Hôn trẫm một cái (2)
← Ch.071 | Ch.073 → |
Nhưng hắn nghĩ cũng quá đơn giản, Du Phức Nghi lại nhắc nhở nói:
- Không chỉ có Từ Ninh Cung đâu, trừ chổ này còn có tẩm cung Càn Thanh Cung, mùng một mười lăm người nghỉ ở Khôn Ninh Cung, lật thẻ bài của Trịnh quý phi sẽ nghỉ ở Vĩnh Thọ Cung, lật thẻ bài của thần thiếp sẽ nghỉ ở Trường Xuân Cung, này là mấy chỗ người vẫn thường lui tới. Ngày nào đó người nổi hứng, có lẽ còn lật thẻ bài của các vị phi tần khác. Chổ có thể động tay động chân nhiều lắm, người phải cẩn thận chú ý mới được.
- Hoàng hậu chưởng quản phượng ấn xử lý cung vụ nhiều năm, sao có thể ngay cả cung của mình cũng quản không tốt? Vĩnh Thọ Cung cùng Trường Xuân Cung trẫm cũng không lo lắng, Trịnh quý phi cùng nàng đều là người biết tính toán, nếu không lúc này mộ phần của hai người các nàng đã mọc xanh cỏ. Còn chổ các phi tần khác....
Tư Mã Duệ giơ tay bẹo má nàng, vẻ mặt sủng nịch bất đắc dĩ nói:
- Nhìn xem, đang nói chính sự lại đi ăn dấm, nàng cũng không cần kẹp dao giấu kiếm uy hiếp trẫm, cho dù chổ các nàng không có nguy hiểm, thì trẫm cũng không có hứng thú lật thẻ bài của các nàng.
Đối với người tự kỷ cuồng như vậy, Du Phức Nghi cũng chẳng thèm phản bác tốn hơi.
Nâng đầu lên, ở trên trán hắn hôn một cái, rồi nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi hoàng thượng nói thần thiếp hôn người một cái, người sẽ nói cho thần thiếp một chuyện đại hỉ, hiện giờ thần thiếp hôn rồi, người cũng không thể nuốt lời.
- Đừng có làm cho có lệ với trẫm, trẫm không có ngốc đâu.
Tư Mã Duệ chỉ chỉ vào môi mình, cường ngạnh nói:
- Hôn chổ này!
Hôn liền hôn, này đó có là cái gì, dù sao cũng không phải chưa ăn thịt heo.
Du Phức Nghi trợn mắt, "chóc" một cái mổ vào mỏ hắn, sau đó thối lui, hừ nói:
- Vậy được chưa?
Tư Mã Duệ không trả lời nàng, nâng cánh tay lên, vòng sau đầu nàng, kéo về phía hắn, môi hắn cùng môi nàng dán sát một chỗ, sau đó há miệng, hung ác bá đạo công thành đoạt đất.
Cho đến khi sắc mặt Du Phức Nghi đỏ lên hô hấp dồn dập, mới buông nàng ra.
Du Phức Nghi hít sâu mấy hơi, ổn định hơi thở, mới đấm đánh trước ngực hắn vài cái, thúc giục nói:
- Tiện nghi đều chiếm hết, lúc này nói được chưa?
Thúc giục xong lại uy hiếp nói:
- Nếu còn giở trò, cẩn thận thần thiếp cáu giận.
- Không giở trò không giở trò, ngàn vạn lần đừng cáu giận.
Trong tư khố ngọc bích phỉ thúy có thể dỗ nàng, đã đưa toàn bộ tới Trường Xuân Cung.
Nếu nàng giận hắn, hắn thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể dỗ nàng, vội vàng đầu hàng, nói:
- Sáng nay Tống ngự sử nhờ trẫm truyền cho ngươi một tin, nói là huynh trưởng của ngươi Du Thiệu Nghi hôm qua đã trở về.
Ánh mắt Du Phức Nghi sáng lên:
- Đã trở về?
Tư Mã Duệ gật gật đầu, đột nhiên chuyển chuyện:
- Bất quá đại tẩu cùng chất nữ của ngươi hiện tại đang bị bệnh, mấy ngày gần đây không thể đưa bái thiếp.
- Bị bệnh?
Du Phức Nghi nghe được tin Du Thiệu Nghi đã về đang cao hứng, ai ngờ đại tẩu cùng chất nữ lại bị bệnh, nàng vội nói:
- Thỉnh hoàng thượng sai thái y đi nhìn các nàng một cái, đại tẩu thì không sao, dù gì cũng đang lúc trẻ khỏe uống nhiều dược là không có việc gì, chỉ là tiểu chất nữ vừa mới năm sáu tháng...
- Này còn cần nàng nói? Trẫm nghe Tống ngự sử nói xong liền sai Phùng ngự y đi đến Du phủ.
Tư Mã Duệ liếc nàng một cái, thấy bộ dạng nàng mang theo nôn nóng bất an, tốt tính trấn an nàng:
- Nàng đừng quá sốt ruột, Phùng ngự y y thuật cao minh, ngay cả người chết cũng có thể từ Quỷ Môn Quan kéo về, có hắn ra tay nhất định tiêu trừ được bệnh.
Có kiểu an ủi như vậy sao, gì mà người chết gì mà Quỷ Môn Quan, cũng không sợ phạm vào cấm kị! Du Phức Nghi không còn gì để nói.
Không lâu sau Vương Đại Hỉ là đại đồ đệ của Triệu Hữu Phúc mang theo tin tức tốt tới đây:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Đức phi nương nương, Phùng ngự y từ Du phủ trở về, nói là Du đại thiếu phu nhân cùng du tiểu thư chỉ là khí hậu không quen, cũng không có gì lo ngại, uống mấy lần dược là khỏi hẳn, thỉnh hoàng thượng, Đức phi nương nương yên tâm.
Du Phức Nghi vui vẻ giơ tay:
- Thưởng!
Cốc Vũ vội cầm đại hà bao đưa cho Vương Đại Hỉ.
- Tạ Đức phi nương nương ban thưởng.
Vương đại hỉ cười hì hì tiếp hà bao, sau đó ngồi quỳ dập đầu hành lễ:
- Nô tài cáo lui!
Tư Mã Duệ liếc Du Phức Nghi một cái, rồi há miệng nói móc:
- Trẫm đã nói không có việc gì, ngươi còn lo lắng như thế.
Thân chủ của khối thân thể này rất thân thiết với Du Thiệu Nghi, bản thân nàng cũng sùng bái hâm mộ sự tự do của hắn.
Lại còn phải trông cậy hắn có thể trấn trụ đám thân thích loạn thất bát tao, nếu bọn họ lén lút tạo nghiệt, cuối cùng chỉ có nàng cùng Tư Mã Diễm gánh tội thay, sao có thể không để bụng đến chuyện của hắn?
Nàng nâng cằm, cao ngạo hừ nói:
- Cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Mười ngày sau, đại tẩu cùng tiểu chất nữ cuối cùng cũng lành bệnh, Du Thiệu Nghi đưa bái thiếp vào trong cung.
Du Phức Nghi được Vương hoàng hậu cho phép, chọn mùng hai tháng hai triệu bọn họ tiến cung.
Du Phức Nghi từ Khôn Ninh Cung trở về, dùng xong đồ ăn sáng, đang muốn đến đông thứ gian ngủ một giấc.
Cốc Vũ cao hứng phấn chấn tiến vào bẩm báo nói:
- Nương nương, Du đại gia, Du thiếu phu nhân cùng với Du tiểu thư cầu kiến.
- Tới sớm vậy sao?
Du Phức Nghi lắp bắp kinh hãi, vội nói:
- Mau mời!
Cốc Vũ ra ngoài truyền chỉ, trong chốc lát rèm cửa xốc lên, Cốc Vũ bước vào, đi theo phía sau là mấy tên thái giám nâng mấy cái rương.
Mười rương gỗ cực đại đặt hết vào phòng, chính chủ mới chậm rãi hiện thân.
Đi ở phía trước là Du Thiệu Nghi, đối với Du Phức Nghi mà nói cũng không quá xa lạ.
Trong kí ức của thân chủ này hơn phân nửa đều thân ảnh của hắn, Du Thiệu Nghi có bộ dạng chi lan ngọc thụ ấm áp như gió xuân.
Nhưng tính tình lại cực kỳ hấp tấp, ở Du gia có gia phong nghiêm gặt lại là dị loại, vừa mới tiến vào, đã chuyển động tròng mắt đánh giá khắp nơi.
Ở phía sau lưng hắn chính là đại tẩu Y Lị Toa(tên là eliza), dáng người cao gầy da trắng, đôi mắt to màu xanh ngọc.
Một đầu tóc vàng rũ xuống bờ vai, bên mái kẹp tóc đính đá quý, ăn mặc y như phim thời kì trung cổ mà kiếp trước Du Phức Nghi từng xem.
Eo nhỏ xiết chặt bung làn váy, chỉ là chất liệu vải so với trong phim thì tốt hơn nhiều, đều là tơ lụa, váy viền mấy hàng ren, trên tay ôm một cái tã lót, bên trong lộ ra khuôn mặt của tiểu chất nữ.
Du Phức Nghi xem xét tiểu chất nữ vài lần, suýt bật cười, nàng thật sự không thể không cảm thán gien di truyền quá cường đại.
Tiểu chất nữ một đầu tóc vàng, làn da tuyết trắng, đôi mắt cùng màu với đại tẩu đều là màu xanh ngọc.
Trừ này đó ra còn lại giống Du Phức Nghi như khuôn mẫu khắc ra, đều là mặt trái xoan mày lá liễu môi anh đào, diện mạo điển hình của tiểu bạch hoa.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |