Ta cũng có tiểu người hầu tâm phúc
← Ch.077 | Ch.079 → |
Câu nói kia của Tiểu Thiên làm cho ta sợ hãi cả đoạn đường đi, không khí trong lúc đo đột ngột trở nên quái dị. Cho nên trên đường trở về, ta lại tiếp tục ngủ, mặc dù bị hắn mắng là con heo, ta vẫn ngủ, xóc nảy trên xe một ngày một đêm, ta không thể tin được khi nhìn vào đôi mắt vẫn tỉnh táo như thường của Tiểu Thiên.
Ở trên xe, ta mơ một giấc mộng, trong giấc mộng ta cùng Tiểu Thiên thâm tình nhìn nhau, sau đó không nhịn được xảy đã ra một sai lầm ba ba, kết quả, cuồng phong nổi lên bốn phía, ta cùng với hắn thân thể biến đổi, ta ở trong thân thể của Tiểu Thiên, sau đó thì ngưỡng mộ Hiên Viên Dật Phi, làm nũng với hắn, hy vọng có thể từ chỗ của hắn lừa gạt được vàng bạc bảo vật, nhưng hắn căn bản không thèm để ý tới ta.
Kết quả, ta bị Long Hoàng ngậm quay về, ta bị Long Hoàng tha đi vừa đi vừa mắng nó, bởi vì nó đã từng ngậm phân. Sau đó nó đem ta quay về phòng của Nam Cung Thu Nguyệt, Nam Cung Thu Nguyệt tà tà cười với ta, ngươi đừng bao giờ mong thoát được khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta, ta sợ đến bỏ chạy hỗn loạn, Nam Cung Thu Nguyệt ở phía sau gắt gao đuổi theo, hắn trở nên càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, sau đó, ta đụng vào núi, đau tỉnh.
Trước mặt là gương mặt của Hậu Huyền cùng Tiểu Thiên.
"A!" Ta hét lên một tiếng, trái tim đập bùm bụm hỗn loạn.
"Thê chủ, về đến nhà rồi." Hậu Huyền chăm chú nhìn vào gương mặt của ta, nghi hoặc, "Ngươi gặp ác mộng? Người như ngươi mà cũng có thế gặp ác mộng a?"
Ta xoa cái trán đầy mồ hôi, Tiểu Thiên miễn cưỡng nhấc thân thể lên bò ra khỏi xe ngựa, ta nói với Hậu Huyền: "Kỳ quái, ta làm sao lại có thể mơ ác mộng được nhỉ?"
Hậu Huyên nhăn mặt lại: "Lão Nương xinh đẹp diễm lệ vô song của ta có nói qua, thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu thì không bao giờ có thể gặp đc ác mộng."
"A?" Ta há to miệng, ngay cả Tiểu Thiên cũng kỳ quái quay lại nhìn Hậu Huyền. ĐIều này có phải là đang khen ta hay không, ý hắn nói Phong Thanh Nhã lớn lên đẹp mắt?
"Chẳng lẽ là lão nương ta sai lầm rồi?" Mặt mày Hậu Huyền đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn xác định chắc chắn, "Lão nương của ta sẽ không sai, bởi vì nàng nói nguyên nhân chính là vì những thiếu nữ xinh đẹp rất xinh đẹp, cho nên Mộng Thần Cơ không nỡ làm cơn ác mộng cho họ, mà là mộng đẹp ngập tràn những mỹ nam tử."Hậu Huyền nói xong liền bày ra vẻ mặt bất mãn, "Như thế thật không công bằng, cái người Mộng Thần Cơ kia chắc chắn là nam nhân."
Ta đã từ trong mộng thức tỉnh, tại sao bây giờ nhìn Hậu huyền lại có cảm giac là mình đang mơ.
"Tại sao?" Tiểu Thiên vừa hỏi lại, Hậu huyền cả giận nói: "Bằng không tại sao ta như thế này mà vẫn gặp ác mộng? Cho nên Mộng Thần Cơ chăc chắn là nam, hắn trọng nữ khinh nam."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Hậu Huyền, ta đột nhiên cảm giác được là ta thật sự rất thương lão nương ở trong miệng hắn, nàng có thể dạy dỗ ra một mỹ thiếu niên hồn nhiên thế này, khó trách hắn người gặp người thích, bướm thấy bướm theo.
Tiểu Thiên che miệng cười trộm, xoay người xuống xe ngựa, Hậu Huyền vươn tay, giúp ta xuống xe, lại thấy đêm đã khuya, ở ngã tư đường không gian tĩnh lặng đen thui k thấy bóng người. Long Hoàng chạy chạy một hồi, từ bên cạnh cánh cửa hộ quốc phủ có một lỗ chó chui liền chui tọt vào đó, mà chúng ta vẫn con phải đứng đợi người mở cửa.
Lão quản gia giống như quỷ đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tiểu Thiên thở phào một cái, nói muốn nghỉ ngơi chuyện ngày mai để mai tính, ta suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bọn ta đi tổng cộng là ba ngày, trên đường không nghỉ ngơi, màn trời chiếu đất, chuyện này đối với Tiểu Thiên thân xác một đứa bé 6 tuổi quả thật có chút quá sức.
Bởi vì không phải đi Thanh Châu, cho nên so với hạn định sớm hơn hai ngày, hiện tại mọi người phải nghỉ ngơi một chút dù sao cũng vẫn còn hai ngày.
Những lúc không có Tiểu Nhược thì ta có Tình nhi, Tình nhi tên đầy đủ là Tình Huyên, là nha đầu do chính tay ta bồi dưỡng ở Hộ Quốc phủ, dù sao thì Tiểu Nhược cuối cùng cũng về bên Tiểu Thiên, bên cạnh ta sẽ không có một thiếp thân nha hoàn nào cả. Mặc dù ta không có tư tưởng nô dịch người khác, nhưng bên cạnh có một tiểu nha đầu tâm phúc, cũng coi như thỏa mãn một phen tâm tư hư vinh cũng tốt.
Nếu so sánh hai người Tình nhi cùng Tiểu Nhược thì có thể nói Tiểu Nhược đơn giản hơn. Tiểu Nhược là người Phong gia huân luyện ra văn võ song toàn. Tình nhi lại là người ta bồi dưỡng, mồm mép lanh lẹ, cũng là do chủ thế nào thì người hầu thế ấy.... .
Tiểu Thiên ngã vào giường liền ngủ ngay lập tức, mà ta lại nhất thời ngủ không được, Tình nhi liền chuẩn bị cho ta nước tắm, đồ ăn vặt, cùng nươc trái cây, đúng thật là một tiểu tri kỷ
Vì không muốn làm ầm ỹ Tiểu Thiên, Tình nhi đem bồn tắm đưa tới gian phòng bên cạnh, thả rèm xuống thành một phòng tắm riêng biệt.
"Thê chủ, hai ngày nay khi người không có ở hộ quốc phủ, nơi này không có gì biến hóa." Tình nhi giúp ta cởi quần áo, bộ quần áo lưới đánh cá tràn đầy bụi bặm, nàng ngửi ngửi, liền nhíu mày, "Tại sao lại có mùi cứt chó?"
Cứt chó? Ta lập tức cầm lại trang phục ngửi ngửi, chắc là Long Hoàng thừa dịp ta không có chú ý nên trả thù ta, dùng miệng ngậm qua đống phân kia liếm vào váy trả thù ta.
Đáng hận!
Người gì thì nuôi chó đó! Từ Long Hoàng cũng suy ra được tính cách của Nam Cung Thu Nguyệt!
"Thê chủ, sao người lại tức giận? Đừng nóng giận, để Tình nhi xoa bóp cho người, ngươi sẽ không tức giận nữa." Tình nhi giúp ta vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu xoa bóp bả vai cho ta.
Hơi nước nóng bốc lên, mùi hoa thơm phảng phất. Mười ngòn tay của Tình nhi mặc dù ngằn, lại dị thường mềm mại, mạnh yếu vừa phải.
Ta ăn quả táo, hỏi Tình nhi: "Lúc ta vắng mặt những nam nhân kia đã làm những gì?"
"Ân" Tình nhi suy nghĩ một chút, "Cũng không có làm cái gì cả, đều giống như trước kia, Viễn Trần quan nhân, Ly Ca quan nhân cả ngày đánh đàn thôi tiêu."
Cũng không có gì xảy ra, cứ như vậy, không khí trong Hộ Quốc phủ càng trở nên nặng nề.
"Nam Cung quan nhân một mực ở trong viện, chỉ cho người hầu đem cơm tới."
Để Tình nhi quan sát này mấy vị lão đại, cũng có điểm tốt.
Thứ nhất Tình nhi không có võ công, bối cảnh đơn giản, ban đầu chỉ là nha hoàn ở hộ quốc phủ, đi tới đi lui cũng sẽ không làm người khác hoài nghi. Dù sao mấy vị gia hỏa kia nếu mà có động tĩnh, thì Nam Cung Thu Nguyệt cũng sẽ kịp thời hồi báo.
Hai là bọn Tiểu Thiên cũng không nghĩ ra được là ta sẽ tự mình bồi dưỡng người của ta, cho nên bọn họ đối với Tình nhi tương đối yên tâm, một tiểu nha đầu không có võ công thì có thể giúp được gì cho ta? Cho nên bồi dưỡng Tình nhi là an toàn nhất.
"Còn có thê chủ, hiện ở bên ngoài lời đồn về Lãnh quận chúa và Thuần Vu quan nhân rất xôn xao."
"A? Có chuyện gì?" Miệng ngậm một miếng mứt hoa quả, nhắm mắt buông lỏng toàn thân.
Tình nhi vuốt ve cánh tay của ta: "Nói là lưỡng tình tương duyệt, tình so sánh với kim kiên, còn có nói là thê chủ hoành đao đoạt ái, cường đoạt dân nam. Nói thê chủ háo sắc, cả đất nước này có thê chủ là thú nhiều nam nhân nhất, nói thê chủ lợi dụng quyền thế thỏa mãn sắc dục của chính mình, hãm hại lừa gạt các mỹ nam tử, đến ngay cả hòa thượng, tiểu hài tử đều không buông tha, còn có rất nhiều điều khó nghe nữa. Tình nhi nghe được cảm thấy rất tức giận, nếu không phải vì thê chủ đã dặn dò thì Tình nhi chắc chắn sẽ mắng chết bọn đó."
"Tốt... Tốt..."
"Thê chủ~~" Tình nhi tăng thêm giọng điệu, "Ngài tại sao lại có thể tự hủy hoại danh tiếng của mình như vậy?! Người làm thế vì Thuần Vu San San hắn đáng giá sao?! Người hắn thích chính là Lãnh Nguyệt Dao a, cũng không phải là người..." Tình nhi tức giận than thở, thật bất công cho người
Ta cười: "Tình nhi, đây là danh tiếng quan trọng hơn, hay là sinh mệnh quan trọng hơn?"
Tình nhi không nói thêm gì nữa, nhưng ta biết nàng hiện tại buồn bã không vui.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ của nhẹ nhàng.
"Ai?" Tình nhi hỏi.
"Là ta." Vừa nghe thấy thanh âm này, ta thiếu chút nữa nuốt luôn cả mứt quả vào cổ họng, thực sự không nghĩ tới nhanh như vậy mà hắn đã đến rồi, thật sự là ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không thể cho ta được à.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |