Sinh non? (2)
← Ch.064 | Ch.066 → |
Tháng này nàng đến quỳ thủy, Triệu tài nhân cũng biết, nàng ta muốn mượn cơ hội phản dame Tần quý nhân, báo thù Tần quý nhân thường ngày hay tìm mọi cách khó xử nàng.
Du Phức Nghi có thể lý giải, nhưng Trịnh quý phi không biết nàng đến tháng, không ngờ nàng ta lại phối hợp diễn trò cùng Triệu tài nhân.
Xem ra Trịnh quý phi đã hạ quyết tâm muốn cùng nàng cùng lui cùng tiến.
Bất quá chuyện này chỉ dùng để dọa Tần quý nhân một chút, nếu muốn nháo lớn, chỉ sợ sẽ trở thành trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Vì thế Du Phức Nghi ôm bụng, cười khổ giải thích nói:
- Không phải sinh non, là ta tới quỳ thủy, mới vừa rồi vội vã, vô ý trượt chân, lúc này mới...
Trịnh quý phi không chịu thu binh, trong miệng lúc la lúc hét, thậm chí không tiếc nói ra thống khổ mà mình từng trải qua:
- Là quỳ thủy hay là sinh non, chưa gọi thái y đến xem, chỉ sợ khó mà nói, phải biết rằng có vài người có thai, một hai tháng đầu còn có quỳ thủy, nếu sơ ý lơ là, sẽ bị sinh non.
Tư Mã Duệ đang kinh ngạc đến ngây người bị mấy câu của Trịnh quý phi đánh tỉnh, "vèo" một cái đứng lên.
Nhấc chân đá cái bàn, chén đĩa rơi xuống đất liền vỡ nát, quát to:
- Thất thần làm cái gì, còn không mau chạy đi thỉnh thái y?
Mắng xong thấy một đống cung nhân rối tinh rối mù chạy ra bên ngoài, lại quát to:
- Đừng thỉnh thái y, đều là đám phế vật, đi thỉnh Vương ngự y tới đây.
Du Phức Nghi thay bộ y phục sạch sẽ được Hạ Chí mang từ Trường Xuân Cung tới đây, nàng bị đỡ tới đông phòng Trữ Tú Cung.
Một chén trà nhỏ qua đi, ngự y được thỉnh tới, chỉ là lúc này không phải là giờ trực của Vương ngự y, cho nên người tới là Phùng ngự y, Tư Mã Duệ thấy hắn, lập tức mắng:
- Ngươi không am hiểu thiên kim nhất khoa(phụ khoa), chạy tới làm cái gì?
Phùng ngự y hành lễ, cung kính nói:
- Tuy thần không am hiểu thiên kim nhất khoa, nhưng bắt mạch vẫn có thể chuẩn đoán được.
Trong lòng biết rõ chậm trễ là không được, Tư Mã Duệ giơ tay, thúc giục nói:
- Còn thất thần làm cái gì, mau lên.
Y đồng(y tá) đi theo Phùng ngự y nhanh tay mở hòm thuốc, lấy ra gối nhỏ, đưa cho Phùng ngự y.
Phùng ngự y đem gối lót dưới cổ tay Du Phức Nghi, Tư Mã Duệ chân chó vội bước đến đem khăn tay mà lúc trước hắn đoạt của Du Phức Nghi để che mũi, đặt khăn phũ lên cổ tay nàng.
Phùng ngự y đặt tay chuẩn mạch, sau một lúc lâu, mới thu hồi tay, vuốt râu nói:
- Nương nương mạch đập bình ổn, tâm phế hữu lực, thân mình khoẻ mạnh.
Tư Mã Duệ mắng:
- Để ngươi xem hoạt mạch(mạch thai), ai muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa.
- Làm phiền Phùng ngự y.
Du Phức Nghi nhìn Phùng ngự y cười gật đầu, sau đó mới quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Tư Mã Duệ nói:
- Thần thiếp đã nói không phải sinh non, người không chịu nghe, lại còn đá bàn, một hai đòi thỉnh ngự y, làm hỏng thọ yến của Chiêu nghi muội muội, thần thiếp biết ăn nói thế nào với Chiêu nghi muội muội.
Du Phức Nghi té ngã trong cung của Lâm chiêu nghi, nếu thực sự có chuyện này, thì nàng cũng khó thoát can hệ, cho nên vội nói:
- Nương nương không có việc gì là tốt rồi, dù sao trời còn sớm, lại sai Ngự Thiện Phòng đưa thêm một bàn tiệc rượu là được.
- Nhưng lại dọa ta một trận, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió.
Trịnh quý phi vỗ vỗ ngực vẻ mặt lo lắng, sau đó đổi giọng, giơ tay đánh vào ót của Du Phức Nghi, giáo huấn nói:
- Ngươi tự ngã chổng vó cũng thôi đi, cũng may Quý nhân muội muội ở xa, nếu là nàng bị xô ngã, bị thương long thai trong bụng, xem ngươi ăn nói như thế nào với thái hậu.
Du Phức Nghi bĩu môi, cười như không cười, có thâm ý khác nói với Trịnh quý phi:
- Quý phi tỷ tỷ yên tâm, có kinh nghiệm lần này, lần sau ta chắc chắn sẽ cẩn thận, không tới gần Quý nhân muội muội nửa bước, kể từ đó, dù ta không cẩn thận lại té ngã, cũng không liên lụy đến Quý nhân muội muội.
Nói xong liền xoay đầu về phía Tần quý nhân, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Người gặp xui xẻo, uống nước cũng bị nghẹn, ta gần đây cũng không biết đụng chạm nơi nào, chuyện xấu cứ tìm tới cửa, thật là không có biện pháp né tránh, về sau muội muội cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng đứng gần ta, nếu không chẳng may muội muội có cái gì tốt xấu, người biết sẽ nói muội vận thế kém gặp chuyện không may, người không biết sẽ cho rằng muội muội cố ý hãm hại ta.
Tần Quý nhân vừa mới bước vào định xem tình huống của Du Phức Nghi nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cười gượng nói:
- Không có như vậy đâu...
Du Phức Nghi nhấp môi cười:
- Không có là tốt
Giữa trưa, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ, tất cả nguyên liệu đều có sẵn, rất mau bổ khuyết thêm một bàn.
Cung nhân trong Trữ Tú Cung cũng đã thu thập dọn dẹp sạch sẽ, cho nên sau khi Phùng ngự y rời đi, mọi người lại tiếp tục nhập yến.
Tư Mã Duệ một tay chống cằm, liếc xéo Du Phức Nghi, nhỏ giọng hừ hừ nói:
- Trẫm còn tưởng ngươi lại hoài thai, ai ngờ cao hứng hụt.
Du Phức Nghi như ý nguyện ăn được đường viên, thong thả ung dung nhấm nuốt sau một lúc lâu, bưng trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới hừ nói:
- Người nên cảm thấy may mắn vì thần thiếp không hoài thai, nếu không té ngã như vậy, nhất định sẽ sinh non.
Tư Mã Duệ trừng mắt, tức giận nói:
- Ai bảo ngươi té ngã.
Du Phức Nghi "Xì" một tiếng:
- Nếu không té ngã sợ lúc này người bị sinh non chính là biểu muội Tần quý nhân của người.
Tư Mã Duệ biết rõ Du Phức Nghi tuyệt đối không phải vô ý té ngã, nghe vậy lắp bắp kinh hãi, há miệng mắng:
- Vì hãm hại ngươi, mà ngay cả long thai trong bụng cũng không để ý, nàng điên rồi sao?
- Nếu là tình huống bình thường sẽ không, dù hoài thai là công chúa, cũng coi như có công sinh dưỡng, tương lai không cần thủ hoàng lăng hoặc là xuất gia, còn chưa nói đến chuyện người muốn thăm công chúa phải đi Khải Tường Cung, nàng sẽ nhân cơ hội lưu người lại, nếu tiếp tục hoài thai sinh ra hoàng tử, nhất tử nhất nữ chính là chuyện tốt, chẳng phải sẽ viên mãn sao? Trừ phi long thai trong bụng nàng không còn...
Du Phức Nghi vốn là thuận miệng nói chuyện tào lao, ai ngờ càng nói càng cảm nhận chân tướng.
- Này cũng không có gì kỳ quái, nàng từ trên kiệu ngã xuống đất, ngay cả chân cũng gãy, long thai trong bụng lại có thể bình yên vô sự? Chỉ sợ là thai chết! Nếu vô duyên vô cớ sinh non, sẽ không có cách gì giao đãi với hoàng thượng, cho nên lúc này mới tìm tới thần thiếp, nếu sự tình thuận lợi, chỉ sợ lúc này thần thiếp đã bị biếm vào lãnh cung, đi vào chưa được mấy ngày đã chết bất đắc kỳ tử. Vì thiếp khiến Tần quý nhân sinh non cho nên phải bồi thường, thái hậu sẽ đem Diễm nhi giao cho Tần quý nhân nuôi nấng, nếu sau này Tần quý nhân không sinh được hoàng tử, liền nâng đỡ Diễm nhi thượng vị, nếu nàng tự sinh ra hoàng tử, sẽ để Diễm nhi tới tìm thần thiếp, chuyện này cũng dễ như nhấc tay giơ chân mà thôi. Cho dù thần thiếp không bị biếm vào lãnh cung, thì một nữ tử ác độc như thiếp, cũng không được hoàng thượng sủng ái, Tần quý nhân lợi dụng sự áy náy của hoàng thượng, nhân cơ hội lần nữa hoài thai, cũng xem như kế không tồi.
- Thật là giỏi tính toán.
Tư Mã Duệ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy hắn sắp nhịn không được, vội vàng đưa tay nhéo đùi hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngài khắc chế một chút, đừng để xấu mặt.
Tư Mã Duệ hít sâu mấy hơi, lúc này mới áp chế được cơn tức, sau đó hỏi Du Phức Nghi:
- Ngươi tính xử lý thế nào?
Đường viên làm rất ngon, thấy mọi người không ai ăn cho nên nàng ăn nhiều một chút, nhân lúc lau miệng, nhìn Tư Mã Duệ hừ lạnh nói:
- Chỉ cần đừng có đánh chủ ý lên người thần thiếp, thì thần thiếp cũng lười quản, để xem ai sẽ thay thần thiếp mang nổi oan này.
Tư Mã Duệ học theo Du Phức Nghi đưa tay nhéo đùi nàng, mắng:
- Ngươi cũng quá máu lạnh vô tình, nếu chẳng may thương tổn đến hoàng tử công chúa của trẫm thì làm sao bây giờ?
- Vậy người muốn xử lý thế nào?
Du Phức Nghi tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Từ Ninh Cung, đề điểm hắn nói:
- Thần thiếp khuyên người kiềm chế một chút, miễn cho ném chuột sợ vỡ bình ngọc.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |