← Ch.037 | Ch.039 → |
Sydel thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc ra tay với Mason.
Cô đưa Mason đến đây chỉ để dụ anh ta làm điều gì đó có thể trở thành tình tiết tăng mức án trước tòa.
Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn thiết bị quay video.
Tuy nhiên Sydel cũng không ngờ rằng Mason có thể làm ra việc này--
Nhìn thấy người đàn ông vùng vẫy dưới nước với vẻ mặt hoảng sợ, còn con ma nước phía sau thì quấn chặt lấy eo anh ta, Sydel nghĩ đến những vết bầm tím trên cơ thể Margot.
Cô bước tới, từ trên cao nhìn xuống Mason, nhìn chằm chằm khuôn mặt đó. Mà càng nhìn lại càng tức, vậy nên... nhất thời không nhịn được mới đ/ập cho anh ta một phát.
- -Trong tình huống bất ngờ này, có lẽ hôm nay sẽ không thu thập được bất kỳ bằng chứng nào về t/ội á/c của Mason, không bằng cứ đ/ánh anh ta một trận trước cho hả giận.
Sydel thề rằng cô hoàn toàn không có ý định tự tay kết thúc cuộc đời của Mason... Sau cú đánh đầu tiên, cô không khỏi nảy sinh một ý nghĩ đen tối.
Nhưng cô đã nhanh chóng kìm nén lại.
Kiếp trước Sydel là một công dân tốt tuân thủ luật pháp.
Chỉ là Sydel không ngờ sức của mình lại mạnh đến thế.
Quả nhiên không nên coi xương sọ của người bình thường như của Freddy mà đ/ánh.
Tốt hơn là lần sau nên kiềm chế lại một chút.
Hannibal cúi người, đưa tay ấn vào chỗ lõm trên hộp sọ của Mason, mặt không biến sắc đứng dậy, lấy khăn tay từ trong túi ra lau nước và m/áu trên tay: "Không có vấn đề gì lớn."
Sydel đang cố gắng giấu cây xà beng ra sau lưng, chủ yếu là vì hiện tại Hannibal đang ở hiện trường, nên cô không thể trực tiếp khiến cây xà beng biến mất được.
Cô ngước mắt lên bắt gặp hình ảnh Hannibal đang kiểm tra tình trạng của Mason, không hiểu sao cô chợt có ảo giác rằng đây là một người cha đang sắp xếp hậu sự cho đứa con rắc rối của mình.
Cô bé im lặng lắc đầu, có hơi chột dạ nhìn ra chỗ khác, giả vờ không chú ý đến sự việc đang diễn ra mà quan sát quanh hang động.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Hannibal: "Không có vấn đề gì lớn."
Sydel:...
À vậy sao.
Vì lý do nào đó, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Chỉ là... Nếu sau này Hannibal có con, chắc là hắn không làm hư con mình đâu nhỉ.
Đôi mắt màu chàm thâm thúy của Hannibal có vẻ như đang cười. Hắn liếc nhìn cô bé tỉnh bơ tránh ánh mắt của mình, lau đi những giọt nước lẫn m/áu trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: "Anh ta không chếc được đâu."
Mà thật ra dù có chếc rồi thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Tuy nhiên cái ý nghĩ này Hannibal chỉ để trong lòng chứ không nói ra.
- --Cây xà beng vẫn còn trong tay Sydel.
Sydel cúi đầu ấp úng: "...... Vâng ạ, cháu biết rồi."
Nghe giọng điệu này hình như có vẻ hơi thất vọng.
Hannibal nhịn không được xoa trán, nhẹ giọng nói: "Bánh quy nhỏ, có phải cháu nên rời khỏi đây trước không?"
"Để anh ta chếc ở đây không phải là một lựa chọn tốt cho cháu."
Hắn nói đầy ẩn ý.
Sydel:... !
Cô hiểu ý Hannibal, nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Vậy... cháu đi nhé?"
Sau khi được Hannibal xác nhận, Sydel giơ xà beng lên và chuẩn bị quay về con đường cô vừa đi.
Hang động này có nhiều lối vào, lối Mason đi vào chỉ là một trong số đó.
Sau khi Sydel trèo ra ngoài, chưa đến hai phút sau, Hannibal cũng kéo Mason lên.
Hắn nhìn đi nhìn lại hai bàn tay trống không của Sydel, cô vội giải thích: "Cháu đã giấu xà beng rồi."
"Cháu đảm bảo sẽ không có ai tìm ra nó đâu."
Hannibal cũng không nói nhiều. Hắn có vẻ rất tin tưởng Sydel, chỉ "ừ" một tiếng, mà dường như Sydel nghe ra sự... tán thưởng trong đó.
"Vậy chúng ta đi gặp viện trưởng trước, " Hannibal mỉm cười nhìn cô: "Bánh quy nhỏ, cháu biết phải nói gì rồi chứ?"
Sydel quyết đoán thản nhiên trả lời: "Tất nhiên rồi, bác sĩ."
Sau khi gật đầu, cô ngoan ngoãn đi theo Hannibal, thấy hắn kéo Mason, người đang nằm bất động trên mặt đất, như kéo x/ác chếc.
Cô nhìn sự việc trước mắt và chợt... lâm vào trầm tư.
Tại sao bây giờ cốt truyện lại phát triển như thể cô gi/ết người rồi Hannibal lại đến giúp cô h/ủy th/i d/iệt t/ích vậy.
Rõ ràng cô là một đứa trẻ ngoan ngây thơ lương thiện luôn tuân thủ pháp luật cơ mà.
Vậy... người có lỗi không phải là cô mà là tên khốn nạn Mason!
Sau khi Sydel tự mình thuyết phục mình, trong lòng cô tức giận bất bình hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mason, mới miễn cưỡng thoát khỏi sự khó chịu khi vì Mason mà cô suýt nữa suy đồi đến mức rơi vào cảnh trở thành s/át nh/ân.
Thứ Mason đánh mất chỉ là một mảnh s/ọ, nhưng thứ mà Sydel suýt mất đi là trái tim lương thiện và đôi bàn tay trong sạch này!!
Sydel vừa đi theo Mason vừa tò mò hỏi hắn: "Bác sĩ, sao chú lại xuất hiện ở đây vậy ạ?"
Nơi này hoang vu như vậy, mặc dù Sydel không biết những năm gần đây Hannibal phát triển như thế nào.
Nhưng không đời nào hắn lại lưu lạc tới một nơi mà thậm chí còn không thể nhìn thấy trên bản đồ để dạy học được.
"Chú ấy à?" Hannibal khẽ cười. Mặc dù đang kéo một người đàn ông có thể nặng tới 90kg, nhưng hơi thở của hắn vẫn luôn ổn định: "Cách đây không lâu, một tổ chức từ thiện cho trẻ em nổi tiếng đã tìm đến chú. Trong vài tháng qua, chú đã đến thăm một số cô nhi viện để phụ trách kiểm tra tâm lý cho bọn trẻ, công việc là cố vấn và hướng dẫn."
"Đây là nơi cuối cùng, " Hắn nói, "nhưng... đây là lần thứ hai chú đến đây."
"Chỉ là không ngờ lại gặp được cháu ở đây, " Hannibal nhếch môi cười, hắn đã không còn trẻ nữa nhưng trông vẫn rất ưa nhìn, hình như tâm trạng hắn đang rất tốt: "..... Đã năm năm rồi, bánh quy nhỏ đáng yêu ạ."
Sydel: ".... . Vậy tại sao chú lại xuất hiện trong hang động dưới lòng đất."
".... . À, là vì Christie."
"Cháu đã gặp Christie chưa?" Hannibal thản nhiên nói, "Cô ấy là một trong những sinh viên của chú khi chú còn đang nhậm chức ở trường đại học. Một tháng trước cô ấy cùng chú tới đây để làm đề tài nghiên cứu, bởi vì thương xót những đứa trẻ ở đây nên mới bớt thời gian làm hộ lý tình nguyện."
"Cô ấy nói hôm nay Mason Verger, một nhà từ thiện được báo chí đưa tin, đã đến cùng với một cô bé tóc vàng mắt xanh, nhưng hai người lần lượt biến mất."
"Khu vực sinh hoạt của cô nhi viện không lớn, bọn họ đã tìm kiếm nhưng không tìm thấy. Chú xuống hang động trước bọn họ, nếu không... người cháu đụng phải có lẽ không phải là chú rồi."
Trong lời nói của anh ta dường như có ý trêu chọc, nhưng Sydel nghĩ mà sợ.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: "Chủ yếu vì là lần đầu tiên nên cháu chưa có nhiều kinh nghiệm, sau này cháu sẽ chú ý hơn."
Sẽ chú ý không để bị người khác phát hiện, trước khi xảy ra sự việc cô sẽ xử lý tất cả những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cô bé nghiêm túc nghĩ--
Suy cho cùng thì đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, liên quan đến thanh danh trong sạch của cô.
Việc v/ặt đầu người khác trong giấc mơ thì không sao, nhưng nếu làm vậy ở hiện thực thì... có vẻ không tốt lắm.
Trong đầu Sydelle chợt hiện lên một hình ảnh, trong đó cô và Hannibal nhìn nhau từ xa qua song sắt, hai người nhìn nhau không nói câu nào, chỉ có bài hát "Những giọt nước mắt phía sau song sắt" vang lên rung động đến tâm can.
Sydel:...
Cô rùng mình, nhanh chóng rũ bỏ cảnh tượng khủng khiếp ấy ra khỏi tâm trí.
Cô bé quyết tâm nắm chặt tay, trong đầu thầm nghĩ: Cô sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra!
Sydel, người luôn tự nhận mình thuộc phe chính nghĩa, không thể chịu đựng được cảnh tượng ấy xảy ra với mình.
"E hèm."
Sydel nghe thấy tiếng cười vu vơ của Hannibal, nhưng hắn không có phản ứng gì với lời thề son sắt của cô.
Cảnh tượng Hannibal kéo theo một người đàn ông quá dễ gây chú ý. Sau khi hai người bước ra khỏi nơi hẻo lánh đó, một số đứa trẻ nhanh chóng chú ý đến họ, chúng vội chạy đi gọi người lớn tới, không cần Hannibal kéo người đến chỗ viện trưởng thì mấy người viện trường và Christie đã đến trong sân.
Bởi vì không biết tình huống thế nào, vẻ mặt bà viện trưởng nghiêm túc yêu cầu Christie dẫn mấy đứa trẻ đang vây xem về ký túc xá, sau đó mới nhìn về phía Hannibal và Sydel.
Mason bị Hannibal ném ngay ngắn xuống mặt đất rải đầy cát sỏi. Người đàn ông phủi bụi bẩn trên tay, nhỏ tiếng thở dài, nhìn vị viện trưởng với đôi mắt màu chàm đầy tiếc nuối: "Tôi rất xin lỗi, khi tôi tìm thấy ngài Verger thì anh ấy đã trông như thế này rồi."
Bà viện trưởng: "!"
Tim bà ấy thắt lại, không khỏi hít sâu một hơi, kinh hãi nhìn Mason trên mặt đất.
.. Lẽ nào người đã chếc rồi.
Sau đó bà viện trưởng nghe Hannibal nhẹ nhàng chậm rãi tiếp tục nói: "Sau đầu anh ấy có một vết thương lõm hình tròn có đường kính khoảng 3cm, chắc là vì tò mò, ngài Verger đã xuống hầm trú ẩn để khám phá, không để ý đường đi trơn trượt nên bị ngã vào trong đầm."
"Thật không may, anh ấy đã ngã đập gáy vào một tảng đá nhô ra, " Hannibal thở dài "Tất cả những gì tôi có thể làm là vớt anh ấy lên khỏi đầm nước trước, theo một số nghiên cứu y học của tôi... ngài Verger bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần đến bệnh viện nằm nghỉ là sẽ ổn thôi."
Mà cũng chẳng cần đi bệnh viện, cứ nằm vậy cũng sẽ ổn thôi.
Bà viện trưởng in lặng nhìn vết thương sau gáy Mason.
Cái chỗ đó bị lõm một mảng... sao nhìn lại giống như là bị đánh thế. Làm gì có hòn đá nào nhẵn nhũi đến mức các cạnh đều nhau như vậy.
Hannibal chú ý đến ánh mắt của bà viện trưởng, đúng lúc cắt ngang: "Chính Sydel là người đầu tiên phát hiện ra ngài Verger. Nếu không phải cô bé chạy ra khỏi hang và nhanh chóng tìm thấy tôi tới cứu anh ấy, thì không biết ngài Verger sẽ phải ngâm trong đầm nước bao lâu trước khi có ai đó tìm ra."
Trên người Sydel ẩm ướt và dính đầy rêu xanh trong hang động, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ ràng là cô bé đã đến đó.
Hannibal khen ngợi Sydel không tiếc lời: "Nhờ cô bé thông minh và tốt bụng này mà tôi đã nhanh chóng giải cứu được ngài Verger. Tôi nghĩ khi anh ấy tỉnh lại cũng sẽ rất biết ơn cô bé".
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chân thành tha thiết, cách nói chuyện từ tốn, mạch lạc rõ ràng, không hề có chút chột dạ nào, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt bà viện trưởng và nói: "Lẽ nào viện trưởng lại nghi ngờ tôi và... cô bé này sao?"
Bà viện trưởng im lặng.
Không phải bà muốn nghi ngờ... mà là hai người này thật sự rất đáng nghi!
Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn thì -
Hannibal là một người tốt bụng, chưa đến ba mươi tuổi đã nhận chức giáo sư, lại còn tự nguyện đến cái cô nhi viện hoang vắng này làm phổ cập giáo dục, anh ấy có tấm lòng lương thiện, đẹp trai, hiểu biết, giàu có, thông minh, lúc này lại đang dịu dàng, nho nhã và rất bình tĩnh đứng ở nơi này, dường như anh ấy còn thở dài tiếc nuối cho chỉ số IQ của Mason.
Lại nhìn sang cô bé bên cạnh--
Cô bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh xắn trắng như tuyết tràn đầy hoang mang, lo lắng nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, những ngón tay tinh tế mỏng manh đan với nhau trước người không biết phải làm gì, chỉ sợ những ngón tay mềm mại đó đến nâng một viên gạch cũng không nổi, thì sao có thể đ/ánh bại một người đàn ông nặng 90kg được.
Bà viện trưởng đã hiểu mọi chuyện, chỉ biết thở dài.
... Mặc dù ngài Mason Verger cũng đến đây để làm từ thiện, nhưng đóng góp kém hơn hẳn so với Hannibal.
Trong lòng bà viện trưởng, Mason giống như một nhà tư bản, mà Hannibal chỉ đến đây hai lần, không chỉ đầu tư mà còn rất hòa hợp với những đứa trẻ trong cô nhi viện, ngay cả hộ lý ở đây cũng đều là học trò của anh ấy, bà viện trưởng không tin Hannibal sẽ làm điều gì đó với ngài Verger.
Còn về Sydel.
Điều đó càng không thể. Làm sao một cô bé mảnh mai yếu đuối có thể đ/ánh bại được Mason cơ chứ.
Hơn nữa, Sydel cũng đi cùng Mason tới đây mà.
... Nhưng, Mason không những không nghe lời chỉ dẫn rồi đi loạn lên, vậy mà là một người trưởng thành, anh ta còn trượt chân ngã xuống nước, phải đợi một cô bé tới cứu.
Có vẻ như Mason Verger không những không nghe lời người khác, mà còn... vô cùng ngu xuẩn
Bà viện trưởng đau đầu. Chưa kéo được khoản đầu tư từ thiện nào, lại còn có thể rước lấy một đống rắc rối, bà ấy hỏi: "Đã gọi cấp cứu chưa?"
Hannibal mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai điềm đạm của người đàn ông lộ vẻ lo lắng: "Tất nhiên" là chưa rồi.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |