Truyện:Bé Chanh Siêu Chua - Chương 20

Bé Chanh Siêu Chua
Trọn bộ 50 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Lần đầu tiên Cố Ninh nghe thấy lời trực tiếp như vậy, đầu ong ong một tiếng, giống như có vô số con muỗi đang kêu. Mà động tác của Trần Tùng không dừng lại, vén sườn xám của cô lên.

Lại không hoàn toàn vén hết lên, vừa hay mắc ở chỗ m-ôⓝ-ɢ, để lộ ra đôi chân xinh đẹp trắng như sứ.

Tay của Trần Tùng dán chặt vào eo của cô, côn th*t thô cứng cọ lên bụng nhỏ của cô.

Dường như Cố Ninh chạm vào cái gì đó đáng sợ, trái tim đập loạn, đến cả nhìn cũng không dám, chỉ dám liếc cái thứ to lớn đó một cái.

Mùi hooc môn nam tính từ khắp nơi phả đến, cô vừa hít thở đều là mùi của anh, rõ ràng bọn họ dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng mùi trên người Trần Tùng lại không hề giống cô.

Chắc là Trần Tùng nhìn ra được sự căng thẳng của Cố Ninh, tạm thời thả chậm động tác tay lại.

Anh cúi đầu ♓_ô_ռ lên, trước đó Cố Ninh không có kinh nghiệm 𝖍-ô-п-, thấy người đột nhiên dính lại, vô thức ngậm chặt miệng, đầu lưỡi của Trần Tùng bị cô chặn ở bên ngoài.

Giống như bị phản ứng của cô chọc cười, Trần Tùng cắn miệng Cố Ninh một cái.

Cô bị đau thì mở miệng ra, anh lập tức tiến quân thần tốc bắt đầu công thành đoạt đất, chặn lại tiếng 𝓇_ê_𝐧 г_ỉ vỡ vụn của thiếu nữ trong miệng, lòng bàn tay 𝖛𝐮ố·🌴 v·𝑒 bộ sườn xám tinh xảo.

Có một kiểu người trời sinh đã thích hợp mặc sườn xám, Trần Tùng cho rằng từ này rất hợp với cô.

Cô nằm trên giường tóc xoã ra, sườn xám che kín một nửa, cơ thể trắng nõn óng ánh có lồi có lõm, hai tay không biết làm sao buông thõng xuống, rất dễ dàng khơi gợi lên ◗·ụ·↪️ ✌️·ọ𝖓·g nguyên thuỷ và tính xâm lược của đàn ông.

Trần Tùng cùng lúc 𝐡.ô.ⓝ Cố Ninh, không nhịn được đẩy eo mấy cái, cách sườn xám và quần lót đ-â-𝖒 đến huyệt nhỏ non nớt của cô.

Hai chân cô co lại chân cuộn tròn giẫm lên ga giường, 🅿️𝐡_á_† ⓡ_a â_ⓜ 𝖙_𝐡_ⓐ𝓃_𝖍 mơ hồ.

Tối nay là đêm tân ♓●ô●𝓃 của bọn họ, không chuẩn bị bao cao su gì cả.

Mà tối nay vốn Trần Tùng cũng không có dự định dùng bao cao su, lần đầu tiên vẫn muốn da thịt tiếp xúc, đ-â-𝐦 ѵà-ο nơi sâu nhất của cô, bắn hết thứ đó cho cô.

Cố Ninh xấu hổ đến cả người đỏ ửng, cho dù vẫn còn đang mặc sườn xám cũng có thể nhìn thấy được. Trần Tùng nhìn đến mức h*🔼*〽️ m*u*ố*𝐧 tình dục tăng vọt, hận không thể trực tiếp móc côn th*t ra, nhét thẳng vào động nhỏ bên dưới của cô.

Nhưng dục tốc bất đạt.

Anh chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng nghe nói qua, lần đầu tiên của phụ nữ ít nhiều đều sẽ đau.

Nhìn Cố Ninh chính là kiểu chưa từng mở cái kiểu đó, lại hơi yết ớt, nếu như nhét cả nguyên cây côn th*t của anh vào, sợ rằng cô sẽ đau đến mức sau này có bóng ma tâm lý đối với chuyện này.

Thế là Trần Tùng quyết định từng bước từng bước một.

Tuần tự tiến hành theo trình tự trong phim A, đầu tiên ♓●ô●𝓃 cô trước, xoa nắn ra nước.

Cố Ninh bị Trần Tùng hô●𝖓 cho đầu óc choáng váng, anh không hề có chút kỹ thuật ♓ô-𝓃 nào, hoàn toàn làm theo bản năng đi cướp đoạt cô, đầu lưỡi đi càn quét cô, còn chui sâu vào cổ họng của cô.

Mà tay của Trần Tùng để ở nơi mà Cố Ninh cho dù đi tắm cũng không dừng lại quá lâu.

Hình như trời sinh đàn ông đã có sự yêu thích mê luyến biến thái với đôi gò bồng đảo của phụ nữ rồi, vừa 𝖍.ô.ⓝ m.ô.𝖎 đã dễ dàng ra tay, mấy ngón tay của anh quấn quanh quả anh đào của cô đảo qua đảo lại, cách một lớp sườn xám cũng rất κ.í𝒸.𝖍 т𝐡í𝖈.𝖍.

Có lúc bị anh xoa nắn mạnh quá, Cố Ninh sẽ giơ tay muốn đẩy ra, nhưng tay vừa vươn ra được một nửa, lại hạ xuống, nếu như thật sự làm như vậy, liệu có làm mất hứng không?

Cho dù nói thế nào, tối nay vẫn là một đêm khá đặc biệt, nên nhẫn lại thôi.

Cô nói với bản thân như vậy.

Trần Tùng xoa п🌀_ự_ⓒ một lúc, sau đó di chuyển mục tiêu, đặt lên eo và ɱô.ռ.ℊ ɱ.ề.m 𝖒ạ.i của cô.

Cặp ɱ·ô·п·🌀 ở trong bàn tay anh biến hoá thành nhiều hình dạng, Cố Ninh bị anh xoa đến trái tim 𝖗ⓤ*n r*ẩ*🍸, cảm giác mình bị anh nắm chắc.

Quần lót không biết từ lúc nào đã vứt xuống đất, trên đó còn có vài vết nước sẫm màu, lúc Trần Tùng kéo xuống, còn cẩn thận lưu ý đến một sợi chỉ bạc kéo ra. Cô ra nước rồi.

Cố Ninh xấu hổ đến mức hận không thể vùi đầu vào trong gối, sau đó ngủ một giấc là trời sáng.

Thực ra thể chất của cô thuộc loại khá mẫn cảm, lúc trước lén đọc tiểu thuyết, đọc đến mấy đoạn ♓ô●n 𝐦●ô●ℹ️ hoặc là bật đèn miêu tả, bên dưới sẽ cảm thấy hơi ẩm ướt.

Tuy rằng hơi thẹn thùng, nhưng Cố Ninh biết cái này là phản ứng sinh lý bình thường, không phải vấn đề của bản thân, tối nay bị anh làm như thế có phản ứng là điều khó có thể tránh khỏi.

Trần Tùng cười ra tiếng, ngón tay hướng xuống dưới người cô, quệt nước xuân trơn trượt.

Da đầu Cố Ninh tê dại, chân theo bản năng đạp một cái.

Bị tay lớn của người đàn ông dễ dàng nắm lấy, đè lên đôi vai rắn chắc của mình, chỗ xẻ tà của sườn xám bị căng vuông góc đến cực hạn, dường như sắp rách toạch.

Cô kêu lên: "Đừng làm như vậy!"

Dùng tư thế như này Trần Tùng cúi người ♓ô·п lên dái tai của Cố Ninh, cái suy nghĩ thẳng eo tiến thẳng vào cô chưa hề ngừng, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, lúc trước sao lại không có kích động mạnh mẽ muốn một người như thế chứ.

"Yên tâm, sẽ không làm rách sườn xám của em đâu."

Anh nói.

Nhưng lời này không hề có sức thuyết phục.

Cố Ninh nhìn thấy chân của mình dùng một kiểu tư thế gần giống như luyện yoga để lên trên người Trần Tùng, chỗ xẻ tà của sườn xám bị buộc phải tách rộng hơn, bên dưới có gió lùa vào. Trong phòng mở điều hoà.

Trần Tùng vụng về cởi cổ áo sườn xám của cô, rồi lại tiếp tục cởi xuống hàng cúc dưới.

Ngay sau đó, bộ sườn xám trên người Cố Ninh bị mở ra hai bên, bộ 𝓃ɢ.ự.𝐜 trắng nõn 𝖒*ề*ɱ ɱạ*ï lộ ra ngoài, đầu v* đỏ ửng giống như quả anh đào, ⓡ*𝐮*𝓃 rẩ*🍸 theo nhịp thở của cô, như 𝖉●ụ ԁ●ỗ người ta đến nếm thử.

Loại ԁ·ụ 𝒹·ỗ này quả thật là muốn mạng của Trần Tùng mà, anh gần như ngay tức khắc cúi đầu ngậm lấy quả anh đào của Cố Ninh, dùng đầu lưỡi vân vê quả anh đào.

Đã bao giờ Cố Ninh bị người khác ngậm bánh bao nhỏ đâu, xấu hổ muốn 𝒸●♓●ế●𝐭, bụng cũng vì thế mà bị 🎋_í𝐜_𝖍 𝐭ⓗí_𝖈_𝒽 𝖗*ц*𝐧 𝓇*ẩ*𝓎 mạnh mẽ.

Sau một loạt màn dạo đầu.

Trần Tùng không thể nào nhịn được nữa, móc côn th*t ra đặt ở hoa huy*t bên dưới của Cố Ninh.

Quy đầu gặp hoa huy*t muốn ↪️.ắ.ɱ ✅à.ⓞ, vừa 𝐜ắ.𝖒 ✅.à.🔴 một chút, Cố Ninh đã đau đến kêu lên: "Đau quá."

Trần Tùng nhíu chặt mày, cơ bắp trên người cũng căng hết lên, mồ hôi chảy xuống cánh tay rắn chắc, cố gắng kiềm chế ◗_ụ_𝖈 𝐯ọn_𝖌 muốn 𝒸.ắ.ɱ ⓥà.🅾️ đến đáy, giọng nói khàn khàn: "Ông đây còn chưa 🌜·ắ·𝐦 𝖛·à·⭕ đâu."

Giọng Cố Ninh ⓡ⛎-ⓝ 𝐫ẩ-𝐲: "Anh 🌜ắ_ⓜ ✅_à_𝖔 rồi mà."

Hiếm khi Trần Tùng luống cuống: "Anh ⓒ*ắ*ɱ ✅*à*o, nhưng mới chạm sát vào cửa huyệt nhỏ của em thôi."

Cô cắn chặt răng, nhấc eo lên, hơi xê ra một chút giữ khoảng cách với côn th*t hung dữ của anh: "Nhưng em thật sự rất đau."

Bởi vì kéo giãn khoảng cách, Trần Tùng có thể nhìn thấy rõ chỗ bọn họ đang dính chặt.

Bỗng nhiên anh híp mắt, hình như biết vì sao Cố Ninh lại đau như thế, không nhét vào đúng chỗ: "Vừa nãy hình như ông đây đâ·𝖒 ✔️à·ⓞ chỗ đi tiểu của em..." 𝐋.à.𝖒 ⓣì.𝓃.♓ là phải nhét vào âm đ*o.

Cố Ninh sững sờ, vô thức nhìn xuống.

Nhưng vừa thấy lại vội vàng nhìn sang chỗ khác; "Vậy à? Thế nên, thế nên em mới đau như vậy?"

Trần Tùng vươn tay kéo ⓜô𝐧.𝖌 của cô xuống, lại lần nữa chống lên, quy đầu cọ qua cửa niệu đạo, lần này mượn ánh sáng nhắm chuẩn vào đường âm đ*o, đâ-Ⓜ️ thủng màng trinh.

Ⓜ●á●⛎ dịch chảy ra từ chỗ bọn họ 🌀ⓘ𝐚.🅾️ ♓ợ.ⓟ, Cố Ninh đau đến ⓒ*𝐡ả*🍸 𝓃ướ*c mắt, đầu tiên là nhỏ giọng nức nở, tiếp theo là khóc thành tiếng.

Trần Tùng cũng ngốc luôn: "Em khóc cái gì?"

"Đau."

Cố Ninh đáng thương lên án.

Nhưng không cắm thì đều đã ↪️ắ.〽️ ✔️.à.0 rồi, bây giờ г_ú_т ⓡ_@ là không có khả năng. Anh kiên nhẫn dỗ dành: "Bây giờ vẫn còn rất đau sao?"

Cố Ninh khóc thút thít, một lúc sau nói: "Không có đau như thế nữa, nhưng vẫn hơi đau, hơn nữa, hơn nữa trướng quá." Cô dùng tay đẩy bụng nhỏ bị côn th*t chống phồng lên.

Trần Tùng: "..."

Anh bắn rồi.

Mẹ nó, còn chưa động mà đã bắn rồi!

Chương (1-50)