Dùng xong liền vứt, có người vô tình như ngươi sao?
← Ch.035 | Ch.037 → |
Lúc này là mùa đông, lại bị Tư Mã Duệ ôm vào trong lòng, lưng kề sát vào ngực hắn, nhiệt độ truyền tới.
Du Phức Nghi tương đối thích, chỉ cần hắn có thể thành thật, đừng có ý niệm tà dâm.
Nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng không xảy ra.
Sau khi Tư Mã Duệ ôm Du Phức Nghi vào trong lòng, đầu liền mò lên, tìm được môi của nàng.
Chà chét một lúc lâu, lại đem đầu lưỡi vươn tới, cạy mở hàm răng, chui vào miệng nàng.
Đuổi theo lưỡi đinh hương, đuổi tới đuổi lui một lúc sau quyết định tấn công trực diện.
Dùng lực bóp miệng nàng, sau đó miệng rộng há ra, chụp hết cái miệng nhỏ, nuốt vào rồi phun ra, lại bắt đầu vận động tiết tấu.
Hành vi lưu manh này khiến Du Phức Nghi bi phẫn không thôi, vội vàng đẩy đầu Tư Mã Duệ.
Ai ngờ Tư Mã Duệ đã nếm được ngon ngọt, đang chuẩn bị đại triển thân thủ.
Làm gì để nàng lùi bước, lập tức chế trụ đàu nàng, cùng nàng răng môi lẫn lộn.
Mặc kệ nàng chống cự xô đẩy như thế nào, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Tư Mã Duệ làm chủ cục diện, mỗi khi nàng không thể thở, hô hấp dồn dập liền thối lui.
Chờ nàng thở đều một chút liền ép miệng hôn tiếp, cứ năm lần bảy lượt như vậy.
Thân thể Du Phức Nghi mềm nhũn, ánh mắt cũng mê mang, Kháng Sàng giống như biển rộng mênh mông, đàu óc hỗn loạn.
Lửa đã đốt xong, hắn cũng không cần cố kỵ, trực tiếp tiến đánh, sợ nàng nguội lạnh, lại mở miệng dán lên môi nàng..
Một chút rồi lại một chút, bảo trì tiết tấu, cày bừa đến đất rung núi chuyển.
Du Phức Nghi phản kháng không được, chỉ có thể để mặc hắn, chỉ là từ từ nàng cảm nhận được một chút khoái cảm.
Một chút khoái cảm này lan tràn mở ra, giống như lửa cháy trên đồng cỏ, thổi quét tất cả mọi vật trong thiên hạ.
Thiêu đốt cả người nàng, khiến nàng nhịn không được run rẩy.
Tư Mã Duệ đâu có dự đoán được tình huống này, chống cự không được dục hỏa, tự ngược đãi chính mình.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, lúng ta lúng túng nói:
- Ngươi....
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy khuôn mặt Du Phức Nghi phiến hồng hai mắt tan rã động lòng người.
Hắn liền ngẩn ra, sau đó cao hứng cười muốn lệch quai hàm, đem tiết khố của mình, cùng tiết khố của Du Phức Nghi cởi ra.
Sau đó vén màn, "Vèo" một cái ném ra bên ngoài, rồi lùi về ôm chặt Du Phức Nghi, tấm tác cảm thán nói:
- Đáng thương cho ái phi, nhi tử đã năm tuổi rồi, mà lúc này mới trải nghiệm đển cao triều...
Lại giả vờ lo lắng giọng nói dào dạt đắc ý:
- Trẫm cảnh cáo ngươi, đừng vì nếm qua mùi vị tiêu hồn dục tiên dục tử, ròi quăn quýt lấy trẫm, trẫm chính là minh Quân siêng năng xử lý chính vụ lại được thần tử yêu quý, sao có thể suốt ngày ở trong hậu cung vật lộn với ngươi?
Du Phức Nghi đang mơ mơ màng màng, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Vừa lúc nghe được lời hắn nói, lập tức cãi lại nói:
- Cái loại chuyện tranh sủng này nọ, ai thích làm thì làm, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm, hoàng thượng hãy yên tâm đi.
Tư Mã Duệ muốn nghe chính là lời hay ý ngọt, muốn nhìn thấy nàng cúi đầu khom lưng vỗ mông ngựa xu nịnh.
Ai ngờ nàng lại nói như vậy, hắn tức giận cúi đầu, cắn một cái lên bả vai nàng, mắng:
- Dùng xong liền ném, có người vô tình như ngươi sao?
Lại cắn khăn tay, đôi mắt ủy khuất, đó chính là oán phụ diễn xuất, đường đường là vua của một nước, lại làm bộ làm tịch thật sự thích hợp sao?
Du Phức Nghi trợn trắng mắt, nói:
- Không phải người cảnh cáo thần thiếp chớ có quấn quýt sao, thần thiếp chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thôi, chẳng lẽ cái này cũng là sai?
- Ngươi không phải rất có chủ kiến sao? Không phải rất thích đối nghịch với trẫm sao? Còn bị đặt nghe theo mệnh lệnh? Rõ ràng là ngươi không thích trẫm, cho nên thuận nước đẩy thuyền, mắt không thấy tâm không phiền, có phải hay không?
Tư Mã Duệ đấm mạnh xuống giường, thở hổn hển, không đợi Du Phức Nghi mở miệng, lại tự tin hừ nói:
- Đợi ngươi nếm thêm vài lẫn cái loại mùi vị tiêu hồn này, thì ngươi sẽ không nói như thế nữa.
Cũng không phải động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tuy chuyện này cũng có chú tình thú.
Nhưng bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, cũng không phải là gạo cơm màn thầu, không có sẽ chết sao?
Chỉ là nàng vẫn chưa phản bác, nếu hắn muốn tới, nàng sẽ mở rộng cửa hoan nghênh.
Dù sao cũng có thể hưởng thụ, nếu không tới cũng không sao, an tĩnh tự tại trôi qua ngày tháng là được.
Muốn nàng giống như Tào mỹ nhân nhảy nhót lung tung tranh thủ tình cảm này nọ, trăm triệu lần không có khả năng xảy ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tư Mã Duệ vừa mới thượng triều, Cốc Vũ liền tiến vào bẩm báo:
- Nương nương, Phùng sung hoa tới, hỏi nương nương đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi, nàng muốn tiến vào thỉnh an nương nương.
Du Phức Nghi buồn ngủ mông lung mò dưới gối đầu lấy ra đồng hồ bật nắp, mở cái nắp ra nhìn vào đồng hồ.
Mới ba giờ rưỡi, so với ngày thường thời gian nàng thức dậy còn sớm hơn một canh giờ, liền phát tác tính khí, mắng:
- Sớm như vậy đã chạy tới đây, nàng bị giựt kinh phong à.
Mắng Phùng sung hoa xong lại quay đàu mắng Cốc Vũ:
- Tới thì tới, để nàng chờ là được, nôn nóng sốt ruột chạy vào bẩm báo làm cái gì?Ngươi là lần đầu bị điều đến Trường Xuân Cung sao? Cho nên không biết chủ tử nhà ngươi ngủ bao lâu sẽ tỉnh?
Cốc vũ bị mắng chữi xối xả, lúng ta lúng túng nói:
- Phùng sung hoa là tân sủng của hoàng thượng, nô tỳ sợ trễ nải nàng, sẽ khiến hoàng thượng không hài lòng nương nương, cho nên....
- Nói bậy, cái gì mà tân sủng cũ sủng, trời đất bao la ngủ là lớn nhất, hoàng thượng thượng triều ta cũng không dậy hầu hạ hắn đâu, chứ nói gì đến nàng một cái sung hoa nho nhỏ.
Không đợi Cốc Vũ biện giải, Du Phức Nghi liền đánh gãy lời nàng, sau đó giống như đuổi ruồi bọ vẫy vẫy tay:
- Đuổi nàng vê đi, nói với nàng sau nửa canh giờ hãy đến. Nếu không đi, cũng đừng mời nàng đến minh gian (phòng chờ), trực tiếp kêu nàng đứng chờ ở hành lang, dù sao nàng cũng có thần công hộ thể không sợ bị đông lạnh.
Cốc Vũ nào dám nói cái gì nữa, đáp ứng rồi lập tức lui ra ngoài.
Du Phức Nghi gối đàu lên gối, kéo chăn chùm kín mặt, ngủ tiếp, mơ mơ màng màng ngủ thêm nửa canh giờ, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức nàng.
Rửa mặt thay y phục xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, thì Phùng sung hoa đi đến, hành lễ với nàng, vẻ mặt áy náy nói:
- Hôm nay là đại triều, tần thiếp còn nghĩ ràng nương nương sẽ dậy sớm hầu hạ hoàng thượng, cho nên sáng sớm liền chạy tới thỉnh an người, không ngờ lại tới không khéo, nương nương vẫn chưa thức dậy, cũng không biết có quấy rầy giấc ngủ của nương nương hay không, nếu có gì thất lễ, mong nương nương thứ tội.
Du Phức Nghi giống như đã quên lúc nãy mới phát tác tính tình, vẻ mặt hòa ái nói:
- Sau khi dậy sớm hầu hạ hoàng thượng thượng triều, vốn định thức dậy luôn, ai ngờ lại hơi chóng mặt, sợ lúc đi Khôn Ninh Cung thỉnh an hoàng hậu nương nương không đủ tinh thần dễ bị thất lễ, vì vậy mới nằm ngủ một chút, không ngờ lại bị muội muội phát hiện, muội muội phải thay ta giữ bí mật, nếu không người khác mà biết, nhất định sẽ giễu cợt ta lười nhác.
Phùng sung hoa cười nói:
- Nếu nương nương được gọi là lười nhác, thì người trong thiên hạ không có ai cần mẫn đâu.
Du Phức Nghi đang diễn xuất với Phùng sung hoa, thì Thường mỹ nhân cùng Tào mỹ nhân cũng đến đây.
Các nàng cùng đứng dậy đi đến Khôn Ninh Cung.
Một ngày một đêm tuyết rơi đầy trời, cả cung điện tràn ngập tuyết trắng, cung nhân tận lực rửa sạch tuyến đường chính.
Để tránh ảnh hưởng đến triều chính, trong hậu cung chưa được dọn dẹp hết.
Du Phức Nghi cũng không dám ngồi kiệu, miễn cho thái giám trượt chân quăng nàng xuống đất tan xương nát thịt.
Quyết định của nàng cùng các vị phân phi tần phân vị thấp cũng giống nhau, tự mình đi tới, Tào mỹ nhân trào phúng
- Nương nương thật không biết hưởng phúc, có kiệu lại không ngòi, lại muốn tự đi đến, khiến cho giày ướt vớ ướt, thế nào cũng bị khó chịu.
- Ta xuyên guốc gỗ cao đế, đợi đến lúc tới Khôn Ninh Cung, ngòi trò chuyện hàn huyên, tuyết cũng đã tan, không đến mức giày ướt vớ ướt.
Guốc gỗ Đại Chu đều là bình đế(đế bằng), phòng tuyết phòng mưa không được tốt.
Du Phức Nghi sai người đổi thành giày đế cao, cũng làm cho Tư Mã Diễm một đôi.
Hôm qua Tư Mã Diễm đã làm chuột bạch thử nghiệm, so với bình đế thì tốt hơn rất nhiều, cho nên hôm nay nàng mới dùng.
- Ai nha....
Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi, sau đó "Loảng xoảng" vài tiếng, một đám người ồn ào.
Du Phức Nghi thấy đám đông ở đối diện, vội đi mau vài bước, thì ra là Tần nhị tiểu thư được thị tẩm một lần đổi thành phân vị quý nhân.
Đang ngồi kiệu thì bị quăng ngã, bọn cung nữ bọn thái giám đi theo luống cuống tay chân nâng nàng đang nằm ngã chổng vó.
Tào mỹ nhân quay đàu nhìn về phía Phùng sung hoa, trêu ghẹo nói:
- Tứ phẩm Tân quý nhân cũng có kiệu, chính tứ phẩm sung hoa tỷ tỷ lại không có đâu.
Phùng sung hoa cười cười, không lên tiếng, Tào mỹ nhân cũng không để ý, chỉ che miệng cười nói:
- Kiệu này, có cũng chưa chắc là chuyện tốt, không phải mới quăng ngã sao?
Phật tổ phù hộ, ngàn vạn lần đừng giống như ta, đùi bị thương sẽ không tốt.
Chuyện Tần quý nhân bị té ngã ngay trước mặt, mọi người cũng không thể né tránh, đành phải phân phó cung nhân của mình đi đến hỗ trợ.
Tào mỹ nhân miệng quạ đen lại lần nữa linh nghiệm, đùi Tàn quý nhân đau đớn vô cùng.
Hơi chạm đất một chút liền đau đớn xuyên tim, Phùng sung hoa đi lên, đưa tay bóp nhẹ đùi nàng mấy cái, nhíu mày nói:
- Sợ là gãy xương, không thể sử dụng sức lực, nếu không hậu quả càng nghiêm trọng.
Kiệu đương nhiên không dám ngồi tiếp, Du Phức Nghi sai một cung nữ cường tráng cõng nàng lên, nói:
- Ngươi trở về cung trước đi, chúng ta đi Khôn Ninh Cung sẽ thay ngươi nói một tiếng, thỉnh hoàng hậu nương nương sai người đi Thái Y Viện thỉnh tháiy tới nhìn ngươi.
Khó khăn lắm mới có thể thị tẩm, lại nâng được phân vị, phải thừa thắng xông lên mau chóng có long tự mới đúng.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này, thương gân động cốt phải mất một trăm ngày.
Sau một trăm ngày, năm mới cũng qua rồi, ai biết mình sẽ ở tình trạng gì?
Tàn quý nhân ảo não thương tâm, quả thực sắp khóc luôn rồi, nghẹn ngào nói với Du Phức Nghi:
- Làm phiền tỷ tỷ.
- Muội muội không cần khách khí, hãy an tâm dưỡng thương đi.
Du Phức Nghi gật đàu, sai cung nữ đưa nàng trở về, thấy người đi thật xa, lúc này mới dẫn mọi người tiếp tục đi đến Khôn Ninh Cung.
Tào mỹ nhân ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp họa nói với Phùng sung hoa:
- Tần quý nhân ngã xuống, lúc này tân tú nữ tiến cung cũng chỉ còn một mình sung hoa tỷ tỷ.
Phùng sung hoa khiêm tốn nói:
- Ta tư sắc bình thường, lại lớn lên trong chốn giang hồ, cầm kỳ thi họa không thông, châm tạc nữ hồng càng không ra gì, hoàn toàn không thể so với các tỷ muội khác, có thể được hoàng thượng rũ lòng thương một vài lần đã là vạn hạnh, không dám hy vọng xa vời.
Lời này đừng nói là Tào mỹ nhân không tin, mà ngay cả Du Phức Nghi cũng không tin.
Phùng sung hoa lớn lên từ trong chốn giang hồ, tính tình tiêu sái không câu nệ mới đúng.
Cho dù được thân sinh phụ mẫu nhận lại, cũng không thể để mặc cho bọn họ bài bố.
Nhân sĩ trong giang hồ đều nói, hoàng cung chính là nơi mà bọn họ không muốn nhắc đến.
Nếu nàng không muốn, có thể nhấc chân chạy lấy người, nhưng hiện tại chẳng những muốn, mà còn cấn thận chặt chẽ hành xử theo khuôn phép, chỉ sợ là có ý đồ khác.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không phản đối chuyện Tư Mã Duệ đem nàng ta an bài đến Trường Xuân Cung.
Đặt nàng ở dưới mí mắt, toàn bộ Trường Xuân Cung nơi nơi đều che kín cơ sở ngầm của mình.
Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, đều có thể truyền tới lỗ tai nàng, so với chuyện đặt nàng ta ở nơi khác ngoài tàm tay với thì tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, chuyện này sẽ nguy hại đến nàng cùng Tư Mã Diễm, nếu đổi lại là người khác, nàng mới lười để ý đấy.
P/s Các nàng chờ bộ này lâu lắm r phải k?😂😂😂😂 Ta bận nên bỏ bê các nàng....
Đợi ta hết bận ta bù cho nha* ôm ôm* chụt chụt
← Ch. 035 | Ch. 037 → |