Nàng ấy tiến cung thay thế nàng
← Ch.004 | Ch.006 → |
Rời khỏi Khôn Ninh cung, ánh mắt Du Phức Nghi vẫn như cũ trong suốt lóe sáng, quả nhiên nữ nhân có thể ở hậu cung sinh tồn, người người đều là ảnh hậu.
Nàng còn sợ chính mình khóc không được, tính nhéo bắp đùi, ý niệm trong đầu mới vừa động, nước mắt liền tràn mi, hoàn toàn là ngoài dự đoán của nàng.
- Nương nương, người ra rồi sao?
Thái giám Lý Nguyên Bảo đang ngồi xổm trong râm mát ở dưới hành lang chỗ Trường Xuân cung vội vàng đứng lên chạy chậm lại đây, cúi đầu khom lưng xong, lại quay đầu quát lớn bốn thái giám nâng kiệu:
- Không có ánh mắt, còn không mau chạy nhanh lại đây nâng kiệu?
Du Phức Nghi ngồi lên kiệu, không đợi nàng mở miệng phân phó, Lý Nguyên Bảo đã kéo dài giọng thét to:
- Khởi giá...... Từ Ninh cung......
Cốc vũ nghe vậy cười mắng:
- Giỏi cho Lý Nguyên Bảo nhà ngươi, nương nương còn chưa nói gì đâu, ngươi lại dám cướp lời chạy ở phía trước, rốt cuộc ngươi là chủ tử hay nương nương là chủ tử?
Lý Nguyên Bảo cười hì hì nói:
- Chúng ta làm nô tài còn không phải là thay chủ tử phân ưu sao, chạy ở phía trước đó là bổn phận, nếu mọi chuyện phải để chủ tử nói rõ ràng mới hiểu được, khác gì cái chày gỗ đâu, có chút chuyện cũng phải tự mình mở miệng, chủ tử còn không mệt chết sao?
Du Phức Nghi trách một tiếng:
- Ngươi thật ra cũng có vài phần thông minh, lại biết bản cung muốn đi Từ Ninh cung.
Lý Nguyên Bảo chạy bước nhỏ theo sát bên cạnh kiệu, đôi mắt đắc ý quang mang:
- Hôm qua thái hậu phái Thôi ma ma tới thăm tam hoàng tử còn tặng huyết yến cùng Tây Dương hoa hồng lộ, theo tính tình của nương nương, tất nhiên hôm nay muốn đi qua tạ ơn rồi.
Chớp mắt một cái, vừa cười vừa nịnh hót:
- Nói cho cùng, vẫn là vì nương nương kính cẩn thủ lễ, bằng không nô tài có mười con mắt, cũng nhìn không ra đâu.
- Chút nữa tìm Thính Phong lĩnh một chén nước dưa hấu đi, nói là ta thưởng.
Dám xằng bậy đo lường ý tứ chủ tử là tội lớn, nhưng làm một phi tần, Du Phức Nghi vẫn thích cấp dưới thông minh như vậy.
Mỗi ngày đều trôi qua rất "phấn khích" nếu giống như hắn nói, mọi chuyện đều phải nói rõ ràng mới hiểu được, thật là mệt chết nàng.
#####
Có lẽ nửa đời lục đục đấu đá với nhau trải qua nhiều chuyện, bây giờ thái hậu thích yên tĩnh, cực phiền chán tiếng ồn ào, chỉ mùng một, mười lăm mới để hoàng hậu dẫn các vị phi tần đám hoàng tử, công chúa lại đây thỉnh an.
Những lúc khác, trừ hoàng thượng, hoàng hậu cùng đám hoàng tử công chúa, cũng chỉ có vài phi tần được thái hậu ưu ái mới có thể có cơ hội yết kiến.
Ngoài mặt thái hậu có vẻ cực kì yêu thích Du Phức Nghi nên không bị cản trở, sau khi đi vào Từ Ninh cung, Thôi ma ma tự mình dẫn dắt, đi tới phòng phía tây.
Trong Tây phòng, một phụ nhân trung niên ngồi trên giường phù dung, ngồi ở bàn đối diện bên sườn là một nữ tử đến tuổi dậy thì, đang chuẩn bị pha trà.
Phụ nhân trung niên chính là thái hậu, mà bên cạnh nữ tử dậy thì chính là chất nữ Tần nhị tiểu thư.
- Thỉnh an thái hậu.
Du Phức Nghi phúc thân làm lễ vạn phúc.
Tần nhị tiểu thư nghe tiếng liền ngẩng đầu, môi khẽ mở, lộ ra nụ cười tươi đẹp như cảnh xuân, giọng nói vui sướng:
- Thỉnh an Đức phi nương nương, ta đang pha trà, không thể dừng lại, xin nương nương thứ tội cho ta không thể đứng dậy hành lễ.
Du Phức Nghi không chút để ý khoát tay áo:
- Cũng chỉ là nghi thức xã giao, Tần nhị tiểu thư không cần để trong lòng, chỉ để ý việc của ngươi là được.
Tần nhị cô nương cười hì hì nói:
- Đa tạ nương nương khoan hồng độ lượng, một hồi nước trà pha xong, chén đầu tiên sẽ hiến cho người.
- Mới vừa rồi còn nói chén đầu tiên muốn hiến cho ai gia, Đức phi vừa đến đây, ai gia đã bị ném qua một bên, thật sự là đau lòng ta mà.
Thái hậu chỉ chỉ lên trán Tần nhị tiểu thư, sau đó mới nói với Du Phức Nghi:
- Ngươi ngồi đi.
Sau khi Du Phức Nghi ngồi xuống băng ghế cung nữ mang tới, thái hậu liền thân thiết hỏi:
- Diễm nhi thương thế sao rồi?
- Nhìn mặt mũi bầm dập có chút dọa người, nhưng cũng không có gì đáng lo, Đồ thái y đã đưa thuốc mỡ, lúc này đã tốt hơn nhiều, năm ba ngày nữa có thể khỏi hẳn, thái hậu không cần lo lắng.
Du Phức Nghi nói vui vẻ, nửa điểm cũng không đề cập đến tên đầu sỏ gây ra là Tư Mã Giác cùng với mẫu phi của hắn là An Thục phi, nói xong lại đứng dậy, phúc thân, vẻ mặt cảm kích nói:
- Thái hậu ban thưởng Tây Dương hoa lộ Diễm nhi rất thích, nghe Vấn Mai nói hôm qua trước khi ngủ đã uống một chén, hôm nay vừa bò dậy liền la hét ầm ĩ đòi uống nữa, thần thiếp tại đây thay hắn tạ ơn Thái hậu.
Lúc thái hậu nói những lời này vẻ mặt hết sức hiền lành:
- Trong đám tôn nhi của ai gia, yêu thương nhất chính là Diễm nhi, có thứ tốt có thể không cho người khác, nhưng hắn một phân cũng không thể thiếu.
Đem chính mình đặt trên lửa để nướng thì cũng thôi, thế nhưng lại đem Tư Mã Diễm đặt trên lửa để nướng, mà tên Tư Mã Duệ lại có vẻ thiên vị Tư Mã Giác, hai người cũng coi như lực lượng ngang nhau, không đến mức làm cho Tư Mã Diễm bị người khác chướng mắt.
Hơn nữa gần đây Lệ phi đang hoài thai, nếu sinh hạ ra hoàng tử, cũng có thể chia sẻ lực chú ý của người khác, tình cảnh của mình cũng không quá tệ.
Du Phức Nghi đành phải coi như là nghe mà không hiểu, vẻ mặt vô tội cười nói:
- Có hoàng tổ mẫu yêu thương tôn nhi như vậy, là phúc khí của Diễm nhi.
Đã sớm biết không thể hy vọng nhiều về nàng, nếu không nàng cũng không đem chất nữ tiến cung chờ tuyển tú.
Nghe xong lời này, thần sắc thái hậu không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Tần nhị tiểu thư đang pha trà, cực vì tự nhiên chuyển đề tài:
- Ở phương diện này ngươi rất am hiểu, nên chỉ điểm cho nha đầu kia một chút, nếu không nàng lại độc hại miệng của ai gia.
- Hoàng cô cô, hôm qua người còn khen người ta pha trà tốt vô cùng, lúc này lại nói người ta độc hại miệng người, người ta, người ta không thuận theo...
Tần nhị tiểu thư nghe vậy liền giận dỗi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Kỹ thuật pha trà đã thịnh hành từ mấy trăm năm trước, phương thức uống trà ở Đại Chu cũng không khác bao nhiêu so với thế kỷ hai mươi mốt.
Du Phức Nghi có phụ thân là Du Mẫn Viễn là một cao thủ pha trà, là đích trưởng nữ hưởng thụ muôn vàng sủng ái một thân, liền được chân truyền này.
Là một nữ tử xuyên không, Du Phức Nghi đối với cái loại bỏ thêm muối, tảo, gừng, hành lá, trần bì (vỏ quýt phơi khô), bạc hà cùng với thù du, vừa ngọt vừa mặn vừa cay vừa chát.
Uống một ngụm liền có thể lĩnh hội nhân sinh trăm vị tạp trần, uống trà kiểu này thật sự xin tha thứ cho kẻ bất tài, cố nén dạ dày không được tốt, bưng lên nhấp một ngụm, nói lời khen ngợi trái lương tâm:
- Thái hậu chỉ là vui đùa với ngươi thôi, tay nghề tốt như vậy, ta không thể so với ngươi, nếu phụ thân ta còn trên đời có thể phân cao thấp với ngươi.
Tần nhị tiểu thư mạnh mẽ xoay người lại, vui vẻ nói:
- Thật sao?
- Người ta là khiêm tốn với ngươi, mà ngươi lại tin là thật, chẳng lẽ ngươi là chày gỗ sao?
Thái hậu cười mắng một câu, trong lòng lại đối với Tần nhị tiểu thư hết sức vừa lòng, còn chưa có tiến cung liền biết giấu tài, giả dạng thành tiểu cô nương thiên chân vô tà.
Có thể thấy tính toán trong lòng nàng đã thành công, khó trách Tần gia có năm sáu đích nữ đồng tuổi, ngược lại chọn một thứ nữ như nàng.
Du Phức Nghi vẻ mặt thành thật nói:
- Ở trước mặt thái hậu, thần thiếp cũng không dám nói dối, tài nghệ pha trà của Tần nhị tiểu thư là độc nhất vô nhị.
- Ngươi nha, lại tâng bốc nàng đi.
Thái hậu ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ, trong lời nói lại có thâm ý:
- Ai gia quản không được nàng, về sau ngươi nên chỉ điểm nàng nhiều một chút.
Du Phức Nghi lại giả ngu, cười hì hì nói:
- Không cần thái hậu quản đâu, Tần nhị tiểu thư có tướng mạo tính tình như vậy, ai thấy mà không thương được chứ?
Thái hậu cười như không cười liếc mắt nhìn Du Phức Nghi, cũng không vạch trần, tiếp nhận chén trà của Tần nhị tiểu thư, híp mắt tinh tế thưởng thức.
Du Phức Nghi cũng phải uống một chén, không tìm được lý do từ chối, đành phải kiên trì uống, vì phòng ngừa mình nhổ ra ngoài, liền đem lực chú ý đặt lên người Tần nhị tiểu thư.
Dung mạo của Tần nhị tiểu thư có năm sáu phần giống thái hậu, mặt trái xoan, mắt không lớn không nhỏ, mũi không cao không thấp, miệng không dầy không mỏng, tổ hợp lại với nhau nhìn cũng tạm, được cái da thịt tuyết trắng, tính tình lại vui vẻ hoạt bát, cả người tản ra thanh xuân tràn đầy sinh lực, cũng miễn cưỡng có thể xem như vừa mắt.
Không thể trách Du Phức Nghi bới móc, bởi vì trong cung thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, dù là "Hoa tàn ít bướm" hoàn toàn bị thất sủng Thường mỹ nhân, so với nàng còn mạnh hơn nhiều.
Bất quá dung mạo cũng không phải sẽ có được phân vị cao, có thể sinh tồn trong cung có được sự sủng ái, cũng không phải chỉ dựa vào dung mạo.
Ví dụ như Tào mỹ nhân, chính là tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại không được sủng ái bằng Lệ phi chỉ có tư sắc bình thường.
Uống xong một chén, vì tránh cho Tần nhị tiểu thư múc thêm một chén cho mình, nàng vội vàng cáo lui với thái hậu.
Ngồi lên kiệu, rời khỏi Từ Ninh cung, đi đến đường hẻm bên cạnh Vĩnh Thọ cung, Lý Nguyên Bảo đi lên, mắt liếc về hướng Khải Tường cung đang ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Lệ phi động thai khí, sau khi hoàng thượng hạ triều liền vội vàng chạy đến.
Cốc vũ bĩu môi, tức giận than thở nói:
- Động thai khí, động thai khí, ba ngày bốn bữa sẽ động thai khí một lần, lúc nương nương mang thai tam hoàng tử, cũng không giống nàng như vậy.
Trong cung nhiều mỹ nhân, phi tần mang thai dù không thể thị tẩm vẫn muốn giữ hoàng thượng ở lại bên cạnh mình.
Bằng không sau mười tháng mang thai, thanh xuân bị mất, nếu sinh được hoàng tử thì tốt, xem như nể tình hoàng tử, mỗi tháng còn có thể dính vài giọt mưa móc, sử dụng chút thủ đoạn, không chừng còn có thể lấy được ân sủng.
Nếu sinh công chúa, coi như là gian nan rồi, vị Tống tài nhân sau Trữ Tú điện chính là ví dụ.
Lý Nguyên Bảo chậc lưỡi, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa:
- Tháng chín tuyển tú, tháng mười một sắc phong người mới, thời tiết trong cung sắp thay đổi, nàng có thể không nóng ruột sao? Bất quá cũng chỉ dám nháo một chút, hoàng thượng cũng không phải là người tốt tính, từng chơi bời đầu đường xó chợ, có dạng thủ đoạn gì mà chưa thấy qua? Cẩn thận vượt ra khỏi cực hạn khoan dung của hắn, lại phải cầm cái xẻng vào lãnh cung.
Du Phức Nghi giận tái mặt, khiển trách:
- Càng nói càng nghe không được, có phải không cần đầu nữa? Nếu đúng thế thì nói thẳng, không cần hoàng thượng ra lệnh, bản cung có thể thành toàn cho ngươi.
- Ai nha uy, xem cái miệng nô tài này.
Lý Nguyên Bảo giống như chụp muỗi, vỗ vài cái lên mặt, cười nói:
- Chém đầu nô tài rồi, còn có ai có thể giống như nô tài tận tâm tận lực hầu hạ nương nương đây?
- Nói cũng đúng.
Du Phức Nghi nâng lên quạt tròn, ở trên ót của hắn gõ một cái, hừ nói:
- Cho ngươi nhớ kỹ, nếu còn dám mở miệng nói bừa, liền đánh cho đầu ngươi nở hoa.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |