Thất lạc
← Ch.04 | Ch.06 → |
Điện thoại di động của Tần Tang bị trộm lúc cô đi trên quảng trường, lúc đó cô nhìn thấy Lý Vi Nhiên ôm một cô bé trong sáng kiểu học sinh ở trong đám đông, hai người nói nói cười cười chọn đồ trang sức, anh ghé vào tai cô bé nói một câu gì đó, cô bé đó liền trề môi đánh anh, trẻ con nũng nịu. Cô nhìn từ xa thấy nụ cười cưng chiều trên khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ của Lý Vi Nhiên, quay người lại, đã không thấy tăm hơi chiếc điện thoại di động trong túi.
Sau đó, cả buổi chiều trong lòng cô luôn có cảm giác như thể mất mát.
Tần Tang nghĩ tới đây, mỉm cười, lại nhấp một ngụm rượu, thở dài với bản thân: Tang Tang, không phải như thể, mày mất đồ thật rồi...
"Tang Tang!... Tang Tang!...", Tiểu Ly gối lên tay cô, mắt nhắm hờ nỉ non.
Tần Tang cảm thấy buồn cười, không phải nói đến say cùng cô sao? Sao ngược lại bản thân say trước rồi.
Con nhỏ này, luôn là đứa ngốc có cái phúc của ngốc.
...
Ngày hôm sau Tiểu Ly đi làm thì cúi gằm xuống, cả ngày tỏ vẻ e thẹn, đi vào đưa cà phê thì nhịp tim tăng tốc. Trái lại Trần Ngộ Bạch thì mang vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, làm việc nghiêm túc.
Tìm vài cái cớ, ra vào hơn chục lần, anh vẫn mang vẻ bất động như núi, không quyến rũ, không giải thích. Tiểu Ly nghĩ tức giận, anh ta quả nhiên trêu cô cho vui.
Còn may, không lỗ vốn quá nhiều.
Bởi vì ... đây không phải nụ hôn đầu của cô.
Nụ hôn đầu tiên của cô, đã trao cho một người tên là Sở Hạo Nhiên.
Đó là thời học đại học năm hai, ở tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tang Tang. Thật ra nói là tiệc sinh nhật của Tang Tang, người tới lại là toàn bộ đồng nghiệp ở công ty của ba Tang Tang, cùng với một đám thế hệ thứ hai, lộng lẫy cực kỳ, cực kỳ lớn.
Cô là đối tượng duy nhất tham dự bữa tiệc lộng lẫy mà Tang Tang mời. Giống như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, mặc trang phục đẹp đẽ gặp hoàng tử phong độ lịch thiệp trong hoàng cung tráng lệ, hoàng tử kia, chính là Sở Hạo Nhiên.
Nhắc đến Sở Hạo Nhiên, cũng chẳng qua chính là một công tử thế gia điển hình, đẹp trai lãng tử, tuấn tú lịch sự. Ngày đó anh ta khóa chặt mục tiêu sắp tới của mình trong một đám hoa tươi bướm lượn ... cừu nhỏ ngây thơ An Tiểu Ly.
Công tử nhà họ Sở là cao thủ tình trường, theo lời nói bình thường của bọn con gái thì sao? An Tiểu Ly đầu óc đơn giản đã đâm đầu vào cái bẫy dịu dàng của anh ta.
Chuyện lãng mạn đó...
Trong lúc tình yêu của cô chuẩn bị một chân bước vào cảnh giới không phải là anh thì không lấy chồng, chết đi sống lại, thì Tần Tang thong dong đi đến. Xin giáo viên phụ đạo cho cô nghỉ học, lại báo với ba mẹ cô ấy nói rằng hai người cùng đi du lịch, sau đó đưa cô đến căn phòng mà Tang Tang thuê ngoài trường, bị giam tròn một tuần lễ.
Tịch thu điện thoại di động, rút dây mạng máy tính, Tần Tang mang rất nhiều bát đĩa tới chỗ cô thuê, hằng ngày nấu rất nhiều món ăn ngon cho cô ăn, nhưng chỉ không cho cô ra khỏi cửa.
Một tuần lễ sau cô được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại, lúc không thể chờ đợi để đến trường của hoàng tử tìm anh ta, nhưng hoàng tử lại đang ôm gái đẹp hôn kiểu Pháp trong xe.
Cô trở về ngã lên sô pha gào thét đau khổ: "Tần Tang cậu là cái đồ nữ vương xảo quyệt! Cậu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì làm gì mà không xích tớ lại từ lúc vừa mới bắt đầu!"
Tần Tang thờ ơ. Sau đó lại thật sự bị nước mũi nước mắt của cô làm phiền mới hừ lạnh rồi nói: "Thời gian Sở Hạo Nhiên theo đuổi cậu có đối xử tốt với cậu không?"
Mắt Tiểu Ly ứa nước, gật "> đầu. Đâu chỉ là tốt, quả thực là nhị thập tứ hiếu. Buổi sáng gọi cô dậy, ngọt ngào gửi nụ hôn chào buổi sáng qua điện thoại, buổi trưa gửi cơm trưa tình yêu tới, buổi tối mang hoa hồng mời cô đi nhà hàng cao cấp ăn cơm tối. Đi đi về về có xe đẹp đưa đón, hoàng tử đích thân làm tài xế. Thỉnh thoảng biến mất vài ngày nhất định sẽ gọi điện thoại báo cáo mỗi ngày, phạm lỗi gì nhất định có món quà nhỏ chuộc lỗi.
[Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. ]
"Con gái chính là dùng để thương yêu, thể loại trai đẹp trẻ tuổi lắm tiền dịu dàng như Sở Hạo Nhiên, là do ông trời phái tới hoàn thành nhiệm vụ này cho hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ nhân gian. Cuộc đời của chúng ta, nếu như không đụng tới cực phẩm điên cuồng theo đuổi mấy ngày như vậy, thì sống uổng phí rồi!". Tần Tang giải thích dài dằng dặc cho cô nghe.
"Vậy mà cậu còn xích tớ lại! Anh ấy đang yêu thương tớ đấy!"
"Nếu không thì sao? Chờ hắn chơi chán ném tấm chi phiếu cho cậu để chia tay chắc? An Tiểu Ly cậu là kiểu người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh sao?". Ánh mắt của Tần Tang khinh bỉ cô rõ ràng.
Tiểu Ly quấn ngón tay, chột dạ lẩm bẩm.
"Hiện giờ, cậu đã hưởng thụ quá trình điều tuyệt vời được cực phẩm theo đuổi, rồi thản nhiên đá hắn. Sở Hạo Nhiên đời này sợ rằng lần đầu tiên gặp được nữ sinh nói bye bye với hắn. Đừng nói khoa trương đến mức cả đời không quên được cậu, chí ít lần sau hắn gặp lại cậu, hắn vẫn lập tức nhớ tới, An Tiểu Ly này là cô gái đầu tiên mà mình từng gặp trong đời nói NO với mình!". Tần Tang không chút khách khí ấn vào trán cô, nói tiếp: "Đến lúc đó, nếu như hắn vẫn lưu luyến bụi hoa, cậu cứ cười lạnh một tiếng mà đi lướt qua hắn. Nếu như hắn vừa lúc bắt đầu nảy sinh ý rút lui muốn rửa tay chậu vàng, nói không chừng cậu chính là con heo nái trong kết thúc thần thoại kia. Đã hiểu chưa?", Tần Tang lạnh nhạt nhào nặn bột thành từng sợi, nói cho cô nghe.
An Tiểu Ly bừng tỉnh ngộ.
...
Buổi tối hôm nay thật sự làm bánh chẻo ăn.
Trần Ngộ Bạch vẫn ngồi đợi trên sô pha như đại gia, thỉnh thoảng giục Tiểu Ly hai câu.
"Em nhăn mặt làm cái gì"? Cả buổi tối, trên khuôn mặt nhỏ bé của cô là vẻ hoang mang, anh nhìn cũng thấy khó chịu.
"Không có việc gì!", Tiểu Ly lẩm bẩm, nói cho anh, anh cũng không giúp được.
Vầng sáng hiện lên, núi băng này có người nói là do tổng bộ Lương thị phái tới, BOSS lớn của Lương thị trong truyền thuyết kia không phải đại ca xã hội đen sao? Có lẽ, để anh đàn áp bọn xấu thì điện thoại di động của Tang Tang tìm về được rồi.
"Tổng giám đốc ...!" Tiểu Ly chạy tới nịnh bợ: "Anh có qua lại với xã hội đen không?"
Trần Ngộ Bạch buồn cười, nhìn dáng vẻ hai mắt phát sáng của cô không nhịn được mà trêu cô: "Em thấy sao?"
"Có!"
"Không."
Tiểu Ly đảo mắt nhìn.
"Em muốn tìm xã hội đen làm gì"? Trên mặt con nhỏ này viết có việc cần tìm người.
"Điện thoại di động của Tang Tang bị trộm mất, rất quan trọng... Em lại không giúp được gì!".
"Nếu tôi có thể giúp em thì sao?"
"Tôi sẽ ..." Tiểu Ly vỗ ngực vang dội: "Hic —— anh nói đi!"
"Muốn cái gì cũng được"? Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên đi đến gần, cúi đầu xuống gần như dán lên má cô, cười tinh quái vô cùng.
Tiểu Ly bị nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị cám dỗ dưới ngọn đèn của anh làm cho giật điện, nhìn ngẩn ngơ.
Trần Ngộ Bạch thu lại nụ cười, nâng kính mắt, lùi lại, thong thả ung dung nhắc nhở một người nào đó bị nam sắc mê hoặc hóa đá: "Bánh chẻo sắp nát rồi!".
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn vội vàng nhảy vào trong bếp của cô, khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên một nụ cười mỉm.
Bánh chẻo tối hôm đó đại thể là da tróc thịt bong, ruột tuồn ra ngoài bụng, hai người một thì suy tư còn một thì lặng lẽ không lên tiếng ăn từng cái bánh một.
...
Tần Tang vội vã chạy tới địa chỉ mà Tiểu Ly nói trong điện thoại.
Đẩy cửa gian phòng ra, trong căn phòng ngăn nắp sáng rực đẹp đẽ, nam nữ ôm nhau hát, tụ lại chơi mạt chược, ngã trên sô pha "trò chuyện thân thiết"... Một thanh niên gầy tong teo có vẻ sắp ra khỏi cửa, lúc cô tiến vào suýt nữa đụng phải hắn, cô nói xin lỗi người đó nhưng còn chưa để cô đi, thì tay hắn đã chống cửa cười xấu xa đánh giá cô: "Ôi, em gái lạ mặt nha, mới tới à? Nói cho anh trai biết, tên em là gì vậy?".
Tần Tang nhíu mày, không muốn trả lời hắn, tìm bóng dáng của Tần Tống khắp nơi. Nhưng tên đó lại không nghe theo, không chịu buông tha, đi theo phía sau cô gọi từng tiếng em gái.
Một giọng nói có sức thu hút vang lên: "Tang Tang!".
Thật ra lúc cô vừa mới đến Tần Tống đã để ý tới rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không xác định được thiếu nữ như hồn ma trước mắt này có phải là báu vật mỹ lệ xinh đẹp ngày đó không, hôm nay cô buông mái tóc thẳng dài, mặc áo T-shirt ngắn tay màu trắng tinh, quần skinny jean bạc màu, trên mặt không hề trang điểm, càng thấy rõ môi đỏ răng trắng, trẻ trung hoạt bát. Cậu ba nhà họ Lôi còn rất tinh mắt, thấy cô liền quấn lấy, nhìn dáng vẻ mím môi không chịu nổi của cô, Tần Tống vội vàng đứng dậy đi tới.
"Hi!", Tần Tang vẫy nhẹ tay, chào anh.
Tần Tống bị nụ cười trên mặt cô lay động, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong gian phòng này quá áp lực: "Chờ tôi chút!".
Anh cầm áo dẫn cô ra ngoài, Lôi Minh chưa từ bỏ ý định đuổi theo ra ngoài: "Này! Người đẹp, để lại điện thoại đi, hôm nào cùng đi chơi nha!".
"Cút đi! Người của tôi, thu móng vuốt của cậu lại đi!".
Tay anh ôm hờ cô, Tần Tang gần như bị anh đẩy đi về phía trước.
"Điện thoại đâu"? Cô không thích câu Tần Tống vừa mới nói lắm.
"Tiểu thư, sao cô lại làm giống như giao dịch ngầm vậy, tiền trao cháo múc. Muốn điện thoại, đi ăn một bữa cơm với thiếu gia trước đã!", Tần Tống chậm rãi trêu cô.
Tần Tang là người thẳng thắn: "Ừ, tôi mời anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi!".
...
"Làm gì mà phải nôn nóng vậy? Bên trong có ảnh sex hả?", Tần Tống nhìn cô không ăn mấy miếng, hết sức chuyên chú loay hoay với điện thoại di động, ăn mấy miếng cũng ngừng lại.
Mấy ngày trước anh ba giao việc tìm một chiếc Gresso nhập ngoại bị móc mất, anh dặn đại xuống dưới, sáng hôm nay thì có người đưa tới.
Anh hỏi Trần Ngộ Bạch tìm cho ai, thư ký nhỏ dễ thương của Trần Ngộ Bạch nói trong điện thoại: "Anh ở đâu, Tang Tang nói để cô tự qua lấy".
Tang Tang... thì ra là của cô. Anh vuốt ve chiếc điện thoại di động màu đỏ trong tay, chơi cái gì cũng không tập trung, kiên định.
"Không phải, có mấy file ở bên trong, bản thảo mấy chục vạn từ, viết lại một lần chắc tóc tôi rụng sạch mất!", Tần Tang vui vẻ kiểm tra file.
"Nào, cho tôi có vinh dự được đọc tác phẩm lớn một chút"! Tần Tống bị vẻ mặt mừng rỡ của cô làm cho hăng hái, bàn tay vươn ra kéo lấy điện thoại di động trong tay cô.
Tần Tang muốn giành lại theo bản năng, nhưng mà nơi bọn họ ăn này rất cao cấp, ầm ĩ thì chẳng ra sao cả. Huống hồ anh ta cũng không phải thiếu niên chưa trải qua chuyện gì, xem chút cũng chẳng sao.
Cũng chẳng sao?! Mười phút sau, Tần Tống nhắm mắt, gian nan lên tiếng: "Cô viết cái này sao?".
Tần Tang gật đầu.
"Tang Tang... Cô là... tiểu thuyết gia gì vậy?"
Tần Tang trấn định uống một miếng canh: "Tiểu thuyết gia ngôn tình."
Tiểu thuyết ngôn tình? Tiểu thuyết tình dục! Sắc mặt Tần Tống sa sầm, uống nước một cốc rồi lại một cốc, mẹ nó, đúng là mất mặt, mới nhìn mấy trang, phía dưới của anh lại có thể dựng thành cái lều nhỏ! Đếch đỡ được!
Tần Tang nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, quan tâm hỏi: "Anh có sao không? Xin lỗi nha, không nên cho anh xem, tôi không biết anh thuần khiết như vậy."
Tần Tống hít vào một hơi, ho khan kinh thiên động địa, sặc sụa.
Tần Tang hiểu ý đứng dậy, cho anh ngồi một mình một lát để bình tĩnh tâm trạng: "Xin lỗi, tôi đi toilet."
Tần Tống nói không nên lời, gật đầu liên tục.
Một lát sau quản lý sảnh vội vã đi tới: "Cậu sáu, quý cô lúc nãy muốn tính tiền, cậu xem thế nào?".
Tần Tống thờ ơ gắp một món ăn, nếm kỹ lưỡng, hương vị cũng được.
"Ừ!" Anh gật đầu, ý bảo quản lí, có thể.
Đây là lần đầu tiên Tần Tống anh để một cô gái trả tiền cho anh, anh dường như có chút suy nghĩ mỉm cười.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |