hoạt động chậm hơn rất nhiều, mấy giây sau cô mới phản ứng lại, tỏ ý mình rảnh.
Sau khi tạm biệt người phụ nữ tinh thần phấn trấn trong video, Sydel cúp máy, bò dậy thay quần áo đơn giản, trước khi ra ngoài còn không quên xách theo ba lô của mình.
Bởi vì vừa trở về cô đã bị ốm, nên chưa có thời gian để giải quyết khối Rubik kia.
Lúc này, khối Rubik vẫn còn trong ba lô của cô.
Sydel rời nhà với chiếc ba lô, gọi một chiếc taxi.
"Tới cảng xx."
Trên ghế lái, tài xế là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, ông ta im lặng nhìn qua, rồi gật đầu.
Sydel lên xe, sau khi ngồi vào ghế, cô nhận ra cơ thể mình vẫn mềm nhũn vô lực.
Thuốc cảm có lẽ vẫn chưa hết tác dụng.
Tài xế lái xe từ thành phố náo nhiệt đến bờ biển, ánh sáng ngoài cửa sổ xe dần dần mờ đi.
Dường như ngày đã chuyển sang chạng vạng.
Tài xế im lặng lái xe, hiển nhiên không có ý định bắt chuyện với hành khách. Nhưng khi ông ta đi đến một con đường hẻo lánh, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Đó là một người toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen, vành mũ của áo choàng đen rất lớn, che kín toàn bộ khuôn mặt, từ xa không nhìn rõ dáng vẻ và giới tính của người đó.
Người đó đang đứng thẳng giữa đường.
Tài xế tiếp tục lái xe, vừa bấm còi, nhưng người đó chỉ đứng cách xe hai ba mét và không hề né tránh.
"Bíp bíp."
Có vẻ không còn cách nào khác, tài xế dừng xe trước mặt người ấy.
Cùng lúc đó, thân thể của Sydel, người đang cảm thấy chóng mặt và mơ màng, lắc lư, cô ngẩng đầu nhìn thấy người mặc đồ đen bên ngoài cửa sổ xe.
"Cộc cộc..."
Người đó giơ tay gõ vào kính trước của xe.
"Tôi muốn đi nhờ."
Giọng nói khàn khàn, không biết là trai hay gái, cũng không nghe ra bao nhiêu tuổi.
"Ở đây không thể bắt taxi được, " tài xế thò đầu ra ngoài, như đang thở dài, giọng điệu thương lượng: "Anh tránh ra đi, tôi đã có khách rồi."
"Cho tôi đi nhờ."
Tuy nhiên, dù tài xế có nói gì thì người đó cũng chỉ bình tĩnh lặp lại một câu.
Sydel ngồi cứng ngắc trên ghế, lưng cô bất giác thẳng lên. Cô nhìn người đang đứng ngoài xe, lần đầu tiên có cảm giác——
Sợ hãi mạnh mẽ như vậy.
Thậm chí cô còn không biết người ta là ai, ngay khi nhìn thấy người đó, Sydel còn có cảm giác nghẹt thở, cơn run rẩy nhẹ như lan đến đầu dây thần kinh, dọc theo mạch máu chạy thẳng vào tim.
Đây không phải là nỗi sợ ma quỷ, kẻ giết người hay bất kỳ nỗi sợ hãi khi bị xâm phạm đến sinh lý hay tâm lý nào khác. Thậm chí Sydel còn không hiểu tại sao mình lại sợ hãi.
Nhưng trong đầu Sydel có một âm thanh đang thì thầm nói với cô——
Rời đi ngay lập tức.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tiếp xúc với người này!
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, sợ hãi đến mức ngay cả khả năng tư duy cơ bản cũng chậm lại.
"Tôi đã có khách rồi..." tài xế vẫn lặp lại với người đó.
"Không, không cần." Sydel nói, nghiêng người mở cửa xe, "Tôi không đi xe nữa."
Những ngón tay của cô run rẩy nên ấn hai lần mới mở được cửa xe, Sydel nhanh chóng bước ra khỏi xe mà quên cầm theo ba lô.
Cô không nhìn lại mà bước nhanh quay về dọc theo đường đi, càng lúc càng nhanh.
Người mặc áo choàng đen lên xe, ngồi ở ghế sau, liếc nhìn hướng cô gái tóc vàng rời đi, sau đó quay lại nhìn người đàn ông trung niên mặc đồ đen, lạnh lùng nói: "Lái xe."
Tài xế im lặng một lúc nhưng cũng không hỏi gì mà lại khởi động xe.
Người đó nhìn chiếc ba lô của Sydel để lại trên xe, vươn bàn tay tái nhợt như không còn chút máu, mở khóa kéo và lấy ra một khối Rubik.
Người đó cười khẩy.
"Dừng lại."
Tài xế không dừng xe, chậm rãi nói: "Quý khách, tôi phải lái xe đến nơi đã định. Đây là quy tắc lái xe..."
"Tôi bảo ông dừng xe!"
Người đó đột nhiên nổi giận, khối Rubik từ tay người đó đập vào đầu tài xế, một cạnh nhọn đã cào xước đầu tài xế, máu từ từ chảy xuống nhưng tài xế vẫn không dừng lại.
Người đó cười khẩy chửi rủa, sau đó nhanh chóng nhoài người ra khỏi ghế sau, vươn tay giật lấy vô lăng của tài xế.
Chiếc xe bắt đầu lắc lư trên đường, người đó thấp giọng cười, tiếng cười đầy ác ý, "Tôi biết ông đang đi đâu -"
"Rầm."
Trong lúc hai người giằng co, chiếc xe ô tô bị mất lái, lao qua hàng rào sắt bên đường, lăn một vòng và rơi xuống nước.
Nơi này rất gần biển.
Sau khi Sydel xuống xe, cô bước đi rất nhanh, gần như bỏ chạy. Tuy nhiên đi được một lúc, tốc độ của cô lại chậm lại.
Cuối cùng, Sydel đứng ở một ngã tư trong thành phố.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng trên đường có chiếc xe gào rú chạy qua.
......Tại sao cô lại chạy ra ngoài?
Sydel mơ hồ nhớ ra kế hoạch ban đầu của mình là uống thuốc và nằm ở nhà cho đến ngày mai——
Thậm chí cô còn không có ý định rời khỏi giường.
Hình như có điều gì đó không ổn.
Sydel thầm thắc mắc, đầu óc choáng váng, cứ cảm thấy hình như mình đã... quên mất điều gì đó.
"Đing đing đing——"
Điện thoại đổ chuông.
Cô nhận điện thoại, là Belch gọi: "Chị, chị đang ở đâu vậy? Em đã mua bít tết ở nhà hàng mà chị muốn ăn về rồi đây."
"Tôi đang ở bên ngoài." Sydel nói, cô cau mày, cố gắng nhớ lại: "Hình như tôi vừa đi ra ngoài..."
"Tôi sẽ về ngay bây giờ."
Cô nói.
Khi Sydel về đến nhà, vì hứng gió cả đoạn đường, cô lại bắt đầu ho. Cô rót cho mình một cốc thuốc với những ngón tay run rẩy, sau khi uống xong, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Belch có vẻ hơi lo lắng, nhưng lúc đó, Sydel không có sức nói chuyện với cậu. Cô xua tay rồi trở về phòng, nhìn chiếc giường của mình và đống chăn lộn xộn trên đó, chợt giật mình.
Cô mím môi, vội lấy điện thoại di động ra, tìm số của Rey rồi bấm gọi.
Vì lý do nào đó, Sydel đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn gặp Rey.
"Tút tút——"
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng của một người phụ nữ: "Sydel à? Ở nhà có chuyện gì hả con?"
Đúng rồi, Rey đang chuẩn bị cho một giải thưởng học thuật quốc tế nào đó trong vài tháng tới.
Cô không nên làm phiền mẹ.
Nhưng Sydel vẫn vô thức hỏi.
"Mẹ, hôm nay mẹ... có liên lạc với con không?"
"Không, " Giọng điệu của Rey có chút bối rối, bà nói: "Hôm nay mẹ luôn ở trường, chưa liên lạc với con, con yêu, con nhớ mẹ rồi à?"
Cuối câu, trong lời nói của bà mang ý cười, có chút vui mừng trêu chọc con gái.
"Vâng......"
Sydel bình tĩnh lại, có lẽ cô bị bệnh nặng và có những suy nghĩ kỳ lạ.
Cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nói chuyện với Rey vài câu rồi cúp điện thoại.
Sydel đã quá buồn ngủ. Cô gái mệt mỏi nhắm mắt lại rồi chui vào ổ chăn trên giường.
- --Có lẽ do bị ốm, đầu óc không tỉnh táo nên vừa rồi cô chỉ ra ngoài đi dạo thôi.
Cô vừa ngủ được vài phút, điện thoại cạnh gối đột nhiên vang lên.
"Đing đing đing.."
Sydel bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm mắt mở ấn nút nhận cuộc gọi, thậm chí còn chẳng nhìn người gọi đến là ai.
"Ai vậy ạ?" Cô lí nhí hỏi, giọng nói chưa tỉnh ngủ nhẹ nhàng uể oải.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn như thể cổ họng bị tổn thương nặng từ đầu bên kia truyền đến.
"Không có gì." Người đó nói, "Tôi chỉ muốn nghe giọng nói của cô một lần nữa thôi."
"Tít." Cuộc gọi kết thúc.
Sydel bị âm thanh ấy kích thích nên đã tỉnh táo ngay lập tức, cô cầm điện thoại lên, cố nghĩ xem là ai gọi cho mình.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy, dãy số trên điện thoại đã biến mất.
Cô chưa kịp thấy gì cả.
Cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt nhìn điện thoại một lúc, ký ức nhạt dần như thủy triều, đôi mắt dần trống rỗng.
Có chuyện gì vừa xảy ra à?
Sydel suy nghĩ hai giây, cảm thấy đầu mình đau nhức, bèn từ bỏ không suy nghĩ nữa mà đi ngủ.
——Thì ra bị cảm lạnh là một việc khó chịu như vậy, từ nhỏ cô đã không dễ bị ốm, và đây là lần đầu tiên cô có ấn tượng với cảm lạnh.
Sydel lại thiếp đi.
Lần này không có gì làm phiền cô nữa.
Một con tàu du lịch khổng lồ với vẻ ngoài cũ kỹ và thậm chí lớp sơn còn bị bong tróc đang trôi nổi trên mặt biển tĩnh lặng.
Bầu trời tối đen, tia sáng cuối cùng đã ẩn sau những đám mây dày đặc.
Trời tối.
Người toàn thân khoác áo choàng đen đang ngồi trên lan can tầng hai của tàu du lịch. Người đó hạ tay cầm điện thoại xuống, những ngón tay nhợt nhạt ấn khối Rubik trong tay.
Người đó bắt đầu xoay khối Rubik.
"Cạch."
Chỉ với một vài cú vặn, khối rubik như có sự sống, tự động di chuyển, phát ra tiếng lách cách, không ngừng thay đổi hình dạng.
"bùm."
Người ngồi trên lan can ném khối Rubik lên boong tàu du lịch, người đó hơi ngẩng đầu lên, cười một cách mỉa mai và ác ý.
"Con người đều có dục vọng... nhưng tôi không còn thứ đó nữa."
Khối Rubik biến dạng, cánh cửa địa ngục mở ra, trước khi ác quỷ trong địa ngục bước ra ngoài, người đó ngả người ra sau rơi xuống biển sâu.
Các bức tường của tàu du lịch vặn vẹo, một thầy tu mặc quần áo da với cái đầu đóng đầy đinh bước ra, theo sau là ba sinh vật hình người kỳ dị.
Thầy tu với khuôn mặt đầy đinh vẫy tay, đang định mở miệng, thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng xiềng xích.
Sợi xích bị thuộc hạ của hắn chặn lại, tu sĩ quay người thì thấy...
Một tu sĩ có khuôn mặt đóng đầy đinh khác??
Lúc Sydel thức dậy thì đã là sáng hôm sau.
Có lẽ thuốc cảm đã có tác dụng và tình trạng của cô đã cải thiện rất nhiều. Sau khi nghỉ ngơi thêm vài ngày thì cô đã hoàn toàn bình thường.
Sydel trở lại cuộc sống ở lì trong nhà hạnh phúc của mình.
Belch bị sốc trước thói quen sinh hoạt của chị gái mình. Ở Derry, Sydel đã cố tình thay đổi nhiều thói quen để cải trang.
Nhưng khi về đến nhà, cô không phải để ý quá nhiều nữa.
Đến đồ ăn được ship đến, cô cũng ra lệnh cho Belch đi lấy.
Belch, người chạy việc vặt tám lần một ngày:...
Không có gì để nói.
Cũng không dám nói.
Cuộc sống yên bình, thoải mái kéo dài hơn nửa tháng.
Cho đến hôm nay, có người đã gọi video cho Sydel.
Chính là Milo, cô gái đã từng cố gắng triệu hồi Candyman vì bị bắt nạt do phân biệt chủng tộc nhưng bị Sydel ngăn cản.
"Hi, Sydel thân mến." Milo còn hơi ngại ngùng nhưng vẫn đưa ra lời mời.
"Mình sắp kết hôn, mình muốn mời cậu làm phù dâu, cậu có bằng lòng không?
← Ch. 092 | Ch. 094 → |